Tạo Hóa Chi Vương

Chương 114: Chương 114: Thiên Bảng Thứ Nhất




- Diệp Chân, tại sao phải vào trong hang mỏ tìm kiếm, có lẽ bảo bối ở trong quặng mỏ, đã bị Xa gia cầm đi.

Trong đường hầm, Tào Bất Phàm hỏi

- Nếu bảo bối trong hầm mỏ bị Xa gia lấy được, như vậy Xa Thiết Quân sẽ không mạo hiểm lớn như vậy đi giết người diệt khẩu.

Diệp Chân nói.

- Ngươi là nói?

Ánh mắt của Tào Bất Phàm sáng lên.

Diệp Chân gật đầu, trái tim của Tào Bất Phàm nhịn không được kinh hoàng, nếu suy đoán là thật, như vậy...

Sau gần nửa canh giờ, thời điểm Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm đến cuối hang động, mở ra một đống đá vụn, con mắt bị ánh sáng phía trước làm choáng váng.

Linh Tinh!

Tất cả đều là Linh Tinh hạ phẩm sáng loáng, còn là loại lộ thiên, dùng sức tách ra, có thể lột xuống một viên Linh Tinh khoáng mạch.

Tào Bất Phàm sợ ngây người!

Diệp Chân cũng bị Linh Tinh hạ phẩm sáng loáng làm kinh hãi.

- Trách không được...

Diệp Chân nỉ non.

Hết thảy đã rõ ràng.

Trách không được một mỏ tử đồng tầm thường, lại có thể đưa tới nhiều Yêu thú như vậy, thậm chí có cả Địa giai trung phẩm, hóa ra bên trong ẩn giấu đi một Linh Tinh khoáng mạch.

Trách không được trong hầm mỏ bên phải, Yêu thú tương đối ít, hóa ra Yêu thú đều bị Linh Tinh ở đường hầm giữa hấp dẫn qua.

Trách không được, Xa Thiết Quân muốn giết bọn hắn diệt khẩu.

Một Linh Tinh khoáng mạch, cho dù là Linh Tinh khoáng mạch quy mô nhỏ nhất, cũng có thể để thực lực của một gia tộc trong thời gian ngắn điên cuồng tăng vọt.

Linh Tinh, đây chính là một trong những tài nguyên tu luyện trọng yếu nhất sau khi tu vi đột phá Chân Nguyên cảnh. Thậm chí là đồng tiền mạnh giao dịch của võ giả đẳng cấp cao.

Trong lúc nhất thời, kiếm quang tung hoành, Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm nhanh chóng đào móc Linh Tinh hạ phẩm, không bao lâu, mỗi người liền có bảy tám chục viên Linh Tinh hạ phẩm.

Có điều, vận may cũng dừng ở đây, Linh Tinh hạ phẩm lộ thiên bị bọn hắn đào xong, kế tiếp cần từng bước một khai thác mỏ, mới có thể có thu hoạch.

- Diệp Chân, ta đi đường hầm bên trái nhìn một chút, xem nơi đó có Linh Tinh khoáng mạch không.

Tào Bất Phàm đi đường hầm bên trái, Diệp Chân đào móc ở trong đường hầm giữa, đây là tài phú thật sự, mỗi lần đào được một viên Linh Tinh, là ngàn lượng hoàng kim.

Hơn nữa. Diệp Chân trực tiếp vận dụng Chân Nguyên đào móc, tốc độ so với thợ mỏ thì nhanh hơn rất nhiều. Nhưng dù như thế, đào được một viên, cũng cần khoảng sáu mươi tức thời gian.

Diệp Chân đào rất ra sức, bởi vì Diệp Chân biết một sự kiện. Khi tu vi bước vào Dẫn Linh cảnh, nếu có đại lượng Linh Tinh phụ trợ, tốc độ tu vi tăng lên sẽ rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này, Tào Bất Phàm tới một lần, nói đường hầm mỏ bên trái cũng có thể đào ra Linh Tinh, hắn đang đào ở đó bên.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Sáu canh giờ.

Điên cuồng đào móc mười hai tiếng, gặt hái được hơn bảy trăm viên Linh Tinh hạ phẩm, ngay cả Chân Nguyên cảnh như Diệp Chân cũng có chút không chịu nổi, cực kỳ mỏi mệt.

Ba.... Ba.... Ba

Tiếng vỗ tay chậm chạp nhưng vang dội vang lên ở trong hầm mỏ, thân hình mệt mỏi của Diệp Chân mạnh mẽ bắn lên, cảnh giác nhìn võ giả lạ lẫm ở ngoài trăm thước, đang chậm rãi giẫm chận đi đến, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm kia.

- Rất tốt! Thực sự rất tốt! Trước khi tới, ta nằm mộng cũng không nghĩ đến, giết ngươi, lại còn có thể phát hiện một Linh Tinh khoáng mạch! Tuyệt vời nhất chính là, còn có một thợ mỏ miễn phí đào Linh Tinh cho ta.

Người tới giang tay ra.

- Kỳ thật, nếu ngươi không nghỉ ngơi, tiếp tục đào xuống, ngươi còn có thể sống lâu một đoạn thời gian! Nhìn thấy ngươi đào quáng, mặc dù nhàm chán, nhưng vẫn rất hưởng thụ. Dù sao, ngươi đào ra mỗi một viên Linh Tinh, đều sẽ lại của ta! Ừm, còn có gia hỏa ở đường hầm bên cạnh, cũng là thợ mỏ của ta, ha ha ha!

Người tới thậm chí có chút ít không ức chế được nở nụ cười tự đắc.

- Ngươi là ai?

Trong ánh mắt Diệp Chân tràn đầy ánh sáng nguy hiểm, người này lại tận lực tới giết mình.

Thanh niên mày rậm mắt to, vẻ mặt thô kệch trước mắt kia quá nguy hiểm.

Vậy mà vô thanh vô tức nhìn hắn đào mỏ một ngày, hắn lại không có chút cảm giác nào, vậy chỉ có một khả năng, tu vi của người trước mắt này quá cao, hắn kém quá xa, mới không hề cảm ứng được.

Bằng không, cho dù cách hơn trăm mét, ánh mắt nhìn soi mói, chắc chắn cũng sẽ có cảm ứng.

- Ta là ai?

Người tới cười lên.

- Kỳ thật, ngươi hẳn rất quen thuộc ta, bởi vì ta một mực ở trên đỉnh đầu ngươi!

- Ngươi hẳn là rất may mắn, nếu không phải sư tôn giao phó ta, trên người của ngươi khả năng có một chút bí mật không muốn người biết, để ta tìm cơ hội khảo vấn, bằng không, ngươi sớm đã vô thanh vô tức biến thành một cỗ thi thể.

- Sư tôn, trên đỉnh đầu?

Hai từ này vừa được xác minh, như một tia thiểm điện xẹt qua đầu Diệp Chân.

- Khuất Chiến Càn? Ngươi là Thiên Bảng thứ nhất Khuất Chiến Càn?

Diệp Chân kinh hô.

- Thông minh!

Khuất Chiến Càn nhìn Diệp Chân vươn ngón tay cái.

- Là Hồng Bán Giang bảo ngươi tới giết ta?

- Làm càn! Tục danh của sư tôn, há là ngươi có thể gọi bậy?

Quát mắng một tiếng, chưởng ảnh lóe lên, một đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía Diệp Chân.

Theo bản năng, bước chân của Diệp Chân lóe lên, một tát này của Khuất Chiến Càn thất bại, để Khuất Chiến Càn lộ ra một tia ngoài ý muốn, tiếu dung lại càng đậm.

- Tốt, chỉ là Chân Nguyên tứ trọng, lại có thể tránh thoát công kích của ta, rất tốt, lần này, ta tin tưởng trên người của ngươi thật sự có bí mật.

- Tốt rồi, ngươi xem, ngươi là thống thống khoái khoái giao ra bí mật trên người mình, sau đó đổi lấy một cái chết thống khoái? Hay không đến Hoàng Hà tâm không chết, để cho ta dùng thủ pháp độc môn của ta khảo vấn, để ngươi kêu rên hai ngày hai đêm lại chết thảm?

Khuất Chiến Càn xoa tay, bộ dáng kích động.

- Ừm, đúng rồi, trong lòng ngươi không nên còn có may mắn, bằng vào tu vi của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng chạy thoát, cho dù cộng thêm tên phế vật ở đường hầm bên cạnh cũng không được!

Đang khi nói chuyện, Khuất Chiến Càn tận lực thúc giục, Chân Nguyên... không, phải nói là Linh lực ở quanh thân bắt đầu chấn động kịch liệt.

Chân Nguyên của Khuất Chiến Càn, chín mươi chín phần trăm đều chuyển hóa thành Linh lực. Nếu không phải trong Linh lực lóe sáng xen lẫn vài điểm Chân Nguyên, Diệp Chân cơ hồ cho rằng Khuất Chiến Càn là cường giả Hóa Linh cảnh.

- Dẫn Linh cảnh đỉnh phong?

Nhưng dù như thế, Khuất Chiến Càn hiển lộ ra thực lực, như trước để Diệp Chân kinh hô.

- Ha ha, biết hàng là tốt rồi! Tu vi của ta, cũng không phải mặt hàng như Xa Thiết Quân có thể so sánh, mặt hàng như Xa Thiết Quân, ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể ấn chết!

Nói đến đây, Khuất Chiến Càn cười một tiếng.

- Thế nào. Ngươi chọn con đường nào? Sự kiên nhẫn của ta là rất có hạn!

Nghe Khuất Chiến Càn thúc giục. trong đầu Diệp Chân lật lên sóng to gió lớn.

Diệp Chân không nghĩ tới, Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang sẽ phát rồ đến trình độ như vậy, trực tiếp phái đệ tử đắc ý của hắn Khuất Chiến Càn tới giết mình.

Khuất Chiến Càn này lại còn không sợ hãi, nghênh ngang tới giết hắn.

Hiển nhiên không có để Diệp Chân hắn vào mắt, Khuất Chiến Càn đối với thực lực của mình, có tự tin tuyệt đối.

Làm sao thoát hiểm?

Có lẽ, Phong Vân Kiếm Pháp có thể bức lui Khuất Chiến Càn, nhưng một kiếm qua đi, Diệp Chân sẽ bởi vì Chân Nguyên bị Phong Vân Kiếm Pháp rút sạch mà thoát lực, đến lúc đó, nếu như không thể một kiếm trọng thương Khuất Chiến Càn, Diệp Chân chỉ còn đường chết.

Thải Y cho hắn Nguyên Linh Ngọc Dịch lại ngưu bức, cũng không có khả năng ở trong một sát na khôi phục Chân Nguyên tiêu hao cạn sạch.

- Cũng chỉ có thể như vậy...

- Diệp Chân, suy tính như thế nào?

- Mười!

- Chín!

- Tám!

...

Dưới sự thúc giục, Khuất Chiến Càn cười lạnh bắt đầu đếm số, linh lực quanh thân cũng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng khủng bố, có ý tứ uy hiếp Diệp Chân.

- Một...

- Được rồi, Khuất sư huynh, ta giao ra một kiện bảo bối ta chiếm được, chỉ cầu một cái thống khoái! Có điều, ta có một điều kiện nho nhỏ!

Diệp Chân nói.

- Điều kiện gì? Muốn sống, đó là tuyệt đối không thể, chuyện này không cần nói!

Khuất Chiến Càn cau mày nói.

- Ta có mười vạn lượng bạc, hi vọng ngươi có thể đưa cho phụ mẫu ta, để cho bọn họ sống an nhàn lúc tuổi già, những vật khác của ta, bao gồm Thiên Tinh Kiếm này, toàn bộ thuộc về ngươi!

Diệp Chân nói.

Vừa nghe lời nói giống như di ngôn của Diệp Chân, Khuất Chiến Càn lập tức buông lỏng xuống, Linh lực ở quanh thân cũng dần dần trở nên bình tĩnh.

- Được! Ta đáp ứng, mấy vạn lượng bạc, ta còn không xem ở trong mắt. Bảo bối của ngươi đâu, lấy ra đi!

Khuất Chiến Càn nói như thế, tuyệt đối không phải hắn ngu ngốc!

Mà là tự tin với tu vi cường đại vượt xa Diệp Chân.

Chân Nguyên tứ trọng, cùng Dẫn Linh cảnh đỉnh phong nửa chân đạp vào Hóa Linh cảnh, cái này là không thể so sánh.

Cho nên, ở trong nháy mắt này, Khuất Chiến Càn buông lỏng cảnh giác, trông mong nhìn chằm chằm về phía vòng tay trữ vật của Diệp Chân.

Cũng ngay nháy mắt này, trên vòng tay trữ vật của Diệp Chân lóe lên ánh sáng, một tấm Huyền Băng Kiếm Quang Phù mà Liêu Phi Bạch cho, kiếm khí bắn ra bốn phía xuất hiện ở trong tay Diệp Chân.

Cơ hồ là một cái nháy mắt, Chân Nguyên của Diệp Chân tràn vào, run tay một cái, kích hoạt Huyền Băng Kiếm Quang Phù, đánh về phía Khuất Chiến Càn.

Huyền Băng Kiếm Quang Phù đón gió dài ra, thời điểm oanh ra, một đạo huyền băng kiếm quang dài đến mấy chục mét đánh về phía Khuất Chiến Càn!

- Huyền băng kiếm quang?

Khuất Chiến Càn kịp phản ứng, huyết sắc trên mặt không còn sót lại chút gì, theo bản năng lui về sau.

Nhưng mà hắn nhanh, huyền băng kiếm quang của Liêu Phi Bạch càng nhanh hơn!

Kiếm quang như chớp giật đánh về phía Khuất Chiến Càn.

Trong nháy mắt ấy, trên người Khuất Chiến Càn bộc phát linh quang đến cực hạn.

Diệp Chân mơ hồ có thể nhìn thấy, huyền băng kiếm quang đánh xuống, thân hình của Khuất Chiến Càn quỷ dị lóe lên một cái, tránh đi thảm kịch bị một kiếm chém thành hai khúc!

Nhưng dù như thế, huyền băng kiếm quang phảng phất như cắt đậu hũ trực tiếp cắt xuống.

Diệp Chân nhìn thấy, một cánh tay trái mang theo nửa cái vai trái của Khuất Chiến Càn, bị huyền băng kiếm quang chém xuống, có điều rất quỷ dị, không có một giọt máu tươi phun ra ngoài.

Trong nháy mắt, quanh thân Khuất Chiến Càn kết lên một tầng băng cứng, Diệp Chân thậm chí nhìn thấy, bả vai bị chém kia của Khuất Chiến Càn, trực tiếp bị đông cứng thành tro băng.

Huyền Băng kiếm khí, bắt đầu tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể Khuất Chiến Càn.

Uy lực của Huyền Băng Kiếm Quang Phù, để Diệp Chân kinh hãi.

Huyền Băng Kiếm Quang Phù vẻn vẹn chỉ có hai thành chiến lực của Liêu Phi Bạch liền có uy lực lớn như vậy, có thể trực tiếp miểu sát một vị Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, như vậy chiến lực của Liêu Phi Bạch mạnh như thế nào?

Nếu sớm biết Liêu Phi Bạch cho Huyền Băng Kiếm Quang Phù uy lực to lớn như thế, lúc trước Diệp Chân cũng không cần phải giả vờ cẩn thận, trực tiếp lấy một tấm Huyền Băng Kiếm Quang Phù vỗ tới liền xong việc.

Có điều, Khuất Chiến Càn cũng điên rồi!

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, linh quang điên cuồng bùng lên, trong nháy mắt quanh thân mình tuôn ra một lỗ máu, tầng băng cứng bao trùm trên người cũng bị hắn chấn vỡ.

Thân hình lóe lên, Khuất Chiến Càn thất tha thất thểu chạy ra quặng mỏ, ngay cả tay cụt cũng không kịp nhặt.

- Diệp Chân, dám âm ta, Khuất... Khuất Chiến Càn ta cùng ngươi không chết không thôi!

Trong hầm mỏ, thanh âm của Khuất Chiến Càn tràn đầy oán độc, lại run lập cập vang lên.

So với việc cụt tay tổn thương, Huyền Băng kiếm khí tàn phá ở trong cơ thể hắn, đó mới là trọng thương chân chân chính chính!

Kích hoạt Truy Tinh Bộ, Diệp Chân nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.