CHƯƠNG 4
Trong phòng nghị sự của Lệ vương phủ, Nghiêm Sát ngồi trên chiếc ghế gỗ lim rộng lớn, người hầu thân cận Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng đứng phía sau hắn, mưu sĩ Lí Hưu, Chu Công Thăng, võ tướng Nhâm Phữu, Hùng Kỉ Uông, Đổng Nghê, giáo vệ thống lĩnh kỵ binh Nghiêm Khai, thuộc hạ đắc lực Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân cùng Nghiêm Thiết chia ra ngồi hai bên tả hữu của hắn. Bầu không khí trong phòng cùng Nghiêm Sát nghiêm túc dị thường, có chút vẻ âm trầm tiêu điều.
Chu Công Thăng nói: “Vương gia, người ở trong cung của chúng ta đưa tin tức đến, Hoàng Thượng sắc phong Vương gia làm Phò mã là chuyện ván đã đóng thuyền. Tại triều nghị, Hoàng Thượng đã hạ lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị mọi thứ liên quan đến đại hôn của công chúa. Ngày còn chưa định, theo ta thấy có thể là sau lễ mừng thọ, công chúa sẽ vào phủ.”
Khóe môi Lí Hưu khẽ cong lên: “Mọi người đều biết “Chiêu Hoa công chúa” là loại người gì, Hoàng Thượng đem nàng gả cho Vương gia, có thể nói chính là muốn làm khó Vương gia.”
Chu Công Thăng nói tiếp: “Trong tứ vương, thế lực Vương gia mạnh nhất, hai năm gần đây Hoàng Thượng không ngừng biểu hiện ý muốn tước vương, nhưng lo ngại binh mã trong tay bốn vương nên Hoàng Thượng chỉ có thể dụ dỗ trấn an. Nhưng hiện tại, đầu năm nay Hằng Vương Giang đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nhi tử độc nhất Giang Bùi Chiêu chỉ là một kẻ ốm yếu vô dụng. Tề vương Giải Ứng Tông cùng Vương gia xưa nay bất hòa, bốn vương đã muốn mất đi hai, An vương Dương Tư Khải lại là một hồ ly thâm tàng bất lộ, tâm tư khó dò. Hoàng Thượng chỉ cần có thể diệt trừ Vương gia, liền không còn chút cố kỵ với ba vương còn lại.”
“Mụ nội nó, Hoàng Thượng muốn động đến Vương gia, trước hết phải nhìn xem đao trong tay lão tử có đáp ứng hay không đã!” Hùng Kỉ Uông vốn nóng nảy nhất, liền rút bội kiếm bên hông đặt lên bàn.
Lí Hưu chậm rãi uống một ngụm trà: “Hiện tại Hoàng Thượng sẽ không động đến Vương gia. Trước tiên hắn muốn đem công chúa tặng đến đây để tra tấn Vương gia, sau đó sẽ tìm một cơ hội thích hợp tước quyền của Vương gia. Nếu Vương gia không muốn, Hoàng Thượng có thể lấy cớ diệt trừ Vương gia; nếu Vương gia nguyện ý, Hoàng Thượng sẽ tạm thời lưu Vương gia lại, chậm rãi tước quyền, đến khi Vương gia vô sức phản kháng, còn cần phải chờ Hoàng Thượng xuống tay hay không?”
“Nói tới nói lui cũng là Hoàng Thượng muốn giết Vương gia!” Hùng Kỉ Uông cả giận nói.
Lí Hưu gật gật đầu: “Không phải phụ thân của hai vị Phò mã trước đều bị tước quyền sao?”
“Mụ nội nó! Chúng ta tiên hạ thủ vi cường**! Giết công chúa!”
Lí Hưu khinh thường liếc nhìn.
“Vương gia, thuộc hạ hết thảy đều nghe theo Vương gia phân phó!” Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân cùng Nghiêm Thiết đồng thanh nói.
“Vương gia! Ngài nói nên lo liệu thế nào đây?” Hùng Kỉ Uông đang trong tư thế chuẩn bị liều mạng cùng người khác, Chu Công Thăng cùng Lí Hưu yên lặng nhìn, chờ người ngồi trên thượng vị lên tiếng.
Đôi lục mâu bình thản không chút gợn sóng, nhưng những người biết rõ hắn đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn thật không tốt, mà tất cả những người đang ở đây đều đã đi theo hắn nhiều năm, hiểu rõ hắn.
“Thú.” [cưới]
“Vương gia!” Hùng Kỉ Uông nóng nảy.
Lí Hưu hít thở thật sâu, thả lỏng thả lỏng: “Vương gia quyết định thú, vậy chúng ta đây liền thương lượng nên thú như thế nào đi.”
Chu Công Thăng cười cười, Hùng Kỉ Uông nhìn hắn rồi quay sang nhìn lại Vương gia, đột nhiên có điểm sờ không được ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng***.
. . . . . .
Lo lắng đề phòng hơn hai mươi ngày, mãi cho đến giữa tháng mười, Nguyệt Quỳnh vẫn không bị triệu thị tẩm, trong cung cũng không có tin tức, giống như chuyện công chúa được gả cho Nghiêm Sát chỉ là tin đồn. Bất quá các công tử, phu nhân Đông Tây Nam Bắc bốn uyển đều nghe được tiếng gió[nghe đồn], mọi người hỏi lẫn nhau nhưng không ai dám đi hỏi Nghiêm Sát, cũng không có người nào đến hỏi Nguyệt Quỳnh. Chính là sau khi biết được việc này, tâm tình Nguyệt Quỳnh trở nên không tốt, ăn uống kém rất nhiều, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái thực lo lắng, Lê Hoa Chước lại tự trách, nếu việc này là giả, vậy chẳng phải là hắn đã hại Nguyệt Quỳnh lo lắng sao?
Vào buổi tối, sau khi thay đổi ruột dê sạch sẽ, Nguyệt Quỳnh nằm trên giường trầm tư. Tháng mười ở Giang Lăng chính là lúc mà thời tiết tốt nhất trong năm, nhưng tâm Nguyệt Quỳnh đã sớm tiến nhập trời đông giá rét. Lấy ra cây trâm bằng gỗ đào của hắn từ dưới gối đầu, cầm trong tay xoay qua xoay lại. Thở dài, đặt cây trâm trở lại dưới gối, đơn giản là không ngủ được, hắn ngồi dậy, vén rèm xuống giường.
Đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, đẩy cửa sổ ra, Nguyệt Quỳnh nhìn trời. Đêm nay không có trăng, chỉ có vài ngôi sao nhỏ bé, giống như đêm đó ── trong rừng tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Sờ lên cánh tay phải bị phế, hắn có chút xuất thần, nỗi đau khi xương cánh tay bị bóp nát đã sớm biến mất trong trí nhớ của hắn, nhưng kí ức về cảnh chém giết kinh tâm động phách kia lại luôn xuất hiện trong mộng. Cũng kể từ đó, tay không thể học võ như hắn muốn, không thể học được công phu để tự bảo vệ mình.
Chung quy sẽ có một ngày nào đó, hắn phải rời khỏi đây, chờ hắn để dành đủ bạc, học được kiếm thuật, hắn sẽ rời xa nơi này. Kết cục tốt nhất chính là Nghiêm Sát phóng hắn ra phủ, từ nay về sau, hắn không còn liên quan gì với Nghiêm Sát.
Nam sủng ── một thân phận tuyệt đối không dính dáng đến hắn, nếu là trước kia, cho dù chết hắn cũng sẽ không trở thành nam sủng của bất cứ ai. Nhưng hôm nay, chỉ cần có thể sống, có thể sống để nhìn thấy người trọng yếu nhất, muốn hắn làm gì cũng được. Hắn, chỉ cần sống. Nhắm mắt lại, ngâm nga bài ca dao được nghe từ thuở bé, Nguyệt Quỳnh chìm đắm trong những kí ức.
. . . . . .
Tùng uyển, trong phòng Nghiêm Sát đèn đuốc sáng trưng. Tối nay, hắn triệu năm vị công tử thị tẩm. Từ sau khi Tần phu nhân gặp chuyện không may, Nghiêm Sát bắt đầu lạnh nhạt với các phu nhân Nam Bắc uyển, thậm chí hơn hai tháng nay chỉ triệu các công tử thị tẩm. Có người vui mừng có người ưu sầu, với những công tử được sủng ái mà nói, cho dù thực vất vả, bọn họ cũng vui vẻ chịu đựng.
Một vị công tử nằm úp sấp quỳ giữa giường lớn, bốn vị công tử quỳ song song bên giường, hậu huyệt đều chứa ngọc thế có kích thước không sai biệt lắm cùng phân thân của Nghiêm Sát.
Vị công tử nằm úp sấp quỳ giữa giường đang được Nghiêm Sát lâm hạnh, còn lại bốn vị công tử đều đang chờ đợi được lâm hạnh. Trù sam khoác hờ trên người Nghiêm Sát, nửa quỳ phía sau vị công tử kia, mạnh mẽ trừu sáp. Vị công tử đó toàn thân trần trụi, nằm úp sấp quỳ gối trước người Nghiêm Sát, nhếch mông lên, bị Nghiêm Sát thật lớn đâm vào, khiến cho hắn kêu không thôi, hạ thân đã muốn tiết. Đến khi tiếng kêu của hắn dĩ nhiên trở thành thống khổ, Nghiêm Sát rút chính mình ra, kéo lấy một vị công tử khác. Sau khi đối phương nằm úp sấp xuống, Nghiêm Sát rút phân thân giả dùng để khuếch trương ra, dùng cự vật của chính mình không chút lưu tình đâm vào.
“A!” Cho dù đã được mở rộng, nhưng vị công tử kia vẫn đau đến mức phải kêu lên một tiếng, sau đó hắn lập tức che miệng lại, không dám kêu ra tiếng nữa, sợ sẽ khiến Vương gia mất hứng. Nghiêm Sát đương nhiên không để ý hắn có đau hay không, sau khi tiến vào liền lập tức mạnh mẽ trừu sáp. Dần dần, đau đớn không thôi trở thành tiếng rên rỉ, trên mặt vị công tử kia dần dần có lại được môt chút huyết sắc.
Còn vị công tử vừa thị tẩm thì ghé vào trên giường gần nửa ngày để lấy lại sức. Ước chừng qua hai khắc[30 phút], vị công tử thứ hai cũng không tiếp tục được nữa, mà Nghiêm Sát lại vẫn không có dấu hiệu tiết ra. Tiếp theo Nghiêm Sát rút ra chính mình, kéo vị công tử thứ ba đến, tiến vào từ phía sau hắn, sau khi mãnh liệt co lại, Nghiêm Sát bắn trong cơ thể hắn. Sau khi rút ra, một vị công tử khác tiến lên liếm sạch sẽ ô vật trên phân thân của Nghiêm Sát.
Gây sức ép gần một canh giờ, năm vị công tử đều đã muốn chịu không nổi, Nghiêm Sát ở trong cơ thể một vị công tử bắn ra lần thứ hai của hắn trong đêm nay. Sau khi bắn xong, hắn rút ra chính mình, phất tay, năm vị công tử mặc kệ có thể đứng dậy hay không đều lập tức xuống giường, chờ đợi dục thị cuối cùng ── chứng minh ai là người được sủng ái nhất. Ánh mắt của Nghiêm Sát lưu tại trên người một vị công tử, vị công tử kia mừng thầm đứng dậy, ánh mắt Nghiêm Sát lại dời đến trên người một vị công tử khác, gương mặt vị công tử đó mang ý cười, đứng dậy đến đứng chung một chỗ với vị công tử kia. Sau đó Nghiêm Sát phất tay, tỏ ý bảo những người khác rời đi, những người không được lựa chọn vừa chán nản vừa ghen tị.
Hai người được chọn mặc sa y lộ ra nửa người, cảnh xuân khó nén. Những người không được lựa chọn mặc trù sam vào rồi đi ra ngoài. Chờ Ngụy công công Đông uyển cùng Hành công công Tây uyển ở bên ngoài thấy các vị công tử đi ra, sai người đem ba vị công tử nâng trở về. Tiếp theo hai người dẫn theo hai vị tiểu công công vào phòng ngủ, sau khi Nghiêm Sát xuống giường thì đem toàn bộ đệm chăn, gối đầu trên giường thay sạch sẽ. Hai vị công tử được lựa chọn cao hứng theo sát Nghiêm Sát ra khỏi phòng ngủ, vào dục phòng [phòng tắm] của Tùng uyển.
Dục phòng có hai gian trong ngoài. Ngoại gian có giường, có nhuyễn tháp, còn có ải quỹ**** dùng để đặt quần áo. Ngoại gian cùng nội gian dùng bức rèm che ngăn cách, không có bình phong để che tầm mắt, nơi ở của Nghiêm Sát không hề có một phiến bình phong. Nội gian chính là nơi để tắm rửa, mức độ xa hoa có thể so với “U ngâm trì” trong hoàng cung. Dục trì bằng cẩm thạch rộng lớn có thể chứa mười mấy người, nổi trên mặt nước là đầu sư tử mình hổ được điêu khắc bằng cẩm thạch, thượng khảm có năm viên dạ minh châu cực lớn. Bên cạnh dục trì được khảm hoàng kim bạc trắng miêu tả hình dáng các loài điểu thú. Hơi nước khẽ bốc lên từ dục trì. Hai vị công tử cởi bỏ đơn y của Nghiêm Sát, sau khi hắn xuống nước, bọn họ cũng cởi sa y xuống nước, lấy bố khăn đặt bên cạnh dục trì chà lau cho Nghiêm Sát.
“Tâm tình Vương gia hôm nay tựa hồ không tồi.” Một lát sau, Vũ quân Lâu Vũ của Tây uyển thật cẩn thận nói. Nghiêm Sát tựa vào cạnh dục trì, khẽ mở đôi lục mâu khiến người khác sợ hãi. Lâu Vũ thoáng tránh đi ánh nhìn chăm chú của hắn, giả vờ đang thật sự chà lau cẩn thận cho Vương gia.
Một người khác được lưu lại là Hồng quân Xương Hồng của Đông uyển phiêu mắt nhìn Lâu Vũ, cũng thật cẩn thận nói: “Vương gia, gần đây. . . . . . Ta nghe Chước quân Tây uyển nói Vương gia ngài sắp thú công chúa làm thê, ta chúc mừng Vương gia.”
Nếu không phải lời đồn càng ngày càng thực, hai vị công tử cũng sẽ không lớn mật hỏi như thế.
“Làm tốt bổn phận của các ngươi.” Nghiêm Sát thản nhiên nói một câu, sắc mặt hai vị công tử nháy mắt trở nên trắng bệch, không dám nhiều lời nữa. Lúc này Nghiêm Mặc từ ngoại gian đi vào, hai vị công tử thối lui, hắn quỳ gối bên cạnh dục trì, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Nghiêm Sát, lục mâu liền trở nên u ám. Khoát tay, Lâu Vũ cùng Xương Hồng rời khỏi dục trì, đầy bụng nghi ngờ lui ra ngoài.
“Gia.” Nghiêm Mặc đang chờ chủ tử phân phó.
Qua hồi lâu, Nghiêm Sát lên tiếng: “Nhìn hắn.”
“Vâng, gia.” Nghiêm Mặc đứng dậy lui ra ngoài. Một người ngâm mình trong dục trì, Nghiêm Sát nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
. . . . . .
Trời rất nhanh sáng, Nguyệt Quỳnh ngồi yên một đêm khẽ ngáp hai cái, thân thể mệt mỏi leo lên giường. Trong lòng cầu nguyện tâm tình người nọ hôm nay thực tốt, bằng không hắn đã một đêm chưa ngủ, tuyệt đối sẽ chết. Sắp xếp và nhìn lại một lần “tài bảo tương” của chính mình, Nguyệt Quỳnh cũng lại một lần nữa cầu nguyện người nọ sẽ cho hắn một tuyệt bút bạc rồi phóng hắn ra phủ.