CHƯƠNG 1
“Vương gia hồi phủ. . . . . .”
Một thanh âm thông báo vang lên, nô bộc của Lệ vương phủ vội vã chạy đến chính sảnh, nhanh chóng quỳ gối. Khi đại môn chậm rãi mở ra, một đội nhân mã xuất hiện trước cửa, đám nô bộc liền đồng thanh hô to: “Cung nghênh Vương gia hồi phủ.” Phạm vi trăm mét quanh Vương phủ, không người nào dám tùy ý đến gần. Tình cảnh này, ba năm thỉnh thoảng sẽ ở Lệ vương phủ xuất hiện một hồi.
Giang Lăng Lệ vương phủ, chiếm cứ nơi phong thuỷ tốt nhất Giang Lăng, đất đai vạn mẫu, sông ngòi liền kề. Ở mười châu phía đông nam, Lệ vương Nghiêm Sát chính là hoàng đế, thứ sử Giang Lăng trước mặt Nghiêm Sát liền như thái giám quản sự bên người hoàng thượng, dù không phải là thái giám bên người. Kẻ Nghiêm Sát muốn giết, nhất định phải chết; người Nghiêm Sát muốn bảo vệ, nhất định sẽ không có việc gì.
Tục ngữ nói, cây to đón gió. Nghiêm Sát ngang nhiên như thế, hoàng đế chân chính Cổ Niên vì sao lại để yên? Nguyên nhân trong đó, không ai có thể nói rõ được. Thế lực của Nghiêm Sát càng ngày càng mạnh, mà Cổ Niên lại còn ban cho vàng bạc đất đai. Có lẽ là Nghiêm Sát cho dù có quá phận, cũng không có tâm phản loạn; có lẽ là Nghiêm Sát quá mức lợi hại, Cổ Niên chỉ có thể trấn an; có lẽ là thời cơ chưa đến; có lẽ là Cổ Niên không có tinh lực dư thừa đi quản thần tử của hắn, giang sơn của hắn.
Nghiêm Sát tọa ổn vị trí Lệ vương, mà “lệ” không phải tin đồn vô căn cứ, Cổ Ngũ cũng không phải là tùy tiện mà phong hắn là “Lệ” vương. Người từng gặp qua Nghiêm Sát, hy vọng chính mình sau này có thể không gặp hắn nữa; kẻ làm việc dưới quyền Nghiêm Sát, mỗi thời khắc đều bảo trì cảnh giác, để ngừa chính mình không cẩn thận chọc giận chủ tử, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Nghiêm Sát không tàn bạo, hắn chính là vô tâm, một người không có tâm, như thế nào lại nói hắn tàn bạo?
Cũng giống như hiện tại, khi Nghiêm Sát mới vừa bước vào phủ môn, quản gia Nghiêm Bình đang quỳ trên mặt đất nghênh đón hắn liền đổ mồ hôi đầy đầu, nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất đứng lên, đi theo phía sau hắn, không dám thở mạnh theo sau hắn bước đến tiền thính. Thân Nghiêm Sát cao quá trượng, dáng người khôi ngô đến cực điểm, ước chừng khoản hơn hai trăm cân, khi hắn ngồi xuống, tựa như một tòa sơn nhỏ. (dựa theo phép tính hiện tại, Nghiêm Sát khoảng hai thước ba tả hữu, hơn hai trăm cân, cũng chính là nặng bốn trăm cân)*
Hắn mang hai dòng máu Hồ Hán, có một đôi lục mâu làm cho người ta sợ hãi, mái tóc cứng tùy ý cột phía sau, mũi cao thẳng, môi dày, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng anh tuấn. Nhưng chỉ cần hắn lơ đãng liếc mắt nhìn ai đó một cái, loại ánh mắt không giận tự uy này liền khiến người khác lạnh run. Cả lệ vương phủ không có người nào dám nhìn thẳng Nghiêm Sát, lời này có thể nói là quá mức tuyệt đối, mặc dù có cũng là lông phượng và sừng lân. [ý nói là hàng hiếm có, khó tìm]
Sau khi Nghiêm Sát ngồi xuống, nhìn thoáng qua Nghiêm Bình sắc mặt tái nhợt, không hỏi gì mà tiếp nhận trà người hầu Nghiêm Mặc bưng tới, liền chậm rãi uống. Tiền thính rộng lớn, chỉ có thể nghe được tiếng chén trà ngẫu nhiên va chạm nắp chén cùng thanh âm uống trà. Khi Nghiêm Sát đã uống nửa chén trà, Nghiêm Bình cung trứ thân mình [cúi người], nhỏ giọng nói: “Vương gia, Tần phu nhân Nam viện . . . . . . Có thai.”
Hắn nói xong, tiền thính cả nửa ngày cũng không có một chút động tĩnh. Nghiêm Bình không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt chủ tử, hắn chỉ thấy Vương gia đặt chén trà xuống.
“Ai phụ trách về thuốc ở Nam uyển?”
“Bẩm Vương gia, chính là Tôn ma ma.”
“Gọi nàng đến.”
Lời nói của Nghiêm Sát nghe không ra hỉ giận, giống như nữ nhân mang thai tiểu hài tử kia căn bản không phải là nữ nhân của hắn. Khả Nghiêm Bình đã đi theo hắn mười sáu năm lại rõ ràng, chủ tử sau khi nghe chuyện như thế, không chỉ không cao hứng, ngược lại hội giận dữ.
Nghiêm Bình không nhúc nhích, Nghiêm Mặc đứng phía sau Nghiêm Sát chậm rãi lui ra ngoài, dẫn theo hai gã thị vệ. Nghiêm Bình biết, hắn đi tìm Tôn ma ma, không, phải là đi áp giải Tôn ma ma đến đây.
Nghiêm Sát năm nay ba mươi hai, với thân phận cùng địa vị của hắn, lẽ ra đã sớm có thê thiếp cùng con nối dõi thành đàn. Nghiêm Sát có rất nhiều nữ nhân, cũng có rất nhiều nam sủng, nhưng là lại không có một đứa con. Hắn không cho phép bất cứ ai không có sự đồng ý của hắn mà mang thai, cho đến bây giờ, vẫn chưa có một nữ nhân nào có thể vì hắn sinh hạ tiểu hài tử.
Lệ vương phủ có nơi gọi là Nam Bắc tứ uyển, đó là nơi nữ nhân cùng nam sủng của Nghiêm Sát cư ngụ. Đông Tây nhị uyển tổng cộng có hai mươi mốt vị công tử, Nam Bắc nhị uyển có mười chín vị phu nhân. Mỗi năm đều có người bị tống xuất phủ, mỗi năm cũng đều có người bị đưa vào phủ. Nghiêm Sát không có thê, cũng không có thiếp, chỉ có các phu nhân cùng công tử cung hắn phát tiết dục vọng. Hắn không cần tự tay cường thủ hào đoạt, mặc kệ là phu nhân, hay công tử, nếu không phải cam tâm tình nguyện chính mình vào, thì cũng đều là lễ vật do người khác dâng tặng.
Nghiêm Sát sẽ không tốn tâm tư ở trên người bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ nghe lời, không nháo sự, Nghiêm Sát sẽ không làm khó họ, tuy rằng hình thể khổng lồ thể hiện dục vọng của hắn không phải thường nhân có thể chấp nhận được, nhưng ngoài vấn đề đó, cho dù là muốn đưa bọn họ ra khỏi phủ, Nghiêm Sát cũng sẽ khẳng khái cho bọn hắn một “tuyệt bút bạc” xem như bồi thường. Về vấn đề này, Nghiêm Sát chính là nhân từ, nhưng một khi phạm vào điều kiêng kị của hắn, cho dù là người được sủng ái nhất, cũng sẽ bị nghiêm khắc trừng trị, tỷ như Tần phu nhân dám trộm hoài thai.
Khi Nghiêm Mặc áp giải Tôn ma ma đến đây, Tôn ma ma cả người phát run quỳ trên mặt đất khóc để cầu xin tha thứ.
“Vương gia, nô tỳ quả thật đã đưa chén thuốc tránh thai. Cầu Vương gia tha nô tỳ một mạng! Cầu Vương gia!”
“Thùng thùng đông …”, Tôn ma ma dường như không muốn sống nữa, không ngừng dập đầu. Nàng ở vương phủ năm năm, biết rõ quy củ của vương phủ. Tần phu nhân đã theo Nghiêm Sát bốn năm, trong vương phủ là cực kỳ hiếm thấy, trừ bỏ Nguyệt Quỳnh ở Tây uyển, nàng là người theo Nghiêm Sát lâu nhất, hơn nữa vẫn không bị thất sủng, có thể nói, nàng chỉnh là nữ nhân được Nghiêm Sát sủng ái nhất. Chính là bởi vì như thế, Tôn ma ma mới không phòng bị nàng. Dựa theo quy củ trong phủ, Tôn ma ma phải xem mỗi một vị phu nhân sau khi thị tẩm uống hết chén thuốc tránh thai, chính là vì sợ có người lén đổ chén thuốc, hoài tiểu hài tử. Khả Tần phu nhân theo Vương gia bốn năm, vẫn đều tuân theo quy củ, Tôn ma ma cũng liền tin tưởng, vài lần nàng không nhắc nhở, Tần phu nhân đều thành thật uống ngay, không ngờ được lại xảy ra chuyện.
“Đã đưa chén thuốc, vậy tiểu hài tử trong bụng nàng là của ai?”
Mọi người đang ở đây vì những lời này của Nghiêm Sát mà sợ ngây người, Tôn mẫu co rúm lại, đã quên dập đầu. Nàng vẫn khẳng định Tần phu nhân không uống canh dược, vậy nên mới mang thai, nàng vạn lần không dám nghĩ đến phương diện khác, nhất là chuyện Tần phu nhân thâu nhân [vụng trộm] này lại càng không thể. Cho dù cấp Tần phu nhân mười lá gan, nàng cũng không dám ở trong phủ vụng trộm. Khả Vương gia đã nói như thế, mặc kệ biện giải thế nào, nàng cùng Tần phu nhân đều xong rồi. Nàng chính là người phụ trách Nam uyển, xảy ra chuyện lớn như thế, tất cả tội lỗi dĩ nhiên đều đổ lên đầu nàng.
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!” Trừ bỏ hô to tha mạng, Tôn ma ma không nghĩ ra được điều gì khác.
“Nghiêm Bình.”
“Có Lão nô.”
“Trì hạ không nghiêm, tự lĩnh mười trượng.”
“Tuân lệnh”
Nghiêm Bình âm thầm kêu khẽ, tuy rằng phải nằm hơn mười ngày nửa tháng, nhưng dù sao đây cũng là hình phạt nhẹ nhất.
“Tôn mẫu cùng Tần Lộ, xử lý theo quy củ.”
Tôn ma ma vừa kêu vừa khóc, lập tức bị người mang ra ngoài. Nghiêm Mặc liền mang theo người đến Nam uyển.
“Nghiêm Bình.”
“Có lão nô.”
“Sau này ai phạm vào quy củ, không cần bẩm báo, trực tiếp xử trí.”
“Tuân lệnh.”
Nghiêm Sát đứng lên, chuyện này đến đây chấm dứt. “Gọi Nguyệt Quỳnh đến.” Hắn ly khai tiền thính quay về tùng uyển. Tùng uyển là nơi trung ương ở lệ vương phủ, cũng chính là nơi ở của Nghiêm Sát. Ngày thường, hắn rất ít khi trở lại tùng uyểnvào ban ngày, cơ hồ đều ở nơi có nhiều ánh sáng mặt trời gần tùng uyển, chính là thư phòng của hắn. Chỉ có thời điểm tâm tình hắn không tốt, hắn mới có thể vào ban ngày mà đến Tùng uyển.
Bước vào phòng ngủ ở Tùng uyển, sau khi Nghiêm Sát để Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng vì hắn thay y phục, hắn mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường được đặc chế, hai tròng mắt vi hạp. Gia nhân trong Lệ vương phủ đều mang họ Nghiêm, đều là gia quyến của Nghiêm Sát, sau khi Nghiêm Sát thành vương, ban họ mình cho bọn họ. Bọn họ đều là những người từng theo Nghiêm Sát vào sinh ra tử, đối bọn họ, Nghiêm Sát thực tín nhiệm, nhưng cũng không thân mật. Bọn họ đối Nghiêm Sát thực trung tâm, nhưng không dám phạm quy củ. Sau khi hầu hạ Nghiêm Sát thay đổi quần áo, đốt nhiên hương, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng liền lui ra, canh giữ ở cửa. Chức trách chủ yếu của hai người chính là bảo hộ an toàn cho Nghiêm Sát.
Nửa nén hương sau, gian ngoài có người tiến vào. Nghiêm Sát mở hai mắt, nhìn về phía cửa. Phòng ngủ của hắn tầm nhìn trống trải, không có bình phong che tầm mắt, cho nên có người vừa bước vào, hắn liền tinh tường thấy được đối phương, bao gồm cả sự khẩn trương trên gương mặt người kia.
Đứng ở cửa, Nguyệt Quỳnh nhìn Nghiêm Sát, hai chân không muốn di chuyển. Hắn thực căng thẳng, người khác sợ nhất chính là bị thật sủng, còn đối với hắn, hắn sợ nhất không phải là Nghiêm Sát không triệu hắn thị tẩm, mà là tương phản. Thời điểm Nghiêm Sát tâm tình tốt, tuyệt đối sẽ không nhớ đến hắn, nhưng khi tâm tình y không tốt, hắn chính là người để y trút giận. Thị tẩm đối với Nguyệt Quỳnh mà nói chính là hình phạt. Mỗi một lần sau khi thị tẩm, hắn đều phải ở trên giường nằm chừng tám ngày, còn phải chịu rất nhiều đau đớn tra tấn.
“Lại đây.”
Nhìn Nguyệt Quỳnh ngẩn người, Nghiêm Sát có chút không kiên nhẫn. Tuy rằng mỗi một lần Nguyệt Quỳnh đều mang bộ dáng làm cho hắn phiền lòng thế này, nhưng mỗi một lần y vẫn nhịn không được mà tức giận.
Tim Nguyệt Quỳnh kịch liệt nhảy lên, hắn đi đến bên giường, tay trái chậm rãi cởi ngoại y, nội sam không có y khấu chỉ dùng một cái đai lưng buộc lại, thuận tiện để Nghiêm Sát cởi. Không có tơ lụa hoa lệ, nội sam của Nguyệt Quỳnh chính là vải bông, mộc mạc đơn giản, trên đầu cũng chỉ có một trâm gài tóc bằng gỗ, đã được dùng rất nhiều năm. Thượng giường, còn không chờ hắn tọa ổn, Nghiêm Sát sẽ chờ không được mà đem hắn kéo lại đây, khiến hắn ngồi trên lưng mình.
Vạt áo bị trừu khai, thân mình như dương chi ngọc nháy mắt lộ ra trước mặt Nghiêm Sát, hắn không khách khí há miệng cắn, trên vai Nguyệt Quỳnh xuất hiện một loạt dấu răng. Có lẽ bởi vì thân mình Nguyệt Quỳnh rất xinh đẹp, cho nên Nghiêm Sát vẫn lưu trứ hắn, không đem hắn tống xuất phủ. Nguyệt Quỳnh theo Nghiêm Sát tám năm, chính là người lớn tuổi nhất trong tứ uyển. Nhưng Nghiêm Sát là người thế nào, nguyên nhân y lưu trứ Nguyệt Quỳnh cùng vấn đề này không có nửa điểm quan hệ, chỉ là bởi vì thân mình Nguyệt Quỳnh rất đẹp mà thôi.
Tay trái thôi trứ trước ngực Nghiêm Sát, tay phải tàn phế vô lực để thùy trứ. Nguyệt Quỳnh thở dốc càng ngày càng dồn dập, Nghiêm Sát ở trên người hắn tạo thành cảm giác đau đớn cũng càng ngày càng rõ ràng. Khi Nghiêm Sát thoát nội sam của hắn, Nguyệt Quỳnh thân thủ cũng thoát y phục Nghiêm Sát, cũng không phải là hắn muốn, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, lúc này, hắn phải chủ động cỡi y phục của Nghiêm Sát. Nghiêm Sát chính là chủ tử của Lệ vương phủ, hắn chỉ là một thị tẩm công tử nho nhỏ, cái gì nên làm, cái gì phải làm, hắn cần phải rõ ràng.
Nghiêm Sát tựa vào bên giường, cùng Nguyệt Quỳnh đã muốn lộ ra trọn vẹn, y bào của hắn cũng rộng mở. Mỗi khi hai chân gian ra cực đại làm cho Nguyệt Quỳnh thấy kinh hồn táng đảm, e ngại không thôi. Đối với kẻ một đêm cần ít nhất bốn người là hắn mà nói, Nguyệt Quỳnh gầy yếu quả thực chính là con thỏ trước mặt sư tử, không chịu nổi một kích.
Hai chân bị tách ra, cho dù nhiệt tình của Nguyệt Quỳnh đã muốn bị khơi mào, hắn vẫn sợ đến mức run rẩy, phấn hồng đứng thẳng lên nháy mắt biến nhuyễn. Nghiêm Sát mặc kệ, lại càng không quản Nguyệt Quỳnh sợ hãi thế nào. Tần phu nhân to gan lớn mật làm cho hắn không hài lòng, hắn cần phát tiết. Tính tình hắn thật không tốt, chính là đã nhiều năm như thế, rất ít người dám trêu chọc hắn.
“Ngô” , cho dù đã làm tốt chuẩn bị, nhưng khi vật rõ ràng không thuộc về mình mãnh liệt chen vào, Nguyệt Quỳnh vẫn là nhịn không được mà kêu lên.
Động tác của Nghiêm Sát không hề ngừng lại, chậm rãi mà kiên định thẳng tiến vào dũng đạo ấm áp thấp hoạt kia. Chòm râu của hắn ở trên người Nguyệt Quỳnh lưu lại vô số điểm đỏ, những chỗ bị hôn qua, hồng tím một mảnh.
Nguyệt Quỳnh mở miệng suyễn trứ khí, cho dù ngày ngày bị người “tra tấn”, hậu huyệt của hắn vẫn không thể thích ứng Nghiêm Sát thật lớn. Môi bị chặn lại, Nghiêm Sát không muốn nghe thanh âm hắn đau đớn hút khí. Tại nơi cái đáng sợ gì đó cuối cùng hoàn toàn tiến vào, lệ từ khóe mắt Nguyệt Quỳnh chảy xuống. Đau quá.
Nghiêm Sát hôn lên môi Nguyệt Quỳnh, yêu thích không buông tay vuốt ve thân mình xinh đẹp của hắn, không đợi Nguyệt Quỳnh hoàn toàn thích ứng, hạ thân Nghiêm Sát đã động. Hắn không phải là người ôn nhu, đối với những phu nhân hoặc công tử được sủng ái cũng sẽ không lưu tình, huống chi là đối với Nguyệt Quỳnh, người chỉ dùng để trút giận. Ở trên người hắn, Nguyệt Quỳnh nhỏ bé đến đáng thương, gương mặt không quá xinh đẹp vì đau đớn mà trở nên có chút xấu xí. Nguyệt Quỳnh không có cầu xin tha thứ, chỉ là rơi lệ, không tạo thành động tĩnh lớn. Khi động tác của Nghiêm Sát cuồng dã đến mức không có tâm tư hôn hắn nữa, hắn cắn chặt y phục Nghiêm Sát, nuốt xuống tiếng khóc,
Chính là dần dần, trong phòng có một loại thanh âm khác, không phải tiếng gầm nhẹ của dã thú, cũng không phải tiếng ván giường rung chuyển, mà là tiếng một người khóc và rên rỉ. Nằm trước người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh là nam sủng sẽ không lưu lại vết trảo trên người Nghiêm Sát. Từ đầu đến cuối, hắn đều ngồi trong lòng Nghiêm Sát, sau khi tám năm trước hắn bị Nghiêm Sát cường bạo, bọn họ ở trên giường liền vẫn giữ tư thế này.
Sau một trận kịch liệt luật động, Nghiêm Sát gầm nhẹ vài tiếng, hai tay đặt trên thắt lưng Nguyệt Quỳnh vẫn bất động. Tóc Nguyệt Quỳnh đã sớm tản ra, cùng tóc của Nghiêm Sát dây dưa một chỗ.
“Tướng quân. . . . . .”
Nguyệt Quỳnh vẫn là nhịn không được mà lên tiếng cầu xin, hắn chịu không được. Hắn mong cơn giận của Nghiêm Sát đã tiêu tan, như vậy y sẽ triệu người khác tới. Nghiêm Sát chính là giữa trưa dùng cơm xong liền hồi phủ, hiện tại là đầu hạ, bầu trời trở nên tối đen, mà lúc này, trong phòng cũng đã tối sầm.
“Tám năm, ngươi còn không thích ứng.”
Sau một lần phát tiết nữa Nghiêm Sát vẫn như trước chôn trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, tay trái vuốt ve cánh tay phải cơ hồ không cảm giác của Nguyệt Quỳnh, nghe không ra cơn giận có tiêu tan hay không.
“Tướng quân. . . . . .” Người này thiên phú dị bẩm như thế, hắn không thích ứng cũng thực bình thường. Nguyệt Quỳnh cảm thấy thắt lưng của mình đã bị chặt đứt, đùi không ngừng run lên.
Toàn bộ quý phủ, chỉ có Nguyệt Quỳnh xưng hô như thế với Nghiêm Sát. Khi Nghiêm Sát theo Cổ Ngũ tạo phản, Nguyệt Quỳnh liền đi theo hắn. Khi đó, Nghiêm Sát là một tướng quân tài giỏi. Sau khi Nghiêm Sát thành vương, xưng hô của Nguyệt Quỳnh đối với hắn cũng không thay đổi. Chỉ có trước mặt người khác, Nguyệt Quỳnh mới có thể sửa miệng. Nghiêm Sát cũng không hỏi Nguyệt Quỳnh vì sao lại gọi hắn “tướng quân”, hắn cũng không tỏ vẻ gì. Chính là sau khi hắn được phong vương, bên cạnh không hề chỉ có một mình Nguyệt Quỳnh, có lẽ đây là sự trừng phạt của hắn đối với Nguyệt Quỳnh. Mà chỉ thời điểm tâm tình hắn không tốt, hắn mới có thể nghĩ đến Nguyệt Quỳnh.
Cự vật chôn trong cơ thể lại bắt đầu luật động, Nguyệt Quỳnh mặt mũi trắng bệch. Trước đây người này sẽ buông tha cho hắn, vì sao lần này hắn đã gọi hai lần “tướng quân” mà người này còn muốn tiếp tục? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì làm cho y sinh đại khí như thế? Nguyệt Quỳnh không hỏi, đây không phải là chuyện hắn nên hỏi, hơn nữa cho dù hắn không hỏi, cũng sẽ có người nói cho hắn.
Ôm lấy Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát ở trên người hắn lưu lại một vòng ấn ký. Thân mình trắng như tuyết sớm đã trở thành xanh xanh tím tím. Đến khi trong phòng hoàn toàn tối đen, cuối cùng Nghiêm Sát mới buông tha Nguyệt Quỳnh. Gọi người đem Nguyệt Quỳnh đang hôn mê nâng trở về, tâm tình hắn trở nên tốt đẹp, ở trên giường dùng bữa, rồi mới triệu Dao Quân Đông uyển cùng Hân Quân Tây uyển đến thị tẩm.