CHƯƠNG 9
Ngủ a ngủ a, Nguyệt Quỳnh cảm thấy thân thể mình càng ngày càng ấm, càng ngày càng nóng, một chiếc chăn bông được đắp lên người khiến hắn toát rất nhiều mồ hôi. Có người xoa xoa sờ mó lung tung trên người hắn, sau đó hắn cảm thấy bản thân mình dựa vào trên một cái gì đó cứng rắn. Phần xương sống sau lưng nóng rát, Nguyệt Quỳnh khẽ động đậy, muốn mở mắt nhưng lại không mở được. Một bàn tay to và thô ráp sờ tới sờ lui trên lưng hắn, thực ấm áp, nhưng lại rất thô ráp, sờ đến mức khiến da hắn đau.
“Ta. . . . . .” Mở miệng, mới phát hiện yết hầu không nói được. Một ly nước ấm được đưa tới bên miệng, hắn đang khát nước nên liền uống lấy uống để. Lúc này, đôi mắt cuối cùng cũng mở ra được, Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, nước trong miệng thiếu chút nữa bị phun ra ── Chính là tòa sơn kia. Trong nháy mắt, tim hắn đập thìch thịch, người này sao lại uy hắn uống nước? Thân thế cứng rắn, trước mắt lại là đôi lục mâu sâu thẳm, trừ bỏ người này còn có thể là ai?
Lúc hắn đang ngốc lăng, ruột dê trong hậu huyệt bị người rút ra, Nguyệt Quỳnh liền hít một hơi lãnh khí: “Ta, bị bệnh.” Nghiêm Sát đem ruột dê đặt ở ngoài giường, đưa tay nắm lấy cằm Nguyệt Quỳnh, khuôn mặt của y lộ ra lửa giận. Nguyệt Quỳnh sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, ai lại chọc người này sinh khí?
“Ta, bị bệnh,” người bị nắm cằm khó khăn mở miệng, “Sẽ, lây cho, tướng quân.” Thấy hắn đáng thương, để hắn trở về đi. [*giọng tú bà* mơ đi cưng ~~~]
“Theo ta tám năm, đến nay thân thể của ngươi vẫn không thể thích ứng; ở Giang Lăng sáu năm, mùa đông mỗi năm ngươi đều không chịu được.”
Y là đang trách khả năng thích ứng của hắn quá kém sao? Nguyệt Quỳnh ho khan vài tiếng, không phải cố ý, mà là nhịn không được.
“Tướng quân, thiên phú dị bẩm. . . . . . Ta, thân thể cốt kém.” Giải thích nguyên nhân. “Tê!” Cảm thấy có một đồ vật này nọ đứng vững, còn chưa có đi vào, Nguyệt Quỳnh đã muốn sợ đến mức kêu lên. Hắn là bệnh nhân a.
Không biết là vì bị dọa hay là do lúc nãy chảy mồ hôi, đôi mắt Nguyệt Quỳnh trở nên rõ ràng, lổ tai đột nhiên không bị ù nữa, ý nghĩ cũng thanh tỉnh, tự nhiên, cảm giác cũng đã trở lại. Thứ đáng sợ gì đó thối lui, Nguyệt Quỳnh lại rất không nể tình mà thở phào.
“Tướng quân,” Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi khô khốc, “Ta muốn, uống nước.” Nếu không phải thật sự chịu không được, hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Bóng người bao trùm xuống, người bị chọc giận cắn lên môi hắn, mãnh liệt xâm nhập vào cái miệng đang đắng ngắt của hắn. Nguyệt Quỳnh không dám giãy dụa, nhưng mà thứ hắn muốn uống chính là nước, không phải nước miếng. Người kia trừng phạt đến khi đối phương hít thở không thông mới chịu ly khai. Bệnh nhân mở to miệng hô hấp, tiếp theo liền kịch liệt ho khan. Bàn tay to và thô ráp kéo hắn đặt tại lồng ngực vững chãi của mình, nước mắt, nước miếng cùng nước mũi của Nguyệt Quỳnh chưa kịp lau, tất cả đều lau lên người nọ. Hôm nay người này đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Quỳnh rất hồ đồ, y rất không giống với bình thường. Y tính toán khi nào sẽ tra tấn hắn? Hay là đang do dự có đem hắn đưa trở về không? Dù sao bộ dáng hắn hiện tại thật sự không nên thị tẩm, không chỉ sẽ không làm cho y thoải mái, ngược lại còn có thể lây bệnh cho y.
“Nghiêm Mặc.”
Tai nghe thấy giọng nói uy nghiêm truyền đến từ ***g ngực của người này, Nguyệt Quỳnh sợ muốn chết, y gọi người tiến vào để làm gì? Mỗi lần hắn thị tẩm, người này chưa từng gọi người thứ ba, chẳng lẽ y muốn đổi biện pháp tra tấn hắn? Cửa mở, Nguyệt Quỳnh muốn quay đầu nhìn xem, nhưng đầu của hắn bị đè lại, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bức tường. Bất quá hắn chỉ lộ cái đầu, thân thể cùng những chỗ khác đều không bị lộ ra ngoài, Nguyệt Quỳnh lại thoáng có chút an tâm, nếu để cho người khác thấy hắn thị tẩm, hắn tình nguyện chết.
Nghiêm Mặc cầm một cái chén trong tay, tiến vào. Hắn cầm chén giao cho Nghiêm Sát, khẽ gật gật đầu với Nghiêm Sát, Nghiêm Sát ý bảo lui, hắn liền buông màn xuống. Một bàn tay đặt trên đầu, Nguyệt Quỳnh bất động. Không để cho hắn cựa quậy, mạnh mẽ nâng đầu hắn lên. Một chén nước được đưa tới bên miệng hắn. Vì sao hắn lại có dự cảm không hề tốt? Chén đựng nước trong suốt, Nguyệt Quỳnh rất muốn uống, nhưng trực giác nói với hắn là nguy hiểm.
“Uống ngay.”
Cái chén nhanh chóng được đưa sát đến miệng hắn.
“Nhưng là, cái gì?”
“Nước.”
Liếm liếm môi, Nguyệt Quỳnh không tin nhìn đôi lục mắt kia, tại lúc đôi lục mắt càng ngày càng trầm, hắn khẽ cắn môi, hé miệng. Không có mùi gì lạ, nhưng trái tim Nguyệt Quỳnh lại càng nhảy càng nhanh. Người này không bình thường, rất không bình thường.
Uy nước xong, Nghiêm Sát mở miệng: “Ngươi vĩnh viễn cũng không thể tự mình thích ứng.”
Thích ứng cái gì? Thiên phú dị bẩm của người này, hay là mùa đông Giang Lăng? Cứ nhìn nhau như vậy khoảng chừng một khắc [15 phút], Nguyệt Quỳnh cũng không đợi đối phương trả lời.
Nghiêm Sát vươn tay đặt cái chén rỗng ra ngoài qua khe hở hai bên màn, Nghiêm Mặc canh giữ ở ngoài giường, vỗ tay ba cái, tiếp nhận cái chén rỗng. Lại có người tiến vào, chính là Từ đại phu, hắn dẫn theo một vị lão giả, đôi mắt của lão giả được che phủ bởi miếng vải đen. Tiếp theo, Nghiêm Tráng hai tay nâng bàn vuông đi đến, đặt bàn vuông ở vị trí cách giường hai bước. Sau đó, hắn đi ra ngoài một lần nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại nâng một cái khay tiến vào, trên khay có năm chén, hắn đặt những cái chén lên bàn theo thứ tự, vị thuốc đông y nồng đậm tỏa ra từ trong chén, bên trong chính là dược đã được ngao [sắc]tốt.
Hết thảy đều được tiến hành trong bầu không khí yên lặng đến cực độ, Nguyệt Quỳnh chỉ có thể nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân của những người khác nhau, cảm thấy càng lúc càng khẩn trương, người này muốn làm gì?
“Gia, đã chuẩn bị tốt.” Nghiêm Mặc cách màn nói.
Chuẩn bị gì? Nguyệt Quỳnh suýt nữa kêu lên, hắn kinh hoảng nhìn Nghiêm Sát. Nghiêm Sát xốc chăn lên, Nguyệt Quỳnh khẽ rùng mình. Lấy áo bông được đặt trên giường, Nghiêm Sát không ôn nhu mặc vào cho Nguyệt Quỳnh, rồi mới tự mình mặc quần dài. Tiếp theo, y trở người Nguyệt Quỳnh, khiến hắn dựa vào trên người mình, dùng chăn bông phủ lên hạ thân trần trụi của hắn, chỉ để lộ ra bụng, lấy thảm quấn chặt lấy nửa người trên của y cùng Nguyệt Quỳnh.
Cái bụng lạnh lẽo, há miệng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên phát hiện mình không điều khiển được đầu lưỡi, hắn muốn đứng lên, càng phát hiện chính mình không có chút khí lực. Người này cho hắn uống cái gì! ! Toàn thân cao thấp chỉ mỗi tròng mắt là có thể động, nhưng cánh tay Nghiêm Sát vừa giơ lên, cái thảm liền được phủ lên mặt hắn. Trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen. Nguyệt Quỳnh càng sợ, quả nhiên trực giác của hắn chính xác! Người này lại muốn dùng biện pháp mới để tra tấn hắn!
“Không cần sợ hãi, chỉ là điều trị cho thân thể ngài một chút thôi.”
Chính là Từ đại phu!
Màn được xốc lên, Nghiêm Sát nhìn Từ đại phu vuốt cằm, đối phương hiểu ý. Nguyệt Quỳnh muốn xin tha, đáng tiếc lại không nói ra lời, cũng không thể cử động.
“Trong quá trình sẽ có chút đau, cho dù đã uống thuốc tê, vẫn có thể cảm thấy được, ngàn vạn lần không thể để hắn giãy dụa, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Vị lão giả kia mở miệng. Nguyệt Quỳnh sợ đến mức bệnh của hắn tựa hồ đã khỏi, cố gắng há miệng hô to, lại chỉ có thể phát ra âm thanh “tê tê”. Một ngón tay được nhét vào trong miệng hắn, hắn không chút nghĩ ngợi liền dùng sức cắn: cùng lắm thì, cùng lắm thì hắn sẽ trả bất cứ giá nào!
Nghiêm Sát không rút tay ra, để Nguyệt Quỳnh tùy ý cắn. Từ đại phu dìu lão giả đến ngồi xuống ghế, hắn đi đến trước bàn vuông, lấy một cái bố bao mở ra, bên trong chính là ngân châm.
Lão giả hỏi: “Dược đã được ngao [sắc] theo phân phó của ta?”
Từ Khai Viễn nói: “Phải”
“Đã đặt theo những vị trí mà ta phân phó?”
“Phải”
“Hảo.”
Lão giả gõ gậy xuống: “Đều chuẩn bị tốt?”
“Phải”
“Hảo! Châm thứ nhất, thiên xu, long huyết.”
Từ đại phu cầm ngân châm, chấm vào chén thuốc thứ hai, chậm rãi đâm vào huyệt thiên xu của Nguyệt Quỳnh.
“Địa hải, mai rùa.”
Ngân châm lại chấm vào chén thuốc thứ tư rồi đâm vào huyệt địa hải của Nguyệt Quỳnh.
“Trung chú, khí huyết.”
Chén thuốc thứ năm, ngân châm chậm rãi đâm vào huyệt trung chú.
“Thủy đạo, Nữ Oa.”
Chén thuốc thứ ba.
“Trung cực, địa giấu.”
Chén thuốc thứ nhất.
Từ Khai Viễn theo lời chỉ dẫn của lão giả, đem ngân châm trát nhập bụng cùng hai bên eo của Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh đã uống thuốc tê, vừa mới bắt đầu chỉ là sợ, không có cảm giác gì, nhưng dần dần, bụng hắn càng lúc càng nóng, nóng đến cuối cùng lại trở nên đau. Ngón tay trong miệng không bị rút ra, nhưng Nguyệt Quỳnh lại không còn khí lực để cắn. Đau quá, làm sao chỉ “có chút” đau, chính là “phi thường” đau mới đúng.
Mồ hôi theo thái dương chảy xuống, Nguyệt Quỳnh muốn kêu lại kêu không được, đầu bị phủ thảm, hắn không thở nổi, ngón tay trong miệng bị rút ra, thảm được xốc lên, Nguyệt Quỳnh liền liều mạng hô hấp. Trong đau đớn, hắn nhìn thấy một đôi lục mâu thâm trầm, đôi mắt kia cứ nhìn vào hắn.
Rốt cuộc đang làm gì với hắn? Nguyệt Quỳnh muốn hỏi. Chủ nhân của đôi lục mâu chỉ nhìn hắn, không trả lời. Điều trị thân thể hắn là vì muốn hắn thích ứng với thiên phú dị bẩm của y, hay là muốn làm cho hắn thích ứng mùa đông lạnh lẽo ở Giang Lăng? Bàn tay to và thô ráp vuốt ve cánh tay phải tàn phế của hắn, Nguyệt Quỳnh chờ câu trả lời của đối phương.
“Ngô!”
Người vừa uống thuốc tê đau đến mức phát ra một chút âm thanh. Chủ nhân của đôi lục mắt vẫn nhìn hắn, sờ cánh tay phải của hắn. Nguyệt Quỳnh xem không hiểu, xem không hiểu y đến tột cùng sẽ làm gì với mình.
Khi Từ Khai Viễn trát hạ cây ngân châm cuối cùng, đã qua một canh giờ. Nguyệt Quỳnh đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt cũng có thủy quang. Nghiêm Sát lại thoáng mở thảm ra, để cho Nguyệt Quỳnh có thể hô hấp thông thuận hơn. Những chén thuốc trên bàn thay đổi dược mới vừa ngao tốt, vẫn được sắp xếp theo trình tự ban đầu. Từ Khai Viễn đem chén thuốc thứ nhất đưa cho Nghiêm Sát, màn buông, Nghiêm Sát mở thảm ra, uy Nguyệt Quỳnh uống. Thuốc thuận theo khóe miệng Nguyệt Quỳnh mà chảy lên người Nghiêm Sát. Nguyệt Quỳnh đau đến mức vô pháp phản kháng, hắn cũng không phản kháng được.
Chén rỗng được đưa ra, tiếp theo là chén thứ hai . . . . . . chén thứ ba. . . . . . chén thứ tư. . . . . . chén thứ năm.
“Hai canh giờ sau hãy rút châm.” Lão giả dặn dò nói. Từ Khai Viễn ẩn ý nhìn Nghiêm Tráng, hắn nâng lão giả dậy, tiễn hắn đi ra ngoài. Nghiêm Mặc tiến lên đóng cửa.
“Cho … hắn uống một chén thuốc tê nữa.” Sau khi lão giả tiến vào sẽ không ai mở lời nói chuyện với Nghiêm Sát, xốc màn lên. Nghiêm Mặc ra khỏi phòng ngủ.
“Nguyệt Quỳnh công tử, chỉ cần chịu đựng hai canh giờ, ngươi sẽ không sợ cái lạnh của mùa đông nữa.” Từ Khai Viễn nhìn Vương gia nói. Nguyệt Quỳnh há miệng thở dốc, lổ tai nghe thấy tiếng vang. Nếu đúng như lời Từ đại phu nói, hắn chịu đựng; nhưng kết quả nếu hắn vẫn sợ lạnh, sau này hắn tình nguyện cho dù bệnh chết cũng tuyệt không để vị ác đại phu thích trợ Trụ vi ngược này xem bệnh cho hắn.
Nghiêm Mặc quay trở lại, đem theo một chén thuốc tê, Nghiêm Sát liền uy Nguyệt Quỳnh uống. Nguyệt Quỳnh vừa uống thuốc xong lại bị Nghiêm Sát bao lại trong thảm, đau đớn dần dần giảm bớt, hắn ngửi thấy một cỗ ngọt hương, ý thức chậm rãi phiêu xa.