Thiên Mặc phất tay, mấy chục bình ngọc bay ra, trước mắt Tiêu Tiêu, từ trong bình ngọc còn tỏa ra đan hương nhàn nhạt.
- Đây là đan dược từ cấp một đến cấp bốn, ngươi xem giá từng loại trên thị trường, từ đó giảm giá chỉ lấy tám mươi phần trăm thôi. Nếu có người muốn nhờ ta luyện đan thì truyền tin cho ta, nên nhớ, chí có người nhờ luyện đan dược cấp bốn mới đồng ý. Nếu có người nào muốn dùng vật phẩm để đổi đan dược thì ngươi căn cứ giá trị để xử lí. Ừm, ngươi nên tìm thêm một người nữa để làm cùng.
Tiêu Tiêu tò mò mở một bình ngọc ra, sau khi nhìn thấy đan dược bên trong suýt chút thì nàng đem bình ngọc đánh rơi, sau đó liền liên tục mở các bình khác, trên miệng xuýt xoa không ngừng:
- Trời ạ, kết nguyên đan cực phẩm!
- Gì đây? Bồi nguyên đan cấp ba thượng phẩm!
- Ồ! Phá Độc Vụ Đan cực phẩm!
- A đù! Huyền nguyên đan!
- Đây... Đây là Phá kết chi đan!
Một lúc sau, Tiêu Tiêu triệt để ngây dại, nàng không hiểu là mình đang mơ hay thật nữa. Đan dược của Thiên Mặc đưa ra toàn là hàng chất lượng Trung Quốc, cực phẩm cùng thượng phẩm đan dược, trung phẩm không có dù chỉ một viên. Trong số đan này, nàng chú ý nhất là bồi nguyên đan cấp ba cùng phá kết chi đan, nàng là kết nguyên tầng năm cần bồi nguyên đan để tu luyện và phá kết chi đan để tấn cấp kim đan. Không phải là bất cứ kẻ nào đều biến thái như Thiên Măc, có nhiều tu sĩ khi muốn tấn cấp tu vi đều yêu cầu đan dược thích hợp để tấn cấp, chẳng hạn như tu vi luyện khí tầng chín đại viên mãn cần kết nguyên đan hỗ trợ mới có thể tấn cấp kết nguyên, tu vi kết nguyên tầng chín cần phá kết chi đan hỗ trợ mới có thể tấn cấp lên kim đan, có rất ít người có thể không dùng đan dược để tấn cấp, trong đó có mặt Thiên Mặc và không bao gồm Tiêu Tiêu, nếu như không có phá kết chi đan thì cả đời này nàng cũng đừng mong đặt chân vào kim đan.
Nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt Tiêu Tiêu, Thiên Mặc thở dài nói:
- Ngươi a, gấp cái gì, thôi nhanh chóng làm việc đi, cuối tháng sẽ không thiếu phần của ngươi đâu!
Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, ngược lại không nghĩ nhiều nữa, mang tâm tình kích động đi xuống tầng một trưng bày bình ngọc đựng đan dược lên quầy.
Chả bao lâu, tin tức Thiên Mặc hành hạ Dược Kim các và chiếm dụng cửa hàng của Dược Kim các để mở đan lâu lan truyền ra khắp thị trấn nhỏ này. Dần dần trước cửa hàng của Thiên Mặc tụ tập rất nhiều người, hai tin tức trên, tin nào cũng đủ oanh động thị trấn cả. Nhiều người khi thấy đan dược trong cửa hàng liền vào xem. Sau khi thấy phẩm chất đan dược thì càng chấn động hơn, đan dược này không phải là cực phẩm thì là thượng phẩm, trung phẩm cũng không có một viên chứ đừng nói là hạ phẩm. Chưa hết khi biết giá của đan dược nơi này chỉ lấy tám mươi phần trăm so với bình thường liền triệt để ngây ngất, thế là người nối người tranh nhau mua, sau đó có người tới nhờ luyện đan, đúng như lời hứa trước đó, đan sư chỉ thu ba thành đan dược cùng với linh ngọc. Người đầu tiên tới nhờ luyện đan là giải độc đan cấp bốn, sau khi luyện xong, cửa hàng nói rõ là luyện ra chín viên, đan sư thu hai viên cùng một trăm nghìn linh ngọc thượng phẩm, tất cả đan dược đưa ra đều là thượng phẩm. Sự kiện này như sấm sét trong nổ ra trong ngày bão, đã bạo rồi còn bạo thêm, dần dần càng nhiều người tới nhờ luyện đan, thậm chí có người dùng linh thảo cấp năm làm thù lao để trả, đan sư nhận được tình huống như vậy thì chỉ lấy linh ngọc mà không thu đan dược, nếu thu thì chỉ lấy một viên.
Mọi việc tiến triển tốt đẹp, ngày hôm sau, Dược Kim các cũng đưa tới năm mươi triệu linh ngọc cùng với hai ngàn món tài liệu luyện khí từ cấp một đến cấp ba.
Càng ngày đan các của Thiên Mặc càng đông khách, Tiêu Tiêu phải thuê thêm hai người nữa phụ giúp. Không phải là ai cũng tới để nhờ luyện đan, đa số là tu sĩ lấy linh thạch tới mua đan hoặc dùng vật phẩm trao đổi, chưa nói đến giá đan dược ở đây rẻ mà phải nói tới chất lượng đan dược rất tốt, còn có nhiều loại đan dược mà đan các khác không có. Tin tức này chả mấy chốc mà lan tới Lôi Vụ Sâm Lâm, tu tĩ chưa vào Lôi Vụ Sâm Lâm thì quay lại thị trấn bổ sung đan dược, tu sĩ vừa ra khỏi Lôi Vụ Sâm Lâm thì tới đan các của Thiên Mặc để trao đổi vật phẩm hoặc nhờ luyện đan, chỉ là có nhiều người khá thất vọng khi biết đan sư của cái tiểu các này chỉ nhận luyện đan dược cấp bốn, còn đan dược cấp ba trở xuống thì không luyện.
Thiên Mặc càng ngày luyện đan càng thành thạo, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy có thể luyện được đan dược cấp năm chỉ là hắn không dám làm như vậy, nếu thành công thì không sao nhưng mà thất bại lại rất tiếc, dù sao linh thảo cấp năm khá giá trị. Trong quá trình luyện đan cho người khác cũng có người lấy linh thảo cấp năm ra để trao đổi, thậm chí có người còn lôi cả linh thảo cấp sáu để trao đổi, tuy nhiên trường hợp này rất hiếm.
Nửa tháng trôi qua, trong thị trấn này không ai không biết danh tự Mặc đan sư, các tu sĩ kia thì rất vui mừng còn các đan các thì rất ảo não. Từ khi đan các của Thiên Mặc dựng lên, việc làm ăn của các đan các trong thị trấn dần ảm đạm, nếu là bình thường những người cao tầng của mấy đan các sẽ kéo bè kéo cánh tới đuổi ra khỏi thị trấn rồi, nhưng mà trải qua chuyện của Dược Kim các họ cũng không dám, còn nữa, vị Mặc đan sư này lại là thiếu gia chủ mạch Lâm gia, là cháu nội của gia chủ Lâm gia, cho họ thêm mấy cái lá gan cũng không dám chọc vị Mặc đan sư này. Thay vì đi phiền toái, họ lại ngày ngày thắp hương cầu khẩn thời gia một tháng trôi nhanh hơn, có người cầu sét đánh trúng đan các của Thiên Mặc, có người cầu cho Thiên Mặc đang luyện đan bị tạc lô mà chết... Ừm, mà họ càng cầu thì có vẻ như thời gian trôi càng chậm, việc làm ăn của Thiên Mặc càng khấm khá.
Hôm nay, Thiên Mặc vừa luyện xong một lò Hàn thân đan thì ngọc giản truyền tin vang lên giọng nói của Tiêu Tiêu:
- Tiền bối, có người nhờ luyện đan nhưng không có trả linh ngọc hay linh thảo gì mà nói sẽ cung cấp cho tiền bối một bí mật! Lúc đầu ta không đồng ý nhưng mà người này cứ nằng nặc bám víu nói là tiền bối chắc chắn có hứng thú. Hết cách ta phải hỏi tiền bối...
Thiên Mặc nhíu mày suy nghĩ, bí mật? Rốt cuộc là bí mật gì mà người này cam đoan ta sẽ hứng thú? Suy nghĩ một lúc Thiên Mặc liền gật gật đầu, cứ xem trước, nếu người nàyncos biểu hiện lừa gạt thì hắn cũng không bỏ qua, nếu là mọt tin tức tốt vạy thì luyện cho người này một lò đan cũng không sao. Nghĩ vậy hắn liền truyền âm cho Tiêu Tiêu đưa người kia lên. Một lát sau, bên ngoài cửa phòng Thiên Mặc có tiếng gõ cửa, Thiên Mặc khoát tay, hạ cấm chế xuống, Tiêu Tiêu bước vào, sau lưng là một áo lam nữ tu. Tiêu Tiêu chỉ đưa người kia vào phòng rồi đóng cửa xuống dưới, công việc của các rất nhiều, nàng không rảnh ở đây buôn chuyện. Thiên Mặc lại đặt lại cấm chế, nhìn áo lam nữ tu này, suýt chút nữa thì hắn phải phọt ra máy lít máu mũi. Nữ tu này quả nhiên xinh đẹp, tuổi khoảng mười chín hai mươi, tu vi kết nguyên tầng chín đỉnh phong, trên người có lồi có lõm, cánh áo lam mỏng bó sát người càng tạo sự quyến rũ, tuy nhiên điền hắn chú ý ở đây là ở trước ngực nữ tu này lại xẻ sâu xuống, lộ ra phần da trắng muốt, Thiên Mặc thầm than, ở đây quả nhiên là không thiếu mĩ nữ. Không biết là nữ tu này cố ý hay là vô tình mà lại ăn mặc kiểu như vậy, không lẽ thấy hắn đẹp trai tài năng nên đi câu dẫn, bậy à nha.
Nữ tu này nhìn thấy Thiên Mặc trẻ tuổi như vậy cũng có chút ngây người, tuy nàng có nghe người trong trấn nói qua nhưng mà khi thấy tận mặt cũng không kịp thích ứng, bất quá nàng rất nhanh thì kịp tỉnh táo, ôm quyền cúi đầu nói:
- Miêu Trát bái kiến Mặc đan sư!
Hành động này của Miêu Trát làm Thiên Mặc suýt không nhịn được mà cho cô ta một cước bay ra ngoài, bình thường đã lộ rồi, lúc cúi xuống càng lộ nữa, thậm chí Thiên Mặc còn mơ hồ thấy một phần thịt khác màu trắng à nha. Bậy, bậy! Thiên Mặc bỏ qua, trong lòng thì niệm niệm:tội lỗi! Tội lỗi! Phật tổ tha tội! Xem như bần tăng chưa nhìn thấy gì!
- Được rồi! Nằm xuống đi... À nhầm, ngồi xuống đi!
Thiên Mặc khoát tay, con hồ ly này nhất định là muốn tới đây để dẫn hắn vào con đường tội lỗi rồi. Miêu Trát đắc ý ngồi xuống, xem ra tên này cũng không thoát khỏi mị lực của nàng nha, chỉ là nháy mắt nàng liền thấy Thiên Mặc lôi ra một cái kính đen đeo lên, Miêu Trát thấy vậy liền có chút sửng sốt:
- Đan sư, ngài...
- Ừm, không sao! Đeo như vậy để đỡ ngươi nói ta nhìn không chớp mắt. E hèm, được rồi! Ngươi có yêu cầu gì? Bí mật gì? Nói ra đi!
Miêu Trát nghe Thiên Mặc nói vậy thì ngồi xuống, mấy chục gốc linh thảo được nàng ném ra trước mặt Thiên Mặc:
- Đan sư, đây là linh thảo để luyện Càn nguyên đan! Đan dược thành phẩm ta chỉ cần lấy hai viên, ngoài ra ta có thể cung cấp cho đan sư một cái bí mật!
Miêu Trát nói xong liền im lặng nhìn Thiên Mặc, đây không phải là lần đầu nàng tìm đan sư để luyện càn nguyên đan nhưng mà không đan sư nào đồng ý vì loại đan này khá là khó luyện, thậm chí có đan sư còn không có đan phương, chưa kể “ bí mật” mà nàng nói lại không có ai tin tưởng, một cái kết nguyên thì có cái thông tin gì để mấy đan sư cao quý như họ động tâm? Đùa.
Thiên Mặc nhìn vào số linh thảo trước mắt, càn nguyên đan là đan dược chữa thương đan điền, linh đan cấp bốn, tu sĩ có tu vi từ huyền nguyên trở xuống khi đan điền bị thương có thể dùng càn nguyên đan để chữa trị, loại đan này khá là khó luyện, đan phương hắn tất nhiên có, chính là lấy từ truyền thừa của Bất bại thần đế, dù số đan phương mà Bất bại thần đế để lại không quá nhiều nhưng cũng đủ, đó đều là những đan phương để luyện các loại đan đặc biệt, còn đan phương bình thường thì hắn có thể tự thôi diễn được.
Với khả năng của hắn tất nhiên là có thể luyện được càn nguyên đan, trong nhẫn của hắn còn có mấy viên mà. Nhưng hắn cũng không có đồng ý liền mà suy nghĩ một chút rồi nhìn Miêu Trát hỏi:
- Ngươi thật sự có thông tin khiến ta động tâm? Ngươi lấy cái gì mà nắm chắc sẽ làm ta động tâm? Lại nói liệu ngươi có gạt ta hay không?
Miêu Trát thấy Thiên Mặc không có nhanh chóng từ chối như các đan sư khác mà lại hỏi nàng liền có chút vui mừng trả lời:
- Mặc đan sư, tin tức này của ta không nói ngài, cho dù là ai cũng phải động tâm! Còn về tin tức này thật hay giả thì Miêu Trát xin thề, nếu ta dám lừa dối Mặc đan sư sẽ chết không yên thân.
Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Miêu Trát, Thiên Mặc trầm ngâm. Hắn không hiểu tại sao nữ tu này lại nắm chắc như vậy, còn nữa, khi Miêu Trát nói có tin tức cung cấp cho hắn thì linh cảm nói với hắn rằng nên đồng ý. Tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận, ở trên đời phải luôn cẩn thận mới làm nên việc.
- Ngươi hẳn không phải lần đầu tìm đan sư luyện càn nguyên đan sao? Chẳng lẽ lại không ai quan tâm thông tin mà ngươi nói?
Nói xong, Thiên Mặc lại nhìn chằm chằm vào Miêu Trát, nếu như cô gái này có biểu hiện không bình thường thì hắn sẽ xách cổ cô ta ném ra ngoài.
Miêu Trát nghe Thiên Mặc hỏi như vậy liền có chút ngạc nhiên, với ánh mắt của nàng thừa nhìn ra cái đan sư này chưa tới hai mươi tuổi. Một đan sư cấp bốn mà chưa tới hai mươi tuổi, đây là một cái thiên tài trong những thiên tài a, tương lai đan sư này sẽ trở thành một đan vương cũng không chừng, điều đó cũng không khiến Miêu Trát quan tâm nhiều. Nàng cũng không ngờ đan sư trẻ tuổi trước mặt này lại cẩn thận như vậy, không dứt khoát từ chối luyện đan mà lại từ từ hỏi như vậy, người này quả không đơn giản. Trong đầu nghĩ như vậy nhưng Miêu Trát cũng nhanh chóng trả lời Thiên Mặc:
- Ta cũng đã đi gặp một số đan sư nhưng tất cả đều không đồng ý vì họ không tin bí mật của ta và không nắm chắc luyện càn nguyên đan, một số đan sư cấp cao thì còn không thèm nhìn mặt ta mà dứt khoát từ chối.
Thực ra thì Thiên Mặc cũng đoán ra trước rồi, chỉ là hắn hỏi như vậy để thăm dò một chút mà thôi. Nghĩ nghĩ một lúc Thiên Mặc lại gật đầu, nhất thì bị lừa thôi, hắn cũng không bị thiệt gì. Dù sao càn nguyên đan này hắn cũng có sẵn, người khác không luyện được, nhưng Thiên Mặc hắn luyện được, lại nói trong số linh thảo mà Miêu Trát đưa còn thiếu càn nguyên quả, càn nguyên quả là linh quả chủ dược để luyện càn nguyên đan, càn nguyên quả là linh quả cấp năm, không quá quý giá nhưng mà rất hiếm, đây cũng là lí do mà mấy đan sư khác không đồng ý luyện đan. Nghĩ vậy Thiên Mặc liền thu số linh thảo trước mắt lại, lấy ra một bình ngọc ném qua Miêu Trát nói:
- Đây là hai quả càn nguyên đan cực phẩm, được rồi, nói bí mật tin tức mà ngươi muốn đưa cho ta đi!