(CẢM ƠN BẠN danh94 ĐÃ ĐẨY CHO TRUYỆN 3 KIM PHIẾU!, MONG NHIỀU BẠN CÓ LÒNG HẢO TÂM, ĐỀ CỬ CÙNG ĐẨY KIM PHIẾU ĐỂ TRUYỆN MÌNH CÓ THỂ LÊN ĐỨNG TOP!)
Chu Thanh kinh hãi nhìn mấy chục đường lôi kiếm lao tới, hắn biết, nếu hắn không cản lại được một nửa số lôi kiếm này thì hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Rất may là hai hộ vệ còn lại thấy Chu Thanh gặp nguy hiểm liền với cùng nhau phóng pháp bảo ra đánh vào lôi kiếm của Thiên Mặc. Hộ vệ áo xanh dùng một thanh đao, hộ vệ áo trắng kia dùng một cái một hạt châu, từ hạt châu này tản ra từng đợt hàn khí, không khí xung quanh hạt châu kia cũng bị đóng băng lại. Cả ba hộ vệ này đều là tu vi kim đan tầng bảy, chiến lực kinh người, chỉ là họ đang đối mặt với Thiên Mặc, không phải người bình thường. “ Oành! “, khi mấy chục đường lôi kiếm của Thiên Mặc phóng tới tấm thuẫn của Chu Thanh thì hai pháp bảo của hai hộ kia cũng cùng lúc đánh tới. Pháp bảo đập vào lôi kiếm làm lôi kiếm tan vỡ gần hết, lôi nguyên tán loạn, chỉ có mấy đường lôi kiếm còn nhỏ khi đập vào tấm thuẫn cũng không gây tổn hại gì. Phù phù, hai pháp bảo kia thành công chặn lại lôi kiếm của Thiên Mặc nhưng cũng bị lực trùng kích hất trở về, hai hộ vệ kia bị lực lượng phản phệ chấn lui ra phía sau, chân nguyên có chút nhộn nhạo, mà chịu nặng nhất ở đây là Chu Thanh, tấm thuẫn kia có thể chặn lại mấy đường lôi kiếm của Thiên Mặc nhưng mà hắn cũng bị lực phản kích oanh bay ra phía sau, trong miệng điên cuồng phun máu tươi, vai phải thì máu tuôn không ngừng, nếu hắn có thể sống thì muốn khôi phục lại cánh tay bị đứt cũng không phải quá khó nhưng chiến lực sẽ bị giảm sút nhiều.
Thiên Mặc cũng lui ra phía sau một bước, ba người này đều là kim đan tầng bảy, kết hợp lại cũng có một chút phiền toái, bất quá để hắn sợ hãi thì còn lâu. Thiên Mặc không sợ nhưng ba người Chu Thanh lại rất sợ, họ chưa bao giờ thấy một kim đan trung kì nào kinh khủng như vậy, nên nhớ ba người đều là kim đan hậu kì mà khi kết hợp lại vẫn rơi vào hạ phong, Lâm Mặc này quá cường hãn!
Không chỉ ba người kia sợ hãi, mà vẫn toàn trường ai cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì thực lực Thiên Mặc biểu hiện ra quá cường hãn. Nhất là Dương Vũ, hắn hình như có thể nghe được tiếng nói của tử thần đang văng vẳng bên tai, khuôn mặt hắn trắng bệch, lần giao thủ vừa nãy đã nói rõ ba hộ vệ của hắn đều không phải đối thủ của tên Lâm Mặc kia, à không phải là Lâm Thiên Mặc, nếu đợi Lâm Thiên Mặc giết chết ba hộ vệ của hắn thì hắn Dương Vũ cũng phải đi bán muối.
Chu Thanh chật vật đứng dậy, trong lòng hắn một mảnh lạnh lẽo, hắn phải nắm bắt cơ hội, nếu không đừng nói ba người họ, ngay cả thiếu thành chủ cũng phải chết, mà ba người họ chết không sao nhưng sẽ liên lụy tới gia đình, bởi họ rất hiểu tính cách thành chủ. Nghĩ vậy, Chu Thanh liền lui ra phía sau, chắn trước mặt Dương Vũ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nói:
- Các vị, nếu ai ở đây có thể ra tay cứu thiếu thành chủ thì phủ thành chủ tất sẽ có hậu báo!
Nói xong cũng không đợi lâu, Chu Thanh liền hướng hai hộ vệ kia truyền âm: chuồn! Hắn thật sự không còn cách, hắn tin tưởng lời mình vừa nói ra sẽ có người đứng ra ngăn cản Thiên Mặc, thậm chí là đánh chết hắn để đổi lấy nhân tình của thành chủ. Bốn người nhanh chóng lao tới đại môn. Đáng tiếc Thiên Mặc làm sao có thể để cho bốn người chạy được. Phôi đao trong tay hắn lại động, lập tức trên không trung xuất hiện bảy mươi hai đường đao sắc bén kết thành một vòng xoáy bay tới. Bốn người Dương Vũ biến sắc, ba hộ vệ kia không thể tiếp tục chạy nữa, nếu họ thật sự có gan chạy tiếp thì chết không phải nghi ngờ.
Cả ba cùng lấy pháp bảo ra, pháp bảo của Chu Thanh là một thanh kiếm lớn.
- Liều mạng!
Cả ba cùng hét lớn rồi xuất ra pháp thuật mạnh nhất mà họ có thể. Nhìn từ xa sẽ thấy ba bóng sáng cùng nhau kết lại, đánh vào một lốc xoáy bằng đao ảnh. “Rầm, oanh”, ba chiêu thức ba hộ vệ chỉ có thể làm cho lốc xoáy mất đi một nửa sức mạnh đã tan biến, lốc xoáy tiếp tục quét tới, trên đường đi của nó không có thứ gì có thể nguyên vẹn, nền sân cũng bị cày xới thành một đống hỗn độn. Cuối cùng ba người chỉ có thể lôi ra pháp bảo phòng ngự chắn trước mặt Dương Vũ. “Oành”, bốn người như diều đứt dây bay ra phía sau, Dương Vũ kia còn đỡ, nhưng ba hộ vệ lại cực kì chật vật, vì kích pháp chiêu thức mạnh nhất mà cả ba đã tiêu hao không còn, lại bị lốc đao của Thiên Mặc đánh tới, chấn cho phun máu, trong máu tươi còn xen lẫn một ít mảnh vụn nội tạng. Thiên Mặc lạnh lùng nhìn bốn người nói:
- Đáng tiếc, các ngươi không có tư cách để liều với ta!
Thiên Mặc lần này lại có thêm nhận thức mới về thực lực của bản thân, từ khi ra khỏi Lôi Vụ Sâm Lâm, hắn có cảm giác thực lực của mình đã được thả lỏng, lần này hắn mới thật sự dùng gần như là toàn bộ thực lực. So sánh ra ba người này vẫn kém hai nguyên anh bị tụt tu vi kia, lúc đó hai người đó từ nguyên anh tụt xuống chỉ còn kim đan tầng năm nhưng mà hắn muốn giết hai người họ cũng tiêu hao chín phần mười, còn ba người này hắn cũng chỉ mới dùng bảy phần thực lực mà thôi.
Chu Thanh này vết thương cũ chưa lành thì lại thêm vết thương mới, hắn càng ngày càng nhìn rõ bóng dáng quỷ môn quan trong tâm thần. Theo hắn thì đáng ra phải có người cản lại Thiên Mặc mới đúng, tại sao lại không có ai? Phải biết lấy tính cách của thành chủ, nếu thiếu chủ àm chết ở đây thì mọi người đang đứng đây cũng khó sống với thành chủ. Ngay cả Thiên Mặc cũng có cảm giác quái dị, hắn còn chuẩn bị tinh thần cho kẻ muốn giúp Dương Vũ đây, chỉ là lại không có kẻ nào đứng ra, ở trong này cũng không thiếu kẻ có tu vi cao hơn hắn, nếu tu sĩ nguyên anh ngại thân phận không ra tay với hắn thì tu sĩ huyền nguyên đâu nè? Chỉ cần một tên huyền nguyên cũng đủ ngăn cản hắn rồi, bởi vì e ngại có kẻ đánh lén nên hắn mới chần chừ không ra tay với Dương Vũ, dù sao ra tay với hộ vệ của hắn cũng tạm chấp nhận, nhưng động vào Dương Vũ lại khác, cẩu tặc này là điểm giới hạn, nhưng là lại không có kẻ nào đứng ra ngăn cản? Linh cảm nhắc nhở cho hắn biết rằng có người đang giúp hắn thì phải.
Thực ra trong này không thiếu kẻ muốn ra tay với Thiên Mặc để cứu Dương Vũ nhưng mà họ thật sự lực bất tòng tâm, bởi vì họ đang bị một loại lực lượng nào đó khống chế khiến họ không thể di động, thậm chí còn không thể mở miệng nói chuyện, tu sĩ từ kim đan, huyền nguyên, kim anh, hóa nguyên, tất cả đều như vậy, còn như tu sĩ kết nguyên, luyện khí thì thần trí cũng mơ hồ rồi. Hiện trường chỉ có sáu người là hoạt động bình thường, là Song Nhi, Thiên Mặc và bốn người Dương Vũ.
Chu Thanh sau khi đảo mắt toàn trường cũng không thấy ai đứng ra cả, thậm chí là mấy người có địa vị thượng tầng trên kia cũng im bặt, Chu Thanh cảm giác có điều gì đó không đúng thì phải. Nói chung là bây giờ không ai có thể giúp họ. Dương Vũ bây giờ máu trên miệng cũng quên lau, hắn thật sự rơi vào kinh hoàng rồi, từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào hoàn cảnh sinh tử, hắn đang sợ, nếu như biết Lâm Mặc này là kẻ điên như vậy thì hắn cũng không cần phải tới nơi này, chỉ là cuộc đời này không có “nếu” mà là chỉ có mỗi sự thật mà thôi.
Chu Thanh mắt thấy kết cục liền nhìn qua hai hộ khác, trong mắt của họ dần hiện lên sự quyết đoán, ba người họ có thể chết nhưng mà người nhà của họ không thể chết được. Thiên Mặc lần này cũng không còn kiên nhẫn được nữa, nếu đã có người giúp hắn vậy cũng không cần phải đợi lâu nữa. Phôi đao trong tay dần kéo lên sát khí mãnh liệt, chính là sát diệt đao.
Ngay lúc đó, sự quyết đoán trong mắt của ba hộ vệ kia cũng biến thành sự nhẫn tâm. Ba người không nhìn vào đao của Thiên Mặc mà ném pháp bảo của mình ra, ba thanh pháp bảo bay tới hướng về phía Thiên Mặc.
- Lên!
Sát diệt đao đi ra, khí thế mãnh liệt, sát khí kinh người. Thiên Mặc lần này phải dùng toàn lực, bởi hắn đã có thể đoán ra ý định của ba hộ vệ kia.
Ngay lúc sát diệt đao chạm vào ba thanh pháp bảo kia thì
- Bạo!
Cả ba người cùng hét lớn, lập tức từ ba thanh pháp bảo kia truyền ra từng đợt khí tức phá hoại, dường như chúng muốn phá nát tất cả những thứ xung quanh nó. “ Oành”, ba món pháp bảo cùng bạo liệt, tạo ra uy lực kinh người, lực lượng của nó quá mạnh, phá nát mất bốn phần năm sức mạnh của sát diệt đao, tuy vậy đường đao vẫn tiếp tục chém tới. Thiên Mặc âm thầm kinh hãi về sức tự bạo của ba pháp bảo này, thậm chí hắn còn bị ảnh hưởng, máu huyết trong người nhộn nhạo. Rất may là sát diệt đao còn có thể duy trì một phần năm sức mạnh, tuy không thể giết được ba người nhưng cũng thể phá đi sức bạo liệt của ba cây pháp bảo kia. Chỉ là hắn rất nhanh thì biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, Song? Nhi đã bị hắn ném ra cách xa chỗ đó. Chu Thanh này không hề để ý đến đường đao kia mà tiến lên, phía sau hai hộ vệ kia cũng cùng nhau đi lên, từ trong người bọn họ tản ra từng đợt khí tức khủng bố như muốn hủy thiên diệt địa, đó là ảo giác nhưng mà nếu để ba người cùng nhau thả ra luồng sức mạnh kia thì nơi đây cũng bị tổn hại nhiều.
- Các ngươi lại muốn chết vì tên cẩu tặc kia? Đáng sao?
Thiên Mặc nhìn ba người mở miệng. Không ngờ, Chu Thanh lại lạnh nhạt trả lời:
- Tất nhiên là không đáng, nhưng mà lại đáng cho người thân của chúng ta! Bạo!
Lời của Chu Thanh vừa dứt thì cơ thể của hắn cũng lập tức nứt ra, chớp mắt thì cơ thể hắn đã nổ tung, tiếp theo là hai hộ vệ phía sau cũng tự bạo. Một luồng sức mạnh đáng sợ truyền ra, đánh tan đường đao kia của Thiên Mặc, không dừng lại, khí thế kia tiếp tục lan tới như muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Thiên Mặc hít thở dồn dập, tim đập thình thịch, hắn biết nếu như hắn không thể cản lại khí thế này thì không chết cũng phải hấp hối, nhục thân hắn cường hãn thật, nhưng cũng không cường hãn tới mức có thể lành lặn khi đối chọi với lực lượng cuồng bạo kai. Từng kiện, từng kiện pháp bảo phòng ngự bị hắn ném ra ngoài, đây là chiến lợi phẩm hắn lấy được từ nhẫn của Lục Kiêu và nam tu họ Hà kia. Có lẽ có khoảng mười mấy kiện, nhưng mà chúng vừa ném ra đã bị sức mạnh bạo liệt kia đánh cho vỡ tan thành mảnh vụn. Thiên Mặc thấy vậy liền nóng nảy, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng hắn có thêm pháp bảo phòng ngự cũng vô ích. Phôi đao trong tay hắn kéo lên khí thế ngập trời, hắn phải tìm cách phá tan sức bạo liệt này!
- Bách ảnh sát đao, ra!
- Sát diệt đao, trảm!
- Lôi kiếm, bạo!
Lần này, hắn phải xuất toàn lực, nếu không sợ là khí tưởng tượng được hậu quả. “ Oành, oành oành! “, lại thêm mấy kiện pháp bảo phòng ngự bị lực lượng cuồng bạo kia chấn nát, pháp thuật của Thiên Mặc đánh ra cũng có thể miễn cưỡng phá đi gần hết lực lượng. Tới lúc này, Thiên Mặc mới biết là hắn có quá ít đòn sát thủ, hắn còn có cuồng hỏa phá châm, nhưng mà hắn cũng không thể rộng rãi như ba hộ vệ kia, đi tự bạo pháp bảo của mình, nếu là pháp bảo bình thường không nói đằng này lại là cuồng hỏa phá châm, hắn không nỡ.