- Lão đại, từ khi gặp lão đại, tính toán thời gian cũng là hai năm rưỡi rồi.
Lúc này Thiên Mặc và Bạch Vũ đã rời xa chỗ lúc trước. Thiên Mặc tính toán, từ khi vào đây, hắn toàn là bị bất tỉnh liên tục cho nên cũng không thể nhận biết rõ ràng thời gian, bất quá còn Bạch Vũ để ý giúp hắn. Hai năm rưỡi, hắn từ luyện khí tầng sáu lên kim đan tầng bốn sơ kì, sợ rằng một cái thiên tài cũng không được như hắn. Bất quá cũng may là hắn lúa trước gặp được Bạch Vũ cùng lấy được truyền thừa của Bất Bại thần đế nếu không hắn đã sớm ngỏm củ tỏi rồi. Nói, cũng phải nhanh trở ra thôi, chỉ còn sáu tháng nữa là hết thời gian ba năm thử luyện rồi.
Thiên Mặc vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì một cảm giác nguy hiểm truyền tới. Thiên Mặc rùng mình, không kịp suy nghĩ nhiều, lôi đao ra là một đường bổ xuống. “Oành”, một bóng thương màu tím đập nát đường đao của Thiên Mặc rồi tiếp tục bay tới phá nát vòng chân nguyên bảo hộ của hắn, đâm thẳng vào thân đao trước ngực hắn. Rất may là Thiên Mặc nhanh nhẹn thu đao thủ hộ trước ngực hắn nếu không thì ngực hắn đã có một cái lỗ thủng rồi. Bất quá hắn cũng chị chấn bay ra phía sau, cuồng phun một ngụm máu tươi, uể oải không chịu được. Thiên Mặc thầm nghĩ mà sợ, xem một kích vừa rồi thì đối phương hẳn là một cái kim anh tu vi. Hắn đứng dậy nuốt vào mấy viên đan dược rồi thu Bạch Vũ vào tạo hóa giới, tên này tốt nhất là vào đó, nó có thể chạy nhanh nhưng đó là trường hợp không có người nhìn chằm chằm, đằng này đối phương còn ở đây, chạy cũng vô ích.
- Hảo tiểu tử, hảo đao, lại có thể sống sót dưới thương của ta!
Thiên Mặc ngưng mắt nhìn vào phía phát ra giọng nói đó. Từ sau một thân cây lớn, đi ra hai người, một nam, một nữ. Nữ ăn mặc thiếu vải, bộ ngực thực sự là lớn, mỗi bước đi đều muốn rơi ra,nhưng làn da lại hơi ngăm, khuôn mặt không tính là quá đẹp, bất quá vẫn có vài phần mị hoặc. Nam một thân xám bào, trên tay cầm một cây trường thương đen bóng, hẳn là nam tu này vừa rồi tấn công hắn. Cả hai đều là dáng người thành thục, nhìn bề ngoài như hai lăm, hai sáu tuổi, bất quá tuổi thật thì chắc chắn không phải như vậy.
- Một cái kim đan trung kì cũng có thể thoát khỏi thương của Hà đại ca, tiểu tử này thực không đơn giản. Nữ tu này nhìn nhìn Thiên Mặc rồi nhu hòa nói với nam tu họ Hà kia. Nam tu họ Hà này cười cười nói:
- Thương vừa rồi, ta chỉ dùng bốn thành thực lực, nhưng mà tiểu tử này có thể chống lại, như vậy cũng đủ để hắn kiêu ngạo.
Thiên Mặc thận trọng nhìn hai người này, lần này hắn có thể nhìn rõ tu vi của hai người, nữ tu kia là kim anh tầng bốn, nam tu là kim anh tầng năm. Vừa rồi bị ăn một thương làm hắn bực mình, không nhịn được mà khinh thường nhìn vào nam tu kia nói, “ Ngươi một cái Kim anh dĩ nhiên đi đánh lén một kim đan như ta, không biết nhục sao? Nếu ta là ngươi thì phải đập đầu vào ngực của con đĩ kia mà chết rồi! Ta với các ngươi không thù không oán, các ngươi lại ra tay với ta
Nữ tu kia nghe Thiên Mặc nói xong liền đỏ mắt nhìn hắn, bộ dạng tức giận nghẹn, hai cái bánh bao treo trên ngực càng là rung rinh vui mắt, Thiên Mặc không thèm nhìn sắc mặt của cái nữ tu này mà là dán mắt vào bộ ngực kia, à không là nhìn chằm chằm vào nam tu họ Hà này, ai biết được tên này có tự dưng nổi hứng thông hắn một thương đâu là. Nữ tu kia cuối cùng cũng không có nhịn được mà chỉ vào mặt Thiên Mặc hắn nói:
- Hừ! Ai nói cho biết nghề nghiệp của ta? À nhầm, ai cho ngươi phỉ báng ta!
- Tiểu tử ngươi miệng lưỡi không đơn giản nha! Mà ta thích đánh lén ngươi thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta?
Nam tu kia cười cười nói Thiên Mặc. Vừa rồi Thiên Mặc có thể cản hắn một thương nhưng lúc đó hắn không có dùng toàn lực, với suy nghĩ của hắn thì Thiên Mặc sau khi thấy hai người họ thì phải rối rít xin tha mạng mới đúng, đằng này tiểu tử kim đan lại không có xin tha mạng lại còn dám mỉa mai hắn nữa.
Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn vào nữ tu kia rồi nói:
- Hừ, không nói ta cũng biết, hẳn là đôi cẩu nam nữ ngươi trốn ở đây ư ư a a, đúng lúc phát hiện ta đi qua phá hỏng chuyện tốt nên ra tay cắn ta phải không.
“ Ngươi! “, nam tu họ Hà kia lần này thật sự là nổi cáu rồi. Không chỉ là nam tu kia mà nữ tu ngực lớn bên cạnh cũng mang đôi mắt rực lửa soi vào Thiên Mặc, từ lúc đầu tới giờ không có câu nào là tiểu nam tu trước mắt nàng không nhắc tới nàng a, mà nàng cũng đâu có đánh lén hắn đâu, là do cái lão họ Hà bên cạnh ra tay mà.
Cũng không có đợi lâu, trường thương trong tay nam tu kia cuộn lên những lốc xoáy nhỏ, kình lực ba đào, chực chờ phóng ra ngoài. Nam tu cũng không có vội vàng ra tay mà lạnh lùng nhìn Thiên Mặc, “ Tiểu tử, cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao ra nhẫn rồi quỳ xuống xin tha mạng, à còn phải đưa ra đầu thú sủng vừa nãy cho ta xem, gia gia tha cho ngươi một mạng!. Đừng nghĩ có thể cản lại một kích vừa rồi của ta là giỏi, ta muốn lấy mạng của ngươi dễ như trở bàn tay vậy. “
Thiên Mặc cười nhạt, muốn nhẫn của hắn? Nhẫn của hắn cũng không có gì đáng giá nhưng mà hắn không có ý nghĩ đưa ra, còn vệ việc phải đi cầu xin tha mạng vậy thì xin lỗi, hắn Thiên Mặc không làm được, tên này còn muốn cả Bạch Vũ nữa, hừ, nằm mơ sao? Hắn cũng không thèm nói nhảm mà phôi đao trong tay đã bắt đầu hấp thu sát khí xung quanh đây rồi, khí thế trong nháy mắt tăng vọt.
- Không biết sống chết! Tự xem mình là thiên tài sao?
Nam tu này thấy Thiên Mặc muốn đánh nhau liền nâng trường thương lên, đâm về phía trước, một đướng thương ảnh lốc xoáy vọt ra nhằm tới đan điền Thiên Mặc. Cùng lúc, đao trong tay Thiên Mặc cũng động. Sát khí trong nháy mắt tăng lên gấp bội. Sát diệt đao! Đao vừa chém ra đã kéo theo sát khí lạnh lẽo tới cực điểm, ngay cả nam tu họ Hà kia cũng biến sắc mặt, hắn nghĩ không ra một cái kim đan như thế này lại có thể chém ra một đao kinh khủng như vậy, bất quá hắn cũng không nóng nảy, đợi lát nữa giết chết tiểu tử này còn sợ không biết bí mật của hắn sao?
Lốc thương mạnh mẽ kia không ngờ cũng bị sát thế của đường đao Thiên Mặc làm chậm nháy mắt, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lốc thương kia đã phá nát đường đao của Thiên Mặc, lần nữa đánh tới cây đao chắn trước người Thiên Mặc, đánh bay hắn ra phía sau, trên không Thiên Mặc vẫn nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị gãy mấy cây. Thiên Mặc đợi tới lúc này, dựa thế bay ra xa phía sau, lấy tấm độn không phù của Lâm gia đưa cho hắn, bóp nát. Không còn cách, hắn phải lấy tốc độ thật nhanh rời đi nơi này, nếu ở lâu thêm phút nào nữa sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn thật sự là mất a. Phù quang nổi lên cuộn Thiên Mặc ở giữa, ngay lúc hình bóng của hắn sắp biến thì một luồng kiếm quang trượt qua eo hắn, mang theo một tia máu. Thiên Mặc nộ khí nhìn nữ tu kia, hắn thật sự là hối hận, nãy giờ không có để ý tới con đĩ này, dĩ nhiên bị ả đánh lén. Cũng may là hắn đúng lúc dùng độn không phù, nếu không cho dù là nhục thân hắn cường hãn hơn nữa cũng bị luồng kiếm quang kia chém thành hai nửa. Hừ! Hai con cẩu kia, đợi ta tìm đến trả thù! Thiên Mặc hắn có thù tất báo, lấy đức báo oán vậy không phải Thiên Mặc hắn rồi. Chớp mắt Thiên Mặc đã bị phù quang bao bọc đưa đi.
- ĐM! Lại để tên này trốn thoát!
Nam tu kia nhìn vị trí Thiên Mặc biến mất, tức giận nói. Hắn một cái kim anh trung kì lại để một kim đan chạy mất, thật sự là mất mặt.
Bị truyền đưa đi, Thiên Mặc một trận ngất xỉu, cũng không đợi lâu, cảm xác ngất xỉu biến mất, Thiên Mặc hắn bị ném xuống thực địa.HắnHắn cũng không có buồn mở mắt mà ngồi xuống, ném một nạm thuốc lắc vào miệng rồi vận công chữa thương, việc cần thiết nhất lúc này phải khôi phục lại thực lực. Một cảm giác nóng nóng từ dưới mông truyền tới, Thiên Mặc không thèm để ý, phàm hỏa mà thôi, không ảnh hưởng gì tới hắn cả. Vết chém sâu trên eo đã ngừng chảy máu, vết chém này thực sâu, xém chút thì hắn lòi cả ruột non, ruột già, dạ dày cũng xổ ra luôn a. Lại một mùi thơm của thịt nướng truyền tới, Thiên Mặc kì quái, bất quá cũng không khiến hắn mở mắt, thứ nhất hắn không cảm thấy nguy hiểm, thứ hai dùng phàm hỏa nướng thịt hẳn là phàm nhân rồi, dù hắn đang bị như vậy nhưng một phàm nhân muốn lấy mạng hắn sợ rằng rất khó.
Không biết trải qua bao lâu, Thiên Mặc mở mắt, thần thức kiểm tra cơ thể một chút. Căn bản thương thế đã không còn đáng ngại, chân nguyên cùng thần thức hồi phục tám chín phần, cũng không cần phải quá lo lắng nữa.
- Tiểu tử, ngươi chữa thương xong rồi sao? Xong rồi thì trả lại con heo nướng kia cho ta đi!
Một giọng nói từ sau lưng hắn truyền tới, Thiên Mặc giật mình quay lại, chỉ thấy một lão đầu tóc bạc, râu dài cũng là màu trắng, hắn không thể nhìn rõ tu vi của lão giả tóc bạc này, xem ra người này hẳn là tu vi cực cao cùng với ẩn nấp tu vi rất tốt. Hắn cũng không có quá hoảng sợ, từ trên người lão giả này không có sát khí đối với hắn, mà dù là người này muốn giết hắn thì hắn cũng vô phương chạy trốn, tuy hắn còn một tấm phá không phù cấp bảy nhưng có lẽ hắn còn chưa kịp sử dụng thì đã bị người ta giết mấy lần rồi.