Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1577: Chương 1577: Kể lại quá khứ




Ai đều không ngờ, trận chiến cùng Thiên Hương Thánh Địa lần này sau cùng lại kết thúc với kết cục như vậy.

Trải qua trường đại kiếp kinh tâm động phách đó, cuối cùng vẫn chém giết được con ấu thú Hỗn Độn nguyên thú, nếu không sự tình sẽ diễn biến đến bước nào là điều không ai có thể tưởng tượng, khi ấy trọn cả Cửu Trọng Thiên Tiên giới đều gánh chịu tai kiếp.

Ông!

Quang mang chợt lóe, Nam Ngưng Vân hiện ra bên người Khương Tư Nam, tuy sắc mặt có vẻ trắng bệch, nhưng trong mắt lại đầy vẻ kinh hỉ.

- Tư Nam!

Khương Tử Hiên đi tới, nhìn Khương Tư Nam, trong mắt hiện ra cười, nhìn thấy Khương Tư Nam và Nam Ngưng Vân đều không sao, trong lòng hắn rất là cao hứng.

Mười mấy năm, đứa nhỏ mấy tuổi năm đó không ngờ đã trưởng thành đến cảnh giới như bây giờ, Khương Tử Hiên vừa cảm thấy xót lòng, lại cũng cảm thấy an vui.

- Phụ thân!

Khương Tư Nam hít sâu một hơi, trên mặt cũng hiện lên ý cười xán lạn.

Trong lòng vốn có phần kích động, mong đợi và không ít lời muốn nói, nhưng đến sau cùng lúc thật sự nhìn thấy Khương Tử Hiên, toàn bộ những thứ kể trên đều gói gọn trong hai chữ này.

Khương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Khương Tư Nam, sau đó nhìn Nam Ngưng Vân, trong mắt đầy vẻ lo lắng, nói:

- Nàng không sao chứ?

- Không sao!

Nam Ngưng Vân lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nam Mị Nương giữa hư không, nói:

- Muội muội, ngươi còn muốn đánh ư? Thiên Hương Thánh Địa đã sắp bị trận chiến này hủy rồi, chúng ta biết ăn nói thế nào với cha đã chết?

Năm đó cha biết tính tình ngươi rất cương liệt, tuổi trẻ khí thịnh, cho nên mới không truyền ngôi Thánh nữ cho ngươi, nhưng ta không ngờ ngươi lại coi trọng ngôi Thánh nữ như thế, nếu đã vậy, Thiên Hương đế kinh ta cho ngươi, chẳng qua ngươi phải bảo chứng thủ hộ tốt tộc nhân Thiên Hương Thánh Địa!

Sưu!

Vừa lúc đó, trong tay Nam Ngưng Vân xuất hiện một quyển kinh văn màu vàng, tán phát ra quang mang mênh mông, nháy mắt liền bay tới chỗ Nam Mị Nương.

Nam Mị Nương nhận lấy, nhìn Nam Ngưng Vân, trên mặt chớp qua vẻ phức tạp.

- Các ngươi đi thôi! Chuyện trước kia coi như xong, Hỗn Độn nguyên thú xuất hiện, sợ rằng đại kiếp sắp đi đến! Ngươi mang theo trượng phu và nhi tử, đi được càng xa càng tốt!

Nam Mị Nương đột nhiên nói, trong mắt lộ ra một tia thẫn thờ.

Kiên trì nhiều năm đi hận một người, nhưng đến sau cùng lại phát hiện, mình hận không nổi nữa, đó là thể nghiệm thế nào?

Khương Tư Nam nghe mà cũng kinh ngạc không thôi, thì ra Nam Mị Nương này lại là tiểu di của mình? Nhưng vì sao nàng lại thù hận mẫu thân như thế? Chỉ sợ không chỉ riêng mỗi vị trí Thánh nữ, hẳn còn có nguyên nhân sâu đậm nào sau đó nữa.

- Có chút chuyện không quản ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, cha luôn chưa từng vứt bỏ ngươi! Nếu có một ngày ngươi tới Hỗn Độn vực hải gặp hắn, tự nhiên sẽ hiểu ra hết thảy!

Nam Ngưng Vân khẽ thở dài một tiếng, sau đó kéo tay Khương Tư Nam và Khương Tử Hiên, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Toàn thân Nam Mị Nương run lên, lúc này đột nhiên vung tay lên, một đạo quang mang màu trắng bạc đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Nam Ngưng Vân.

Ánh mắt Khương Tư Nam khẽ chấn, nháy mắt liền nhận ra, đó là một con tiểu trùng, nhìn qua ngân quang lộng lẫy, cực kỳ thần bí, lại còn tán phát ra một cỗ băng lãnh khiến người không rét mà run

Chẳng qua lúc Khương Tử Hiên nhìn rõ con tiểu trùng trắng bạc kia, lập tức nhịn không được đột nhiên biến sắc.

- Nam Mị Nương, ngươi thật ngoan độc! Không ngờ trồng xuống Đồng Tâm cổ trong người Ngưng Vân, chẳng lẽ chính ngươi đều không sợ chết?

Khương Tư Nam vừa nghe được ba cũ Đồng Tâm cổ, thần sắc cũng chợt biến, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.

Cổ trùng, chính là thuật vu đạo sớm đã thất truyền từ thời thượng cổ, cực kỳ thần bí, hơn nữa tàn nhẫn ngoan độc, là húy kị của rất nhiều cường giả.

Mà Đồng Tâm cổ chính là một trong những loại cổ trùng thần bí nhất,

Hai con cổ trùng chia làm tử trùng cùng mẫu trùng, mẫu tử đồng tâm, tử trùng sẽ hấp thu máu thịt nguyên thần vật chủ, phản mớm mẫu trùng và vật chủ mẫu trùng, đến sau cùng hết thảy mọi thứ của vật chủ tử trùng sẽ bị vật chủ mẫu trùng cướp đi, là loại cổ trùng cực kỳ ngoan độc.

Trong người Nam Ngưng Vân bị Nam Mị Nương trồng xuống tử trùng trong Đồng Tâm cổ, cũng tức là nói nếu không có gì ngoài ý, không bao lâu nữa, Nam Ngưng Vân liền sẽ triệt để hồn phi phách tán, toàn bộ tinh hoa linh khí đều bị Nam Mị Nương cướp đoạt.

Khương Tư Nam sao có thể không tức giận? Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc mình vừa cứu được mẫu thân, ánh mắt mẫu thân u ám chi sắc, chỉ sợ lúc đó nàng đã biết mình sống được không lâu nữa.

- Hừ! Ta ngoan độc? Năm đó mẫu thân Nam Ngưng Vân hại chết mẫu thân ta, giờ ta chẳng qua chỉ thu hồi chút lợi tức từ trên người nàng thôi! Chẳng qua các ngươi cứu Thiên Hương Thánh Địa, ta cũng không muốn truy cứu quá nhiều, nhanh đi đi, bằng không đợi ta đổi ý, khi ấy thì không kịp nữa đâu!

Trong mắt Nam Mị Nương lộ ra một tia mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay nói.

Nhìn ra Khương Tư Nam và Khương Tử Hiên còn muốn phát tác, Nam Ngưng Vân ngăn cản bọn họ, thở dài một hơi nói:

- Muội muội, có chút chuyện ngươi không thấy được rõ ràng, đây là thật, rồi có ngày ngươi sẽ hiểu! Chúng ta đi thôi!

Thần sắc Nam Mị Nương vẫn rất băng lãnh, nhưng sau khi thấy đám người Nam Ngưng Vân đi xa, trong ánh mắt nàng lại lộ ra một tia phức tạp.

Đám người Khương Tư Nam hạ xuống trên một khối tinh cầu hoang vu ở Thần Tiêu Thiên.

Long Hoàng, Hoàng Thiên Y cùng với tiểu hòa thượng biết giữa Khương Tư Nam, Khương Tử Hiên và Nam Ngưng Vân có lời muốn nói, đều chủ động tránh sang một bên.

- Tư Nam, mấy năm nay, phụ thân ngươi và ta đều thẹn với ngươi, Vũ Đẹp có khỏe không? Mấy người gia gia đại bá bây giờ thế nào?

Nam Ngưng Vân vỗ về khuôn mặt Khương Tư Nam, trên mặt tràn đầy vẻ từ tường cùng hổ thẹn.

- Mẹ, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa! Ta biết ngươi và phụ thân đều có nỗi khổ bất đắc dĩ, ta không trách các ngươi! Vũ Điệp và mấy người gia gia đại bá đều rất tốt, các ngươi không cần nhớ mong...

Khương Tư Nam khẽ cười, kể lại đại khái mọi chuyện từ lúc mình ra khỏi Kiền Nguyên vực.

Nghe được cố sự một đường trưởng thành của Khương Tư Nam, đặc biệt là những lúc mạo hiểm, Nam Ngưng Vân và Khương Tử Hiên khi thì kinh ngạc, khi thì lo lắng, khi thì vui sướng, trong đầu bọn họ phảng phất hiện ra từng bước đường mà Khương Tư Nam đã đi.

- Con ta, không hổ là người Khương Tộc! Ngươi có được thành tựu như thế, không riêng gì ta, cả mấy người gia gia đại bá đều cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi!

Trên mặt Khương Tử Hiên mang theo ý cười ôn hòa, hai mắt lại sớm đã ướt át.

Bạch Mã tướng quân thân kinh trăm chiến, là quân thần Đại Kiền đã từng bày mưu lập kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, giờ nghe được bước đường trưởng thành của con trai mình, trong lòng vẫn nhịn không được tung trào cảm xúc.

Khương Tư Nam cũng biết được những chuyện phụ mẫu mình trải qua trong thời gian qua.

Thì ra năm xưa Nam Ngưng Vân bị thương trong Hỗn Độn vực hải, chuyển thế đến Chân Cương Giới, đến sau gả cho Khương Tử Hiên, chỉ là sau này lúc bị cường giả Tinh Thần Sơn vây công ở Kiền Nguyên vực, hai người suýt chết lại sống, lạc vào trong vết nứt hư không, tiến vào Thái Sơ đại thế giới, hơn nữa Nam Ngưng Vân còn thức tỉnh ký ức tiền thế.

Bởi đương thời Thiên Hương Thánh Địa đang ở vào sinh tử quan đầu, bị mấy đại cừu gia nhắm vào, thế nên Nam Ngưng Vân sốt ruột mới cùng Khương Tử Hiên đi tới Tiên giới, vốn bọn họ tính toán, chỉ cần giải nguy nan cho Thiên Hương Thánh Địa Tiên giới xong liền phản hồi Kiền Nguyên vực tìm kiếm đám người Khương Tư Nam, nhưng không ngờ nhiều năm trôi qua, Khương Tư Nam lại đã một đường truy theo bước chân hai người đi tới nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.