CHƯƠNG 24
Ăn cơm trưa, Lê Hoa Chước cùng An Bảo đến đây, mang theo thang bao mà Nguyệt Quỳnh thích ăn. Vương gia đại hôn, không ai trong phủ chú ý đến bọn họ, Lê Hoa Chước thừa dịp loạn, phái An Bảo đi ra ngoài mua thang bao, còn mua đậu hủ, làm Nguyệt Quỳnh rất cao hứng. Cuối cùng cũng có thể ngủ bình thường, lại được ăn ngon, Nguyệt Quỳnh bảo Hồng Hỉ lấy trả ngon mà hắn không có nhiều lắm ra, tiếp đón mọi người, cùng nhau thưởng thức.
“Nguyệt Quỳnh, cuối cùng ngươi đã có thể ngủ, ta cũng có thể ngủ ngon.” Ăn một hồi, Lê Hoa Chước mở miệng, “Ngươi ăn nhiều một chút, nhanh chóng đem ít da thịt trở về.”
Nguyệt Quỳnh cười tủm tỉm ăn thang bao, trả lời: “Cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, trên người ta toàn là thịt, chắc là có mỡ rồi.”
“Trên người ngươi cũng có mỡ sao?” Lê Hoa Chước cao thấp đánh giá một phen, nói với Hồng Hỉ, “Hồng Hỉ, nhanh chóng làm những món ăn ngon cho công tử nhà ngươi bổ bổ.”
“Ta đã nấu canh gà rồi.” Hồng Hỉ cười nói. Công tử có thể ngủ, hắn cùng Hồng Thái cao hứng hơn cả.
Nguyệt Quỳnh lầm bầm hai tiếng, không nói gì, trên mặt xuất hiện hai áng mây đỏ không bình thường. Hắn hoàn toàn không thể nói với bọn họ rằng Nghiêm Sát vừa trở về, hắn liền ngủ được, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy việc này rất kỳ hoặc. Trùng hợp, nhất định là trùng hợp, chính là cái viên “tiên đan” kia cuối cùng mới phát huy công hiệu.
Tránh ở Lâm uyển yên tĩnh của mình, cùng Lê Hoa Chước nói chuyện phiếm cả một buổi chiều, Nguyệt Quỳnh ở trong phòng tập luyện kiến thức cơ bản, không có khiêu vũ. Gần đây trong phủ có thực nhiều người đến, hắn vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ăn cơm chiều, Hồng Hỉ nấu nước ấm cho công tử, để công tử tắm rửa nghỉ ngơi, cố gắng khiến buổi tối có thể ngủ thật ngon.
Trước đó bởi vì ngủ không tốt, Nguyệt Quỳnh không nghĩ đến việc này. Hồng Hỉ vừa nói như thế, hắn liền cảm thấy trên người có chút không thoải mái. Bất quá lúc tắm rửa, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái không thể giúp hắn, Nguyệt Quỳnh tắm gần một canh giờ mới được tính là sạch sẽ. Đã thay ruột dê mới, Nguyệt Quỳnh nằm lên giường, chờ tóc khô.
Hồng Thái thổi tắt nến, buông màn, Nguyệt Quỳnh mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, sao lại không thấy buồn ngủ? Có thể là tối hôm qua ngủ quá nhiều. Lắc lắc đầu, đoán thử xem đêm nay người nọ có đến nữa hay không,Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Ngủ! Tắm nước ấm tựa hồ thật sự có tác dụng, trong lòng vẫn không ngừng niệm “ngủ ngủ”, Nguyệt Quỳnh thật sự thấy buồn ngủ. Không biết là dùng bao nhiêu công phu, ý thức của Nguyệt Quỳnh dần trở nên mơ mơ màng màng, màn được xốc lên, một người nằm lên giường, hắn nhất thời liền tỉnh.
Người vừa đến vẫn như cũ thoát y phục chỉ còn lại một cái tiết khố, đẩy đẩy Nguyệt Quỳnh. Khi Nguyệt Quỳnh di chuyển đến gần vách tường, y tiến vào trong chăn của Nguyệt Quỳnh, xoay người hắn, ôm vào ***g ngực của mình, sau đó liền lấy râu đâm khắp mặt Nguyệt Quỳnh. Buông đôi môi đã sưng lên của ai đó ra, Nghiêm Sát có vẻ thoải mái mà thở hổn hển. Dựa vào trên người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, tim lại đập nhanh đến mức khiến hắn có chút khó chịu.
Sờ bộ ngực chỉ toàn là xương cốt của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát chau mày. “Trong phủ có cắt xén thức ăn của ngươi?”
A? Nguyệt Quỳnh lắc đầu, không có, hôm nay hắn còn uống canh gà mà.
“Vậy sao ngươi lại gầy đi nhiều như thế?” Chất vấn.
“Có sao? Ta không phát giác a.” Không muốn người này biết hắn ngủ không được.
Bàn tay to lớn của Nghiêm Sát sờ soạng xương ngực Nguyệt Quỳnh nửa ngày, rồi mới một đường đụng đến mông hắn, Nguyệt Quỳnh khẽ run lên. Bàn tay to và thô ráp vuốt ve lên xuống mông hắn, càng sờ lực đạo càng tăng thêm.
“Tướng quân.” Nguyệt Quỳnh phát hiện giọng nói của mình có chút khàn. Bỗng nhiên người kia xoay người một cái, liền nằm ở phía trên hắn, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng. Bóng người chụp xuống, đôi môi nóng bỏng lại bị cắn lên. Nghiêm Sát giống như con sói nhịn đói đã nhiều ngày, hơi thở ồ ồ, bàn tay vuốt ve Nguyệt Quỳnh càng ngày càng vội vàng, xao động.
“Ngô ân. . . . . .”
Tay trái Nguyệt Quỳnh đặt trước ngực Nghiêm Sát khẽ đẩy, bất quá về mặt lực đạo có thể xem như không đáng kể. Ruột dê trong cơ thể bị rút ra ngoài, một thứ gì đó cứng rắn cực nóng đâm vào hắn.
Nghiêm Sát vẫn hôn hắn, Nguyệt Quỳnh không thể lên tiếng xin tha. Thứ cứng rắn gì đó xông vào, tay trái Nguyệt Quỳnh vịnh lên vai Nghiêm Sát, than nhẹ. Tim sắp nhảy ra ngoài, bàn tay ôm lấy thắt lưng hắn khẽ dùng sức, thứ cứng rắn gì đó xâm nhập vào, dường như muốn xuyên thủng hắn. Trong bóng đêm, đôi mắt màu xanh biếc kia chăm chú một mực nhìn hắn, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, không dám nhìn, càng nhìn hắn càng bối rối.
“Ngô!”
Nghiêm Sát đột nhiên dùng sức, Nguyệt Quỳnh kêu lên, sợ rằng có thể sẽ khiến Hồng Hỉ Hồng Thái nghe thấy, hắn liền che miệng lại.
“Ngô! Ngô!”
Trong mắt Nguyệt Quỳnh chứa đầy ý cầu xin, người nọ cố ý sao? Có lẽ là Nghiêm Sát cố ý. Hai tay y ôm lấy eo Nguyệt Quỳnh, tốc độ luật động thắt lưng của y dần dần trở nên không khống chế được. Tiếng động không lớn phát ra từ giường, Nguyệt Quỳnh sợ hãi cực kỳ, sợ sẽ khiến Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đến đây. Tay trái gắt gao che miệng lại.
Mà Nghiêm Sát lại rất ác liệt, y kéo tay Nguyệt Quỳnh ra, động tác không chỉ không chậm lại, mà còn trở nên nhanh hơn. Nguyệt Quỳnh mới đầu còn có thể cắn môi kiên trì, nhưng đến lúc sau, hắn liền hoàn toàn bị triều dâng Nghiêm Sát gây ra bao phủ lấy. Sự sợ hãi cùng tình cảm mãnh liệt sắp bức điên hắn rồi, sơn chụp xuống, đem tiếng thét chói tai của hắn nuốt vào miệng. Cảm thấy trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu, điều duy nhất Nguyệt Quỳnh có thể làm chính là thở. Môi y không rời đi, tiếp tục hôn lên miệng và cằm hắn. Thứ gì đó cực nóng đã phát tiết vẫn còn ở trong cơ thể hắn, chậm rãi co giật, khố gian của Nguyệt Quỳnh ướt một mảng.
Không xong, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhất định đã nghe thấy, đệm chăn cũng ô uế, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái sẽ biết, hắn lại càng không giải thích rõ được. Không xong, không xong.
“A!”
Ngực bị cắn một cái, tuy rằng không đau, bất quá cũng kéo hồn của Nguyệt Quỳnh trở lại.
“Bây giờ ngươi còn đang suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì.” Nghiêm Sát có chút hờn giận, cắn mạnh lên cổ Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh né tránh: “Hồng Hỉ Hồng Thái, nghe thấy.” Cho dù là hai người hầu thân cận nhất của mình, hắn cũng không muốn bọn họ biết Nghiêm Sát đã tới.
“Bọn họ nghe thấy khói mê.”
Nghiêm Sát không có ý rời khỏi, tiếp tục ở trong cơ thể Nguyệt Quỳnh luật động, thứ vừa nhuyễn xuống lại có dấu hiệu ngẩng đầu.
Khói mê? Nguyệt Quỳnh nhất thời nhẹ nhàng thở phào, bất quá lại liền mặt nhăn mày nhíu, người này sao lại có thể dùng khói mê, vạn nhất khiến Hồng Hỉ cùng Hồng Thái bị thương thì làm sao? Còn có, vì sao người này lại đến? Y trước kia chưa từng đến lúc nửa đêm. Còn có, “Tê!” Đôi mắt to chứa đựng nước mắt, Nghiêm Sát cắn ngực hắn.
“Lá gan của ngươi lớn nhỉ, ở trên giường cũng dám phân tâm.”
Nguyệt Quỳnh chớp mắt mấy cái, không dám hé răng.
“Ngô!”
Mặt bị râu đâm, miệng bị ngăn chặn, Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn mở miệng, để lưỡi y mãnh liệt tiến vào. Khi Nghiêm Sát lại đi tiến công cổ hắn, hắn vội vàng nói: “Hồng Hỉ Hồng Thái, sẽ phát hiện. Tê. . . . . .” Hắn lại bị cắn. Nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Ngày mai hắn nên giải thích thế nào đây? Ngay sau đó hắn liền thầm hô không xong, Nghiêm Sát sinh khí.
. . . . . .
Hơi thở mong manh nằm trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh không biết là nên thấy may mắn hay là nên than thở. Xem tình trạng trước mắt, ngày mai hắn hẳn có thể xuống giường, nhưng còn dấu vết trên người hắn, sàng đan bị bẩn, hắn phải giải thích với Hồng Hỉ Hồng Thái thế nào?
“Ngủ.” Kẻ đã thỏa mãn hạ lệnh, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nhắm mắt lại. Vừa nãy người này sinh khí, thiếu chút nữa ép hắn đến chết. Tim đột nhiên đập mạnh vài cái, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, chẳng lẽ khả năng thích ứng của hắn thực sự mạnh hơn một chút? Không thể nào, không thể nào!
“Ngủ!”
Ngủ ngủ.
Người nằm trong lòng đang ngủ, tay phải Nghiêm Sát ôm lấy hắn chậm rãi dùng sức, tay trái cẩn thận sờ lên bụng người kia, lục mâu phát sáng. Có người nhẹ nhàng đi đến, Nghiêm Sát ôm lấy người đã ngủ sẽ rất khó tỉnh, để cho kẻ vừa tới thay đổi sàng đan cùng đệm chăn sạch sẽ giống ban đầu như đúc.
. . . . . .
Nguyên bản Nguyệt Quỳnh còn lo lắng phải giải thích cùng Hồng Hỉ Hồng Thái ra sao, nào biết vừa ngủ dậy, trên giường không có nửa điểm thay đổi, sàng đan bị bẩn cũng không thấy. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái có vẻ thực sự bị hạ dược, vẫn sau khi hắn tỉnh dậy mang đến nước ấm rửa mặt, bưng điểm tâm ngon miệng đến như cũ. Hắn dùng tóc che khuất dấu vết trên cổ, cũng may phần lớn những nơi người nọ cắn đều ở xương quai xanh, mặc xiêm y vào liền không nhìn thấy.
Chẳng lẽ sàng đan cùng đệm chăn là do người nọ thay? Nguyệt Quỳnh ngẫm lại, cũng không phải là không thể. Lúc trước theo người nọ chinh chiến khắp nơi, chăn đệm cùng giường của hai người bọn họ đều do người nọ thu dọn. Không phải hắn không dọn, ngay từ đầu hắn đã không, sau đó, hắn dọn giường như bánh bột mì, cuốn lại cuốn lại. Người nọ nhìn một lần liền không cho hắn làm nữa. Một người đã làm vương hơn sáu năm đột nhiên thay đổi đệm chăn cho hắn, tư vị trong lòng Nguyệt Quỳnh a, gì cũng có.
Bởi vì Nguyệt Quỳnh không cho Hồng Hỉ Hồng Thái đi gặp Hành công công lấy đồ bổ, Lê Hoa Chước liền đem một ít thức ăn bổ dưỡng của mình đưa cho Hồng Hỉ Hồng Thái, để bọn họ làm món ăn cho Nguyệt Quỳnh bổ thân. Nguyệt Quỳnh rất cảm động, bằng hữu cùng người hầu tốt như thế, hắn còn có khó khăn gì không qua được a. Hắn ngủ ngon, gương mặt Lê Hoa Chước cũng tươi cười, lại giống như dĩ vãng, ở trong Lâm uyển chơi một ngày. Bất quá một lúc ăn có thể nào mập mạp ngay, Nguyệt Quỳnh phải ăn một trận thật nhiều mới có thể trở lại như trước.
Cách đại hôn chỉ còn một ngày, đêm nay Nghiêm Sát vẫn vào phòng Nguyệt Quỳnh lúc mọi người đều đã ngủ, trước tiên vẫn là lấy râu đâm khắp mặt Nguyệt Quỳnh một lần, rồi mới thoát y, “tra tấn” hắn. Sau khi hoan ái, Nguyệt Quỳnh nằm trong lòng ngực Nghiêm Sát, buồn ngủ, Nghiêm Sát nằm nghiêng, một tay ôm lấy hắn, một tay sờ nhẹ bụng hắn. Nguyệt Quỳnh sắp chìm vào giấc ngủ đưa tay trái đè tay Nghiêm Sát lại, da đau.
“Ngày mai bảo Hồng Hỉ đi lấy thức ăn bổ. Hắn đem về thứ gì, ngươi ăn hết toàn bộ, không được chừa lại.” Nguyệt Quỳnh chậm rãi mở mắt ra, có ý gì? Nghiêm Sát sờ sờ mông hắn: “Trong vòng nửa tháng, đem chút thịt về cho ta.”
Nguyệt Quỳnh hiểu được ý của Nghiêm Sát, vừa định nói không cần, chợt nghe Nghiêm Sát uy hiếp: “Muốn ta đêm mai triệu ngươi thị tẩm?” Không cần! Nguyệt Quỳnh lập tức gật đầu: “A, đã biết.” Ngày mai người này đại hôn, buổi tối triệu hắn thị tẩm, không cần công chúa giết hắn, hắn đã bị những người khác giết.
“Ngủ.” Bàn tay to đắp kín chăn cho hắn, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, trực giác cảm thấy nguy hiểm, quan hệ giữa hắn cùng người này tựa hồ đã vượt qua sự khống chế thay đổi của hắn.
Buổi sáng tỉnh lại, như bình thường vẫn không biết Nghiêm Sát ly khai khi nào. Sàng đan, đệm chăn cũng được đổi lại y như cũ, Nguyệt Quỳnh không biết hắn cùng Nghiêm Sát hiện tại là quan hệ gì. Tám năm trước, sau khi cùng Nghiêm Sát gặp nhau, ngay từ đầu hắn đã không thể không dựa vào Nghiêm Sát; đến khi hắn bị Nghiêm Sát cường bạo, Nghiêm Sát không cho hắn có nửa ý định rời đi trong đầu; sau đó Nghiêm Sát làm vương, hắn trở thành công tử không được sủng nhất trong phủ, để y trút giận; còn hiện tại. . . . . . Hắn không biết.
“Ai. . . . . .”
Ngồi ở bên cửa sổ thở dài thật lâu, Nguyệt Quỳnh ăn cháo tổ yến Hồng Hỉ nấu cho hắn. Buổi sáng tỉnh lại, hắn liền bảo Hồng Hỉ đi đến chỗ Hành công công lấy đồ bổ, Hành công công đưa cho khá nhiều. Nhiều đương nhiên là chuyện tốt, nhưng không thể bán nên liền không phải là chuyện tốt . Bây giờ, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đột nhiên có thái độ kiên quyết, tuyệt không chịu đem bán, muốn để cho hắn bổ thân thể. Nguyệt Quỳnh ăn cháo tổ yến, cảm giác như ăn một khối bạc.
Kỳ thật trước kia hắn căn bản không cần bạc, bạc nhiều hay ít với hắn mà nói không có khác biệt gì. Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian không có bạc bi thảm, hắn cuối cùng cũng nhận thức được tầm quan trọng của bạc. Từ đó, hắn liền trở thành tiễn mắt tử theo lời Hoa Chước. Bất quá lại nói, nếu trước kia hắn là tiễn mắt tử, hắn đã không phải trải qua những ngày thiếu chút nữa bị đói chết kia. Cho nên nói, bạc rất trọng yếu.
Trong phủ ngoài phủ đều là tiếng pháo vui mừng, góc tối Lâm uyển tương đối không quá ầm ĩ. Các công tử phu nhân đều không đủ thân phận tham dự đại hôn của Vương gia, Nguyệt Quỳnh cũng vui vẻ thoải mái. Cách xa những ồn ào náo động kia, hắn mới an tâm. Hoa Chước hôm nay không có tới, phỏng chừng là đi thám thính tin tức. Vương gia đại hôn sẽ có không ít tin tức được lan truyền. Thật sự là Hoa Chước quá rảnh rỗi, nếu là hắn, hắn tình nguyện tránh ở trong viện luyện kiếm.
Đúng rồi, nói đến luyện kiếm. . . . . .
“Hồng Hỉ Hồng Thái, kiếm của ta đâu ?” Nguyệt Quỳnh hướng hai người trong viện hô to, “Sao lại không ở dưới giường?” Đang ở trong viện hái hoa, Hồng Thái bày ra vẻ mặt tự hỏi, trả lời: “Ngày hôm trước sau khi công tử dùng xong, ta cất lại dưới giường cho công tử.”
“A? Vậy sao lại mất?” Thật vất vả ăn hết cháo tổ yến, Nguyệt Quỳnh ghé vào bên giường xem, nơi nguyên bản là chỗ cất kiếm hiện giờ trống không. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi vào, cũng quỳ gối bên giường tìm giúp. Chủ tớ ba người tìm nửa ngày cũng không tìm được, Nguyệt Quỳnh mặt nhăn mày nhíu, chẳng lẽ là “y” cầm đi?
“Hồng Hỉ Hồng Thái, không cần tìm.” Nguyệt Quỳnh vỗ vỗ đầu gối đứng lên, “Lúc chạy trối chết cũng không mang theo được, quên đi.”
“Công tử.” Hồng Hỉ Hồng Thái vừa nghe công tử nói “chạy trối chết”, vẻ mặt liền trở nên khổ sở. Nguyệt Quỳnh cười cười với hai người: “Tốt lắm tốt lắm, đi hái hoa đi, ta ở trong sân đi dạo.”
Hồng Hỉ Hồng Thái tiếp tục hái hoa cỏ trong viện, Nguyệt Quỳnh ở trong sân vừa đi dạo vừa xem xét chung quanh, từ nơi này có thể trốn đi không? Cho dù không vì chính mình, vì Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo, hắn cũng phải trốn đi. Trước mắt hiện lên một đôi lục mâu, tim Nguyệt Quỳnh thình thịch nhảy vài cái. Người nọ sẽ không để cho hắn trốn đi, nhưng nếu hắn không trốn, ngay cả người nọ cũng có thể bị hắn liên lụy, kéo vào phiền toái rắc rối.
Giữa trưa, Hồng Thái làm món cá hấp hắn thích ăn nhất, Hồng Hỉ còn làm “Thịt viên tứ hỉ”, “Thịt heo kho tàu”. Với Nguyệt Quỳnh thích ăn chay mà nói, có chút không thích. Nhưng hai vị người hầu lại không ngừng ở trước mặt hắn nói hắn rất gầy, phải dưỡng mập một chút, lúc chạy trốn hắn cũng có thể nhịn hai ngày, Nguyệt Quỳnh có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.