Tạo Hóa Chi Vương

Chương 101: Chương 101: Không Biết Sống Chết




- Vị trí thứ sáu mươi chín trên Thiên Bảng Chu Chí An, khiêu chiến vị trí thứ mười trên Thiên Bảng Diệp Chân, hiện tại bắt đầu!

Theo chấp sự của đấu võ trường cao giọng tuyên bố, ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía đài đấu võ. Trong hư không, mấy thân ảnh như ẩn như hiện, xa xa quan sát, đều nhìn về phía đài đấu võ.

Trong Tề Vân Tông, dưới cho tới đệ tử ngoại môn, trên từ trưởng lão tông môn thậm chí là chưởng môn, đều muốn biết thực lực chân chính của Diệp Chân.

Trong chốc lát, trên người Chu Chí An vừa mới nửa chân đạp vào Quỷ Môn quan, Chân Nguyên mênh mông lập tức cổ động.

- Chậm đã!

Diệp Chân đột nhiên mở miệng, làm cho tất cả mọi người ngẩn ra.

- Thế nào, sợ! Sợ liền nhận thua lăn xuống cho lão tử!

Chu Chí An muốn tìm về mặt mũi cười lạnh nói.

- Sợ? Không không không, là như thế này, lần trước chơi một vố lớn, ta may mắn thắng ngươi hai mươi bốn vạn lượng bạc, ngươi có muốn thắng trở về hay không, nếu muốn, chúng ta lại đánh cuộc một lần?

Vừa nói, Diệp Chân vừa nhìn thoáng qua Kim Nguyên Bảo ở cách đó không xa hối hả thu tiền đặt cược. Làm bằng hữu, hắn phải kéo dài chút thời gian, giúp huynh đệ của mình một chút mới phải, để Kim Nguyên Bảo thu nhiều chút tiền đặt cược, kiếm nhiều một mớ?

Mặt của Chu Chí An đỏ bừng!

Cái gọi là đánh người không vẽ mặt, Diệp Chân này, lại chỉ chuyên đánh mặt.

- Diệp Chân, ngươi muốn chết!

Phẫn nộ rống to, giương lên Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm trong tay, kiếm quang dài hai trượng bổ về phía Diệp Chân.

Vừa khai chiến, các đệ tử ở dưới đài đã nhao nhao nghị luận.

- Các ngươi nói, Chu Chí An chiến Diệp Chân, ai sẽ thắng?

- Hẳn là Diệp Chân, dù sao Diệp Chân cũng là vị trí thứ mười trên Thiên Bảng!

- Ta cảm thấy Chu Chí An cũng có khả năng thắng rất lớn, tu vi còn ở đó a. Huống hồ, Chu Chí An là đệ tử thân truyền của Hồng trưởng lão, võ kỹ công pháp, khẳng định không phải đệ tử bình thường như Diệp Chân có thể so sánh được.

- Nhâm sư huynh, ngươi thấy thế nào?

Nhâm Tây Hoa bị đám người hỏi ung dung cười một tiếng. Nếu ta có thể dự liệu được bọn họ ai thắng ai thua, còn tới làm cái quái gì!

- A, Bảo khí? Chu Chí An có Bảo khí?

Trường Tôn Nhiên đang cẩn thận xem cuộc chiến, đột nhiên kinh hô lên.

Thần sắc của Nhâm Tây Hoa cũng trở nên nghiêm túc.

- Cấp bậc Bảo khí tương đương, người tu vi càng cao, phát huy ra uy lực càng lớn! Như vậy, ưu thế Bảo khí hạ phẩm Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân liền không còn, ta cảm thấy phần thắng của Chu Chí An lớn hơn, Trường Tôn sư huynh, ngươi thấy sao?

- Đúng vậy đó. Bảo khí của Chu Chí An hẳn là có người cho hắn mượn, Chu Chí An có chuẩn bị mà đến, coi như Diệp Chân muốn thắng, chỉ sợ cũng phải cực kỳ gian nan!

Hô!

Ách, đám người xem cuộc chiến kinh hô, Trường Tôn Nhiên cùng Nhâm Tây Hoa đang nói chuyện với nhau, con mắt cũng đồng thời trừng lớn, thậm chí Nhâm Tây Hoa còn nhịn không được dụi mắt.

- Bộ pháp này? Tại sao ta cảm giác còn mạnh hơn Vô Ảnh Bộ Địa giai hạ phẩm của ta nhỉ?

Trường Tôn Nhiên chấn động.

Trên đài, thời điểm Chu Chí An bổ tới một kiếm, Diệp Chân dùng Truy Tinh Bộ bước ra, phảng phất như bóng ma lóe lên, liền để Chu Chí An mất đi mục tiêu.

- Quá chậm!

- Chu Chí An, tốc độ của ngươi, không lớn bằng giọng của ngươi chút nào!

Diệp Chân cười nhạo.

Một kiếm bổ không trung, Chu Chí An mới phát hiện mục tiêu đã đến phía sau mình, khuôn mặt đỏ như đít khỉ.

- Diệp Chân!

Nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người, thi triển ra Nhân giai thượng phẩm Băng Sơn Kiếm Pháp mà sư phụ Hồng Bán Giang thân truyền, kiếm ra, như Sơn Băng Địa Liệt!

Nhưng mà, chỗ kiếm quang tập sát, ở đâu có bóng người của Diệp Chân!

- Quá chậm, Chu Chí An, ngươi chưa ăn cơm sao?

Chu Chí An đỏ mặt tía tai, trong nháy mắt điên cuồng, kiếm quang như núi lở, một kiếm tiếp một kiếm.

Nhưng mà, Diệp Chân trào phúng, cũng một tiếng tiếp một tiếng.

- Quá chậm!

- Chậm như lão thái ấy!

- Quá chậm quá chậm, Chu Chí An, mau dùng khí lực bú sữa mẹ của ngươi ra đi!

- Chậm, quá chậm, tốc độ chậm như vậy, ta còn có thời gian rảnh để uống trà nữa đó!

Bị Diệp Chân luân phiên nhục nhã, Chu Chí An đã sắp điên.

Diệp Chân cũng thực sự nổi giận.

Chu Chí An vì khiêu chiến hắn, quá không cần mặt.

Tề Vân Tông cổ vũ đệ tử luận bàn chiến đấu, mới có Thiên Địa Bảng, ngày bình thường đệ tử cấp thấp khiêu chiến đệ tử cấp cao là cực kỳ phổ biến, có đôi khi, một ngày có thể có mấy chục trận.

Nhưng mà, đệ tử cấp cao không có khả năng ngày ngày không có chuyện gì sẽ chờ ngươi đến khiêu chiến chứ?

Có đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn, hoặc bế quan tĩnh tu, ít thì nửa tháng, nhiều thì nửa năm một năm cũng có.

Lúc này, đại đa số đệ tử, vì tăng lên bài danh, đều sẽ lựa chọn một con đường khác... là xông Ngư Long Cửu Biến, dùng điểm tích lũy của Ngư Long Cửu Biến tăng lên thứ tự.

Hoặc là, khiêu chiến đệ tử bài danh cao hơn.

Coi như rất muốn khiêu chiến lại tìm không thấy người, thì cao nhất là ghi một bức thư khiêu chiến đưa đến chỗ ở, sau đó chờ đợi.

Nhưng như Chu Chí An, vô sỉ đến mức dùng Khoách Âm Phù kêu Diệp Chân ra, đây là lần thứ nhất!

Diệp Chân không giận mới lạ!

Bằng không, Diệp Chân chỉ cho Chu Chí An một cái thảm bại, tuyệt đối sẽ không nhục nhã đối phương.

Các đệ tử quan chiến đều ngây người.

Nghĩ tới mấy chục loại tình huống, nhưng không nghĩ tới, chiến nửa ngày, Chu Chí An ngay cả quần áo của Diệp Chân cũng không động được.

- Xem ra, Diệp Chân hẳn là dựa vào bộ pháp thần kỳ xông qua cửa thứ năm, đạt được điểm tích lũy cao như vậy.

Rất nhiều đệ tử lập tức giật mình.

- Không đúng, Diệp Chân là hoàn mỹ vượt ải đó, chỉ bằng bộ pháp, không cách nào hoàn mỹ vượt ải được.

Một tên đệ tử nghi ngờ nói.

- Ngươi ngu ngốc sao, quên Diệp Chân có Bảo khí hạ phẩm hả, có một Bảo khí hạ phẩm, giết những Huyễn Yêu kia, còn không dễ như trở bàn tay?

Một bên có đệ tử nội môn khinh thường cười nhạo, cho ngươi mười cái Bảo khí hạ phẩm, ngươi đi giết qua cửa thứ năm cho ta xem.

Trong hư không, mấy vị trưởng lão tông môn đang quan sát đều nhíu mày, Diệp Chân thi triển bộ pháp vô cùng cao minh, trong tông môn, quyết không có bộ pháp như vậy được.

Sắc mặt của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang biến đổi, trực tiếp truyền âm cho tam đệ tử Tào La ở hiện trường nói:

- Tào La, gọi Chí An xuống đài đi, hắn không thắng được Diệp Chân!

Cơ hồ ngay khi Tào La đạt được sư mệnh, Chu Chí An liền điên cuồng hét lên.

- Diệp Chân, ngươi có muốn mặt hay không!

- Diệp Chân, ngươi hèn nhát, có gan đừng chạy!

- Diệp Chân, ngươi có gan liều mạng với lão tử một chiêu!

- Liều mạng? Tốt!

Trên mặt Diệp Chân hiện ra vẻ quái dị, thân hình dừng lại.

- Ta liền đứng bất động, ngươi tới đi!

- Được!

Chu Chí An nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh như tia chớp lao ra, Chân Nguyên chói mắt lóe lên, âm thanh núi lở vang rền.

Băng Sơn Kiếm Pháp, sát chiêu Sơn Băng Địa Liệt!

Mang theo uy thế kinh thiên động địa, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt dài hai trượng, từ trên mặt đất nổ ra, đánh về phía Diệp Chân.

Tốc độ của kiếm quang cực nhanh, trong thời gian ngắn, liền lấn đến cách mười trượng Diệp Chân!

Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc là, ở trước mặt kiếm thế kinh người như vậy, Diệp Chân lại không có bất kỳ động tác!

Trái tim của tất cả mọi người, đều vì Diệp Chân mà bay lên cổ họng!

Chín trượng!

Tám trượng!

Bảy trượng!

Sáu trượng, Diệp Chân vẫn không có bất luận động tĩnh gì, trên mặt Chu Chí An đã nổi lên nụ cười tàn nhẫn!

Ngay thời điểm kiếm quang của Chu Chí An lấn đến cách Diệp Chân năm trượng, Diệp Chân động!

Tiện tay hất lên, bổ ra một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài hơn bốn trượng.

Ầm!

Chu Chí An giống như bia ngắm đưa tới cửa, không hề có phòng bị bị Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân bổ ở trên ót.

Xoạt!

Thân thể của Chu Chí An bị đánh bay ngược ra, cương khí hộ thể lóe lên một cái, trong nháy mắt sụp đổ, đồng thời, Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân, cũng theo đó tiêu tán.

Có điều, Chân Nguyên Kiếm Chỉ mang theo kình phong, lại vạch ra một vết máu ở trên ót Chu Chí An, máu chảy đẩy cả mặt.

Hết cách rồi, sau khi Diệp Chân tu luyện Khống Linh Quyết, thần niệm tăng nhiều, Chân Nguyên Kiếm Chỉ thật sự là quá dài.

Bốn trượng, dài mười hai mét đó!

Mà kiếm cương của Chu Chí An, chỉ hơn hai trượng, tiếp cận bảy mét mà thôi.

Nói cách khác, chỉ cần Diệp Chân ra kiếm, kiếm cương của Chu Chí An vĩnh viễn không đả thương được Diệp Chân!

- Sao rồi, ta đứng ở nơi này, ngươi lại có thể làm gì ta?

Lau máu tươi ở trên trán, Chu Chí An ngẩn người, sau đó vui vẻ.

- Hả? Diệp Chân, ngươi thương không được ta!

Cương khí hộ thể lấp lóe, trên Tam Nguyên Kiếm kiếm khí tung hoành, Chu Chí An có chút không tin tà đánh về phía Diệp Chân lần nữa!

Phanh phanh phanh phanh ầm!

Giống như hình ảnh quay lại, mỗi lần Chu Chí An giết tới gần năm trượng, Diệp Chân liền vung ra một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ, trực tiếp đánh bay Chu Chí An.

Chu Chí An bị đánh bay lại giống như điên rồi, không ngừng nhào tới, ỷ vào Diệp Chân không gây thương tổn được hắn, điên cuồng tập kích Diệp Chân.

- Không biết sống chết!

Hừ lạnh một tiếng, Thiên Tinh Kiếm ở bên hông Diệp Chân ra khỏi vỏ!

Hưu!

Băng hàn kiếm cương dài bốn thước, từ trên Thiên Tinh Kiếm phun ra, chém về phía đầu của Chu Chí An.

Thiên Tinh Kiếm vừa ra, để con ngươi của Chu Chí An co rụt lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi, muốn tránh, nhưng đã muộn!

Xoẹt!

Cơ hồ là trong chốc lát, cương khí hộ thể của Chu Chí An, liền bị Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân xé nát bấy, dư uy không giảm, trực tiếp đánh tới trán của đối phương.

Mắt thấy Chu Chí An sẽ bị một kiếm của Diệp Chân chém thành hai khúc, thây ngã tại chỗ.

Xoạt!

Một đạo linh quang, đột nhiên từ trong ngực Chu Chí An lan ra, kiếm quang của Diệp Chân đụng phải tầng linh quang này, như trứng gà đụng phải tảng đá, trong nháy mắt bị chấn nát bấy!

- Hả? Hộ thân Linh phù?

Diệp Chân biến sắc, Truy Tinh Bộ bước ra, như bóng với hình đuổi theo, ở dưới ánh mắt kinh hãi đến cực hạn của Chu Chí An, đánh vào ngực hắn một kích Lôi Báo Băng Quyền.

Ầm!

Thân hình của Chu Chí An bay ra ngoài, máu tươi rơi vãi ở trên không trung, vẩy ra một đường vòng cung hoàn mỹ, nhưng mà có thể nhìn ra, còn sống!

Sau khi tu vi đạt tới Chân Nguyên cảnh, Chân Nguyên sẽ thời thời khắc khắc ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng, chậm rãi cường hóa lục phủ ngũ tạng, lại thêm tu vi của Chu Chí An cao hơn Diệp Chân một tiểu cảnh giới, lúc này mới bảo vệ được mạng.

Nhưng dù như thế, một quyền này, cũng là Diệp Chân có ý hạ thủ lưu tình, bằng không, Chu Chí An sớm đã mất mạng.

Đã có nhiều đồng môn chết ở trong tay mình, tiếng xấu thích giết hại đồng môn này, Diệp Chân còn không muốn gánh. Huống hồ, chỉ là đồng môn luận bàn mà thôi.

Hí!

Dưới đài, âm thanh hít một hơi lãnh khí không ngừng vang lên, tất cả đệ tử đều bị một màn này dọa sợ ngây người.

Bao gồm cả các trưởng lão ở trên bầu trời, cũng sợ ngây người!

Một khoảnh khắc này, trên trời dưới đất Tề Vân Tông, lặng ngắt như tờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.