Éo! Nói đùa, hắn phải đi mấy cái tức sạn mới tìm ra một nơi ở, bây giờ lại đi nhường cho người khác, có thể là bên ngoài còn có nơi ở khác nhưng ai đảm bảo là hắn sẽ tìm được hoặc tìm được nhưng mất bao lâu thời gian a? - Ngươi nói gì? Thanh niên áo lam này như không tin vào tai của mình, hỏi lại lần nữa. - Ta nói là không có rảnh, đi chỗ khác chơi đi! Thiên Mặc khoát khoát tay, nhìn như kiểu đang xua đuổi trẻ trâu vậy. - Ngươi muốn chết! Thanh niên áo lam này nhìn bộ dạng của Thiên Mặc như vậy liền tức đến đỏ mắt, lôi ra một thanh kiếm mỏng kéo theo thanh âm ong ong rung động. Làm một thiên kiêu của tông môn, hắn còn chưa bao giờ bị một tên tán tu không gốc không rễ coi thường như vậy. Dùng ánh mắt của hắn có thể nhìn ra tu vi của tên trước mắt này chỉ dừng lại ở kim đan hậu kì mà thôi, hắn một cái huyền nguyên sơ kì còn không thể làm thịt tên áo đen kiêu đáng giết này? Nữ tu tiếp khách kia nhìn thấy hai người này có vẻ muốn động thủ liền kinh hoảng chạy lên nói:- Vị đạo hữu này, nơi này là Vạn Hương tức sạn, không phải Thánh Tuyền minh tự, nếu như muốn đánh nhau mà nói, xin mời ra ngoài cho. - Hừ! Thanh niên áo lam này nghe nữ tu nói như vậy ngược lại không có biểu hiện tức giận mà thu pháp bảo lại. Hừ một tiếng rồi đi ra ngoài. Nữ tu kia nói đúng, nơi này không phải địa bàn của hắn, ở nơi này nháo sự vậy Thánh Tuyền minh tự cũng không che chở được hắn, nơi này có rất nhiều người có thể dơ tay đập bẹp tông môn hắn, mà Vạn Hương tức sạn này là một trong số đó. Hắn đã âm thầm hạ ấn kí lên người tên áo đen kia rồi, đợi khi ra ngoài, hắn còn có rất nhiều cơ hội để thông tên này, chỉ là một cái kim đan tán tu cũng dám vô lễ với Câu Hồng hắn. Thiên Mặc cười nhạt, cũng không có nói gì mà quay lưng bước lên lầu. Mở ra căn phòng của mình, Thiên Mặc thần niệm quét ra, khi thấy căn phòng không có bất ổn mới ném ra trận kì, thiết lập nên một cái báo động trận cùng hộ trận cấp bốn. Mặc dù trong phòng đã có khốn sát trận bảo vệ khách nhân rồi nhưng chỉ là cấp ba thôi, ngược lại có cái tụ linh trận là cấp năm, làm cho linh khí trong phòng nồng nặc không ít. Căn phòng này rộng lớn, có cả phòng nhỏ dành cho việc luyện đan, luyện khí, hoặc để cho sủng vật ở. Thiên Mặc ngồi xuống, thần niệm trên thân kéo xuống một cái ấn kí, cái ấn kí này là do tên Câu Hồng kia để lại. Tên này tu vi huyền nguyên, bất quá thần niệm lại kém Thiên Mặc quá nhiều, muốn vô thanh vô tức đặt ấn kí lên người hắn đó chính là không thể nào. Thiên Mặc ngược lại không phá ấn kí này mà đặt lên góc áo. Tên này muốn giết hắn mà, phải để ấn kí này cho người ta tìm đến chứ, để xem khi đó ai thông ai.Thiên Mặc cũng không có dám đi vào Tạo hóa giới chơi Thiên Hy, nơi này có quá nhiều cường giả đi, hắn không dám liều mạng như vậy, trận pháp cao nhất ở đây cũng chỉ là cấp năm mà thôi, đối với cường giả kim anh trở lên thì như là tờ giấy mỏng không hơn.Lúc này luyện đan cùng luyện khí chắc chắn chỉ là hành động vô ích, muốn luyện ra đan dược cao hơn hoặc pháp khí tốt hơn hắn cần tu vi tiến thêm và có một đóa hỏa diễm. Không biết làm gì hơn, Thiên Mặc lại ngồi tại chỗ thôi diễn trận pháp, thời gian một đêm không dài lại còn hơn là ngồi không một chỗ. Một đêm qua đi, Thiên Mặc mở mắt ra, thời gian không dài nhưng việc thôi diễn có sự trợ giúp của thiên phú ngộ thiên lại giúp hắn có chút thu hoạch nhất định. Càng ngày thì Thiên Mặc càng cảm thấy thiên phú của hắn đáng sợ, tuy chỉ là thiên phú hậu thiên nhưng lại không kém bất kì thiên phú tiên thiên nào ( thiên phú hậu thiên là ý nói thiên phú có sau khi người sinh ra một thời gian sau đó, trải qua một sự kiện gì đó mà có thiên phú đặc biệt, ví dụ như một người chết lâm sàng, sau khi sống lại có thể xuất hiện khả năng tâm linh như nhìn thấy người âm chẳng hạn. Thiên phú tiên thiên là thiên phú có ngay khi người còn đang trong bụng mẹ mà theo thời gian thì thiên phú đó càng có thể bộc lộ rõ, ví dụ như khả năng tính nhẩm nhanh với con số rất lớn, khả năng hút các vật bằng kim loại, tất nhiên đây là mình lấy ví dụ trong đời sống thực mà thôi, còn ở thế giới tu chân thì mấy khả năng này rất chi tầm thường).
Thiên Mặc tính toán một chút, đấu giá hội cũng sắp bắt đầu rồi. Hắn đi xuống trả phòng rồi đi tới nơi tổ chức đấu giá. Đi trên đường, Thiên Mặc có cảm giác như chỉ sau một đêm thôi nhưng mà số người tăng gấp rưỡi. Danh nghạch tiến vài bí cảnh thì có hạn nhưng vẫn có nhiều người tới đay, không phải họ nghĩ là mình có thể chen một chân vào mà là họ đợi sau khi tu sĩ từ trong bí cảnh đi ra. Linh Sa bí cảnh có bao nhiêu đồ tốt chứ, chắc chắn sẽ có người bán ra vật phẩm sau khi thu thập được, những người đó tới sớm đây mong muốn mua vật phẩm từ tay những tu sĩ đó, tới sớm dành một chỗ ở. Sức hút của bí cảnh vẫn là rất mạnh.
Chỉ mất vài phút thì Thiên Mặc đã đi tới trước cửa đấu giá hội, lúc này tu sĩ đi vào vẫn là còn tấp nập cực kì, Thiên Mặc theo dòng tu sĩ này đi vào trong dựa vài con số ghi trên ngọc bài tìn chỗ. Trên ngọc bài là số 2000, Thiên Mặc quét thần niệm ra, rất nhanh thì tìm tới. Hắn bước nhanh tới, đây chỉ là một cái ghế lô bình thường tới mức không có gì để nói, đơn giản chỉ là một cái ghế ngồi được bố trí hộ trận đơn giản. Thiên Mặc ngược lại không có suy nghĩ nhiều, hắn bố trí thêm một cái che đậy trận cùng hộ trận cấp bốn. Nơi này quá nhiều cường giả, ở trong này hắn cũng cảm nhận được vài đạo khí tức cường đại, mà đang không ngừng tăng lên.
Đấu giá trường này rất rộng, nhưng mà rộng cũng có giới hạn, hơn hai ngàn người chen vào cũng gây nên cảm giác có chút chật, bên trong được chiếu sáng bằng quang minh thạch, tiếng ồn ào là không dứt, chưa đến giờ, Thiên Mặc lại không quen biết ai, đơn giản là ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
“ Coong”, qua khoảng hơn một tiếng, trong hội trường vang lên một tiếng chuông lớn. Thiên Mặc mở mắt, thần niệm quét ra thì thấy tu sĩ đã ngồi đầy hết, không sót một cái ghế thừa nào, còn ở tầng cao hơn thì có hơn chục cái phòng riêng, chục phòng riêng này hẳn là dành cho những vị khách có địa vị.
Ánh sáng trong hội trường tắt hết, chỉ còn ở giữa trung tâm hội trường là còn được chiếu sáng, trung tâm hội trường là cái đàn tròn cao. Lúc này ở đàn tròn còn đang nâng lên một người, kiểu như đi thang máy vậy, đợi khi mặt đàn tròn được lấp kín lại thì thần niệm của Thiên Mặc cũng đã nhìn rõ hình dáng tu sĩ kia. Đây là một lão giả mũi hồng, bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi, bất quá tuổi thật chắc chắn cao hơn gấp mấy lần cái sáu mươi, tu vi người này ngược lại là không yếu, theo như cảm nhận của Thiên Mặc thì có thể là kim anh hậu kì.
Xem ra buổi đấu giá này rất được xem trọng, ngay cả một người báo giá mà cũng mời luôn một kim anh cường giả. Lão giả này ôm quyền chào mọi người sau đó lên tiếng:
- Hoan nghênh các vị đạo hữu tới tham gian buổi đấu giá ngày hôm nay. Ta xin tự giới thiệu một chút, kẻ hèn là Lục Viêm, chắc hẳn là có nhiều đạo hữu cũng ra mắt ta. Hôm nay Lục Viêm ta sẽ mạnh dạn chủ trì buổi đấu giá này, chúc mọi người có thể mua về được vật phẩm mình yêu thích. Lời thừa bớt nói tránh mất thời gian, ta xin tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.
Lão giả Lục Viêm vung tay lên, sau đó hạ xuống. Trên tay lão xuất hiện một cái hộp ngọc.
- Món vật phẩm đầu tiên muốn bán ra là một bình giải độc đan cấp sáu, ở đây chắc hẳn phải có đạo hữu muốn đi vào Linh Sa bí cảnh. Giải độc đan này có tên gọi là Hóa độc linh, có thể hóa giải chất độc trở thành linh lực cung cấp ngược lại cho bản thân dùng. Khi vào bí cảnh có thể gặp phải khói độc, độc yêu thú, thụ độc, có một bình Hóa độc linh này coi như thêm một biện pháp bảo mệnh, coi như là không đi bí cảnh cũng có thể sử dụng khi đi mạo hiểm. Giá khởi điểm của một bình sáu viên Hóa độc linh này là mười vạn linh ngọc thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai ngàn linh thạch thượng phẩm!
- Mười ba vạn linh thạch thượng phẩm.
- Mười lăm vạn linh thạch thượng phẩm.
...
Lời của lão giả vừa dứt thì trên màn hình báo giá đã liên tục nhảy lên. Thiên Mặc lại lười để ý, thứ nhất hắn là một cái chuẩn đan sư cấp năm, đan dược không thiếu, thứ hai là hắn không hề sợ độc. Trước Hỗn độn thôn phệ quyết, độc gì cũng trở thành năng lượng cho hắn thôn phệ. Thiên Mặc không để ý không phải là người khác cũng như hắn, rất nhanh thì bình Hóa độc linh được mua đi với giá ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm, cái giá này coi như là hơi cao. Bất quá, thứ cần nhất mới là thứ quan trọng, linh thạch giữ lại mà mất mạng vì độc thì cũng như không.