Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh nhạt mà to rõ, vang vọng tứ phương, để cho tất cả mọi người trong nội tâm chấn động.
- Tiểu tử này vậy mà chơi thật sự? Thực muốn khiêu chiến Chu Hạo sư huynh?
Chu Hạo sắp tức điên, tiểu tử này quả thực là quá ghê tởm, đã như vầy, vậy mình cũng không cần phải khách khí!
Trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia sát cơ, cười lạnh nói:
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi!
Khương Tư Nam cho đám người Dịch Phi một cái ánh mắt yên tâm, cất bước mà ra, lăng không đứng đó, đứng ở trên đỉnh Thiên Đạo Phong, một thân áo trắng bồng bềnh, dáng người thon dài, trên mặt treo nụ cười ôn hòa lạnh nhạt.
- Khương Tư Nam sư huynh này quá tuấn tú rồi, đáng tiếc chỉ ngưng tụ ra Kim Đan Nhất phẩm, ai...
Có nữ đệ tử đứng ngoài quan sát, trong ánh mắt lộ ra tiểu tinh tinh, vẻ mặt biểu lộ hoa si.
- Thôi đi... Lại soái thì có tác dụng gì? Cuồng vọng tự đại, dám khiêu khích Chu Hạo sư huynh, cái này khẳng định chết chắc rồi!
Có người khinh thường nói.
Khương Tư Nam đứng ở trên hư không, Chu Hạo cũng ánh mắt lạnh lẽo, vọt người bay lên.
- Chu Hạo, hôm nay trận chiến này, ngươi có dám cùng ta đánh cuộc một keo không!
Chu Hạo cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
- Hôm nay chiến một trận, ta bại, Khương Tư Nam ta tự phế toàn thân tu vi, rời khỏi Đại La Thiên Tông!
Khương Tư Nam vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao, bọn hắn cũng không nghĩ tới Khương Tư Nam ác như vậy, đây quả thực là không còn đường lui a, đem lời nói tuyệt rồi.
Dịch Phi cùng đám người Long Thu Nguyệt cũng thần sắc biến đổi, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ tiểu sư đệ thật sự là quá lỗ mãng, cái này thật đúng là không dễ xong việc, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc lo lắng.
- Ha ha ha, coi như ngươi có tự mình hiểu lấy!
Chu Hạo cười lớn một tiếng, cực kỳ thoải mái, một bộ nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Nhưng nếu ta thắng...
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói:
- Ta cũng không muốn ngươi tự phế tu vi, ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó đối với mọi người hô to ba tiếng “Chu Hạo ta là tuyệt thế phế vật”, ngươi có dám cùng ta đánh cuộc hay không?
- Cái gì?
Thần sắc Chu Hạo biến đổi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra sát cơ vô cùng nồng đậm, thanh âm vô cùng rét lạnh:
- Muốn ta dập đầu cho ngươi? Ngươi xem như cái gì? Một trận chiến này ta vốn còn muốn đánh bại ngươi, cho ngươi tự phế tu vi cút ra Đại La Thiên Tông, nhưng mà hiện tại ta cải biến chủ ý, ta nhất định phải tự tay phế ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!
- Ít nói nhảm, ngươi liền nói có dám đánh cuộc hay không a!
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói, tuy sắc mặt hắn lạnh nhạt, nhưng mà trong lòng bay lên một cỗ lửa giận, tượng đất còn có ba phần hỏa khí, Chu Hạo này một lần lại một lần khiêu khích, thật coi Khương Tư Nam hắn là quả hồng mềm, có thể tùy ý bóp sao?
- Đánh bạc, vì sao không đánh bạc? Khương Tư Nam ngươi đã tự tìm đường chết, ta đương nhiên sẽ thành toàn ngươi!
Chu Hạo lạnh lùng cười nói.
- Vậy thì lập Thiên Đạo thệ ngôn đi!
Thiên Đạo thệ ngôn là Tu Chân giả dùng danh nghĩa Thiên Đạo, lập xuống thệ ngôn, phàm là tu sĩ ở dưới Thiên Đạo đều bị Thiên Đạo ước thúc, nếu dám vi phạm thệ ngôn của mình, nhẹ thì tu vi tận phế, tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tan thành mây khói, trọn đời không được siêu sinh.
Bởi vậy Thiên Đạo thệ ngôn, là thệ ước nặng nhất, bất luận kẻ nào cũng không dám vi phạm.
Trong lòng Chu Hạo có chút nói thầm, Khương Tư Nam này lại dám lập Thiên Đạo thệ ngôn, hẳn thật có cái gì nắm chắc sao? Nhưng mà hắn bất quá là Kim Đan Nhất phẩm, tu vi cũng chỉ là Pháp Thiên Cảnh sơ kỳ, nơi nào đến lực lượng?
Cuối cùng Chu Hạo cho rằng, Khương Tư Nam bất quá là phô trương thanh thế, cười lạnh một tiếng đáp ứng.
Khương Tư Nam cùng Chu Hạo đều đồng thời dùng danh nghĩa Thiên Đạo thề, nói nội dung đổ ước một lần.
- Khương Tư Nam, nếu hiện tại ta ra tay, chỉ sợ ngươi cũng không phục, thắng tuyệt thế phế vật như ngươi, ta cũng không có bao nhiêu mặt mũi, hiện tại làm sư huynh, trước nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
Chu Hạo đứng chắp tay, một thân Tử Kim đạo bào bồng bềnh, khuôn mặt anh tuấn, khí tức vô cùng cường đại, cực kỳ bất phàm, nhìn Khương Tư Nam cười lành lạnh nói.
Hắn sở dĩ muốn nhường Khương Tư Nam ba chiêu, một là đối với Thiên Ẩn đại thần thông của mình có tự tin thật lớn, dựa vào thủ đoạn của Khương Tư Nam, muốn tiếp xúc đến mình cũng là việc khó, chớ đừng nói chi là tiến công.
Tiếp theo hắn như vậy cũng là làm ra một bộ sư huynh diễn xuất, ở trước mặt chúng đệ tử Đại La Thiên Tông dựng nên uy tín, trước mặt nhiều người như vậy, hung hăng dẫm nát Khương Tư Nam dưới chân, loại tư vị này là cực kỳ mỹ diệu.
- Ngươi xác định muốn nhường ta ba chiêu?
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt lộ ra thần sắc nghiền ngẫm.
- Hừ, đại trượng phu một lời đã nói, tứ mã nan truy, nếu không nhường ngươi ba chiêu, chỉ sợ ngươi thua cũng không phục, cứ việc đến đây đi, để cho ta nhìn tuyệt thế phế vật ngươi có thủ đoạn gì!
Thanh âm của Chu Hạo lạnh lùng nói, pháp lực toàn thân trở nên như ẩn như hiện, có phù văn thần bí lập loè, thân ảnh của hắn phảng phất như giấu ở trong hư không, lẳng lặng nhìn Khương Tư Nam.
- Đã như vầy, ta liền không khách khí!
Khương Tư Nam vừa dứt lời, một đạo khí tức mênh mông bao la mờ mịt, phảng phất như từ viễn cổ mà đến, tản ra Thái Cổ Hồng Hoang thần bí, lập tức từ trên người Khương Tư Nam thức tỉnh.
Oanh!
Kim quang sáng chói, vạn đạo thần quang tràn ngập ra, cánh tay của Khương Tư Nam vừa nhấc, trên cánh tay phảng phất như có vô số tinh thần lóe lên lượn lờ, phù văn thoáng hiện, một chưởng vỗ xuống!
Chu Hạo vốn cười lạnh, khuôn mặt lập tức cương cứng.
Một chưởng này vậy mà cho hắn một loại cảm giác không cách nào trốn tránh, phảng phất như cả phiến thiên địa đều là chưởng ấn, mà ngay cả ở chỗ sâu trong hư không cũng tràn đầy tàn ảnh của một chưởng này, chỉ trong nháy mắt, hắn còn không có kịp phản ứng, một thanh âm thanh thúy ở trong hư không vang lên.
- Ba!
Mọi người thấy, Khương Tư Nam một chưởng phảng phất như trực tiếp vỗ vào hư không, phá vỡ Thiên Ẩn đại thần thông của Chu Hạo, hung hăng đánh lên mặt của hắn.
Một chưởng này thế đại lực chìm, phảng phất như ẩn chứa thần lực vô cùng vô tận, thân ảnh của Chu Hạo như một đạo lưu quang, đột nhiên bay đi, một đầu đâm vào ngọn núi xa xa.