Tàng Yêu

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 57

Thượng

    Nguyệt Quỳnh lại bắt đầu ngẩn người, hơn nữa còn thường nhìn chằm chằm gương mặt Nghiêm Tiểu Yêu mà ngẩn người, nếu không thì sẽ khoa tay múa chân trước mặt Nghiêm Tiểu Yêu, miệng lẩm bẩm, cũng không ai biết hắn đang nhắc đến cái gì. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo cũng đã nhận ra bầu không khí khẩn trương mờ nhạt tràn ngập trong phủ, nhưng không hỏi Nguyệt Quỳnh đã có chuyện gì xảy ra, chuyên tâm làm tốt những chuyện thuộc bổn phận của mình.

            Ngày hôm đó, trong phòng không có ai, Tiểu Yêu thì ngủ trong nôi. Nguyệt Quỳnh đang ngủ trưa, nhẹ nhàng xuống giường, đi đến bên cửa nghe ngóng, ngoài phòng im ắng, không có động tĩnh gì, hắn lại lén lút trở về giường. Xốc đệm lên, lấy hòm bảo bối của hắn từ dưới ván giường, Nguyệt Quỳnh mở ra, sau khi lấy vách ngăn dưới cùng ra, hắn nhìn chằm chằm vào hai món đồ vật khác nhau trong đó.

            Đưa tay lấy con dấu được điêu khắc từ ngọc ra, Nguyệt Quỳnh siết chặt trong lòng bàn tay, tim đập thình thịch thình thịch. Bình tĩnh lại, hắn đi đến bên cạnh bàn. Lấy bút và giấy, muốn sử dụng tay trái để viết một phong thư. Khi viết thư, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh thường dâng trào hơi nước, nhưng đều bị hắn đè nén xuống. Ước chừng viết hơn mười trang, hắn mới viết xong. Đọc lại một lần từ đầu đến cuối, Nguyệt Quỳnh thổi khô mực. Sau đó hắn lại chấp bút viết thêm một phong thư, lần này hắn viết rất nhanh, từ sau khi tay phải bị phế bỏ, hắn đã khổ luyện tay trái. Sau khi viết xong, hắn lấy mực đóng dấu, ấn con dấu xuống mỗi cuối phong thư. Một chữ “U” đỏ đỏ xuất hiện ở chỗ lạc khoản. [chỗ ký tên]

            Nguyệt Quỳnh giấu hai phong thư và con dấu kia vào trong hòm bảo bối, đặt lại chỗ cũ. Làm xong tất cả, hắn đi đến nôi, sờ lên gương mặt càng ngày càng xinh đẹp của Tiểu Yêu, lại trầm tư.

            ”Công tử, ngài tỉnh chưa?” Là Hồng Thái. Nguyệt Quỳnh vội vàng thu hồi tâm tư: “Tỉnh rồi.” Cửa mở, Hồng Thái bưng nước ấm đi vào. Nguyệt Quỳnh tươi cười đi lên, sau khi để Hồng Thái vắt bố khăn xong, hắn nhận lấy lau mặt lau tay.

            Hồng Thái cẩn thận quan sát khí sắc của công tử, hỏi: “Công tử, hôm nay trời đẹp, ngài có muốn xuất phủ đi dạo một chút không?”

            ”Xuất phủ?” Nguyệt Quỳnh sửng sốt, hắn thật chưa từng có ý niệm xuất phủ trong đầu.

            Hồng Thái lập tức nói: “Công tử, ngài cứ ở trong phòng buồn rầu đã hơn hai tháng, thừa dịp hôm nay trời đẹp, ngài đi ra ngoài hít thở không khí đi. Vương gia phân phó, công tử bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phủ.”

            Nguyệt Quỳnh buông bố khăn, nghĩ nghĩ, nói: “Cũng tốt. Đã lâu lắm không đi ra ngoài. Gọi Hồng Hỉ, Hoa Chước An Bảo đến đây, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài hít thở không khí. Ta cũng lâu rồi không được ăn vặt, ngươi vừa nhắc đến ta đã thèm ăn.”

            Hồng Thái lại nói: “Công tử, ta cùng Hồng Hỉ lưu lại chiếu cố thế tử, ngươi cùng Hoa Chước công tử và An Bảo đi ra ngoài là được rồi.”

            ”Sao lại thế.” Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh nhìn chằm chằm, “Muốn đi ra ngoài thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài. Tiểu Yêu vừa mới ngủ, còn không biết muốn ngủ tới khi nào, giao nó cho Nghiêm Mưu quản sự hoặc Nghiêm Mặc quản sự là được rồi.”

            ”Công tử!” Hồng Thái kinh hô, “Sao lại có thể giao thế tử cho Nghiêm quản sự?” Dường như Nghiêm quản sự chính là hổ đói. [bôi bác ảnh quá =)))]

            ”Sao lại không thể. Đi, gọi Hồng Hỉ, Hoa Chước An Bảo đến đây, chúng ta xuất phủ thông khí đi.” Không để ý đến ý kiến của Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh đẩy hắn ra ngoài, lại còn không để cho hắn cơ hội phản bác, đóng cửa lại. “Ta thay y phục thường.”

            ”Công tử sao lại có thể yên tâm đem thế tử giao cho Nghiêm quản sự.” Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên của Nghiêm Mưu, Hồng Thái bước nhanh rời đi, tìm người để thương lượng.

            Đóng cửa, Nguyệt Quỳnh vội vàng chạy lên giường, lấy cái hòm của hắn ra. Lấy từ trong hòm một miếng mộc bài màu đen, nhét vào trong vạt áo. Sửa sang đệm giường lại, hắn tùy tiện lấy một bộ xiêm y đi ra ngoài từ trong y tương mà thay vào. Có người gõ cửa: “Nguyệt Quỳnh.” Là Hoa Chước.

            ”Vào đi.”

            Khi Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo tiến vào liền nhìn thấy bộ xiêm y của Nguyệt Quỳnh, đai lưng vừa thắt cực kỳ miễn cưỡng, Hồng Hỉ Hồng Thái vội vàng tiến lên giúp công tử mặc xiêm y, Lê Hoa Chước lên tiếng nói: “Nguyệt Quỳnh, ngươi cùng Hồng Hỉ Hồng Thái An Bảo đi ra ngoài đi, ta lưu lại chiếu cố Tiểu Yêu, giao cho người bên ngoài, ta không yên tâm.”

            ”Nào có đạo lý ta đi ra ngoài ngươi lưu lại chứ? Giao Tiểu Yêu cho Nghiêm Mưu quản sự thì tốt rồi, nó nhất thời cũng sẽ không tỉnh dậy, nói không chừng khi chúng ta trở về, nó vẫn còn đang ngủ a. Đi thôi đi thôi, việc này ta đã định rồi.” Nguyệt Quỳnh làm cha lại cực kỳ yên tâm mà nói. Từ sau khi Tiểu Yêu sinh ra, không, từ khi hắn có Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đều cả ngày vây quanh hắn, lúc này nói thế nào hắn cũng muốn dẫn bọn họ xuất phủ hít thở không khí, giải sầu.

            Thấy Nguyệt Quỳnh tỏ thái độ kiên quyết, Lê Hoa Chước trong lòng biết khuyên bảo không được, đành thở dài: “Được rồi, bất quá phải sớm trở về, ta không yên tâm.”

            ”Hảo hảo.” Nguyệt Quỳnh cười cười đi về phía Lê Hoa Chước, kéo hắn, “Đi thôi, ta muốn ăn thang bao [sủi cảo], lạt áp đầu! [=đầu vịt cay, hình chi tiết thì mở chương 2]

            ”Lạt áp đầu?” Lê Hoa Chước cười hỏi.

            ”Ha ha, ” Nguyệt Quỳnh lập tức nhỏ giọng, “Không được nói ra, ta ăn lén.”

            Lê Hoa Chước bất đắc dĩ cười cười, đi theo Nguyệt Quỳnh ra khỏi phòng ngủ.

            ”Nghiêm Mưu quản sự, Tiểu Yêu tạm thời giao cho ngươi chiếu cố, chúng ta đi rồi sẽ quay về đảm nhiệm chức vụ.” Bỏ lại một câu, Nguyệt Quỳnh dẫn theo bốn người đi ra ngoài, Lê Hoa Chước quay đầu lại nhìn vào mắt Nghiêm Mưu, liền bị kéo mạnh đi.

            Năm người vừa ly khai, Nghiêm Mưu liền vào phòng ngủ, dùng cái chăn nhỏ bọc lấy Nghiêm Tiểu Yêu đang ngủ say rồi bế đi ra ngoài. Khi đám người Lý Hưu đến vương phủ nghị sự, liền kinh ngạc nhìn thấy Vương gia của bọn họ đang dỗ dành thế tử vừa mới tỉnh ngủ, không khỏi buồn bực: “Vú em” đâu?

            Đi trên đường cái, Nguyệt Quỳnh nhìn đông nhìn tây, giống như một chú chim bị nhốt lâu trong ***g, cuối cùng cũng được tự do. Kỳ thật cũng không đúng, hắn đang tìm kiếm những món tiểu thực [thức ăn vặt] ở xung quanh mà hắn muốn ăn. Sau khi hắn ngửi thấy mùi lạp áp đầu thơm ngào ngạt, bản khế ước Nghiêm Sát buộc hắn ký liền bị vất ra sau đầu, bất quá hắn đã quên rằng có bốn người Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ở đây, nhất là Lê Hoa Chước, nói thế nào cũng không cho hắn ăn lạt áp đầu. Lý do là thân thể hắn còn đang hồi phục, không thể ăn cay. Tuy rằng Nguyệt Quỳnh đã cố gắng tranh luận, nhưng người đơn thế mỏng, chỉ có thể nhìn lạt áp đầu mà than thở.

            Bất quá, vì để xoa dịu sự bất mãn của hắn, bốn người kia cho phép hắn ăn thang bao, kẹo mạch nha, những thứ không nóng, sau khi ăn mấy thứ đó, Nguyệt Quỳnh không còn hờn dỗi vì không được ăn lạt áp đầu, cả khuôn mặt đều cười tủm tỉm. Đi dạo một hồi, mua rất nhiều thức ăn vặt, nhóm người Nguyệt Quỳnh đi vào một tửu lâu nghỉ tạm. Gọi trà hồ bích loa xuân, hai đĩa ốc đồng xào, hai đĩa đậu tương luộc, một mâm đậu hủ nhồi, Nguyệt Quỳnh cười đến mức đôi mắt cong cong lên như hai mảnh trăng khuyết.

            Lê Hoa Chước tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nguyệt Quỳnh, người khác không biết còn tưởng rằng ngươi ở trong phủ bị Vương gia ngược đãi đó chứ.”

            ”Ta chính là bị như thế a.” Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm, “Cái này không được ăn, cái kia không được ăn. Hoa Chước, ta có thể mang một phần ốc đồng xào về ăn hay không?”

            Lê Hoa Chước cười nói: “Việc này ngươi phải hỏi Vương gia, ta không làm chủ được.”

            Nguyệt Quỳnh bĩu môi: “Vậy quên đi, lần tới lại đi ăn nữa.”

            Rất nhanh, ốc đồng xào, đậu tương luộc cùng đậu hủ nhồi đều được dọn lên đây. Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, động tác của Nguyệt Quỳnh rất tao nhã, nhưng lại ăn cực nhanh, chủ yếu là vì Lê Hoa Chước, Hồng Hỉ Hồng Thái đều giúp hắn lột vỏ đậu, lấy thịt ốc, thấy hắn ăn đến mức vui vẻ như vậy, trên mặt bốn người đều mang theo nụ cười thỏa mãn. Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang ăn một ngụm ốc, một ngụm đậu tương, thỉnh thoảng thêm một ngụm đậu hủ nhồi, thì một kẻ ngồi ở chiếc bàn sát cạnh lan can lầu hai đang theo dõi hắn không chớp mắt. Hồng Thái phát hiện người này đầu tiên, sau đó Hồng Hỉ cũng phát hiện. Lê Hoa Chước cùng An Bảo đưa lưng về phía người nọ, không phát hiện.

            Hồng Hỉ xê dịch ghế, che chắn cho công tử, Hồng Thái ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng đối phương. Đối phương cười cười với hắn, nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm không rời Nguyệt Quỳnh, lại còn càng thêm lớn mật. Nguyệt Quỳnh vùi đầu giữa ốc đồng xào cùng đậu tương luộc, cuối cùng trực giác cũng cảm thấy có gì đó khả nghi, hắn ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn thấy tên nam tử ở trên lầu không kiêng nể gì đang cười cười với hắn.

            Namtử đứng lên, một thân tố sam màu xám mặc trên người hắn không chỉ không có chút vẻ keo kiệt, ngược lại còn khiến hắn thoạt nhìn như một vị quý công tử trốn khỏi nhà. Hắn cợt nhả đi xuống lầu, hướng về phía Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh mở to mắt, vì trên vành tai phải của đối phương là một chiếc khuyên tai màu đen lủng lẳng.

            Lê Hoa Chước cùng An Bảo cũng đã nhận ra sự khác thường, hai người quay đầu lại, liền thấy một gã công tử đang đi về hướng bọn họ, hơn nữa rõ ràng là hướng về phía Nguyệt Quỳnh mà đến, Lê Hoa Chước đứng dậy che chở Nguyệt Quỳnh, Hồng Hỉ Hồng Thái đứng bên cạnh công tử, ba người chặt chẽ vây kín Nguyệt Quỳnh.

            Vị công tử kia cười cười nhìn ba người không chút thân thiện với hắn, sờ lên khuyên tai của mình, sắc mặt đột nhiên trở nên bi thương, thân hình quỷ dị tránh khỏi ba người họ, bổ nhào vào người Nguyệt Quỳnh. “Quỳnh Quỳnh! Ngươi khiến ta tìm kiếm hảo khổ a ——”

            Miệng Nguyệt Quỳnh đầy đậu tương, nghẹn lại nơi cổ họng, mặt trướng đến mức đỏ bừng.

            ”Buông công tử (Nguyệt Quỳnh) ra!”

            Sáu cánh tay kéo người nọ ra, nhưng đối phương lại ôm lấy Nguyệt Quỳnh, quỷ dị chạy một vòng, một tay vung lên, bột phấn màu trắng liền bay ra. Đậu tương bị nghẹn lại trong cổ họng của Nguyệt Quỳnh rốt cuộc cũng được nuốt xuống: “Cứu!”

            Chữ ”mệnh” chưa kịp hô lên, hắn đã bị người kia che mũi, miệng, bị mang đi giữa một mảnh sương trắng. Lê Hoa Chước cùng An Bảo té xỉu trên mặt đất giữa màn sương trắng, Hồng Hỉ Hồng Thái dùng tay áo che mũi, nín thở đuổi theo.

            Đại môn của Lệ vương phủ phát ra một tiếng động lớn, người trông cửa mới vừa mở cửa ra, một thân ảnh màu đen liền xông vào, chạy thẳng đến thư phòng “Ánh Dương trai” của Nghiêm Sát. Bọn thị vệ vương phủ thấy thế nhanh chóng phản ứng —— đó là tử sĩ của Vương gia. Chỉ chốc lát, quản gia Nghiêm Bình liền hạ lệnh, tôi tớ trong phủ không được tùy ý đi lại. Ngay sau khi mệnh lệnh này được truyển đạt không lâu, Nghiêm Sát nồng nặc sát khí vọt ra từ Ánh Dương trai, hai tay cầm theo cự chuy [cây búa lớn] y rất hiếm khi sử dụng, Nghiêm Mặc nhanh chóng dẫn ngựa đến. Đồng môn của [cửa bằng đồng] vương phủ liền mở rộng, Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng chạy theo kỵ mã của Vương gia, rời khỏi vương phủ, Ngay sau đó Hùng Kỉ Uông liền dẫn theo hàng trăm tinh binh [binh lính tinh nhuệ] ra khỏi vương phủ.

            Lý Hưu cùng Chu Công Thăng cũng không nhàn rỗi, mấy chục mệnh lệnh lập tức được truyền đạt. Tất cả cửa thành Giang Lăng đều lập tức đóng lại, mọi người lập tức trở về nhà, không được lưu lại trên đường, quan binh thuộc Giang Lăng phủ cũng phải theo mệnh lệnh, năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác, cả Giang Lăng thành đều trở nên khẩn trương.

           Trong một gian nhà tranh phía tây Giang Lăng thành, vị công tử bắt cóc Nguyệt Quỳnh đang thảnh thơi nhấm nháp rượu, thỉnh thoảng lại chậc lưỡi. “Quỳnh Quỳnh, ngươi đoán xem chung quanh đây hiện tại có bao nhiêu binh mã?”

            Mặt Nguyệt Quỳnh vẫn còn đỏ ửng, rất cấp bách. “Ngươi, ta, ngươi, cho ta trở về trước đi.”

            Đối phương giơ một ngón tay lên, lắc lắc. “Không được, ngươi là thê tử mà ta thật vất vả mới tìm được, ta sao lại có thể cho ngươi rời đi? Đừng sợ đừng sợ, đợi đám người kia đến đây, ta rắc cho bọn họ một bao “Khoái hoạt túy”, chúng ta liền có thể rời đi rồi.”

            ”Ngươi đừng xằng bậy!” Nguyệt Quỳnh bị điểm huyệt đạo nên không thể động đậy, lo lắng muốn chết, “Ngươi đến tột cùng là ai?”

            ”Hư ——” đối phương làm cử chỉ chớ có lên tiếng, nghiêng tai nghe ngóng, lẩm bẩm, “Hành động của bọn họ cũng thật nhanh, người càng đến càng nhiều. Thật là, ta tìm thê tử của ta, bọn họ gấp cái gì nha.”

            ”Ngươi đến tột cùng là ai?” Nguyệt Quỳnh rất lo. Hắn không sợ, chỉ lo lắng, người kia chắc sẽ tức giận, nhất định là thế.

            Người này đột nhiên bi thương bĩu môi: “Quỳnh Quỳnh, ngươi thật xấu. Đã qua bao lâu, ngươi còn giả vờ không quen biết ta. Ngươi có thể đã quên ta, nhưng ngươi không thể quên tín vật đính ước của ngươi cho ta!” Hắn chỉ chỉ khuyên tai của mình, ủy khuất nói: “Nếu không phải vì để ngươi dễ dàng nhận ra ta, ta mới sẽ không đeo nó lên lổ tai a. Khi bấm lổ tai ta đau muốn chết luôn đó, đây đều là vì Quỳnh Quỳnh a. Nhưng Quỳnh Quỳnh ngươi không chỉ không tiếp nhận ta, còn không thèm nhận ra tín vật đính ước của chúng ta nữa.”

            Nếu Nguyệt Quỳnh có thể động đậy, hành động đầu tiên của hắn chính là chà xát toàn thân nổi da gà. Rùng mình mấy cái, hắn nhịn không được mà nhắc nhở: “Ngươi có thể gọi ta là Nguyệt Quỳnh hay không? Còn có, ta không nhớ rõ ta đã từng cùng ai định thân, cho dù là đính hôn, cũng nên là cùng một vị khuê nữ. Ta nhận ra thứ trên lổ tai ngươi, nhưng đó không phải là tín vật đính ước gì cả.”

            ”Đúng mà! Cha ta nói với ta đây là tín vật đính ước!” Người kia nhảy đến trước mặt Nguyệt Quỳnh, không thuận theo thì không buông tha, “Quỳnh Quỳnh thật xấu, có người mới quên người cũ, ta không sống nữa, ta không sống nữa ——”

            Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, thật sự không nhìn nổi một vị nam tử không hề nhỏ hơn hắn mà lại làm nũng trước mặt hắn, dù là Tiểu Yêu cũng sẽ không nói những lời này, làm loại hành động này đâu. (nói thật, Tiểu Yêu bây giờ còn quá nhỏ a.)

            ”Hắc hắc, có phải Quỳnh Quỳnh không chịu nổi ta hay không?” Người kia có chút tự mình hiểu lấy.

            Nguyệt Quỳnh mở to mắt, trong đôi mắt to là vẻ bất đắc dĩ. “Có thể phiền ngươi đứng đắn một chút hay không, ta có chút lạnh.”

            ”Hừ!” Đối phương nhăn mặt nhăn mũi, hít sâu một hơi, thân thể run lên, lập tức trở thành một người khác. “Ha ha, Quỳnh Quỳnh, ngươi còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta. Ngươi không thể trách ta, ta tìm ngươi suốt bốn năm, thật vất vả mới tìm được ngươi, phải phát tiết một chút thôi.”

            Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng thở phào, vội vàng hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi quen biết Từ thúc thúc?”

            Đối phương dùng sức gật gật đầu, giải khai huyệt đạo của Nguyệt Quỳnh: “Ta sợ ngươi chạy, không chịu nghe ta giải thích, xin lỗi a, Quỳnh Quỳnh.”

            Nguyệt Quỳnh cười khổ, người này ngay từ đầu hoàn toàn không định sẽ giải thích mà. Khuyên tai trên tai phải bị người kia khẽ động một chút, Nguyệt Quỳnh theo bản năng né tránh. Ngẩng đầu nhìn, hắn sửng sốt, kẻ vừa nãy còn cợt nhả đột nhiên trở nên phi thường đứng đắn, người này rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt? Người nào mới thật sự là hắn? 

            Đối phương tiến đến bên tai hắn, thấp giọng gọi “U ——”

            Mắt to trừng lớn, Nguyệt Quỳnh hổn hển hít một ngụm lãnh khí.

            Người này thối lui, vừa cười hì hì vừa nói: “Không phải sợ, Quỳnh Quỳnh, ta chỉ muốn xác nhận lại thân phận của ngươi một chút thôi. Ta chỉ từng thấy ngươi mỹ mỹ, chưa bao giờ nhìn thấy ngươi bình thường.”

            ”Ngươi, là ai?” Nguyệt Quỳnh run giọng hỏi.

            Đối phương lại trở nên đứng đắn, nói: “Ta tên là Từ Ly Kiêu Khiên.”

            Nguyệt Quỳnh khiếp sợ. “Ngươi là?”

            ”Đúng!” Từ Ly Kiêu Khiên ngồi xổm xuống, khiến cho Nguyệt Quỳnh nhìn rõ hắn, “Này, ngươi nhìn xem, có phải bộ dạng của ta rất giống cha ta hay không?”

            Nguyệt Quỳnh lắc đầu: “Không giống.”

            Vẻ mặt Từ Ly Kiêu Khiên lập tức suy sụp: “Sao lại không giống, những người khác đều nói ta giống cha ta nhất.”

            ”Ngươi. . . . . .” Nguyệt Quỳnh không biết nên hỏi thế nào, vừa nãy hình như người này nói rằng đã tìm hắn bốn năm.

            Từ Ly Kiêu Khiên lại cười hì hì, nói: “Quỳnh Quỳnh, ngươi nhất định rất muốn biết ta vì sao lại đến tìm ngươi, cha ta làm thế nào, ta sao lại tìm được ngươi đúng không. Ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá hiện tại chỉ sợ chúng ta sẽ phải chạy trối chết.” Dứt lời, hắn một tay ôm Nguyệt Quỳnh phi thân từ trên lầu xuống, cùng thời khắc đó, cửa gian nhà tranh bị người đá văng.

Hạ [bổ sung]

Trong mắt Chu Công Thăng xuất hiện tinh quang: “Ngươi cũng biết Nguyệt Quỳnh là nam tử?”

 

“Biết a.”

“Nếu biết, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi là nam tử, hắn cũng là nam tử, sao ngươi lại có thể làm vị hôn phu của hắn?”

 

Từ Ly Kiêu Khiên mang vẻ mặt hồn nhiên nói: “Vì sao nam tử lại không thể làm vị hôn phu của nam tử? Trước khi Quỳnh Quỳnh xuất thế, thúc thúc đã gả hắn cho ta rồi, cho nên mặc kệ hắn là nam hay nữ, ta đều là vị hôn phu của hắn a. Huống hồ chúng ta còn có tín vật đính ước.”  Hắn sờ sờ khuyên tai của mình.

 

Chu Công Thăng cười cười: “Ngươi đã không để ý chuyện giữa nam tử, vậy có một chuyện ta cũng không ngại nói cho ngươi biết.”

 

Từ Ly Kiêu Khiên hiếu kì: “Chuyện gì?”

 

Ý cười của Chu Công Thăng càng sâu: “Nguyệt Quỳnh không biết hắn có một vị hôn phu, cho nên hắn đã theo Vương gia, là người của Vương gia. Hơn nữa hắn không chỉ là người của Vương gia, mà còn là, “ Chu Công Thăng nhìn về phía Vương gia, thấy Vương gia không có ý ngăn cản, hắn liền nói với Từ Ly Kiêu Khiên, “Hắn còn là cha của Lệ vương thế tử.”

 

“A?” Từ Ly Kiêu Khiên sửng sốt, sau đó cái miệng của hắn liền mở to, bộ dáng đầy vẻ không thể tin được, bị tổn thương “Ta, ta tìm Quỳnh Quỳnh bốn năm. . . Ta, ta đã hứa với cha ta là sẽ dẫn thê tử trở về, Quỳnh Quỳnh là của ta.”

 

“Từ trước đến nay hắn chưa từng là của ngươi.” Nghiêm Sát đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng, lục mắt nhìn chằm chằm Từ Ly Kiêu Khiên đang tỏ vẻ hoảng sợ, hai lưỡi đao xuất hiện rõ ràng giữa không trung. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Từ Ly Kiêu Khiên đã bị chém chết một trăm lần .

 

“Quỳnh Quỳnh vốn là của ta.” Từ Ly Kiêu Khiên lã chã chực khóc lẩm bẩm, khiến Hùng Kỉ Uông liều mạng chà xát cánh tay.

 

Nghiêm Sát lại hỏi: “Ngươi là ai?”

 

Từ Ly Kiêu Khiên khổ sở lau lau đôi mắt hoàn toàn không có chút nước mắt nào: “Ta đã nói rồi, ta là Giang Âm nhân sĩ, cha ta. . . . . “

 

“Rầm.” Nghiêm Sát nện một quyền lên bàn, thân thể Từ Ly Kiêu Khiên run lên, “Ngươi là ai?”

 

Từ Ly Kiêu Khiên tựa hồ đã bị dọa đến mức không dám hé răng, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên nở nụ cười, không sợ chết nở nụ cười, “Ta đã nói rồi, sao Vương gia ngài lại hỏi nữa? Ta là Giang Âm nhân sĩ, cha ta. . . . . “

 

“Nguyệt Quỳnh là Giang Âm nhân sĩ?” Nghiêm Sát căn bản là lười nghe đối phương nói bậy bạ, lại ngắt lời Từ Ly Kiêu Khiên, hỏi.

 

Từ Ly Kiêu Khiên nhức đầu: “Cái này Vương gia phải đi hỏi Quỳnh Quỳnh rồi. Ta chỉ cố gắng tìm vị hôn thê của ta, đã quên hỏi cha ta về thân thế của Quỳnh Quỳnh. Hắn hình như là Giang Âm nhân sĩ, lại hình như là người Hồ Châu, không đúng không đúng, hình như là người Chiết Hải, ai nha, sao ta lại quên hỏi cha ta chứ?”

 

Bàn tay to của Nghiêm Sát siết chặt, sau đó y đứng lên, “Canh giữ hắn”. Bỏ lại một câu, y mang theo lửa giận nồng đậm, nhanh chóng rời khỏi Lạc Phong hiên.

 

Từ Ly Kiêu Khiên lại bị đao kiếm kề sát cổ, hô to ở phía sau y: “Lệ vương, thương lượng một chút được không? Ta tặng Quỳnh Quỳnh cho ngươi, ngươi đừng để cho người khác nhìn thấy ta được không? Ta yêu cầu không nhiều, chỉ cần có chỗ ở, có thể ăn no là được, đương nhiên, nếu có chút tiền tiêu liền rất tốt. Xem thân phận vị hôn phu trước đây của Quỳnh Quỳnh, ngươi cho ta cái mặt mũi đi.”

 

Câu trả lời của Nghiêm Sát chính là: “Trói hắn lại. Không cho hắn giãy dụa. Phái người canh giữ hắn.”

 

“Uy uy, Lệ vương, Lệ vương, ngươi đừng đi a. Có việc gì thì hảo thương lượng, hảo thương lượng.” Từ Ly Kiêu Khiên định đứng dậy đuổi theo, liền bị Nghiêm Mặc ấn xuống ghế. Rất nhanh, Nghiêm Thiết lấy dây thừng rắn chắc nhất đến đây —– ngàn cân khóa, Hùng Kỉ Uông tự thân xuất mã, trói Từ Ly Kiêu Khiên thật chặt, ngoại trừ đầu có thể động đậy.

 

“Quỳnh Quỳnh …………… cứu mạng a …………… Quỳnh Quỳnh …………… mau tới cứu ta …………… Quỳnh Quỳnh …………… ngô ngô ngô ……………” bây giờ, liền thật sự chỉ có đầu là động đậy được.

 

Cước bộ tức giận trở lại nơi ở của y cùng Nguyệt Quỳnh, đẩy cửa phòng ngủ ra, lửa giận của Nghiêm Sát tàn hết một nửa.

 

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, y đi đến bên giường. Trong chiếc nôi đặt cạnh giường, Nghiêm Tiểu Yêu vù vù ngủ say, bên giường lớn cũng không có động tĩnh gì, có thể người ở bên trong cũng đã ngủ.

 

Nhẹ xốc màn lên, người trên giường đang ngủ say sưa. Tựa hồ là sợ lạnh, hắn cuộn mình trong chăn, che hết nửa khuôn mặt, tai trái đeo nhĩ sức lộ ra ngoài, chiếc nhĩ sức không đáng giá kia thì nằm trên đệm.

 

Cởi ngoại bào, Nghiêm Sát lên giường, cất mộc trâm bảo bối được đặt bên gối đầu của Nguyệt Quỳnh vào phía trong, y tiến vào ổ chăn, người sợ lạnh kia lập tức nhích lại gần y.

 

“Nghiêm Sát?” Lẩm bẩm gọi, Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng mở to mắt. Giữa mông lung phát hiện đúng là y, hắn lại nhắm mắt lại. Thân thể bị kéo vào ***g ngực rộng lớn vững chãi, hắn không có bài xích, ngược lại còn chủ động dụi đầu vào.

 

“Từ Khiên đâu?” Người đang  ngủ mơ vẫn không quên quan tâm.

 

“Nghiêm Mặc đang canh giữ hắn.” Ngón tay thô ráp vuốt ve nhĩ sức trên lổ tai Nguyệt Quỳnh, lục mâu lóe sáng.

 

“Ta muốn gặp hắn.”

 

“Chờ ngươi tỉnh ngủ rồi nói sau.”

 

“Ngô.”

 

Ngáp một cái, dưới sự vuốt ve của bàn tay to lớn kia, Nguyệt Quỳnh cả người bủn rủn dần dần tiến vào mộng đẹp. Nếu lúc này có người kính rượu Nghiêm Sát, y tuyệt đối sẽ không cự tuyệt bất cứ ai.

 

Khi trời tối đen, Nguyệt Quỳnh mới tỉnh lại, hắn bị tiếng khóc của Tiểu Yêu đánh thức. Nghiêm Sát không ở trên giường, hắn vừa định hỏi có phải Tiểu Yêu đói bụng hay không, chợt nghe Nghiêm Sát nói: “Tiến vào.”

 

Cửa mở, nghe tiếng bước chân thì có hai người, hẳn là Hoa Chước An Bảo hoặc là Hồng Hỉ  Hồng Thái. Nguyệt Quỳnh xốc màn lên, chính là Hồng Hỉ Hồng Thái. Hai người bế Nghiêm Tiểu Yêu đang khóc nháo đi ra ngoài.

 

Cửa đóng lại, màn được kéo lên, Nghiêm Sát giúp hắn mặc y phục. Hết thảy đều tự nhiên như thế, Nguyệt Quỳnh hưởng thụ đến mức không hề có nửa chút sợ hãi.

 

“Hoa Chước An Bảo đâu, còn đang ngủ? Có được Từ tiên sinh xem qua chưa? Hồng Hỉ  Hồng Thái bọn họ khỏe không? Chắc là không nghiêm trọng. Đêm nay để ta chiếu cố Tiểu Yêu, bảo bọn họ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Ta nghe nói người ngửi thấy mê dược sẽ bị choáng váng buồn nôn, bốn người bọn họ bốn không có việc gì chứ.” Còn chưa mặc y phục xong, Nguyệt Quỳnh đã hỏi liền vài vấn đề.

 

Ôm hắn đến bàn ăn, đặt hắn ngồi xuống, lúc này Nghiêm Sát mới trả lời: “Không có việc gì, Khai Viễn đã xem qua.”

 

“Vậy là tốt rồi.” Nguyệt Quỳnh kéo kéo tay áo của Nghiêm Sát, “Nghiêm Sát, ta muốn đi xem Hoa Chước An Bảo, còn có, có thể để Hồng Hỉ Hồng Thái vào đây một chút hay không, cho ta nhìn một chút?”

 

Nghiêm Sát đặt bố khăn nóng vào trong tay Nguyệt Quỳnh, đứng dậy đi mở cửa, trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh là sự cảm kích.

 

Mở cửa ra, Nghiêm Sát phân phó  một tiếng với Nghiêm Sát đang đứng bên ngoài, chỉ chốc lát sau, Hồng Hỉ Hồng Thái đã đến đây, ôm Tiểu Yêu không khóc nháo trong lòng. Nguyệt Quỳnh vội vàng đứng dậy đi qua, sờ sờ Hồng Hỉ, sờ sờ Hồng Thái, nhẹ nhàng thở phào: “Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, có buồn nôn, choáng váng hay không?”

 

Hồng Hỉ cười trấn an: “Công tử, chúng ta không sao cả. Hoa Chước công tử cùng An Bảo cũng không có việc gì, sau khi tỉnh lại, bọn họ ăn uống rất tốt. Ta cùng Hồng Thái  đã sớm không sao. Bất quá Hoa Chước công tử có hao chứng[bệnh rối loạn hô hấp], biết công tử nhất định sẽ lo lắng cho hắn, cho nên ta cùng Hồng Thái đã tự ý bảo hắn cùng An Bảo nghỉ ngơi nhiều một chút, tạm thời tiếp nhận việc của hai người bọn họ, chiếu cố thế tử.”

 

Nguyệt Quỳnh khẽ ôm hai người một chút “Hồng Hỉ Hồng Thái, không có các ngươi ta sống thế nào nha.”

 

“Công tử.” Đôi mắt của Hồng Hỉ Hồng Thái đỏ lên.

 

Dứt lời, Nguyệt Quỳnh đưa một tay muốn ôm Tiểu Yêu: “Giao nó cho ta đi, đêm nay các ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

 

“Như vậy sao được.” Hồng Hỉ  ôm Tiểu Yêu, không đồng ý, “Công tử, ta cùng Hồng Thái không sao đâu. Hôm nay ngài bị kinh hách, mới là nên nghỉ ngơi. Công tử, thế tử điện hạ còn chưa uống sữa hổ mà, ta cùng Hồng Thái ôm thế tử đi uống sữa, ngài nhanh chóng ăn cơm chiều đi.” Giống như sợ công tử cướp đi, Hồng Hỉ liếc mắt nhìn Hồng Thái một cái, hành lễ với Vương gia xong liền ôm Tiểu Yêu, vội vàng lui xuống.

 

Taytrái Nguyệt Quỳnh dừng giữa không trung, thực ủy khuất. “Ta cũng có thể uy Tiểu Yêu uống sữa hổ nha.” Thân thể bị người ôm lấy từ phía sau, sau đó có người thô giọng nói: “Ăn cơm.”

 

“A.”

 

Ăn cơm ăn cơm, hắn thật rất đói bụng.

 

Ăn cơm cùng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh thật cẩn thận phiêu mắt nhìn đối phương, thấy đối phương tựa hồ cũng không có sinh khí, hắn mở miệng: “Nghiêm Sát, ta muốn gặp Từ Khiên.” Mặt Nghiêm Sát nháy mắt liền đen đi mấy phần, bất quá y vẫn nặng nề “ân” một tiếng, ra khỏi phòng, sai người mang Từ Khiên đến đây.

 

Ở trong phòng đợi một hồi, Nguyệt Quỳnh nghe thấy bên ngoài truyền đến ngữ điệu khiến kẻ khác khó quên của người nào đó.

 

“Buông nha, ta mà thế này gặp Quỳnh Quỳnh, ta rất mất mặt a.”

 

“Ngươi mau thả ta ra nha. Ai nha, đừng đẩy đừng đẩy, ta tự mình đi.”

 

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy một người bị trói thành cái bánh chưng lắc trái lắc phải đi vào, thần tình đầy ủy khuất.

 

Vừa nhìn thấy Nguyệt Quỳnh, đối phương liền khóc thét một tiếng, chạy vội về phía hắn. Bất quá có một người nhanh hơn hắn ta, đại chưởng duỗi ra, ôm Nguyệt Quỳnh vào trong lòng, thân thể to lớn như tòa núi nhỏ uy hiếp đối phương.

 

“Quỳnh Quỳnh ………. mau bảo bọn họ thả ta ra. Ta vừa đói vừa khát vừa mệt, Quỳnh Quỳnh ………. cứu ta a ……….……….”

 

Nguyệt Quỳnh chịu đựng nỗi xúc động muốn chà xát da gà vừa nổi lên, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Sát. Nghiêm Sát tựa hồ cũng bị tiếng gào khóc thảm thiết của Từ Ly Kiêu Khiên làm cho ghê tởm không thôi, thô giọng hạ lệnh: “Thả hắn ra.”

 

Hùng Kỉ Uông “hộ tống” Từ Ly Kiêu Khiên đến đây thô tay thô chân cởi bỏ dây trói trên người hắn, cố ý làm cho hắn càng khó chịu hơn.

 

Đôi mắt Từ Ly Kiêu Khiên có chút ẩm ướt, xoa xoa cánh tay bị làm đau của mình, vô cùng ủy khuất. Da gà của Nguyệt Quỳnh nổi lên từng tầng từng tầng, vì để phòng ngừa Từ Ly Kiêu Khiên lại có động tác càng khoa trương hơn, hắn giật nhẹ tay áo của Nghiêm Sát, bảo y đi ra ngoài. Lục mắt âm trầm trừng mắt nhìn Từ Ly Kiêu Khiên một hồi, Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh ra, rời đi.

 

“Ngoan ngoãn chút, đừng hòng tác loạn.”  Bỏ lại một câu uy hiếp, Hùng Kỉ Uông cầm ngàn cân khóa rời đi, Nghiêm Tráng theo sau, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.