CHƯƠNG 11
Không đợi Nguyệt Quỳnh xem thử lời hắn đoán có chính xác hay không, Lệ vương phủ đã sắp nghênh đón năm mới thứ chín. Trong mấy ngày hắn sinh bệnh, châm cứu, dưỡng bệnh, ngày tết đã đến. Ba mươi ngày đại niên này, trên dưới Lệ vương phủ vô cùng náo nhiệt, ngay cả Lê Hoa Chước cũng ở trong viện của mình treo đèn ***g, thiếp song cửa sổ.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi đến chỗ Hành công công lĩnh đèn ***g, song cửa sổ cùng pháo, trong lúc công tử sinh bệnh, hai người đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài phòng. Ngày lễ ngày tết, quản gia Nghiêm Bình sẽ đưa đến cho các công tử, phu nhân trong tứ uyển vải vóc, ngân lượng và những phần thưởng khác. Tuy Nguyệt Quỳnh không được sủng ái nhất, nhưng cũng có thể được thưởng, chẳng qua số lượng thì ít hơn.
Thân thể Nguyệt Quỳnh không thoải mái, giao toàn bộ chuyện mừng năm mới cho Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lo liệu, những năm trước, hắn sẽ cùng hai người hầu bận rộn, năm nay lại không có tinh thần.
Lấy ra năm lượng bạc từ trong “tài bảo tương” để cho Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi mua hoa đào, lễ vật cho Bồ Tát, còn có hương và vài thứ khác, đem vải vóc được ban thưởng may cho ba người một bộ đồ mới, trên cơ bản, số vải vóc được ban cho cũng vừa đủ cho mỗi người may một bộ. Năm nay Nguyệt Quỳnh được ban thêm chút tơ lụa, sau khi do dự mãi, hắn mới bảo Hồng Thái đm đi bán bán. Những thứ hiếm lạ và không thường ăn, hắn cũng nhẫn tâm đưa cho Hồng Thái đem bán. Bây giờ Hồng Thái rất lợi hại, tiền tiền hậu hậu tổng cộng bán được hơn hai mươi lượng bạc, làm cho Nguyệt Quỳnh cười tươi như hoa, thân thể cũng thoải mái hơn không ít.
Ăn trưa, ngủ chưa đến một canh giờ, Nguyệt Quỳnh tỉnh dậy. Hồng Hỉ mặc cho hắn một chiếc áo bông mới, nói: “Công tử, Hành công công vừa đến, nói rằng niên kỉ yến [tiệc mừng năm mới] đêm nay, tất cả công tử cùng phu nhân đều phải đi.”
“Ai?” Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, trước đây người nọ đều chỉ chọn vài người, vì sao năm nay lại muốn tất cả mọi người đi? Hắn không muốn đi. Lạnh thì không nói, lại không thể ăn thức ăn trong yến tiệc, còn không bằng cùng Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo ở trong phòng ăn lẩu. Hơn nữa, sau khi bị châm cứu, hắn rất không muốn gặp người nọ.
“Hành công công nói đó là ý của Vương gia.”
Nguyệt Quỳnh nhíu mày: “Ngươi nói với Hành công công, ta lại sốt lên, không đi được.”
“Vâng, ta đi.” Hồng Hỉ cũng không khuyên bảo, sau khi giúp công tử mặc xong xiêm y, liền rời đi.
Một lát sau, Hồng Hỉ mang vẻ mặt buồn bã trở lại, Nguyệt Quỳnh thở dài, nói: “Không được phải không?”
“Công tử, Hành công công nói rằng Vương gia đã ra lệnh, ai cũng không thể không đi.”
Nguyệt Quỳnh cách y phục, sờ sờ bụng mình đang ẩn ẩn đau: “Vậy đi thôi.”
Giờ Dậu vừa qua khỏi (năm giờ chiều), Hành công công phái thủ hạ là một tiểu công công đến truyền lời. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái theo công tử nhà mình ra khỏi viện, là người hầu thân cận bên người, bọn họ cũng phải đi theo. Tiểu công công dẫn chủ tớ ba người đi vào tiền viện Tây uyển, cơ hồ bọn công tử của Tây uyển đều đã đến, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy Hoa Chước cùng An Bảo. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái đầy bất đắc dĩ, Nguyệt Quỳnh theo tiểu công công đi đến nơi hắn nên đứng.
Tây uyển có tổng cộng mười vị công tử, “Vũ quân” Lâu Vũ cùng “Ninh quân” Diệp Ninh được sủng ái nhất. Hai người đứng trước, Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước không được sủng nhất đứng ở vị trí sau cùng. Các công tử đứng thành một hàng, những người hầu thì đứng phía sau công tử của mình, Hành công công mang theo ba vị tiểu công công đứng bên ngoài.
Bọn phu nhân cùng công tử cho dù được sủng ái như thế nào, cũng không dám dễ dàng đắc tội các vị công công cùng ma ma chưởng quản tứ uyển Đông Tây Nam Bắc. Mà so sánh với hai vị ma ma phụ trách Nam Bắc uyển, Hành công công Tây uyển cùng Ngụy công công Đông uyển đã theo Nghiêm Sát từ trước nên địa vị chỉ sau quản gia Nghiêm Bình. Mặc dù chỉ là công công quản sự, chưởng quản đồ vật này nọ của hai uyển, nhưng cũng trở thành đối tượng cho bọn công tử lấy lòng.
Bọn công tử thăm hỏi lẫn nhau, hàn huyên một phen, không thì tranh thủ lấy lòng Hành công công, không ai thèm quan tâm đến Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước không được sủng ái. Ở tình cảnh thế này, hai người cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, liền cúi đầu không hé răng, đứng ở nơi đó.
Thấy mọi người đều đã đến, Hành công công ho khan hai tiếng, tất cả mọi người an tĩnh lại. Hắn bất cẩu ngôn tiếu [không cười, kiệm lời], nói: “Đã sắp đến giờ, chư vị công tử, đi thôi.” Nói xong, hắn xoay người dẫn đường, chăm chú nhìn bọn công tử dẫn theo người hầu cùng lễ vật mà bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, mang tâm tư khác nhau theo sát hắn. Cuối cùng dừng lại ở Nguyệt Quỳnh, trên đầu cài cây trâm gỗ đào đã dùng tám năm, một đôi giày vải bình thường nhất, một kiện miên bào màu xám bên trong chiếc áo bông thật dày, muốn bao nhiêu keo kiệt thì có bấy nhiêu keo kiệt.
“Nguyệt Quỳnh, đừng động nhiều như vậy, chúng ta đến đó chỉ đơn giản là để ăn uống thôi.” Lê Hoa Chước đi phía sau hắn, nhỏ giọng nói. Nguyệt Quỳnh ôm lấy bụng, làm sao đây, hắn đột nhiên muốn thượng nhà vệ sinh.
. . . . . .
Đi vào “Lộ Trà các”, nơi chuyên dùng để tổ chức yến hội trong vương phủ, bọn công tử Tây uyển gặp các công tử Đông uyển cùng những phu nhân Nam Bắc uyển. Dù có quen biết hay không, cũng đều chào hỏi nhau. Quản sự của tứ uyển cũng chào hỏi nhau. Mười chín vị công tử cùng mười sáu vị phu nhân đều theo công công cùng ma ma quản sự vào Lộ Trà các. Lý do số người ít hơn trước rất đơn giản, bị tống xuất phủ.
Trong đó có vài gương mặt mới như: đại thiếu gia Điệp trang đưa đến “Thương quân” Giang Thương Nham của Đông uyển, “Dung quân” Khuyết Dung cùng “Lăng quân” Trương Lăng Khê mới vừa vào phủ ba ngày trước. Do ảnh hưởng từ chuyện của Tần phu nhân, các phu nhân Nam Bắc uyển phải chịu tịnh mịch, những kẻ muốn lấy lòng Nghiêm Sát cũng sẽ không tặng nữ nhân. So sánh với Đông uyển thì những công tử Tây uyển không có thay đổi gì quá lớn, vẫn là mười người kia.
Vào tiền thính [hành lanh] “Lộ Trà các”, ba mươi lăm người đi vào chính sảnh, chính sảnh thực ấm áp, phía sau mỗi bàn đều được đặt một chậu than. Nghiêm Sát còn chưa đến, quản gia Nghiêm Bình đã ở đây, ba mươi lăm người đứng ở chính giữa, chờ quản gia an bài chỗ ngồi. Niên kỉ yến [tiệc mừng năm mới] hàng năm, chỗ ngồi đại biểu cho mức độ được sủng ái. Nguyệt Quỳnh chưa từng tham gia tiệc mừng năm mới nên không biết điều đó, hắn thầm nghĩ muốn nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, bụng hắn không thoải mái.
“Tây uyển Nguyệt Quỳnh.” Bỗng nhiên, Nghiêm Bình hô lớn một tiếng. Ba mươi bốn người còn lại sửng sốt, sao người đầu tiên lại là hắn?! Chỉ có Lê Hoa Chước là bởi vì lo lắng.
Sau khi Nghiêm Bình hô lên, thấy không ai bước ra khỏi hàng, hắn lại hô một tiếng: “Tây uyển Nguyệt Quỳnh.”
Hành công công đi đến bên người Nguyệt Quỳnh, nói: “Nguyệt Quỳnh công tử, thỉnh ngài đi ra.”
Dọc theo đường đi đều đang hoài nghi chính mình có phải thật sự muốn đi nhà vệ sinh hay không, Nguyệt Quỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Hành công công đang cười với hắn, hắn ngốc lăng hỏi: “Cái gì?”
“Nguyệt Quỳnh công tử, thỉnh ngài đi ra.” Hành công công làm thủ thế, Nguyệt Quỳnh đi ra khỏi hàng, tự hỏi: chẳng lẽ Hành công công nhìn ra hắn đang muốn thượng nhà vệ sinh?
Khi Hành công công dẫn hắn đến trước mặt Nghiêm Bình, trực giác của Nguyệt Quỳnh lại hiển linh: nguy hiểm.
Quả nhiên! Nguyệt Quỳnh chỉ thấy Nghiêm Bình mỉm cười với hắn, chỉ vào vị trí đầu tiên ở bên trái, nói: “Nguyệt Quỳnh công tử, chỗ ngồi của ngài.”
Chỗ ngồi của hắn?! Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Bình. Chính là, chính là hoảng sợ. Tả vi tôn*, cho dù chỗ ngồi kia luân chuyển thế nào cũng không đến phiên hắn chứ. Hơn nữa trực giác của hắn đã nhận thấy những ánh mắt sắc như dao đang “sưu sưu” bay đến từ phía sau.
“Nghiêm quản gia, ngài nhầm rồi phải không?!”
Nghiêm Bình nhìn về phía mọi người, cười nói: “Chỗ ngồi lần này được sắp xếp dựa theo thời gian nhập phủ dài ngắn, thời gian nhập phủ của Nguyệt Quỳnh công tử là dài nhất, tự nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên.”
Nghiêm Bình nói như vậy, có nghĩa rằng đây là ý tứ của Vương gia, cho dù có bất mãn thế nào cũng không dám tỏ vẻ. Nghiêm Bình quay sang Nguyệt Quỳnh: “Thỉnh Nguyệt Quỳnh công tử nhập tọa.” Kiềm chế dục vọng muốn chạy đến nhà vệ sinh, Nguyệt Quỳnh cúi đầu, đi đến vị trí đầu tiên ngồi xuống, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái cũng đi đến phía sau hắn, quỳ ở hai bên.
Ngoại trừ Tần phu nhân đã bị đuổi ra phủ, thời gian Nguyệt Quỳnh nhập phủ lâu nhất, hoặc có thể nói là thời gian hắn theo Nghiêm Sát dài nhất. Lệ vương phủ mới được xây dựng cách đây sáu năm, Nguyệt Quỳnh theo Nghiêm Sát tám năm. Sắp xếp chỗ ngồi theo thời gian nhập phủ, không ai là đối thủ của Nguyệt Quỳnh. Nhưng vẫn có người rất bất mãn, nhất là các công tử, phu nhân đã ăn mặc tỉ mỉ, muốn thừa dịp yến hội khiến Vương gia chú ý.
“Tây uyển, Hoa Chước công tử.” Nghiêm Bình cầm lấy cuốn sổ, tiếp tục hô to.
Lê Hoa Chước lập tức bước ra khỏi hàng, mang theo người hầu An Bảo của mình, theo Hành công công đi đến bên người Nguyệt Quỳnh ngồi xuống. Thời gian hắn nhập phủ là ba năm tám tháng, vị trí thứ hai. Có Hoa Chước ngồi cạnh bên, bụng của Nguyệt Quỳnh dường như đỡ đau hơn, hắn có thể chịu đựng để lát nữa mới đi nhà vệ sinh.
“Tây uyển, Lâu Vũ công tử.”
Y phục xanh thẫm, Lâu Vũ dẫn theo người hầu của hắn bước ra khỏi hàng, hắn là ba năm một tháng.
“Đông uyển, Xương Hồng công tử.” Hai năm ba tháng.
“Đông uyển, Cung Dao công tử.” Một năm tám tháng.
“Tây uyển, Diệp Ninh công tử.” Một năm hai tháng.
. . . . . .
Mãi cho đến ba vị công tử vừa mới nhập phủ, những vị trí bên phải đã được ngồi đầy. Vài tên công tử ngồi ở phía cuối rất ảo não.
Sau đó, Nghiêm Bình bắt đầu hô to vị trí của các phu nhân ở phía bên phải. Vị trí đầu tiên chính là Nam uyển “Liên phu nhân” Liên Thủy, nhập phủ ba năm sáu tháng, kế tiếp là Nam uyển “Mẫn phu nhân” Hác Mẫn, Bắc uyển “Mị phu nhân” Thượng Quan Mị Nhân . . . . . . Chỗ ngồi của mười sáu vị phu nhân cũng được an bài rất nhanh. Tuy nói hữu vi ti*, có thể ngồi ở vị trí đầu tiên, Liên phu nhân cũng cực kỳ cao hứng, không giống với Nguyệt Quỳnh keo kiệt đang cúi đầu, nàng đã ăn mặc, chăm chút tỉ mỉ.