Tạo Hóa Chi Vương

Chương 87: Chương 87: Chỗ Tốt Của Càn Khôn Thạch Lâm




- Đây là tông môn an bài hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho đệ tử nội môn, mỗi một đệ tử nội môn đều có một thị nữ, ta an bài cho ngươi người này, ngươi thoả mãn chứ?

Hà Miêu có chút vui vẻ hỏi.

Cuối cùng, Hà Miêu lại bổ sung một câu.

- Đây là thị nữ mới an bài vào, thị nữ vốn trước đây hầu hạ Nhạc Thừa Tổ, đã bị Nhạc gia đón đi.

- Ây... được rồi!

Nào chỉ được chứ, Hương Thảo kia thân hình linh lung, lớn lên có chút thiện mỹ, áo vải váy hoa, bộ dáng nhu mì, tiểu gia bích ngọc, phóng tới đâu, đều là cô nương tốt bán chạy nhất.

- Oa, có thị nữ, lão Diệp, trong tiểu viện của ta cũng có một thị nữ, mới mười tám tuổi, chỗ ngươi có không...

Kim Nguyên Bảo chạy như điên tới, người còn chưa đến, âm thanh đã tới trước.

Đang khi nói chuyện, thân hình của Kim Nguyên Bảo liền xông lại. Kim Nguyên Bảo chạy đến không kịp chờ đợi liếc nhìn trong nội viện, lập tức kinh hô lên,

- Bà mẹ nó, đồng nhân khác mệnh hả! Ta còn nói thị nữ của ta tướng mạo rất tốt, nhưng so với ngươi, tiểu gia bích ngọc, có thể nói cực phẩm đó!

Nói xong, Kim Nguyên Bảo ai thán.

- Đa tạ Hà chấp sự!

Diệp Chân rất rõ ràng, đây cũng là chỗ tốt của thanh danh, nếu không phải hắn ở vài ngày trước lúc hai tông thi đấu biểu hiện kinh người, còn chưa tới phiên Hà chấp sự này ra sức như vậy.

Hà Miêu cười ha hả cáo từ, Diệp Chân cùng Kim Nguyên Bảo bước vào tiểu viện số 97, Kim Nguyên Bảo nhìn Diệp Chân nói nhỏ.

- Lão Diệp, có cô nàng đẹp như vậy, ta cá là ngươi ba ngày, không qua ba ngày liền thu Hương Thảo này.

Hương Thảo ở cách đó không xa nghe xong, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.

Đây cũng không phải Kim Nguyên Bảo nói bậy, an bài thị nữ, hoàn toàn là quyền lợi mà tông môn cho đệ tử nội môn, phần lớn đều sẽ thu làm tiểu thiếp.

- Đi, ngươi cho rằng ai cũng dâm đãng giống như ngươi? Ta nói Lão Kim, ngươi sẽ không tính toán đêm nay liền thu thị nữ kia của ngươi chứ?

Diệp Chân ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng cũng có chút hừng hực, mười bảy tuổi, người tu luyện tinh lực tràn đầy, có một số việc, thật đúng là ép không được.

Kim Nguyên Bảo nhìn Diệp Chân giơ ngón tay cái lên.

- Lão Diệp, ngươi thật đúng là tri kỷ của ta!

- Thôi đi... Đó là ngươi...

Coong!

Một tiếng chuông vang lên, trong nháy mắt vang vọng toàn bộ Tề Vân Tông.

Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh của Quách Kỳ Kinh vang dội ở trên bầu trời.

- Đệ tử nội môn Diệp Chân, lúc đồng môn tranh tài, tùy ý làm bậy, phạm phải sai lầm lớn đồng môn tương tàn, nể tình hắn có công lớn với tông môn, phạt Diệp Chân diện bích nửa năm, chư đệ tử lấy đó mà làm gương...

Sắc mặt của Diệp Chân cứng đờ, tâm tình trở nên khó chịu.

Vậy mà xử phạt mình, diện bích nửa năm, chẳng lẽ tông môn thực không phân được trắng đen sao?

- Lão Diệp, ngươi quá may mắn đó?

Kim Nguyên Bảo kinh hô một tiếng.

- May mắn, vì sao nói vậy?

- Cái này còn không may mắn sao! Nếu Lão Kim ta ở trước mặt mọi người xử lý một đệ tử nội môn, hiện tại ta trăm phần trăm đã bị phế tu vi, đuổi ra khỏi tông môn. Diện bích nửa năm, là để ngươi khổ tu nửa năm mà thôi, cái này sao có thể xem như là trừng phạt?

Kim Nguyên Bảo trấn an Diệp Chân.

- Cũng phải...

Diệp Chân cười khổ, trong này có rất nhiều nội tình, Kim Nguyên Bảo là không biết.

Thấy gương mặt của Diệp Chân còn ngột ngạt, Kim Nguyên Bảo đánh vào vai đối phương một cái.

- Lão Diệp, nhìn thoáng một chút, hơn nữa, mỹ nữ trước mắt.

Kim Nguyên Bảo nhìn Hương Thảo chớp chớp mắt.

- Buổi tối hôm nay, ngươi thu Hương Thảo lên giường, tư vị kia, tuyệt đối có thể...

Lời nói một nửa, Kim Nguyên Bảo liền cả kinh, một cỗ sát khí rét căm căm tập trung ở trên người Kim Nguyên Bảo, để hắn theo bản năng cắn đầu lưỡi, nuốt xuống lời sắp thốt ra.

Giương mắt xem xét, Kim Nguyên Bảo lập tức kinh ngạc. Ông trời của ta ơi, chẳng biết lúc nào ngoại môn giáo tập Liêu Phi Bạch đã tới trên không tiểu viện, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên Bảo, trong con ngươi sát khí bắn ra bốn phía.

- Nói đi, tại sao không nói tiếp?

Liêu Phi Bạch hừ lạnh một tiếng, dọa Kim Nguyên Bảo muốn đái ra quần. Hắn cáo lỗi một tiếng, rồi chạy như điên biến mất.

- Thế nào, nghe được chưởng môn xử phạt như vậy, có phải ngươi rất tức giận, cảm thấy rất oan hay không?

Liêu Phi Bạch hỏi.

Diệp Chân không nói, xem như chấp nhận điểm này.

- A, thật đúng là tức giận, xem ra, ta tới là không sai rồi.

- Diệp Chân, ngươi có biết địa phương chưởng môn phạt ngươi diện bích, là địa phương nào không?

Liêu Phi Bạch hỏi.

- Còn có thể là địa phương nào? Tử Phong Thạch Động chứ gì!

Diệp Chân tức giận đáp.

Thân hình của Liêu Phi Bạch từ trên không trung bay xuống, một mùi thơm chui vào lỗ mũi của Diệp Chân.

- Biết Càn Khôn Thạch Lâm không? Diệp Chân, hôm nay ngươi đụng đại vận, ngươi biết không?

- Đụng đại vận?

Diệp Chân có chút mờ mịt, hôm nay đã là người thứ hai nói với hắn như vậy.

- Càn Khôn Thạch Lâm kia, chính là nơi ta...

Thời điểm nói đến thân phận của mình, Liêu Phi Bạch đột nhiên dừng lại.

- Ngay cả ta, ít nhất cũng phải sáu năm mới có thể vào một lần, lần trước ta tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm, là bốn năm rưỡi trước.

Ánh mắt Diệp Chân trừng lớn.

- Không phải chứ, tốt như vậy, Càn Khôn Thạch Lâm rốt cuộc là địa phương nào?

- Chưởng môn đã an bài, hiện tại ta liền đưa ngươi đi, vừa đi vừa nói.

Liêu Phi Bạch kéo Diệp Chân một phát, định phóng lên trời.

Mới bay lên, ánh mắt của Liêu Phi Bạch nhìn lướt qua Hương Thảo thanh tú động lòng người ở phía dưới, thuận miệng nói:

- Chuyến đi này là nửa năm, tiểu cô nương kia, có cần ta giúp ngươi đuổi đi hay không?

- Đuổi?

Nhìn thấy ánh mắt không cho cự tuyệt của Liêu Phi Bạch, Diệp Chân đành phải nhẹ gật đầu, mỹ nữ tới tay còn chưa nóng, liền bay mất. Đương nhiên, chủ yếu là Diệp Chân đi nửa năm, thời gian quá lâu, đuổi đi là tốt nhất.

Liêu Phi Bạch tiện tay bắn ra một đạo phù quang, không bao lâu, liền rơi vào trong tay Chấp sự Loạn Vân Phong Hà Miêu, xem xong tín phù, ánh mắt của Hà Miêu lập tức ngây dại.

- Còn có loại sự tình này...

Trên bầu trời, trải qua Liêu Phi Bạch giảng thuật, Diệp Chân hoàn toàn rõ ràng sự tình của Càn Khôn Thạch Lâm, miệng cũng bị kinh hỉ to lớn kia dọa không khép lại được.

Cái này không phải trừng phạt, rõ ràng là ban thưởng, ban thưởng thật lớn!

Nghe nói lúc tổ sư khai sơn của Tề Vân Tông rời đi, lưu lại một Linh khí trấn sơn, trực tiếp đánh vào trong một ngọn núi của Tề Vân Tông, diệu dụng vô cùng.

Nhưng từ khi tổ sư khai sơn rời đi, cái Linh khí trấn sơn này liền không người có thể sử dụng, vẻn vẹn có một Bí Cảnh tên là Càn Khôn Thạch Lâm, có thể được đám người Tề Vân Tông lợi dụng.

Ở trong Tề Vân Tông, Bí Cảnh Càn Khôn Thạch Lâm luôn là đệ tử chân truyền cùng các trưởng lão tông môn độc chiếm, chỉ có bọn hắn mới có tư cách tiến vào Bí Cảnh Càn Khôn Thạch Lâm.

Nghe nói, ở mấy trăm năm trước, các cao tầng Tề Vân Tông đã từng bởi vì trình tự tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm mà huyên náo túi bụi, cuối cùng chưởng môn đương thời dưới cơn nóng giận định ra quy củ, mới giải quyết phân tranh.

Càn Khôn Thạch Lâm mở ra một lần, có thể duy trì ba tháng, lần này Diệp Chân bị phạt tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm diện bích nửa năm, đừng nói là những đệ tử chân truyền kia, ngay cả trưởng lão tông môn cũng đỏ mắt.

- Ta nói Liêu giáo tập, nói nhiều như vậy, ngươi nói Càn Khôn Thạch Lâm tốt như vậy, vậy Bí Cảnh Càn Khôn Thạch Lâm này đến cùng có tác dụng gì?

Diệp Chân hỏi.

- Không biết!

Liêu Phi Bạch trả lời càng làm Diệp Chân kinh ngạc.

- Mỗi người tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm lấy được chỗ tốt, đều là khác nhau. Có người có thể đột phá bình cảnh khốn đốn lâu ngày, có người tu vi tăng vọt, có người, có thể tăng lên cấp bậc võ kỹ, thậm chí phẩm chất Linh lực.

Nói đến đây, trong mắt Liêu Phi Bạch lộ ra vẻ hâm mộ.

- Theo ghi lại, hai trăm năm trước, có người tiến vào Bí Cảnh Càn Khôn Thạch Lâm, ngộ ra được một môn thần thông!

- Thần thông? Trong Càn Khôn Thạch Lâm, lại có thể ngộ ra thần thông trong truyền thuyết.

Diệp Chân cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.

- Không sai!

- Đúng rồi, Liêu giáo tập, ngươi không phải đã tiến vào một lần ư, ngươi tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm, thu được chỗ tốt gì?

Diệp Chân tò mò hỏi.

Lúc này đây, Liêu Phi Bạch cũng không có che giấu, một cỗ Linh lực đột nhiên nổ tung ở đầu ngón tay, trong Linh lực ẩn chứa hàn khí, dù cách ba thước, cũng làm Diệp Chân lạnh tận xương tủy.

- Linh lực, Hàn Băng Linh lực trăm năm của ta tăng lên thành Huyền Băng Linh lực ngàn năm.

Xùy, Linh lực tán phát, hàn khí bị kình phong thổi tới, đụng phải hơi nước trong không khí, lập tức hóa thành từng băng trụ sắc bén kinh người.

Càn Khôn Thạch Lâm ở Linh Bảo phong của Tề Vân Tông, thời điểm Diệp Chân đi tới, một nam tử linh khí bức người, đang ở nơi đó nổi giận nhìn trưởng lão thủ phong.

- Nói, là ai đoạt vị trí của ta, ta khổ đợi ba năm, làm vô số nhiệm vụ tông môn, mới thu được một cơ hội tiến vào Càn Khôn Thạch Lâm, đợi mượn Càn Khôn Thạch Lâm đột phá bình cảnh, bây giờ lại bảo ta đợi. Đợi thì đợi, nhưng còn nửa năm, nói, đến cùng là ai sống mái với ta?

- Lữ chân truyền, ta thật không biết, ta cũng chỉ là...

Thời điểm vị trưởng lão thủ phong kia khó xử, thấy được Liêu Phi Bạch cùng Diệp Chân bay tới, chỉ Diệp Chân cùng Liêu Phi Bạch nói.

- Ân, người đến.

- Người đến? Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai dám đoạt vị trí với ta...

- Lữ Tín, là ta, như thế nào, da lại ngứa?

Thanh âm của Liêu Phi Bạch vang lên, đệ tử chân truyền Lữ Tín vừa mới xoay đầu lại, nộ khí trùng thiên, nghe được âm thanh của Liêu Phi Bạch, liền giật nảy cả mình.

- A... Hóa ra là Liêu sư tỷ. Không vội không vội, ta đợi nửa năm cũng không có gì, ta chờ nổi.

Nói xong, Lữ Tín liền phóng lên trời, nhanh chân chạy trốn.

Diệp Chân thấy mà đầu chảy mồ hôi lạnh, hắn đi theo Liêu giáo tập này, cuối cùng khủng bố cỡ nào, chỉ một câu, liền dọa đệ tử chân truyền chạy mất, ngay cả đối mặt cũng không dám.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Chân, Liêu Phi Bạch nở nụ cười tự đắc.

- Thấy không, Diệp Chân, cái uy phong này, là dựa vào thực lực mà có đó. Nhớ ngày đó, ta một ngày đánh Lữ Tín ba lần, dùng Huyền Băng Linh lực để tiểu tử này thành băng côn, lại phơi nắng ở dưới trời chiều. Hiện tại, tiểu tử này thấy ta, giống như chuột thấy mèo vậy.

Diệp Chân nghe mà trợn mắt há hốc mồm, đông người thành băng côn, lại phơi nắng, đây cũng quá ngược đãi đi? Liêu giáo tập này thật quá bá đạo, hung hãn?

- Còn chờ cái gì nữa, vào đi!

Liêu Phi Bạch lấy ra lệnh phù của chưởng môn, trưởng lão kia ném vào một cửa động đen sì trước vách núi trên trăm viên Linh Tinh, một cánh cửa tỏa ra ánh sáng lung linh xuất hiện, Liêu Phi Bạch liền đạp Diệp Chân vào.

Vừa bước vào cửa, Diệp Chân hô to.

- Liêu giáo tập, nhớ chiếu cố tốt Mông Tiểu Nguyệt!

Diệp Chân tiến vào quang môn, cảnh sắc trước mắt lập tức biến ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.