Mười lăm ngày sau, Nguỵ gia
Bàn tròn ngồi ba người, Vệ Cầu Hoàng cùng Phỉ Ứng Long ngồi đối diện với Nguỵ Vô Kỵ, mà đứng phía sau Nguỵ Vô Kỵ là Nguỵ An.
” Cha……” Trong mười lăm ngày này, Vệ Cầu Hoàng tin tưởng chính mình muốn
đi theo chính là Phỉ Ứng Long, hắn muốn mở miệng yêu cầu nghĩa phụ cho
hắn rời đi, nhưng nhớ đến lời mà nghĩa phụ nói với Phỉ Ứng Long, hắn
không khỏi có chút khiếp đảm.
Nguỵ Vô Kỵ mọi cách bất đắc dĩ,
trải qua nhiều ngày quan sát, gã phát giác Cầu Hoàng chuyển biến có thể
nói là vì yêu, biến hoá này là tốt hay là xấu gã không biết, ít nhất
trong mắt chứng kiến, thấy Hoàng nhi vui vẻ hơn trước, trên mặt không
không còn xuất hiện vẻ u sầu, ngược lại thường lộ vẻ cười.
Nhưng…… chuyện phát sinh năm đó có thể sẽ lặp lại, cho dù không phát sinh,
nhưng nếu Hoàng nhi nhớ tới chuyện năm đó, khó bảo toàn sẽ không xuất
hiện trạng huống trước kia. Nguỵ Vô Kỵ suy nghĩ mãi, rốt cuộc có quyết
định.
” Hoàng nhi…… cha muốn cùng Ứng Long nói mấy câu.” Thanh âm Nguỵ Vô Kỵ vững vàng, nghe không ra một tia gợn sóng.
” Ân!” Vệ Cầu Hoàng đứng lên, đi ra ngoại thính.
Phỉ Ứng Long kinh ngạc nhìn Vệ Cầu Hoàng cư nhiên cứ như vậy rời đi.
” Ta còn cho là Hoàng nhi nhà ta thật sự choáng váng, mấy ngày nay hoàn toàn dính chặt vào ngươi.” Nguỵ Vô Kỵ cười cười.
” Hoàng nhi ngày thường không phải như vậy sao?” Phỉ Ứng Long cảm thấy lời nói của Nguỵ Vô Kỵ là có hàm ý gì đó.
” Ngươi tiểu tử này, đứa con bảo bối lợi hại nhất của ta cũng không phải
là giả ngu làm nũng với ngươi, ngươi cho là mấy năm nay sự nghiệp của ta đều cho hắn chưởng quản là giả a!” Nguỵ Vô Kỵ cười mắng.” Ta vừa rồi
còn tưởng rằng sau khi nó cùng một chỗ với ngươi sẽ nghe không hiểu ám
chỉ của ta.”
” Cái gì? Hoàng nhi theo ta cùng một chỗ là như vậy sao?!”
” Không phải, chỉ là nó muốn như vậy khi cùng ngươi một chỗ!” Nguỵ Vô Kỵ
dừng một chút, ” Nó là lần đầu tiên yên tâm được người chiều chuộng như
vậy, cho nên ngươi cần phải đối với nó thật tốt.” Nguỵ Vô Kỵ cười cười
rồi nói tiếp: ” Ta cùng hắn chỉ có mỗi đứa con bảo bối này.”
Tối
hiểu biết Vệ Cầu Hoàng đại khái chính là Nguỵ Vô Kỵ đi! Hai năm nay mặc
dù gã có vẻ lơ lơ là là, nhưng nếu gã thật sự là người lơ lơ là là như
vậy sẽ không là Nguỵ Vô Kỵ, có thể sớm chết ở ven đường không người nhặt xác.
Hơn nữa Nguỵ Vô Kỵ đã nhìn ra hết thảy, quyết định phải
buông ra sự ràng buộc giữa người thân, làm cho Vệ Cầu Hoàng cùng Phỉ Ứng Long rời đi, Vệ Cầu Hoàng muốn gì, cùng với người bên ngoài nghĩ gì gã
đều xem ở trong mắt, cũng đều biết rành mạch.
” Nguỵ thúc, hắn……
chỉ chính là phụ thân của Hoàng nhi sao?” Phỉ Ứng Long cảm thấy Nguỵ Vô
Kỵ muốn nói chuyện riêng với y nhất định là vì có chuyện trọng yếu.
” Ân, phụ thân Hoàng nhi là Vệ Nhiễm Tân.” Trong mắt Nguỵ Vô Kỵ toả ra dư quang hoài niệm.
” Nhưng mà bởi vì một quyển sách……” Thì ra là thế, khó trách…… khó trách y luôn cảm thấy Hoàng nhi không giống như là tiểu hài tử gia đình bình
thường.
” Đúng!” Nguỵ Vô Kỵ vừa nghe đến sách, oán hận cắt ngang lời nói của Phỉ Ứng Long.
” Liền bởi vì một quyển sách thối…… một nhà A Tân bị tịch thu tài sản
giết kẻ phạm tội, kỳ thật nói là một nhà bất quá cũng chỉ mấy người, khi đó ta nhận được tin tức muốn ngăn cản đã không còn kịp……”
Năm đó Vệ Nhiễm Tân bị xét nhà, kỳ thật là muốn đem Vệ Cầu Hoàng giao cho Nguỵ Vô Kỵ, nhưng sai người truyền thư lại sai sót ngẫu nhiên bỏ qua Nguỵ Vô Kỵ.
” Nguỵ thúc cùng phụ thân Hoàng nhi……” Phỉ Ứng Long cảm thấy Nguỵ Vô Kỵ xưng hô phụ thân Hoàng nhi như vậy, không khỏi vô cùng thân
thiết.
” A Tân sao?” Nguỵ Vô Kỵ cười, ” Quan hệ giữa ta và hắn liền giống như ngươi cùng Hoàng nhi vậy.”
Nghe thấy lời thừa nhận này, tuy rằng đã có dự đoán, nhưng vẫn làm cho trong lòng Phỉ Ứng Long cứng lại.” Kia…… kia hắn cũng có thê tử a!”
”
Đúng vậy, hắn cũng có thê tử a!” Nguỵ Vô Kỵ lộ vẻ sầu thảm, cười, ” Thê
tử của hắn cùng hắn thật môn đăng hộ đối, hai người đứng chung một chỗ,
liền được mọi người ca ngợi là vợ chồng thần tiên.”
Năm đó, Nguỵ
Vô Kỵ nhìn thấy Vệ Nhiễm Tân liền nhất kiến chung tình, lâm vào khuynh
đảo, lúc đó không biết hắn có thê tử liền đối hắn chết sống đeo đuổi,
còn giăng lưới tình đem Vệ Nhiễm Tân chặt chẽ trói lại.
” Có thể
có được A Tân, là phúc tu trăm kiếp của ta!” Nghĩ đến năm đó nồng tình
mật ý, đôi mày Nguỵ Vô Kỵ dần dần giãn ra.” Năm đó, A Tân gần như là bỏ
con quên vợ cùng ta một chỗ, tổng cộng năm năm. Tuy nói là ta yêu hắn
trước, nhưng sau đó tình yêu của hắn lại hoàn hoàn chuyển sang cho ta.
Chúng ta trong lúc đó có thể nói là không rời một bước!”
” Thế…… vì sao Hoàng nhi không biết chuyện này?”
” Hoàng nhi quả thật không biết.” Gã chua sót cười, ” Chúng ta khi đó đều nghĩ đến Tình nhi…… Tình nhi là thê tử của A Tân, chúng ta khi đó đều
nghĩ là Tình nhi không thèm để ý, ta xuất hiện với nàng mà nói là thân
phận khách nhân, nhưng……
Vào thời điểm bắt đầu cảm thấy không thích hợp, là bởi vì ta phát giác ta chưa bao giờ gặp qua Hoàng nhi……”
” Cái gì? Không phải nói năm năm sao? Ở chung năm năm mà chưa bao giờ gặp qua?” Phỉ Ứng Long kinh ngạc kêu lên.
” Đúng vậy, ” Nguỵ Vô Kỵ lau mặt, ” A Tân có việc mới hồi phủ, bởi vì nơi ta ở khi đó cùng nhà hắn quá gần, cho nên hắn đều ở chỗ của ta, mà ta
cũng bởi vì cảm thấy có lỗi với Tình nhi, rất ít tiến Vệ phủ. Mãi cho
đến một ngày, ta hỏi A Tân hình như hắn có một đứa con trai, A Tân mới
nói cho ta biết, hắn đã mấy năm chưa thấy qua đứa con.”
” Mấy năm?!”
” Đúng vậy! Khi đó ta hỏi đùa…… ngươi thật sự có con trai sao?
Sắc mặt A Tân trở nên ảm đảm, lập tức hắn liền nói với ta muốn trộm đi tìm đứa con này.”
” Trộm?”
” Ta không biết lúc ấy sau khi trở về A Tân nhìn thấy cái gì, nhưng khi
hắn trở lại bên cạnh ta sắc mặt tái nhợt kia ta không sao quên được, khi đó hắn cứ thì thào…… thì ra chuyện là như vậy. Nhìn bộ dáng hắn vừa tức vừa vội, ta biết chuyện này hắn chuẩn bị muốn tự mình xử lý, đêm đó ta
không hỏi, mà hắn cũng không đề cập đến.”
” Kia……” Phỉ Ứng Long đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
” Nhưng ngày hôm sau, sự kiện kia đã xảy ra.” Nguỵ Vô Kỵ không tính toán
cho Phỉ Ứng Long xen mồm, lại tự hồi tưởng: ” Ngày hôm sau, người hầu
trong Vệ phủ báo lại, Tình nhi lấy dao tự sát……” Nguỵ Vô Kỵ nhẹ nhàng
nói xong, nhưng loại ngữ khí nhẹ nhàng này lại làm cho Phỉ Ứng Long cảm
thấy có cổ hàn ý lủi thẳng vào lòng.” Tình nhi tự sát ở trước mặt Hoàng
nhi, máu liền phun ở trên người Hoàng nhi, bởi vì Tình nhi là ôm nó, rồi sau đó lấy dao cắt cổ mình tự sát.”
Phỉ Ứng Long nói không ra lời, thảm sự phát sinh năm đó ở trên người Vệ Cầu Hoàng làm cho y kinh hãi.
” Chuyện này, ta đến cuối cũng không tự mình thấy, chỉ vì A Tân không
muốn làm cho ta cũng lưng đeo trách nhiệm chuyện này, hắn cảm thấy không nhận ra Tình nhi đối hắn yêu đến điên cuồng là lỗi của mình, ngày đó về nhà nhìn thấy Tình nhi không nói không rằng mang Hoàng nhi đi, chỉ biết quát mắng là lỗi của hắn.” Nguỵ Vô Kỵ gắt gao nắm quyền, cái chén trong tay gã vỡ vụn.” Hết thảy hắn đều cảm thấy là mình không đúng, Tình nhi
chết, Hoàng nhi bệnh nặng…… khi đó cái gì hắn đều nhận hết về mình, tự
trách mình vì sao lúc ấy để cho Tình nhi dùng dao tự sát, oán hận chính
mình không hảo hảo làm tròn bổn phận phụ thân làm cho đứa con chính mình bởi vậy mà chịu khổ. Hắn cái gì đều nói là do mình, không trách cứ ta
nửa lời.”
Nguỵ Vô Kỵ nói thật bình tĩnh, nhưng nỗi đau trong lòng gã lại không chút nào giữ lại trút ra hết.” Cho đến một ngày, khi hắn
không bao giờ … xuất hiện ở trước mặt ta nữa, ta biết, hắn đã hạ quyết
tâm.”
Phỉ Ứng Long lẳng lặng nghe, bởi vì y hiểu Nguỵ Vô Kỵ đối y giải bày tâm sự là bởi vì Hoàng nhi.
” Hoàng nhi lúc ấy ở trên giường nằm một năm, thậm chí lúc sau có thể
đứng dậy cũng vô pháp nói chuyện. Đây là ta sau hai năm mới biết được.
Ta biết A Tân muốn chuyên tâm làm một phụ thân tốt, vì thế ta rời khỏi
nơi đó đi đến nơi này, với ta mà nói ở chỗ nào lưu lại đều giống nhau,
bởi vì nơi nào đều không có hắn, ta đã sớm đem tâm chính mình đặt lại
chỗ hắn rồi.
Sau khi đến đây, ta vẫn viết thư cho A Tân! Vô luận
hắn có trở trả lời ta hay không, ta cũng đem tất cả chuyện phát sinh với mình nhất nhất cho hắn biết, cho nên…… sau hai năm khi ta nhận được số
lượng thư ngang bằng với số thư ta gởi đi, ta biết chúng ta chỉ là thay
đổi phương thức ở chung mà thôi.”
Nguỵ Vô Kỵ ảm đạm cười, ” Khi
Hoàng nhi mười tuổi rốt cuộc mở miệng nói chuyện với A Tân, hắn mới trút đi phần tự trách, mà ta cũng bởi vậy mà có thể cùng A Tân lần thứ hai
có liên hệ.”
” Hoàng nhi không nhớ rõ việc này sao?”
” Bệnh nặng một hồi, làm cho sau khi nó tỉnh lại đều gần như quên hết tất cả mọi chuyện. Ngươi hiểu được ý của ta đi?”
Nguỵ Vô Kỵ lo lắng nhất đó là Cầu Hoàng nhớ lại chuyện này, năm đó tràng
bệnh kia, nếu không phải Vệ Nhiễm Tân dùng hết phương pháp tìm lương
phương, đến các nơi tìm dược liệu, mạng nhỏ của Hoàng nhi khó mà giữ
được vì bạo bệnh. Cho nên, sau khi Nguỵ Vô Kỵ biết Phỉ Ứng Long có thê
tử, vẫn sợ hãi Vệ Cầu Hoàng vì biến cố nào đó mà khôi phục trí nhớ.
” Tiểu chất đã biết.” Phỉ Ứng Long trả lời cam đoan, nhìn thẳng vào hai
mắt Nguỵ Vô Kỵ lộ ra kiên định của y.” Ta sẽ không làm cho Hoàng nhi bị
thương tổn.”
” Hảo! Có được lời này của ngươi là ta an tâm.” Nguỵ Vô Kỵ giương giọng khen.
” Hôm nay ta thật sự là rất cao hứng, ngày mai các ngươi có thể ra đi.”
Nguỵ Vô Kỵ thoải mái giống như là đang nói chuyện người khác, trái ngược với thái độ cường thế nửa tháng trước.
************
Sớm mai ngoài cửa Nguỵ phủ
Một chiếc xe do bốn con ngựa kéo đứng ở trước đại môn Nguỵ phủ, con ngựa
dẫn đầu cư nhiên là Truy Tinh mà Vệ Cầu Hoàng tối âu yếm, mà ba con ngựa khác, đều là những hảo mã tuyển chọn trong vạn con, chiếc xe này là
Nguỵ Vô Kỵ chuẩn bị cho Vệ Cầu Hoàng. Ngồi trên mã xa chính là Như
Thiết, vết thương tuy chưa khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn lái xe.
” Cha!” Vệ Cầu Hoàng lôi kéo tay Nguỵ Vô Kỵ không muốn buông ra.
” Đứa con ngốc, tiệc vui nào cũng có lúc kết thúc a! Con mà lôi kéo nữa
là ta đến chỗ các ngươi cho các ngươi nuôi dưỡng luôn a.” Nguỵ Vô Kỵ
cười mắng, gã chưa nói ra chính là, sau này gã sẽ tuỳ tính mà trải qua
cuộc sống mà chính mình luôn nghĩ tới.
Với gã mà nói, có thể sống một cách phóng túng, thích ứng trong mọi tình cảnh, mới là cuộc sống mà gã luôn nghĩ đến đầu tiên.
” Cha, vậy cha cứ cho con nuôi dưỡng thôi!” Vệ Cầu Hoàng nhào vào trong ngực Nguỵ Vô Kỵ làm nũng.
” Cha của con không phải không nuôi sống được chính mình, hảo hảo đi
thôi!” Nguỵ Vô Kỵ đẩy nhẹ một cái, đem Vệ Cầu Hoàng đẩy vào trong ngực
Phỉ Ứng Long.” Cũng không nên bị khi dễ liền khóc lóc chạy trở về a!”
” Ta mới sẽ không đâu!” Vệ Cầu Hoàng nhẹ giọng cười, dựa lưng vào ngực Phỉ Ứng Long.
Người đến tiễn đưa rất nhiều, nhưng phần lớn không nói gì, mãi cho đến khi
bọn họ rời đi, đều không người nhắc tới Nguỵ Tinh. Nguỵ Vô Kỵ biết Nguỵ
Tinh đối Vệ Cầu Hoàng là có tình ý, gã cũng biết Nguỵ Tinh bỏ cuộc, cho
nên, trong tình huống không muốn làm cho Nguỵ Tinh thống khổ, Nguỵ Vô Kỵ không tính toán an bài Nguỵ Tinh đi theo Vệ Cầu Hoàng.
Vệ Cầu
Hoàng cũng biết Nguỵ Tinh đối chính mình hữu tình, nhưng hắn không thể
nhận tình ý đó, cho nên hắn chỉ có thể làm bộ như không biết, hai người
đều rất ăn ý không đề cập tới Nguỵ Tinh.
Vệ Cầu Hoàng rời đi phía trước, Nguỵ Vô Kỵ phía sau cũng cùng phụ tử Nguỵ An bước trên lữ trình của bọn họ.
Trong lúc nhất thời mất đi hai chủ nhân nên không khí trong Nguỵ phủ trở nên im lìm, vắng vẻ như ngày xưa.
*** *** ***
Sau khi biết được tình huống của Vệ Cầu Hoàng, việc đầu tiên mà Phỉ Ứng
Long phải làm đó là ngăn cách Tương Đình cùng Cầu Hoàng. Y mang riêng
Cầu Hoàng đến phân bộ Phỉ gia trước, cũng chính là nơi Như Kim quản lý.
” Ai nha, Nguỵ thiếu gia thật sự là khách quý a!” Như Kim nhìn thấy Phỉ
Ứng Long cư nhiên mang theo Vệ Cầu Hoàng trở về, cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn muốn giả ngu.
” Như Kim huynh, đã lâu không gặp.” Vệ Cầu Hoàng không mất cấp bậc lễ nghĩa lên tiếng chào hỏi.
” Như Kim, ngươi đừng náo loạn.” Giọng nói Như Thiết hơi khàn khàn, biểu hiện ra nội thương chưa lành.
” Tiểu Thiết, sao trên người ngươi lại mang thương?” Như Kim nghe ra
giọng Như Thiết không khoẻ, đề khí không thuận, thân thiết hỏi.
” Không cần hỏi nhiều như vậy, ngươi trước tìm người sửa sang lại chỗ ở
của thiếu gia cùng gia, hôm nay còn không tính toán trở về.” Như Thiết
trừng mắt nhìn Như Kim liếc một cái, muốn hắn nhanh đi làm việc.
Như Kim vừa rời khỏi, Như Thiết cũng đi theo, Như Thiết đến chỗ dưỡng ưng nơi hậu viện, đem tin tức báo cho hai huynh đệ khác.
Tin tức viết là, Ứng Long quyết định ở tạm trong này, có việc gì đến phân bộ phía nam thương thảo.
Một tháng sau, Vệ Cầu Hoàng cùng Phỉ Ứng Long chờ một mạch ở phân bộ, nhưng làm cho Vệ Cầu Hoàng cảm thấy kỳ quái chính là, Phỉ Ứng Long ngẫu nhiên không thấy bóng dáng, phía sau nhất định là do Như Thiết hoặc Như Kim
bồi hắn. Hắn cảm thấy Như Thiết làm cho người ta an tâm, mà Như Kim làm
cho người ta vui mừng, hai người có đều có chỗ tốt khi ở chung, cho nên
khi Phỉ Ứng Long không ở đây, hắn thật cũng có thể nhẫn nại chờ.
Một ngày, hai người Vệ Cầu Hoàng cùng Như Kim đi dạo trên đường phố, đại
khái là vì xung quanh Nguỵ phủ không có gì thú vị! Cho nên Cầu Hoàng vừa đến nơi này tựa như cá gặp nước, luôn thích đi khắp nơi trên đường phố, nhất là vào thời điểm Phỉ Ứng Long có việc không thể bồi hắn.
Khi Vệ Cầu Hoàng thắng lợi trở về, mà Như Kim thì kêu khổ thấu trời vì gã
phải tay xách nách mang trăm món đồ về nhà, đột nhiên một người từ một
bên vọt ra làm cho Vệ Cầu Hoàng kinh hoảng, mà Như Kim lại như lâm đại
địch.
” Tương Đình phu nhân!” Tương Đình tóc tai tán loạn, mắt
nhìn trừng trừng về phía Vệ Cầu Hoàng, bỗng dưng nhớ tới ngày nào đó Phỉ Ứng Long trở lại trong phủ–
Đã nhiều ngày, Phỉ Ứng Long buộc
nhạc phụ của y, làm cho lão nhân mãnh liệt kia không còn là nhân tố lớn
nhất quấy nhiễu y cùng Tương Đình tách ra.
Khi Phỉ Ứng Long hồi
phủ, tin tức rơi vào trong tai Tương Đình, giống như kỳ tích, Tương Đình vốn tinh thần hoảng hốt, lập tức trang điểm, chỉnh lại cách ăn mặc, đến tiền môn nghênh đón.
Phỉ Ứng Long đem Tương Đình đến thư phòng muốn lén giải thích chuyện này.
Ngay từ đầu, Phỉ Ứng Long ôn tồn muốn cho Tương Đình hiểu, hai người bọn họ
là đồng sàng dị mộng, không có khả năng hạnh phúc, căn bản không thể làm vợ chồng.
Nhưng Tương Đình lại ngoảnh mặt làm ngơ, liên tiếp cao hứng vì hôn phu trở về, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Phỉ Ứng
Long, cho đến khi y nhắc tới Hoàng nhi.
” Hoàng nhi? Ngươi nói là tên tiểu quỷ đã chết kia sao? Hắn đã chết, sẽ không quấy nhiễu đến chúng ta.”
Tương Đình vừa thốt lên xong, nhất thời làm cho Phỉ Ứng Long giận đến đánh
mất lý trí, y không hề hảo ngôn hảo ngữ, ” Chỉ có hắn mới có thể làm bạn ta cả đời, người có thể ở bên cạnh ta tuyệt đối không phải ngươi!”
Lời nói của y làm cho Tương Đình sửng sốt, ” Nhưng mà…… hắn đã chết rồi a!”
Tương Đình luôn nghĩ rằng chính mình tặng độc xà trí mạng đã cướp đi mạng nhỏ của Vệ Cầu Hoàng.
” Hoàng nhi phúc thiên mệnh đại, hiện tại đang ở nơi khác.” Phỉ Ứng Long
lạnh lùng nhìn nàng, ” Ngày mai ta sẽ đem hưu thư đưa đến trên tay
ngươi, ngươi cùng nhạc phụ đại nhân muốn gì, ta nhất định sẽ giao cho
ngươi.”
” Ta…… ta muốn chỉ có ngươi a!” Tương Đình đột nhiên tỉnh táo lại, hai chữ hưu thư lập tức đem lòng tràn đầy chờ đợi của nàng
đánh thành mảnh nhỏ.
” Ta là không có khả năng cùng ngươi một
chỗ.” Trong lời nói của Phỉ Ứng Long không hề có độ ấm, khi y biết Tương Đình từng ám toán Hoàng nhi, y đối với nàng không hề mềm lòng.
*** *** ***
Giờ phút này, trong mắt Tương Đình chỉ thấy nhìn nam nhân làm cho chính
mình rơi vào kết cục thê thảm, trong đầu tràn đầy những lời tàn nhẫn mà
Phỉ Ứng Long nói với nàng.
Vì sao không phải là ta? Người có thể bồi ở bên cạnh Ứng Long chỉ có ta mới đúng!
Chỉ cần người trước mắt này biến mất, Ứng Long sẽ trở lại bên cạnh ta.
Vệ Cầu Hoàng thấy sự điên cuồng trong mắt Tương Đình! Đột nhiên một đoạn
ngắn hình ảnh tiến vào trong đầu, đó là một nữ nhân, đồng dạng có ánh
mắt điên cuồng như vậy.
” Phu nhân……” Vệ Cầu Hoàng cảm thấy đầu có điểm đau đớn, nhưng Tương Đình xuất hiện làm cho hắn không có thời gian nghĩ nhiều.
” Vì sao lại là ngươi? Ngươi đã sớm chết đi rồi mới phải.”
Vệ Cầu Hoàng cùng Như Kim không hiểu ý Tương Đình, Như Kim đối chuyện này
hiểu biết đích quá ít. Nếu, hiện tại ở bên cạnh chính là Như Thiết, hắn
sẽ giữ chặt Tương Đình trước, không để cho nàng có động tác gì, nếu hiện tại là Nguỵ Tinh ở đây, hắn cũng sẽ sớm một bước che ở trước mặt Vệ Cầu Hoàng ngăn cách hai người, đáng tiếc hiện tại ở đây chính là Như Kim.
Khi Tương Đình từ trong tay áo lấy ra dao nhọn, Vệ Cầu Hoàng trong khoảng
thời gian ngắn không thể nhúc nhích, đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh
hiện lên trong óc bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cùng lúc, tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
” Dừng tay!” Người vội vàng hô to là Phỉ Ứng Long.
Khi Phỉ Ứng Long cho người đem hưu thư cùng một phần sản nghiệp Phỉ gia
mang đến cho Tương Đình, nghe được hạ nhân nói Tương Đình đêm qua đã rời phủ, lập tức y nổi lên dự cảm điềm xấu, nhanh chóng phi ngựa gấp trở
về.
Khi đến trước cửa, chứng kiến thấy cảnh tượng đó làm cho Phỉ
Ứng Long nghĩ đến chính mình sắp mất đi hắn, y xoay người nhảy xuống
ngựa ngăn trở giữa Tương Đình cùng Vệ Cầu Hoàng, không nhìn Tương Đình
tồn tại, từ trên xuống dưới cẩn thận xem xét xác định Vệ Cầu Hoàng không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đem Vệ Cầu Hoàng hộ ở
bên cạnh chính mình, Phỉ Ứng Long đem ngựa kéo lại đây, gở xuống bao
hành lý cột vào yên ngựa, lấy ra thứ đã chuẩn bị tốt đưa cho Tương Đình.
” Đây là vật cấp cho nhạc phụ đại nhân cùng ngươi.”
” Đây là…… hưu thư……” Tương Đình run rẩy, nhìn nhìn thứ trên tay.
Phỉ Ứng Long nhìn Tương Đình, trong mắt không hề dao động.” Đúng!”
Vệ Cầu Hoàng ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của hai người trước mắt.
Này thật là Ứng Long sao? Y thật là Ứng Long sao? Vệ Cầu Hoàng có chút nghi hoặc.
Nhận thấy tầm mắt của Vệ Cầu Hoàng, Phỉ Ứng Long nghiêng đầu đối hắn cười
cười, khi đối mặt Tương Đình lại lạnh như băng, tựa như băng trong nháy
mắt đã hoà tan. Tại đây một khắc, Vệ Cầu Hoàng đột nhiên hiểu được, trải qua hai năm thời gian, người thay đổi không phải Ứng Long, mà là chính
mình, tâm tình chính mình thay đổi, không còn là tiểu quỷ ngây ngốc chạy đuổi theo Ứng Long, mà Ứng Long lại vẫn là một Ứng Long đối hắn ôn nhu
như lúc trước.
Vệ Cầu Hoàng thoả mãn dựa sát vào y.
Giữa hai người nồng tình mật ý, lại làm cho Tương Đình tức giận.
” Hai người các ngươi…… hai người các ngươi……” Lúc này đây Tương Đình
hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng không cam lòng a! Nhiều năm thâm tình lại
đổi thành kết quả như vậy, nàng không cam lòng a.
Tương Đình nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt.
” Hai tên tiện nhân các ngươi…… hai người các ngươi…… ta nguyền rủa các ngươi, chết, không, toàn, thây.”
Hốc mắt nóng lên, Tương Đình không ngần ngại cầm con dao trong tay đâm
thẳng vào cổ họng của mình, máu tươi phun ra khi nàng rút nó ra.
Phỉ Ứng Long nhanh chóng quay người ôm lấy Vệ Cầu Hoàng, muốn ngăn trở tầm
mắt của hắn, nhưng vẫn chậm một nhịp, máu tươi đã bắn tung toé ở trên
mặt hắn.
” A……” Vệ Cầu Hoàng thống khổ bưng kín mặt, máu tươi tính cả trí nhớ năm nào đánh úp về phía hắn.
” Nương, đừng chết…… đừng chết a!” Hắn giống như phát cuồng gào lên, tựa
như dã thú bị thương ở trong ngực Phỉ Ứng Long giãy giụa không thôi, lực đạo lớn đến nỗi làm cho Phỉ Ứng Long khó có thể khống chế.
Xong rồi! Trí nhớ của Hoàng nhi đã bị đánh thức!
Chuyện Phỉ Ứng Long tối sợ hãi đã xảy ra, sự tình biến hoá làm cho y trở tay
không kịp, y thậm chí không có phương pháp giải quyết, chỉ có thể dùng
sức ôm chặt Vệ Cầu Hoàng. Phỉ Ứng Long nghĩ thật nhanh, vung tay bổ
xuống, làm cho hắn mất đi ý thức.
*** *** ***
Phỉ Ứng Long vui sướng phát hiện Vệ Cầu Hoàng mở mắt.
” Hoàng nhi, ngươi mê man hai ngày, có đói bụng không?”
Phỉ Ứng Long thần tình mệt mỏi, hai mắt phiếm tơ máu, khi nhìn thấy Vệ Cầu
Hoàng mở mắt, lập tức lấy lại tinh thần, bưng lên chén canh trên bàn.”
Nơi này có loại canh ướp lạnh mà ngươi thích uống, còn có……”
Đôi mắt Vệ Cầu Hoàng vốn linh động, lại tựa như mất đi sinh mệnh, tối tăm, lạnh như băng cứ như rối gỗ.
” Hoàng nhi……”
Phỉ Ứng Long chấn động, cái chén trên tay rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đưa tay xoa mặt hắn, hai mắt trống rỗng vô thần kia vẫn là nhìn chằm chằm phía trước.
” Phỉ gia, vị thiếu gia này là chấn kinh quá độ, choáng váng……”
” Nói bậy! Thế tại sao hắn lại sốt cao không ngừng?” Phỉ Ứng Long rống to.
” Cũng có thể là do sốt cao, cho nên choáng váng.”
” Lang băm, ngươi là lão hồ đồ, cút đi ra ngoài cho ta.” Phỉ Ứng Long giận đến chửi ầm lên.
Những ngày kế tiếp, Vệ Cầu Hoàng vẫn bất động, không nói không cười, duy chỉ
vào ban đêm khi nhắm mắt lại, một tràng ác mộng làm cho hắn kinh suyễn,
hô to, nhưng đến sáng hôm sau, hắn lại đem chính mình phong bế, trở
thành rối gỗ không có sự sống, không có tình cảm gì.
Phỉ Ứng Long lo lắng mỗi ngày canh giữ bên cạnh hắn, ban đêm lại gắt gao ôm lấy hắn
mà ngủ. Y cùng Vệ Cầu Hoàng, mỗi ngày đối với hắn nói chuyện, kể cho hắn nghe chuyện mới trước đây, hết thảy những việc mà sau khi hắn rời y mà
đi. Y biểu hiện ra tất cả hỉ nộ ái ố của mình, chỉ hy vọng hắn có thể
sớm ngày tỉnh táo lại.
Nhưng một ngày lại một ngày, y thất vọng rồi.
Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, nằm ở trên giường bệnh Vệ Cầu Hoàng
cũng dần dần suy nhược, thân thể hắn không thể nhận thực vật, ăn liền
phun, ói ra, sau đó Phỉ Ứng Long liền cưỡng bức đem thực vật quán tiến
vào trong miệng hắn, nhưng cho dù làm như vậy, cuối cùng hắn vẫn là phun không còn một mảnh.
Thầy thuốc cứ lần lượt đổi hết người này đến người khác, dùng thuốc cũng càng ngày càng quý hiếm, nhưng không có
hiệu quả chính là không có hiệu quả. Vệ Cầu Hoàng vẫn đang ngày một suy
yếu.
” Hoàng nhi, nhìn ta, hãy nhìn ta a!” Phỉ Ứng Long bất đắc
dĩ đối với hắn thì thầm, từng ban đêm, khi Vệ Cầu Hoàng vì ác mộng mà
khóc thét rơi lệ; từng ban ngày, khi hắn vô thần dừng ở phía trước; Phỉ
Ứng Long luôn thâm tình kêu gọi hắn.
Vệ Cầu Hoàng rõ ràng ngày một tiều tuỵ, làm cho tâm Phỉ Ứng Long cũng càng ngày càng trầm.
Một ngày, Phỉ Ứng Long mệt mỏi ghé vào bên cạnh Vệ Cầu Hoàng chợp mắt, lại bị tiếng kêu khẩn của Như Kim làm cho tỉnh lại.
” Ứng Long, tỉnh tỉnh!”
Phỉ Ứng Long mở ra mắt, đập vào mắt là hình ảnh, làm cho y nhịn không được hốc mắt phiếm hồng.
Dược thảo mới vừa quán vào trong miệng Vệ Cầu Hoàng, toàn bộ bị hắn phun ra, phun ra chính là hỗn tạp máu hồng sắc cùng nước thuốc. Đệm chăn nhiễm
hồng tựa như đang cười nhạo Phỉ Ứng Long mấy ngày nay cố gắng bất quá
chỉ là uổng công. Vệ Cầu Hoàng vì sốt cao mà hai má ửng đỏ, hiện nay lại là một mảnh trắng bệch không hề huyết khí.
” Hoàng nhi, ” Phỉ
Ứng Long nhịn không được nức nở, ” Hết thảy đều là lỗi của ta, người nên bị trừng phạt phải là là ta a!” Bao nhiêu cố gắng nhưng khi nhìn thấy
máu hồng sắc kia, có chút hiểu biết y lý Phỉ Ứng Long liền biết, y đã
thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất.
Bốn quản sự nghe nói thảm sự đều tới, cũng chỉ có thể ảm đạm đứng nhìn huynh đệ thật tốt của bọn họ, âm thầm cầu nguyện.
” Hoàng nhi…… ngươi nghe được tiếng của ta không? Nghe được đúng không!
Vậy mau trả lời ta đi!” Phỉ Ứng Long đột nhiên điên cuồng lắc lắc đích
thân thể Vệ Cầu Hoàng.” Ngươi muốn cứ như vậy biến mất sao? Ta không cho phép.”
Bốn người kinh hãi, tiến lên ngăn cản y.” Ứng Long, ngươi điên rồi, Cầu Hoàng hiện tại thân thể rất hư nhược a!”
” Ta biết, ta biết chứ, nhưng chẳng lẽ cứ mặc hắn rời ta mà đi như vậy
sao? Lại một lần nữa rời ta mà đi……” Thân thể Phỉ Ứng Long run rẩy, vốn
kiên nghị tự tin hiện tại y lại trở nên thập phần bất lực, làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Đêm đó, không khí giống như sắp phải chia tay, làm cho bốn người không đành lòng quấy rầy bọn họ.
” Hoàng nhi, nếu ngươi thật muốn rời đi, vậy ngươi nói một lời đi! Ngươi
cứ như vậy cùng năm đó không từ mà biệt, căn bản không có gì khác nhau!” Phỉ Ứng Long ngồi ở bên giường, gắt gao nắm tay hắn.” Đừng cho ta đang ở đỉnh cao vui sướng sau đó lại đem ta đánh xuống địa ngục.” Đem bàn tay
không độ ấm của Vệ Cầu Hoàng dán tại trán, Phỉ Ứng Long cảm thấy có cái
gì đó thấm ướt khoé miệng! Lúc này y mới phát giác chất lỏng mằn mặn kia là lệ của mình.
” Hoàng nhi, ta không có kiên cường như Nguỵ
thúc, sau khi người mà hắn yêu chân thành chết đi, hắn còn có thể một
người sống thản nhiên tự tại, ta không có biện pháp a!”
Phỉ Ứng
Long không thể khắc chế lệ của mình, nếu nam nhi không dễ dàng rơi lệ,
như vậy hiện tại chính là thời điểm y chân chính thương tâm.
” Long……”
Trong ý thức mơ hồ, tựa hồ nghe thấy có người đang gọi, Phỉ Ứng Long thoáng chốc bừng tỉnh.
Bàn tay đang nắm trong tay, hơi hơi phát ra lực đạo.
” Hoàng nhi!” Phỉ Ứng Long vừa mừng vừa sợ.
” Là…… ngươi đang khóc sao?”
Trên mặt tái nhợt mà gầy yếu của Vệ Cầu Hoàng hiện ra nụ cười, như là muốn
an ủi y. Nhưng xem ở trong mắt Phỉ Ứng Long lại cảm thấy có loại cảm
giác mờ mịt hư vô.
” Ngươi tỉnh?!” Phỉ Ứng Long gắt gao nắm lấy tay hắn.
” Ân! Bởi vì ngươi đang khóc.” Vệ Cầu Hoàng cố gắng muốn cho y một nụ cười tươi.
” Vì sao tay ngươi lại lạnh như băng như vậy?” Phỉ Ứng Long cảm thấy bàn tay đang nắm trong tay lạnh đến làm cho y bất an.
” Ta…… chỉ sợ là không qua khỏi.”
” Sẽ không!” Phỉ Ứng Long quá sợ hãi bắt lấy vai hắn, nhưng hơi lạnh rơi vào tay trong tay lại làm cho tim y đau như cắt.
“Thân thể của ta……ta…… biết.” Hơi thở Vệ Cầu Hoàng bắt đầu trở nên dồn dập.
” Đó chỉ là ngắn ngủi, tiếp qua không lâu sẽ vô sự.” Phỉ Ứng Long siết
chặt thân thể Vệ Cầu Hoàng, lại cảm thấy thân thể của mình cũng bị cái
lạnh như băng kia thẩm thấu.
” Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở bên cạnh cùng ngươi.”
Nhìn thấy Vệ Cầu Hoàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phỉ Ứng Long ở một bên thương tâm khóc nức nở, dần dần, y cũng ghé vào bên giường chậm rãi chìm vào
trong mộng.
Sau một lúc lâu —
Một đạo bóng đen như dung
nhập vào bóng tối đứng ngoài cửa phòng. Trong mắt bóng đen tràn đầy lo
lắng, nhìn chằm chằm hai người trong phòng. Bóng đen kia lập tức đi đến
bên giường, nhét vào trong miệng Vệ Cầu Hoàng một viên thuốc.
”
Như vậy…… có lẽ liền thật sự không còn là chuyện của ta đi!” Bóng đen
thấp giọng lẩm bẩm, thân mình chợt loé, thần không biết quỷ không hay
nhanh nhẹn rời đi.
*** *** ***
Bắt đầu mùa đông
” Hoàng nhi, thân mình ngươi còn chưa mạnh khoẻ, sao có thể xuống giường?”
Phỉ Ứng Long tìm không thấy bóng dáng Vệ Cầu Hoàng ở trong phòng, trực giác mách bảo liền đi đến thư phòng, quả nhiên thấy hắn ngồi xếp bằng trên
nhuyễn tháp, cầm trên tay một quyển sách.
” Ta đã muốn tốt lắm.” Vệ Cầu Hoàng buông sách trên tay, nhoẻn miệng cười.
Phỉ Ứng Long nói thầm: ” Ta tuyệt không cảm thấy ngươi đã khoẻ, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.” Hai tay y ôm mặt hắn đối diện cùng mình.
” Ta tốt lắm.” Vệ Cầu Hoàng xoa xoa ngực trái chính mình, ” Nơi này tốt lắm.”
Vào thời điểm Vệ Cầu Hoàng phong bế chính mình, từng lời Phỉ Ứng Long nói
vẫn rơi vào trong tai hắn, hắn cảm thấy chính mình muốn mở mắt ra,
nhưng, hắn lại suy yếu e rằng vô pháp làm cho chính mình thanh tỉnh.
” Là cha đi!” Vệ Cầu Hoàng đột nhiên lầm bầm lầu bầu.
” Cái gì?”
” Ta nói người khi đó cứu ta hẳn là cha đi!” Vệ Cầu Hoàng cười, trên mặt tái nhợt trồi lên một mảnh đỏ ửng.
” Sao lại không nói là ta chứ!” Phỉ Ứng Long ăn giấm chua nói.
” Vâng vâng vâng, là nước mắt của anh hùng Phỉ đại gia ngươi làm cho ta
thanh tỉnh.” Vệ Cầu Hoàng trêu chọc, vươn tay chỉ chỉ vào mặt Phỉ Ứng
Long.” Ngươi nhìn cũng chưa tốt lắm.”
” Ta hao tổn tinh thần cho ngươi lâu như vậy a!” Phỉ Ứng Long giả bộ uỷ khuất, cúi đầu còn lấy ánh mắt lén nhìn hắn.
” Ta biết.” Vệ Cầu Hoàng đột nhiên đứng đắn trả lời, hai tay ôm lấy cổ Phỉ Ứng Long.
Hai người dựa vào thật sự gần, gần gũi có thể cảm nhận được song phương phun ra hơi thở.
” Cho nên, ta không muốn chết.” Ánh mắt Vệ Cầu Hoàng buồn bã, khoé miệng lại giương lên.” Ta muốn sống cùng ngươi đến già.”
Như là đang đối chính mình ưng thuận hứa hẹn, Vệ Cầu Hoàng nói chắc chắc.
Phỉ Ứng Long cảm thấy trong lòng rung động, Vệ Cầu Hoàng đang dùng phương thức của hắn biểu đạt tình yêu.
” Nếu ta là cha, ta là nói thân phụ của ta, ta tuyệt đối sẽ không cùng
nghĩa phụ tách ra, ta tuyệt đối sẽ ở bên cạnh hắn, cho dù là từ bỏ đứa
con như ta, chỉ cần có thể cùng người mình yêu cùng nhau, ta lúc nào
cũng khắc khắc không muốn bỏ qua.”
” Ách…… không nghĩ tới Hoàng nhi của ta lại là ngoài mềm trong cứng a!”
Phỉ Ứng Long trêu ghẹo nói.
Vệ Cầu Hoàng mỉm cười, ” Khi ta từ quỷ môn quan trở về, ta liền hy vọng
chính mình có thể bỏ xuống hết thảy, cùng ngươi một chỗ.”
Trắng trợn thổ lộ, cư nhiên làm cho Phỉ Ứng Long cảm thấy có chút vô thố.
” Ta…… cũng vậy.”
Thật vất vả đợi cho Phỉ Ứng Long trả lời, Vệ Cầu Hoàng muốn cười rồi lại
không dám cười, khẽ tựa vào trên người y, làm cho y nắm tay hắn, hai
người nhìn nhau cười.
” A! Tuyết rơi.” Vệ Cầu Hoàng đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, thì thào nói.
” Đúng vậy, hảo lạnh.” Phỉ Ứng Long nói vừa xong, ôm chặt hắn giả vờ run lên.
” Ngươi không phải nói thân thể ta còn chưa khoẻ sao?” Vệ Cầu Hoàng đẩy
ra cái tay đang bắt đầu mò mẫm lung tung của Phỉ Ứng Long.
” Ngươi không phải nói ngươi không có việc gì sao?”
Đột nhiên đánh xuống tuyết đầu mùa, làm cho độ ấm lại giảm đi một ít, nhưng mãn thất xuân ý, làm cho ngay cả trời đông giá rét cũng đông không
được.
HOÀN