- Siêu cấp ẩn thân! - Con yêu thú này ngẩng cao đầu mà nói.
- Siêu cấp ẩn thân?! - Thiên Mặc trợn mắt nhìn con yêu thú này.
- Phải!
Có vẻ con yêu thú này rất hãnh diện về thiên phú này, nói tới là cao giọng mà nói. Khuôn mặt của Thiên Mặc bỗng nhiên tím lại, hai hàm răng cắn
vào nhau,trông có vẻ như đang phải chịu đựng điều gì đó rất khổ sở vậy.
Con yêu thú thấy Thiên Mặc như vậy liền vọt tới bên cạnh lo lắng hỏi:
- Lão đại làm sao vậy? Sắp chết sao?!
Thiên Mặc không nhịn được nữa mà há miệng ra...
- Ha ha ha ha... Ta còn tưởng cái gì ghê gớm, hóa ra chỉ là một thuật ẩn
thân, ta cũng làm được, còn bày đặt siêu với chả cấp, khặc khặc...
- Hừ! Lão đại tưởng ai cũng thiếu hiểu biết như lão đại sao?
- Con khỉ nhà mày, thế mày dùng thiên phú siêu cấp ẩn thân của mày tao xem!
- Đến lúc đó đừng có há hốc mồm ra nghe chưa!
Nói xong, con yêu thú này liền chuyển sang vô hình, lúc đầu thì Thiên Mặc
còn có thể nắm bắt một chút khí tức của nó,nhưng chỉ sau một giây sau,
toàn bộ khí tức của con yêu thú này cũng bị biến mất hẳn, giống như là
chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy.
- Ủa, sao lại thế này?!! Mày đâu rồi?
Không thể trách Thiên Mặc kinh hoảng như vậy. Khi con yêu thú đầu rồng này
nói là thiên phú ẩn thân thì hắn lập tức nghĩ tới thuật ẩn thân mà ngay
cả tu vi luyện khí cũng có thể thực hiện được, nhưng mà cái thuật ẩn
thân này nếu như dùng trước mắt một người có cùng tu vi hoặc là tu vi
lớn hơn, thậm chí là tu vi thấp hơn một chút cũng giống như là bịt tai
trộm chuông vậy. Tại sao ư? Đơn giản, là một tu sĩ đôi khi không cần
dùng đôi mắt nhìn thì chỉ cần thần niệm là được rồi, mà điều đơn giản
hơn đó là nhận biết khí tức và dao động không gian, vì vậy muốn thuật ẩn thân này biểu diễn cho người thường xem còn được, chứ muốn dùng thuật
ẩn thân này trước mặt một tu sĩ thì cần phải tu vi người đó cao hơn rất
nhiều, có thể ẩn nấp khí tức bản thân và không làm cho đối phương phát
hiện ra dao động không gian mới được. Cũng như lần trước lần đầu tiên
gặp rắn con,Thiên Mặc cũng dùng thuật ẩn thân nhưng vẫn bị con rắn phát
hiện mặc dù khi đó nó chỉ là yêu thú cấp một sơ kì mà thôi. Bây giờ con
yêu thú này cư nhiên dùng thuật ẩn thân mà ngay cả Thiên Mặc hắn cũng
không thể phát hiện được, hắn không kinh hoảng mới là chuyện lạ.
- Thế nào? Ha ha ha... Lão đại cười tiếp đi!
Giọng nói của con yêu thú này phát ra từ bên phải Thiên Mặc, hắn theo quán
tính nhìn sang nhưng lại không phát hiện ra cái gì cả, lúc đó hắn lại
nghe thấy một tiếng nói bên trái:
- Bên này!
Câu nói này vừa kết thúc thì thân hình kì lạ của con long sư này hiện ra.
- Sao mày lại làm được vậy?
Thiên Mặc kinh ngạc hỏi con yêu thú.
- Đã nói là thiên phú mà! Chẳng phải là lúc nãy lão đại cười to lắm sao? Sao bây giờ lại kinh ngạc như vậy, hắc hắc!
- Coi như ngươi giỏi!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Thiên Mặc lại sóng to gió lớn. Thuật
ẩn thân bình thường không ra gì nhưng mà thiên phú này thì cực kì bá
đạo, có thiên phú này chẳng phải là trở thành vô hình thực sự hay sao?
Kiểu này muốn đánh lén hoặc chạy trốn rất dễ dàng hay sao, hắn cũng đang rất trông chờ vào thiên phú của mình, không biết sẽ như nào?!
- Có thiên phú này chẳng phải là muốn giết ai thì giết sao? - Thiên Mặc
nhìn con yêu thú hỏi, hắn thực sự có ý nghĩ này, có thiên phú này thì
cho dù là giết họ rồi họ cũng không biết tại sao mà chết.
- Khó lắm!
Con yêu thú lắc đầu.
- Tại sao? Chẳng phải có thiên phú này sẽ rất dễ dàng ẩn nấp sao?
Thiên Mặc khó hiểu hỏi.
- Thực ra thiên phú này rất tốt nhưng cũng chưa hoàn toàn ẩn núp được dao động không gian với lại cấp độ của em còn thấp lắm, nếu khi đang chiến
đấu mà người ta luôn cảnh giác thì rất khó đánh lén hoặc gặp một người
có tu vi cao thì cũng rất khó che dấu khí tức và dao động không gian.
- Hóa ra là vậy! Được rồi không nói nữa, đúng rồi, ngươi tại sao lại nở ra di tích này vậy?
Thiên Mặc rất kì quái điều này, nếu như có một yêu thú đặt quả trứng ở đây
thì không thể nào lại bỏ qua cái trọng khai thiên linh quả này được, có
thể yêu thú đó không biết tác dụng của loại quả này thì cũng không thể
để yên được vì linh tính của yêu thú rất cao, yêu thú cấp càng cao linh
tính càng cao, mà yêu thú có thể đi vào đây thì không phải cấp thấp
rồi.
- Từ khi ra khỏi quả trứng này thì em đã được một tia hồn niệm truyền vào trong đầu...
- Là gì?!
- Cứ bình tĩnh! Tia hồn niệm đó là chủ nhân của di tích này! Tia hồn
niệm truyền đó nói rằng người đó là một đại năng ở ngoài vũ trụ tiến vào đại lục này, tất cả những thứ ở đây đều do người đó đem đến, ngay cả
em cũng vậy!
- Ồ, hóa ra mày cũng không thuộc về nơi này. Thế người đó đâu rồi?
Thiên Mặc thú vị hỏi.
- Vị đại năng đó nói là bị kẻ thù hãm hại, bị thương nặng nên mới tới đây đó, cuối cùng vì vết thương quá nặng nên vẫn lạc ở đây luôn rồi, chắc
là thi thể người đó trong động phủ này rồi.
- Ừm, người đó còn nói gì nữa không?
- Vị đại năng đó còn nói rằng truyền thừa của ông ấy còn đang ở trong
động phủ, nhờ em ra ngoài tìm một người thích hợp để tới nhận truyền
thừa.
- Chẳng lẽ mày cố ý dẫn tao tới đây nhận truyền thừa?
Thiên Mặc ngạc nhiên nhìn vào con yêu thú mà hỏi.
- Phải?
- Tại sao? Mày không thấy tao tu vi thấp kém sao? Còn tư chất thì càng tệ hơn nữa!
- Người đó nói là không cần quan tâm tới tu vi hay tư chất, thậm chí
người đó còn nói là tu vi càng thấp càng tốt. Với lại từ lần đầu tiên
thấy biểu hiện của lão đại với em thì em đã thấy lão đại thích hợp rồi!
- Hóa ra là vậy!
Thiên Mặc gật đầu, không quan tâm tới tư chất là vì ở đây có trọng khai thiên linh quả, ăn vào một quả thì cần quan tam cái tư chất vớ vẩn đó làm gì. Nhưng việc không quan tâm tới tu vi, thậm chí là cần tu vi thấp thì hắn lại không nghĩ ra nguyên do. Còn chuyện lần đầu tiên gặp rắn con thì
hắn cũng biết tại sao con rắn thấy hắn thích hợp, đó chính là do tính
cách của hắn. Hắn xuất thân từ trái đất, không thích việc giết chóc cho
lắm, mặc dù là chỉ một con rắn nhưng làm yêu thú thì cũng đã có một chút linh trí rồi, nếu lúc đó là người khác sẽ không quan tâm mà thu khóm
thiên hương cô rồi không khéo bắt con rắn bán cho các quán tửu điếm làm
thịt. Còn hắn thì không làm như vậy, thậm chí còn cho con rắn vài viên
linh ngọc rồi khuyên nó tìm chỗ an toàn nữa. Đúng là luật nhân quả, nếu
lúc đó hắn là một kẻ hung hăng thì có được như bây giờ không? Không khéo hắn đã chết ở trong cái đầm lầy lôi điện đó rồi chứ còn làm gì có thể
đứng ở đây nữa!
- Chúng ta vào động phủ xem đi!- Thiên Mặc nói với con yêu thú.
- Được lão đại! - Có vẻ nó rất hào hứng về việc này.
- Khoan đã, để tao đặt cho mày một cái tên!
- Được được, lão đại đặt đi!
Nghe thấy được lão đại muốn đặt tên cho mình, nó tỏ vẻ rất vui, còn chạy lòng vòng quanh Thiên Mặc nữa.
- Tao có hai cái tên này, mày xem cái nào được?
- Hai tên nào? Lão đại nói đi!
- À, là “ lu lu” hoặc “ ki ki”!
- Ủa sao hai cái tên này nghe kì quá, lão đại tìm cái tên khác đi!
Mày mà không thấy kì mới là lạ - Thiên Mặc cười trong lòng. Nếu như con yêu thú này biết hai cái tên đó dùng để đặt cho chó thì không biết nó sẽ
làm gì Thiên Mặc.
- Vậy gọi mày là... Mày đầu rồng, thân sư tử,
cánh đen, phiến trắng, đuôi tím... Gọi là” Rồng Sư Tử Đen Trắng Tím Ba
Màu Lẫn Lộn “ đi!
- Oái! Lão đại đừng có đùa nữa, mau đặt một cái tên cho ra hồn đi.
- Ha ha, để ta nghĩ xem... Ừm gọi là Bạch Phiến thì không hay lắm, thôi gọi là Bạch Vũ đi!
- Bạch Vũ sao?! Ha ha! Cái tên này hay lắm, từ giờ tên của ta sẽ là Bạch Vũ!
Bạch Vũ nhảy cẫng lên có vẻ rất vui với cái tên này. Thiên Mặc nhìn nó mà
cũng lắc đầu ngán ngẩm, có cái tên mà cũng vui như vậy sao?
- Được rồi! Mau dẫn ta đi vào trong động phủ đi! Nhảy nhảy như phát điên vậy mày!
- Ồ, thế vào thôi!
Bạch Vũ nói xong liền đi về phía cửa, nhưng mà tới cửa lại không thể tiến
vào thêm một bước nào nữa cứ như là nó bị cái gì đó cản lại vậy. Bạch Vũ lui lại, quay đầu nhìn Thiên Mặc nói:
- Ở đây có cấm chế do người đó để lại!
- Thế thì phải làm sao bây giờ?
Thiên Mặc cụt hứng hỏi. Đây là một động phủ truyền thừa của đại năng ngoài vũ trụ a, tưởng là sắp lấy được bây giờ lại thấy cấm chế ngăn cách này,
Thiên Mặc hắn còn bình tĩnh mới là lạ. Bạch Vũ quan sát cái cấm chế này
một lúc rồi nói:
- Cái cấm chế này có đằng cấp cũng không cao
lắm, với lại đã đặt lâu rồi nên độ bền vững cũng giảm rất nhiều, có lẽ
sắp tự hủy rồi!
Thiên Mặc mừng rỡ nhảy lên một bước rồi hấp tấp nói:
- Sắp là khi nào vậy?!
Bạch Vũ làm bộ suy nghĩ tính toán một lúc rồi nói:
- Chắc cũng chỉ còn ba năm nữa thôi!
” Bốp chát “
- Oái! Sao lão đại lại hành hung em?!
- Hừ! Đánh thế còn nhẹ đó. Mày nói “sắp” mà tới ba năm sao? Tao không đợi được! Vợ tao còn chờ tao về xếp hình đó!
Thiên Mặc hắn đích thực là không thể chờ lâu như vậy, mặc dù không biết sau
khi ăn trọng khai thiên linh quả thì hắn đã hôn mê bao lâu nhưng hắn
chắc chắn là không dưới một năm đâu, hai năm sau hắn phải trở về Lâm gia rồi, ba năm sau cấm chế này mới mở làm sao đợi được? Hắn bây giờ đã
không còn lo lắng về tư chất nữa nhưng hắn cần phải ra ngoài tôi luyện,
không thể ngồi một chỗ được.
- Ồ! Lão đại có đại tẩu rồi sao?
- Chuyện đó không cần mày quan tâm, bây giờ tìm cách phá bỏ cấm chế này đi!
- Cách phá cấm chế này đơn giản là công kích trực tiếp thôi! Em nói ba
năm sau cấm chế này tự hủy là trường hợp không có ngoại lực tác động
vào...
- Ý của mày là nếu bây giờ công kích vào cái cấm chế này thì sẽ nhanh chóng phá bỏ được đúng không?
- Phải! Có lẽ chỉ cần nửa ngày là phá được nhưng đó là do trải qua năm
tháng lâu dài, cám chế trở nên lỏng lẻo mới có thể làm như vậy chứ nếu
không có mà đập cả đời cũng không làm gì được! Nhanh chóng côn kích
thôi!
Bạch Vũ nói xong liền nhảy lên phía trước dùng móng vuốt
cào vuốt vào khoảng không đó. Khoảng không này bị móng vuốt của Bạch Vũ
tấn công thì giống như mặt nước bị ném đá vậy, từng gợn sóng không gian
lan tràn ra trông hao mắt. Thiên Mặc thấy vậy cũng rút thanh đoản kiếm
ra rồi chém vào không gian gợn sóng đó. Một người một thú cùng miệt mài tấn công cấm chế này.
Một ngày sau...
- Mày nói nửa ngày mà sao một ngày trôi qua vẫn chưa phá được thế này!
Thiên Mặc thở hồng hộc, vừa chém liên tiếp vào cấm chế vừa hỏi Bạch Vũ bên cạnh.
- Xời, lúc đó em cũng ước chừng thế thôi, ai biết chính xác đâu?!
- Hả! Thế mà lúc đó nói hùng hổ lắm. Bây giờ tao mới phát hiện ra thiên phú mới của mày!
- Là gì vậy lão đại?!
- Siêu cấp tào lao!
- Ách!
” Rắc rắc “, cuộc nói chuyện của hai trẻ trâu kết thúc ở đay vì một tiếng động vang lên.
- Lão đại mau tránh ra sau đi!
Bạch Vũ hét lên với Thiên Mặc. Hắn nghe thấy vậy cũng không hỏi gì mà lui
lại vài bước. Bạch Vũ cũng lui lại một bước rồ há cái miệng đầy nhọn ra
rồi cắn về phía trước. “ Rắc rắc roạt” - hàng loạt tiếng vỡ vang lên,
khoảng không trước cử động phủ này như một tấm kính trong suốt đang bị
vỡ ra hàng nghìn mảnh vậy.