- Hắc hắc, ở trong Thần Tiên học viện này, muốn tìm người gây chuyện còn cần phải có thù hận ư? Gần gần nhìn không thuận mắt là đủ rồi, huống hồ đến nơi đâu cũng có cảnh đệ tử cũ chèn ép đệ tử mới cả, chẳng qua e là bọn họ nhắm sai người, Giang sư đệ không phải đậu hủ mềm, mà là ván sắt!
Xích Lạc Lạc có phần hạnh tai nhạc họa (cười trên nỗi đau của người khác) cười nói.
Vừa lúc đó, trong sơn cốc Cổ Thần viện, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đó là một thiếu niên áo trắng, vóc người cao ngất như kiếm, nét mặt thanh tú, tóc dài đen bóng tùy ý phi tán sau gáy, mắt như sao sáng, tán phát ra một luồng khí tức tự nhiên mà thuần tịnh.
Giống như một phàm nhân không có bất kỳ tu vị nào, từ trong sơn cốc đi ra, nhất thời khiến cho đám người đang sôi trào đột nhiên bình tĩnh.
- Hắn... Hắn chính là Giang Nam!
Trong đám đông, đột nhiên có người hô to một tiếng, nháy mắt khiến cho hiện trường lần nữa sôi trào.
- Cuối cùng cũng chịu đi ra! Nhìn thì có vẻ tuấn tú đấy, hóa ra là một đứa tiểu bạch kiểm, chẳng qua tiểu bạch kiểm lại càng không được, lão tử ghét nhất loại này, chờ ta hái đầu hắn xuống làm vò đựng nước tiểu!
Một đại hán trên mặt có vết sẹo cười lớn nói.
- Không sai! Con rùa rúc đầu này xem ra cũng biết mình tránh không nổi nữa, các ngươi xem, sau lưng hắn ngay cả một người của Cổ Thần viện đều không có, xem ra người Cổ Thần viện cũng bị hù sợ, lần này chúng ta phải giáo huấn tiểu tử này một trận ra trò mới được, phải cho hắn biết, không phải cứ có quan hệ là có thể trở thành đệ nhất trên Tân Duệ bảng!
- Đúng vậy, ta thấy đứa tiểu bạch kiểm này dưới tay ta chắc mười chiêu đều ngăn không được!
- Mười chiêu? Triệu sư huynh, ngươi có nhấc cao hắn quá không đấy? Ta thấy tiểu tử này chắc không chống nổi ba chiêu của ngươi đâu!
- Nào cần ba chiêu, Triệu sư huynh chỉ dùng một chiêu là đủ rồi...
Chúng nhân bật cười ha hả, nhìn Khương Tư Nam từng bước đi ra từ trong sơn cốc, như một quần sói đói thèm thuồng nhìn thỏ con, trên mặt đầy vẻ bất thiện.
- Đúng là không biết chết sống! Đợi lát nữa để xem các ngươi khóc thế nào!
Xích Lạc Lạc cười lạnh một tiếng nói.
Thần sắc Khương Tư Nam cực kỳ bình tĩnh, không có biến hóa gì, phảng phất lời chúng nhân chỉ như gió thoảng bên tai, căn bản không ảnh hưởng gì đến tâm cảnh hắn.
Hắn từng bước đi tới, dường như mang theo một loại tiết tấu thần bí, mỗi một bước đều đạp ở trong lòng chúng nhân, hắn nhìn tịnh không cao lớn, thậm chí còn có phần gầy yếu.
Nhưng thân ảnh hắn trong lòng chúng nhân lại lập tức bành trướng lên, phảng phất hắn trở thành trung tâm thiên địa, đứng trên đỉnh chín tầng mây, cúi nhìn chúng sinh.
- Thiên địa cộng hưởng? Khu khu một tên thất tinh cổ thần, cánh nhiên có được ngộ tính cường đại như thế! Không trách ngay cả hộ pháp đại nhân đều coi trọng hắn!
Trong mắt thanh niên áo tím tên Phương Tuyền đứng ở nơi xa đột nhiên lộ ra một tia kinh ngạc, càng thêm tập trung quan sát Khương Tư Nam.
- Dám phế vật này chỉ là món khai vị, nếu cả chúng mà ngươi đều ăn không vô, vậy thì đúng là uổng phí sự coi trọng mà hộ pháp đại nhân dành cho ngươi!
Phương Tuyền thì thào lẩm bẩm nói.
- Giang Nam, với chút tu vị kia của ngươi, dựa vào cái gì mà trở thành đệ nhất Tân Duệ bảng, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến, ngươi dám tiếp nhận hay không?
Nhìn thấy Khương Tư Nam đến gần, tên tráng hán khôi ngô trên mặt có vết sẹo lập tức nhịn không được nữa, nhảy đi ra, vẻ mặt kiêu ngạo hét nói.
- Một tên, hai tên... Năm mươi sáu tên... Chín mươi mốt tên...
Khương Tư Nam không thèm nhìn tráng hán trước mắt, ánh mắt trực tiếp vượt qua đối phương, quan sát đám đông đệ tử Đế Tiên viện khí thế hung hung ngoài cửa, miệng thì thào nhẩm đếm.
- Giang Nam, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi điếc à? Tên nọa phu, rốt cục có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta không?
Thấy Khương Tư Nam không để ý mình, sắc mặt tráng hán khôi ngô trở nên cực khó coi, lạnh giọng nói.
Trong Thần Tiên học viện tịnh không cấm chỉ giao lưu cắt mài, nhưng tất phải được song phương đồng ý, hơn nữa không thể hạ tử thủ, bằng không sẽ bị phế trừ tu vị đuổi ra khỏi Thần Tiên học viện.
Thế nên tráng hán khôi ngô tuy muốn động thủ, nhưng tất phải trưng cầu Khương Tư Nam đồng ý mới được.
- Một trăm lẻ tám, một trăm lẻ chín... 167, 168, ... 221!
Khương Tư Nam không gấp không chậm đếm đến người cuối cùng.
- Cánh nhiên chỉ đến mỗi 221 người, đúng là khiến ta thất vọng quá!
Khương Tư Nam khẽ thở dài một tiếng, trong mắt cũng chớp qua một mạt thất vọng.
- Giang Nam, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, rốt cục ngươi có nghe hay không? Ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi không có tư cách trở thành đệ nhất Tân Duệ bảng, ngươi rốt cục có dám ứng chiến hay không?
Tráng hán khôi ngô giận đến độ lửa bốc ba trượng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cả người sắp sấn đến chỗ Khương Tư Nam.
- Hả? Các ngươi muốn khiêu chiến ta? Chiến a, sao còn không chiến?
Khương Tư Nam đột nhiên khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, có vẻ ngập tràn sức sống.
- Cũng được, xem ra ngươi còn có chút huyết tính! Vậy lại đến đi!
Tráng hán khôi ngô trên mặt có thương sẹo rống lớn một tiếng, lập tức muốn vọt tới chỗ Khương Tư Nam.
- Ngừng!
Khương Tư Nam vội vàng nói một câu với hắn, khẽ cười nói:
- Ta nói là các ngươi, không phải mình ngươi! Ta phải tranh thủ thời gian, còn cần đi Thần Binh các và Hỗn Độn Điện một chuyến nữa, không hơi đâu rảnh rỗi phí thời giờ chơi đùa ở đây, các ngươi cùng lên đi!
- Cái gì? !
Tráng hán khôi ngô thoáng sững sờ, sau đó lập tức đại nộ.
Không riêng gì hắn, tất cả người tiến đến lấp trước cửa chính Cổ Thần viện đều nổi giận, ai nấy chỉ thẳng vào mặt Khương Tư Nam lớn lối mắng to.
- Hắn điên rồi à? Khu khu một tên thất tinh cổ thần, cũng dám nói muốn chúng ta cùng nhau lên?
- Ta thấy tiểu tử này ra vẻ vậy thôi, chứ rõ ràng thực lực không được, ý đồ muốn thông qua phương thức này để dọa lui chúng ta, đúng là ấu trĩ!
- Nếu hắn đã tự đại như vậy, thế chúng ta cùng nhau lên, đánh cho mẹ hắn đều nhận không ra hắn!
- Hung hăng chỉnh sửa hắn!
Chúng nhân đều nghĩa phẫn điền ưng, phảng phất đang bị Khương Tư Nam nhục nhã, trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam chất đầy sát khí băng lãnh.
- Các ngươi đúng là lắm chuyện ! Ta đã nói cùng lên thì cứ nhào lên, nếu đã thế, vậy ta ra tay trước!
Khương Tư Nam lắc lắc đầu, khẽ thở dài một hơi,
Ngang!
Miệng Khương Tư Nam đột nhiên bạo phát ra một đạo long ngâm kinh thiên, vang vọng vòm trời, chấn cho màng nhĩ chúng nhân vang dậy.
Mà từ trong người Khương Tư Nam cũng đồng thời phun trào ra thần hi vàng rực vô cùng cuồng bạo, giống như thiên hà cuồn cuộn, lúc này hắn làm gì còn như thiếu niên nhà bên? Rõ ràng là một Chân Long hình người, bạo phát ra khí tức khiến trọn cả phiến thiên địa này đều run rẩy.
Ầm ầm!
Khương Tư Nam oanh ra một quyền, tráng hán khôi ngô trước mặt phảng phất bị hù ngu, trực tiếp bị một quyền của hắn oanh bay mấy ngàn trượng, hung hăng nện lên lưng núi nơi xa, núi đá nứt vỡ, bụi khói mù mịt.
Tiếp theo đó, Khương Tư Nam một khắc không ngừng, cả người như một đạo thiểm điện vàng rực, tung hoành ngang dọc trong hơn hai trăm đệ tử thiên tài, quyền ra như long, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng vô cùng hạo hãn, liền cả tòa thần nhạc gần đó đều bị hắn trực tiếp oanh thành phấn vụn, càng đừng nói tới đám đệ tử thiên tài chỉ có tu vi Kim Tiên viên mãn kia.
A...
Hơn hai trăm đệ tử thiên tài kia phảng phất bị hù ngu, dưới công kích cuồng bạo của Khương Tư Nam, cánh nhiên không có chút sức đề kháng nào, xương sườn ai nấy lần lượt bị chấn gãy, miệng liên tục ho ra máu, bị Khương Tư Nam đánh cho bảy nghiêng tám ngả.
Không kham nổi một kích!