Thanh âm của Dịch Phi lạnh lùng nói, trong ánh mắt nhìn về phía La Á tràn đầy sát cơ.
Tiểu hòa thượng vuốt cái đầu nhỏ trơn bóng, có chút nghi hoặc nói:
- Đại ca, nếu trong Tinh Tuyệt Cổ Thành này, thực sự lưu lại sát trận của Hoàng Kim Chí Tôn, vậy vì sao hiện tại bọn họ không động thủ? Hết lần này tới lần khác phải chờ tới có người đạt được truyền thừa, hẳn là. . .
Con mắt tiểu hòa thượng sáng ngời, Đoan Mộc Hàn cũng nghĩ đến nơi này, thanh âm lạnh lùng nói:
- Không phải bọn hắn không muốn hiện tại động thủ, mà là bọn hắn căn bản cũng không có biện pháp thúc dục sát trận, chỉ sợ chỉ có nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, mới có thể được đến quyền khống chế Tiểu Thế Giới này, mới có thể thúc dục sát trận a!
Khương Tư Nam đi đến trước mặt La Á, nhàn nhạt nói:
- Ta nói đúng không? La Á Thiếu chủ!
La Á cười khổ một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khiếp sợ, nói:
- Không hổ là Khương Tư Nam phong ấn Ma Tôn, chỉ là phần cơ trí này liền vượt qua tất cả mọi người! Ngươi nói không sai, đây thật là một mục đích khác! Tinh Tuyệt Cổ Thành này mở ra, cũng đã bị Hoàng Kim tộc ta âm thầm động tay, tiến đến nhưng lại ra không được, chỉ chờ ở trong mười vị Thiếu chủ, có người nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, sẽ dẫn phát sát trận, tiêu diệt tất cả cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc!
Sau khi La Á nói xong, lập tức cảm giác được toàn thân lạnh như băng, trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía hắn đều tràn đầy sát cơ, còn như thực chất.
Khương Tư Nam chậm rãi nói:
- Hôm nay chúng ta chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là người của chúng ta đạt được truyền thừa, đương nhiên cái này hi vọng rất xa vời, mà thứ hai, là ngăn cản tất cả Hoàng Kim tộc Thiếu chủ đoạt được truyền thừa, tận khả năng hủy diệt truyền thừa chi địa!
- Về phần La Á này sao? Giữ lại mạng của hắn còn hữu dụng, chúng ta còn trông cậy vào đi theo hắn cùng một chỗ tiến vào truyền thừa chi địa! Nếu như ta dự kiến không sai, mười vị Thiếu chủ các ngươi khẳng định không phải theo địa phương Trọng Lê Trận Vương phá vỡ phong ấn tiến vào truyền thừa chi địa a? Khẳng định có những cửa vào khác!
La Á cảm giác được miệng đắng chát, thiếu niên trước mắt này quả thực là yêu nghiệt, phảng phất như có thể xem thấu hết thảy, lại có chiến lực nghịch thiên như thế, nhưng mà nhân vật như vậy hết lần này tới lần khác là Nhân tộc, nếu một khi lớn lên, sẽ tạo thành bao nhiêu uy hiếp cho Hoàng Kim tộc?
Nhưng mà những điều này không phải sự tình La Á muốn cân nhắc, hôm nay biết được còn có cơ hội sống, hắn tự nhiên cũng lên tinh thần, không dám có một tia giấu diếm, nói thẳng:
- Trọng Lê Trận Vương phá vỡ phong ấn tuy là một cửa vào, nhưng mà cửa vào của truyền thừa chi địa có rất nhiều, giống như mười vị Thiếu chủ chúng ta, mỗi người biết được cửa vào đều không giống, chỉ cần các ngươi tha ta một mạng, ta liền mang bọn ngươi theo cửa vào ta biết rõ tiến vào truyền thừa chi địa!
- Tốt! Nếu ngươi hảo hảo phối hợp chúng ta, chúng ta không ngại tha cho ngươi một mạng!
Khương Tư Nam bình tĩnh nói, sau đó một chưởng đem đập La Á hôn mê bất tỉnh, ném vào trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp.
Đã được biết âm mưu của Hoàng Kim tộc, tâm tình của mọi người đều có chút trầm trọng.
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, tăng lên thực lực của mình mới là trọng yếu nhất, Hoàng Kim tộc đã tặng không cho chúng ta nhiều bảo vật như vậy, vậy mọi người liền thừa cơ hội này, tranh thủ sớm ngày tăng tu vi lên tới nửa bước Vương giả, coi như là tiến vào truyền thừa chi địa, cũng có thể tự nhiên bảo vệ mình!
Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, ở chỗ này ngoại trừ Khương Tư Nam, Đoan Mộc Hàn cùng tiểu hòa thượng, vài người khác chỉ là Thông Thiên Cảnh, cổ điện này che giấu như thế, dễ dàng dùng để bế quan tu luyện.
Khương Tư Nam từ trong Trữ Vật Giới Chỉ của mười tám nửa bước Vương giả, đã tìm được rất nhiều Thuần Dương Đan, phân cho mấy người Dịch Phi cùng Long Ngưng Tuyết.
Tá trợ lấy những Thuần Dương Đan này, bọn hắn nhất định có thể ở trong thời gian ngắn nhất, đột phá đến nửa bước Vương giả.
- Ồ? Đại ca, hai pho tượng này thoạt nhìn rất không tầm thường a, giống như cất dấu cái gì đó!
Tiểu hòa thượng bỗng nhiên nhìn hai pho tượng trước mắt, đều mặc Hoàng Kim chiến giáp, thần sắc uy nghiêm, khí thế ngập trời, phảng phất như Chư Thiên đế vương, tay cầm Hoàng Kim thần kiếm, cả đám Kiếm Ý xông lên trời, để cho người kính sợ.
Không cần phải nói, hai người này nhất định đều là tổ tiên của Hoàng Kim tộc, nếu không cũng sẽ không đặt ở đây để cho người tế bái.
- Rầm rì, rầm rì!
Hoàng Nhi một mực ngủ ở trong ngực Khương Tư Nam, giờ phút này cũng tỉnh lại, nhìn hai pho tượng trước mắt, ánh mắt linh động hiện lên một tia nghi hoặc.
- Vèo!
Hoàng Nhi vậy mà trực tiếp từ trong ngực Khương Tư Nam bay lên, nhào về phía hai tượng đá.
- Hoàng Nhi, mau trở lại!
Trong nội tâm Khương Tư Nam bỗng nhiên cảm giác được không đúng, phảng phất như có một loại lực lượng không hiểu thức tỉnh, hắn vội vàng kêu Hoàng Nhi trở lại.
Nhưng mà, đột nhiên một tiếng Lôi Đình nổ mạnh truyền đến.
Oanh!
Hai tượng đá kia phảng phất như sống lại, hai con mắt kim quang sáng chói, lạnh lùng vô tình, lập tức liền nhìn thẳng Hoàng Nhi, sau đó bắn ra hai đạo thần quang sáng chói, thần quang mênh mông chói mắt, có một loại khí tức thánh khiết mà to lớn.
- Rầm rì, rầm rì!
Hoàng Nhi phảng phất như hưng phấn, trên người hiện ra từng sợi hỏa diễm kim sắc, hơn nữa ở trong hư không đan vào, phảng phất như tạo thành phù văn thần bí, vây quanh Hoàng Nhi bay múa, quang vũ bay tán loạn, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.
Khương Tư Nam vốn muốn ra tay, nhưng lập tức ngừng lại.
Hắn cảm giác được Hoàng Nhi giống như không có nguy hiểm gì, ngược lại đang nghênh đón một Đại Tạo Hóa!
Ông!
Trong hai tròng mắt bắn ra thần quang, lập tức liền đi tới bên người Hoàng Nhi, theo phù văn bên người Hoàng Nhi bay múa, vậy mà dần dần hóa thành một quang đoàn kim sắc, bao phủ Hoàng Nhi ở trong đó, từng sợi năng lượng tinh thuần bị Hoàng Nhi hấp thu tiến vào trong cơ thể.
Loại năng lượng mênh mông, thánh khiết mà thần bí này, phảng phất như còn muốn tôn quý hơn Thuần Dương chi khí, để cho Khương Tư Nam cảm thấy một loại khí tức kinh hồn táng đảm.
- Đây là có chuyện gì?
Khương Tư Nam có chút không rõ ràng cho lắm, bất đắc dĩ để La Á đi ra, làm cho hắn thanh tỉnh lại.