Tao Ghét Mày

Chương 8: Chương 8: Chiếc điện thoại




-Dương ơi! Cho tao xin một tin nhắn đi_ Huyền ngồi dưới gọi với lên

_ Nè. Ngồi trong lớp không học mà nhắn tin cho anh nào?_ Dương rút điện thoại trong túi đưa cho Huyền. Huyền nhận lấy, cắm cúi bấm. Tiết đó học Anh, cả lớp đang làm bài tập, còn cô giáo đã chạy qua lớp bên tám với thầy dạy Toán.

_ Mày có cái gì hay ho để coi không Dương?_ Huyền lại tò mò

_ Trong photo á. Có mấy cái hình động dễ thương lắm._ Dương quay xuống nói. Tiện thể hỏi bài nó. Nãy giờ Hoàng và Huy đang đánh carô. CHỉ có nó và Dương là chăm chú làm bài.

Huyền mở lần lần đến mục photo. Bên trong có mấy cái hình động khá dễ thương. Huyền mở hết hình của Dương ra coi. Cũng không có gì đặc biệt. Ban đầu chỉ là mấy tấm hình phong cảnh vớ vẩn, càng về sau, những bức ảnh Dương chụp hầu hết đều hiện rõ mặt một người. Chính là nó. Khuôn mặt nó hiện rõ ở từng trung tâm bức ảnh. Ở mọi góc độ và hầu như là ở khắp nơi trong trường và nhà trọ. Huyền cười khúc khích, thấy vậy Huy quay sang em gái. Huyền chìa những bức ảnh cho anh trai mình coi. Huy hơi bất ngờ trước thằng bạn cù lần này. Rõ ràng là Dương có vẻ rất khép kín. Thế mà. Anh chàng này ghê thật. Huy và Huyền đều gọi với Dương lại

_ Hey Dương!!! Ghê nha_ Huy nói, vẻ mặt trông đểu thấy rõ

_ Tao không hiểu. Ghê gì cơ?_ Dương nhíu mày

_ Photo của mày có nhiều hình của người này ghê_ Huyền cười đểu giả

_ Á, chết. Tao quên xoá._ Gương mặt Dương đỏ lên ngay tắp lự._ Đừng nói.......

_ Yên tâm. Tụi tao sẽ giúp mày_ Huy nhe răng ra cười nhìn nó và Dương

_ Tụi mày nói cái gì đó hả? Nói tao nghe với_ Nó quay xuống tò mò

_ Không có gì đâu. Mày chỉ bài tiếp cho tao đi_ Dương vội vàng kéo nó lên lại, vẻ bối rối trông Dương thiệt khổ sở hết sức.

Giờ ra về, Dương kéo Huy và Huyền về trước, đành cáo lỗi không chở nó về. Nó vẫn chẳng hiểu đầu đuôi sự tình nó ra làm sao cả. Nó bước chầm chậm về nhà, đầu óc đang suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ, nó khe khẽ hát. Bất chợt

_ Ey, đợi tao với_ Hoàng chạy, thở hồng hộc đuổi theo nó

_ Hả?_ Nó đột ngột dừng lại quay ra sau. Đó cũng là lúc Hoàng trờ tới, Hoàng tông thẳng vào nó. Và tất nhiên là nó ngã dụi, trong khi Hoàng thì chả làm sao.

_ Chết. Mày có sao không Lệ Mai?_ Hoàng đứng dậy ngay, đỡ nó lên

_ Trời ơi cái thằng này. Bị làm sao zậy hả?_ Nó la lớn

_ Hêhê. Xin lỗi mà. Tao mới trực lớp xong, gọi chú Hai đi đón mà nhà hổng có ai hết. Định đi lang thang chơi thì gặp mày._ Hoàng phân trần bằng giọng nói hết sức ngọt ngào

_ Úi giời ơi. Con trai con đứa lớn tướng ra đó rồi còn chờ người đón. Sao không tự chạy xe đi?_ Nó mở miệng chê bai, vẫn còn cay cú vì cú ngã đau điếng vừa rồi

_ Thôi mà. Đừng giận tao nữa. Đi ăn cơm không? Tao dẫn mày đi. OK?_ Hoàng bước lên trước mặt nó

_ Uhm.............Cũng đựơc. Mấy khi mà được đi ăn free chứ. _ Nó đáp gọn, chả thèm suy nghĩ. Ấy mà lòng cậu bạn kia lại nhảy cẫng lên vì vui sướng.

_ Vậy thì đi nào._ Hoàng kéo tay nó, lôi đến một quán ăn khá lớn. Đến nơi, Hoàng lại kéo xềnh xệch nó vào một cái bàn cạnh cửa sổ trong góc phòng. Chỗ đó có vẻ hơi cũ và bụi. Chắc tại lâu không ai ngồi

_ Nè, ngoài kia còn đầy chỗ sao không ngồi mà lại kéo tao vô cái chỗ bụi bặm này?_ Nó nhăn mặt nhưng Hoàng chỉ cười không nói.

_ Bánh táo nhé?_ Hoàng chỉ vô tờ thực đơn

_ Uh_ Nó ừ đại vì bây giờ có cho cháo trắng vô miệng nó cũng thấy ngon. Đói quá rồi mà. Khoảng 5’ sau, người phục vụ đem ra một ổ bánh lớn.

_ Ăn đi nè_ Hoàng lấy dao cắt một miếng to đặt vào đĩa của nó. Nhìn nó ăn ngon lành, Hoàng cũng rất vui. Nhưng trong lòng Hoàng còn vui cả một điều khác nữa. Nó và Hoàng ăn rất vui vẻ. Nó với Hoàng nói chuyện với nhau toàn là cái kiểu móc họng không hà. Chả được lời khen nào tử tế. 2h chiều, nó và Hoàng rời quán ăn. Hoàng đưa nó về tận nhà Huy. Hoàng nhìn bóng nó bước vô trong mà khẽ cười lắc đầu. Cái kiểu trẻ con của nó dễ thương thật. Hoàng thọc tay túi quần, ung dung bước ra về. Vừa đi vừa cười. Hoàng vẫn không biết rằng trên lầu hai, Huy và Huyền đang phơi đồ và nhìn thấy hết. Cả cái cười rất chi là kutie của Hoàng cũng không lọt ra ngoài tầm ngắm của hai anh em họ.

_ Chà chà, cụôc tình tay ba là vậy đây hả?_ Huy nói với Huyền

_ Hihi. Vui thật. Trông Dương lạnh lùng thế mà lại thích Lệ Mai_ Huyền góp thêm

_ Uh. Vậy mà hồi lâu thằng Hoàng còn nói với anh là nó sẽ không thích con nào cho đến khi nó lấy vợ.

_ Anh nghĩ sao về Lệ Mai?

_ Mai là một người bạn tốt. Nó cũng khá dễ thương, có điều hơi dữ. Hôm nào nó với Hoàng cũng cãi nhau một trận mới chịu được hay sao ý

_ Uhm. Em nghĩ Mai nó chẳng thích ai đâu. Hai anh chàng kai chỉ đơn phương thôi_ Huyền lại cười

_ Haha. Có vẻ thế thật.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp. Trời cao trong xanh sương sớm long lanh thật tuyệt vời. Còn tuyệt vời hơn khi hôm nay là Chủ nhật. Mới năm giờ sáng đã thấy nó ngồi trước tủ quần áo. Nó xỏ cái quần lửng vô, áo thun và khoác một chiếc áo mỏng. Đeo cặp chéo, nó nhè nhẹ bước ra khỏi phòng và khoá cửa. Không ai biết nó đã ra khỏi nhà vào lúc đó. Tuy trời còn hơi tối nhưng nó thích thế. Nó thích đi một mình, nó thích đi mà không gặp một ai cả. Nó thích đi để hát, để suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng hôm nay nó đi kèm theo một chủ đích. Nó sẽ về nhà của nó hôm nay và định bụng sẽ về vào buổi tối. Mẹ gọi nó về gấp, không hiểu chuyện gì. Chuyến xe khá là êm ả. Nó lên xe, nghe hết cái list nhạc trong ipod là về đến nhà. Vừa đến nơi, nó bắt xe thồ về. Nó thấy nhớ cái con đường mòn đến trường cấp hai, nhớ khoảng đất trống mà nó và tụi bạn vẫn hay chơi. Và nó nhớ ba, mẹ và cả người anh trai hơn một tuổi của nó.

_ A, nhỏ Mai _ Anh trai nó tình cờ ra hẻm rồi thấy nó, hét toáng lên.

_ Anh Bảo. Em về rồi nè_ Nó mừng húm, vừa chạy vừa hét.

_ Con bé này, sao về sớm vậy?_ Hai anh em ôm chầm lấy nhau, chưa gì anh nó đã đưa tay cốc cho nó một phát

_ Hìhì. Em muốn về sớm để mai còn đi học.

_ Đi vô nhà. Mẹ mong em lắm đó_ Anh Bảo khoác vai nó kéo vô trong

_ Trời ơi con Mai!_ Vừa thấy nó ngoài cổng, mẹ nó đã vội bỏ cả thúng rau, chạy ào ra

_ Con chào mẹ. Con đã về_ Nó tươi cười

_ Bữa nay con gái mẹ xinh quá. Mới có hai tháng. Nhớ con ghê.

_ Hìhì. _ Nó lại toét miệng cười

_ Vô nhà đi nào con

_ Ba có công việc đột xuất, không về được. Ba dặn anh phải đi đón em mà anh quên._ Anh Bảo nó cười

_ Không sao đâu mà_ Nó cười trừ

_ Mai nè, ở thành phố con có thiếu thốn cái gì không? Có gì con cứ gọi ẹ, dù gì thì nhà mình cũng là cán bộ huyện. Không nứt đố đổ vách nhưng cũng dư giả chán.

_ Hìhì. Con không thiếu gì đâu. Sinh hoạt trên thành phố thuận tiện hơn đây nhiều. Con ở trọ nhà mẹ thuê á, đó là nhà bạn cùng lớp con nưa. Tất cả đều ổn định cả. Mẹ yên tâm_ Nó trấn an mẹ

_ Uh. Con nói thế thì mẹ không lo nữa. Mẹ tính cho anh Bảo lên thành phố học với con luôn.

_ Woa. Anh Bảo mà lên là con có người hỏi bài rồi. Khỏi phải chạy lung tung nữa_ Nó nhảy cẫng lên vì vui sướng

_ Con bé này._ Anh lại cốc đầu nó, nó le lưỡi, nhăn mặt

_ Anh con mới được học bổng. Mẹ tính cho ảnh lên thành phố học luôn cho có điều kiện

_ Chu choa. Anh Bảo giỏi quá hén_ Nó không ngớt lời khen ngời anh trai mình.

_ Nếu không có gì bất tiện thì tối nay anh Bảo lên cùng con luôn. Ảnh cũng học cùng trường với con đó. Giấy báo nhập học đã gửi tới rồi. Lớp 11A3._ Mẹ nó nói một tràng làm nó mắt chữ A mồm chữ O mà vui sướng.

_ Thích thật đó. Nhưng anh Bảo lên thì sẽ ở đâu?_ Nó lại ngớ mặt ra hỏi

_ Mẹ đã gọi điện hỏi nhà trọ đó của con luôn rồi. Bà ấy nói cứ đưa anh Bảo tới. Còn lại một phòng trống mà. Phòng B7 thì phải._ Mẹ nó đăm chiêu suy nghĩ

_ A, vậy là cạnh phòng con đó. Con ở B6_ Nó reo lên.

_ Ồ, vậy thì tốt quá. Mà Bảo dẫn em vô rửa mặt rửa tay đi con. Lát nữa mẹ dắt em đi chợ_ Mẹ nó sai anh Bảo khiến ảnh nhăn nhó

_ Hic hic. Coi mẹ cưng con gái út chưa kìa_ Anh bảo giả vờ như đang giận dỗi làm nó cứ khúc khích cười.

Buổi tối, nó về nhà lúc 9h30. Anh Bảo phải vô gặp mẹ Huy trước. Còn nó thì đã vô tới cửa phòng mình. Nó vừa bước vào chưa kịp đóng cửa thì Dương đã chạy qua

_ Trời đất. Lệ Mai! Hôm nay mày mất tích ở đâu mà không báo ọi người hả?_ Dương la toáng lên

_ Ơ, tao về nhà._ Nó ngệt mặt ra

_ Lần sau về cũng phải báo tao hay Huy một tiếng chớ. Báo hại đi tìm mún chết. Poá tay_ Dương càu nhàu

_ Hìhì._ thấy bộ dạng lo lắng của Dương như vậy, nếu mà la lại nó không đành lòng. Nếu mà Hoàng nói thế thì nó với Hoàng đã đôi co một trận lôi đình rồi. Hai đứa cứ như chó với mèo. Hễ cứ nói chuyện là xỉa xói, moi móc nhau

_ Thôi, khuya rồi, tao về phòng đây_ Dương lại thất thểu ra về, bộ dạng như hết hơi

_ Ờ, mày về hén. À mà sáng mai mày đi trước đi nhe._ Nó nhăn răng ra cười làm Dương cũng quên hết mọi lo lắng. Dương đi khỏi được khoảng năm phút, anh Bảo xông vô phòng nó

_ Mai. Wa phụ anh xếp đồ coi_ Anh Bảo nhảy vô lôi xềnh xệch nó qua phòng ảnh. May mà không ai thấy chứ nếu có người thấy chắc họ cũng cười chết mất. Nhìn mặt anh Bảo lem luốc, chẳng giống với anh Bảo thư sinh hằng ngày tẹo nào. Tối đó, nó phụ anh trai mình xếp đồ tới tận gần 12h. Vừa làm xong, nó đã lăn ra ngủ khòeo trên giường của Bảo. Chẳng biết làm gì hơn, Bảo đành cho nó ngủ đó, anh qua phòng nó ngủ.

Sáng hôm sau, Dương như thường lệ qua gọi nó đi ăn sáng rồi đi học. Thấy đôi dép nam ngoài cửa phòng, Dương lo lắng. Nhưng chưa kịp lo nhiều thì nó đã bước ra từ phòng B7

_ Ủa Lệ Mai???_ Dương bất ngờ

_ Chứ ai vào đây. Mày đi trước đi. Lát tao đi sau cũng được._ Giọng nó vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở vô phong B6, lật chăn kêu anh Bảo dậy như mọi khi. Dương vẫn đứng ngoài và chứng kiến hết mọi chuyện. Dương không hiểu gì cả cứ đứng há hốc miệng nhìn nó. Lát sau, Dương cũng kịp định thần lại rồi đi học trước khi nó và anh Bảo bước ra. Lòng Dương băn khoăn vô vàn những câu hỏi “Người con trai đó là ai? Sao lại ở trong phòng của Lệ Mai? Sao anh lại thân thiết với nó đến vậy???” Mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.