Sau khi Nhất Thủ lão quái nói câu nói kia cũng không nói thêm gì, mà Du Oanh lại có chút ngây người. Thiên Mặc thấy vậy liền bất mãn hừ một tiếng, lúc này Du Oanh mới tỉnh táo lại, nãy giờ đã không có ai ra giá mà nàng vẫn ngây một lúc a:
- Mười bốn triệu lần thứ nhất!
- Mười bốn triệu lần thứ hai!
- Mười bốn triệu lần thứ ba!
Chúc mừng vị đẹp trai đạo hữu này đã thành công mua được tam biến diện!
Du Oanh vừa dứt lời thì chiếc mặt nạ trên bàn cũng biến mất, lúc xuất hiện thì đã xuất hiện trong phòng Thiên Mặc rồi. Thiên Mặc kiểm tra mặt nạ, sau khi không phát hiện điều gì bất thường liền thu lại và ném một chiếc nhẫn vào cái hốc trên bàn, cái hốc sáng lên, lát sau tắt lại thì chiếc nhẫn cũng biến mất và hiện chữ: giao dịch thành công!
Thiên Mặc hài lòng, lại tiếp tục quan sát buổi đấu giá. Lại qua vài kiện vật phẩm khác, hắn cũng không quá quan tâm, chỉ là thỉnh thoảng lại có vài đường thần niệm không có hảo ý quét vào phòng của hắn, chắc chắn là có mặt của tên Nhất Thủ Bạch Lão kia rồi, Thiên Mặc cũng không có sợ, chỉ cần hắn còn ở trong đấu giá hội này thì chắc chắn sẽ không có việc gì.
Đấu giá hội đã kéo dài một ngày, ngoài chiếc mặt nạ thì Thiên Mặc cũng chỉ mua thêm vài món đồ cần thiết mà thôi.
Du Oanh này nói liên tục cả ngày mà miệng không mỏi, mà nói tu sĩ mỏi miệng cũng có chút khó tin. Sau khi kiện vật phẩm đợt trước bán xong, nàng ta lại tiếp tục mở miệng:
- Ok, đấu giá hội đã đi được một ngày, vâng kiện vật phẩm sau đây sẽ là thứ có lẽ sẽ nhiều người muốn sở hữu, chính là:
Chiếc bàn sáng lên, lúc ánh sáng tắt thì trên bàn lại xuất hiện thêm một cái phi toa thu nhỏ!
Chiếc phi toa vừa ra liền khiến cho rất nhiều người hô hấp dồn dập. Pháp bảo phi hành thường khó luyện chế, mà nó là thứ mà tu sĩ nào cũng muốn có. Tu sĩ có thể tự bay là không sai nhưng dù sao cũng không tiện khi bay đường dài hoặc là chạy trốn hay truy đuổi, vừa có tốc độ nhanh lại đỡ tốn chân nguyên cùng thần niệm. Mà pháp bảo phi hành khó luyện chế, tài liệu luyện chế cũng hiếm, vì vậy pháp bảo phi hành thường có giá cao hơn pháp bảo cùng đẳng cấp, mà một khi bán ra thì sẽ có người mua ngay.
Thần niệm của mọi người cùng quét lên, khi phát hiện đó là chân khí hạ phẩm thì càng nóng mắt. Tu sĩ trong hội trường này chủ yếu là tán tu hoặc đệ tử tông môn nhỏ, hoặc đệ tử gia tộc bình thường, không phải ai cũng như Thiên Mặc có thể cầm trong tay một cái phi toa cực phẩm như vậy, đừng nói là phi toa cực phẩm, bảo họ lôi ra một cái pháp bảo công kích chân khí trung phẩm cũng khó.
Du Oanh hài lòng khi thấy biểu hiện của mọi người như vậy, gật đầu cười mỉm nói:
- Chiếc phi toa này mọi người đã xem kĩ, chân khí hạ phẩm, khả năng phòng ngự của nó cũng khá tốt, giá khởi điểm là mười triệu linh ngọc thượng phẩm! Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm linh ngọc nghìn thượng phẩm.
Cái giá này còn gấp đôi giá khởi điểm của chiếc mặt nạ mà Thiên Mặc đã mua, trong khi đó chiếc mặt nạ lại có đẳng cấp cao hơn chiếc phi toa này, đủ hiểu giá trị của phi toa kia lớn như thế nào.
Có nhiều người khi nghe được cái giá này cũng thở dài, hiển nhiên là nó quá đắt, không phải ai cũng có thể dễ dàng bỏ ra số linh ngọc kia để mua về. Chỉ là số người muốn mua cũng khá nhiều, giá của chiếc phi toa liên tục đẩy cao:
- Mười triệu rưỡi linh ngọc...
- Mười một triệu...
- Mười một triệu rưỡi...
- Mười hai triệu...
Nhiều người tham gia, nhưng Thiên Mặc thì không, trong tay hắn còn đang cầm một cái phi toa cực phẩm, mua thứ này về làm cảnh sao? Nhưng hắn cũng có để ý là cái lão Nhất thủ lão quái kia cũng muốn mua về thì phải, quả nhiên...
- Mười tám triệu!
Cái giá này có thể nói là đã quá cao rồi, dù sao không phải là ai cũng có thể ném ra được. Mà cái giá này là do người trong phòng số ba, tức là Nhất thủ lão quỷ ra giá. Tất nhiên là không ai bỏ thêm, chiếc phi toa đó lại về tay Nhất Thủ lão quái. Có người đầu óc tưởng tượng tốt một chút, liên tưởng tới việc Thiên Mặc đắc tội Nhất Thủ lão quái, mà lão lại muốn mua về cái phi toa này, hẳn là muốn muốn mua về để truy đuổi Thiên Mặc sao? Nhưng họ cũng không biết, trong tay Thiên Mặc còn có một cái phi toa cực phẩm chân khí, Nhất Thủ lão quái nếu như muốn đuổi được Thiên Mặc cũng tốn không ít công phu.
Lại trôi qua nửa ngày, Thiên Mặc lại xuất thủ mua về một gốc, Diệp Nghê thảo, đây là linh thảo cấp năm, rất hiếm, dùng để luyện chế thanh nghê đan, thanh nghê đan là một trong các loại đan dược có thể thanh trừ độc đan. Đan dược là thứ tốt, nhưng dù sao trong đó vẫn còn chứa tạp chất hay chất độc, số lượng rất nhỏ, chỉ là tích tụ lâu dần cũng gây nên ảnh hưởng, kiểu như uống thuốc tây vậy đó, những chất độc đó sẽ ảnh hưởng tới tu sĩ về các mặt tu vi, thực lực, khả năng tiến cấp, vậy yêu cầu đan dược thanh trừ độc đan trong cơ thể, trong đó có thanh nghê đan. Thiên Mặc tu luyện Hỗn độn thôn phệ quyết, có thể thôn phệ chất độc tu luyện, nhưng không phải tất cả, những dạng chất độc “ chết”, không chứa năng lượng như vậy, hắn không làm gì được, vì vậy hắn cũng cần đan dược phá đan độc trong cơ thể.
Theo tính toán của Thiên Mặc thì đấu giá hội còn một ngày nữa mới kết thúc, mà hắn đã không còn hứng thú nữa, dù sao hắn cũng phải tới nơi mà Miêu Trát kia nói, tránh đêm dài lắm mộng, ai đoán trước được liệu có người khác đến đó và phát hiện ra hay không?
Nghĩ vậy, Thiên Mặc liền thu thập một phen rồi ra ngoài, cũng không có cải trang gì, hắn là một kẻ thông minh, tự nhiên biết cần và không cần làm gì.
Quả nhiên sau khi Thiên Mặc vừa ra ngoài thì từ trong phòng số ba cũng theo đó mà đi ra một cái lão quá trung niên áo xám một tay. Cũng có kẻ phát hiện ra, tuy để ý tới số linh ngọc trên người Thiên Mặc nhưng cũng đành bỏ qua, Nhất thủ lão quái đã ra tay rồi thì họ nhúng tay vào chỉ thêm đắc tội với lão ta thôi.
Thiên Mặc tất nhiên nhận ra có kẻ theo đuôi, dù sao thì cái này hắn cũng đoán ra được là cái lão phòng số ba kia rồi. Thiên Mặc vẫn một bộ nhởn nhơ đi ra thị trấn, khi đã rời thị trấn một khoảng cách rất xa thì hắn dừng lại. Như nghĩ ra điều gì đó, Thiên Mặc lại gọi ra Bạch Vũ, tên này được gọi ra thì một bộ vui vẻ, chỉ là tu vi của nó tiến bộ khá chậm, chỉ mới là cấp hai sơ kì. Bạch Vũ từng nói, bây giờ nó chỉ có năm bậc tu vi mà thôi, lúc này nó đã là cấp hai sơ kì, cũng tạm thời coi được.
- Lão đại, sao lại đứng ở đây?
- Tao đang đợi!
- Đợi gì?
- Đợi kẻ muốn giết ta!
- Hả?
Bạch Vũ vừa hô lên một tiếng thì một tiếng cười khô khan vang lên phía trước:
- Tiểu tử, lão phu phải công nhận là ngươi rất có can đảm! Biết ta theo chân còn đứng ở đây đợi! Hay là vì ngươi quá ngông cuồng, tự cho là ngươi đủ mạnh để giết lão phu!
Theo tiếng nói đó vừa dứt thì một cái 7 người hạ xuống trước mặt Thiên Mặc. Là một lão giả áo xám, một tay, tóc khá loạn, chính là Nhất Thủ lão quái, thực ra lão đến đây khá lâu rồi, nhưng là làm một kẻ cẩn thận, lão tất nhiên không hồ đồ mà lập tức hiện thân, lão sợ có mai phục hay là Thiên Mặc có cái gì đó đảm bảo, giống như là trận pháp chẳng hạn. Chỉ là lão đã kiểm tra kĩ càng, không hề có điều bất thường, đó là lão không biết Thiên Mặc cũng định bày ra trận pháp, nhưng nghĩ lại trận pháp cấp hai không có tác dụng với lão nếu không thì chỗ lão đứng cũng phải mọc lên vào cái khốn sát trận rồi.
Bạch Vũ lúc nghe nói có kẻ muốn giết lão đại cũng có chút sợ, chỉ là sau khi nhìn thấy tu vi của lão già này chỉ là kim đan viên mãn liền hất mặt lên nói:
- Con bà ngươi, lão đại nhà ta cũng để cho hạng giun dế như ngươi nói giết là giết sao?
- Đầu súc sinh này, ngươi muốn lên lồng hấp sao?
Nhất Thủ lão quái nhìn thấy một đầu súc sinh cũng dám mở miệng mắng hắn liền có chút không nhịn được mà mắng lại. Thiên Mặc thấy vậy liền vỗ đầu Bạch Vũ một phát nói:
- Bạch Vũ, chúng ta là người có văn hóa, sao lại có con bà con mẹ gì ở đây, lui ra phía sau đi, để ta nói chuyện cho!
- Dạ! Lão đại!
Bạch Vũ cũng không biết Thiên Mặc nói người có văn hóa là ai nhưng cũng không dám phản bác mà ngoan ngoãn lui ra phía sau. Thiên Mặc gật đầu nhìn Nhất Thủ lão nhân nói:
- Bạch Vũ ăn nói vô lễ, thật xin lỗi đạo hữu!
- Sợ rồi sao? Xin lỗi cũng vô ích, ta hôm nay muốn giết ngươi rồi!
Nhất Thủ lão quái thấy Thiên Mặc xin lỗi lại làm một bộ cao nhân, một mắt nhìn Thiên Mặc, chỉ là câu nói tiếp đó của Thiên Mặc làm lão suýt thổ huyết mà chết:
- Song tu mẫu thân nhà ngươi, ngươi một cái kim đan viên mãn lại đi tìm ta ăn hiếp, loại ngươi cũng không khác con chó bao nhiêu, khoan, xin lỗi mấy bạn chó vì đã đem lão so sánh với các ngươi!
- Ngươi chán sống!
Nhất Thủ lão quái cũng không có nhịn được nữa mà lấy ra một hắc kỳ. Tấm hắc kỳ vừa ra liền kéo theo vô số khói đen bay đến Thiên Mặc. Thiên Mặc lui ra phía sau một bước.
- Bạch Vũ, xem thử sức phòng ngự của mày có tiến bộ không?!
Bạch Vũ còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị Thiên Mặc nắm lấy chân ném về phía đám khói đen đó. “ Oành”, khói đen kia nhìn yếu ớt nhưng khi va chạm lại như ngạn vạn tấn kim loại vậy, đập cho Bạch Vũ té bay ngược lại, trực tiếp thở gấp, xem bộ dạng hấp hối.
- Lão đại...quá...đáng!
Bạch Vũ vừa nói xong đã bị Thiên Mặc ném vào Tạo hóa giới, trong lòng cũng khá kinh ngạc về sức phòng ngự của Bạch Vũ, ở dưới tình trạng không chuẩn bị có thể gánh một kích của kim đan đại viên mãn, quá tốt. Đừng nhìn bộ dạng hấp hối của nó mà hiểu lầm, Thiên Mặc liếc mắt cũng nhìn ra tên này đa phần là giả bộ.
Thiên Mặc lại nhìn sang Nhất Thủ lão quái nhân này, lá cờ đen này có chút quỷ dị, mà thực lực của lão cũng rất mạnh. Trong cùng một cảnh giới kim đan tầng chín hậu kì thì kim đan tầng chín hậu kì sơ còn kém một trời một vực với kim đan tầng chín viên mãn hay nói là kim đan đại viên mãn cũng không sai. Tuy cùng một tầng nhưng kim đan đại viên mãn đã thiếu một bước ngắn là có thể tấn thăng huyền nguyên, khác xa kim đan tầng chín bình thường. Nói một cách dễ hiểu lấy kim đan tầng chín hậu kì so với kim đan đại viên mãn cũng giống như lấy kim đan tầng sáu sơ kì so với kim đan tầng bảy hậu kì. Cho nên hắn có thắng được hay không cũng không biết trước, hắn cũng có ý nghĩ chạy trốn nhưng hắn không thể làm được như vậy, hắn cần phải tận dụng thời gian tăng cao thực lực của mình mà điền cần làm lúc này là phải đến chỗ mà Miêu Trát nói xem xét, không thể cứ chạy trốn mãi được.