Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1292: Chương 1292: Kỷ Ly




Hơn nữa, để cho Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh chấn động chính là, hai người bọn họ phát hiện, trong Thiên Kiếm Tiên Sơn này, trừ Huyễn Kiếm Đạo vừa rồi mình lĩnh ngộ, thì pháp lực, thần thông, Nguyên Thần của bọn hắn thậm chí là lực lượng thân thể cũng đều không thể sử dụng !

Nói cách khác, vô luận là người nào, ở trong Thiên Kiếm Tiên Sơn, chỉ có thể dựa vào mình lĩnh ngộ Kiếm đạo đến ngăn địch!

Trong nháy mắt tâm của Khương Tư Nam liền nguội lạnh một nửa, không biết phỉ báng chủ nhân của Thiên Kiếm Tiên Sơn này bao nhiêu lần.

- Đây không phải chơi chúng ta sao?

Khương Tư Nam cười khổ.

Sở dĩ Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh có thể đột phá Huyễn Kiếm Đạo biến thành không gian, cũng không phải chân chính tìm hiểu Huyễn Kiếm Đạo, mà là dùng phương pháp mưu lợi, có thể nói hai người bọn họ bây giờ đối với Huyễn Kiếm Đạo căn bản chỉ là tìm hiểu da lông mà thôi.

Mấu chốt nhất là, trên đầu Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh đều có một viên Thiên Kiếm Tâm kim sắc, nếu để cho người khác chứng kiến, làm sao có thể không động tâm, lao tới cướp đoạt? Thiên Kiếm Tâm này là có thể cướp đoạt, hơn nữa cuối cùng chất lượng của Thiên Kiếm Tâm, trực tiếp quan hệ đến có thể đạt được cơ hội khảo hạch cuối cùng hay không.

Khóe miệng của Mộng Thương Sinh cũng có chút run rẩy, cười khổ nói:

- Tư Nam, ta xem chúng ta vẫn là trước ly khai nơi này đi, có Thiên Kiếm Tâm kim sắc, chúng ta nhất định có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra Huyễn Kiếm Đạo chính thức, đến lúc đó sẽ có được lực tự bảo vệ mình nhất định!

Coi như là dùng tư chất yêu nghiệt của Mộng Thương Sinh, giờ phút này cũng không thể làm gì, hiện tại hai người giống như phàm nhân không có bất luận pháp lực thần thông gì, trong lúc nhất thời để cho hai người rất khó tiếp nhận.

- Cũng chỉ có thể như vậy! Trước tìm một chỗ trốn a, nếu không bị người khác chứng kiến, liền thảm rồi!

Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh nhìn nhau, đều tiềm hành về phía Thiên Kiếm Tiên Sơn.

Hai người bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, Thiên Kiếm Tiên Sơn dù sao xuất hiện thời gian còn ngắn, người có thể nhanh như vậy tiến vào chỉ sợ không nhiều, cho nên xác suất có thể cùng hai người bọn họ gặp nhau thật sự quá thấp.

Thiên Kiếm Tiên Sơn như một thanh Thông Thiên thần kiếm, đâm rách vân tiêu, không biết cao mấy nghìn vạn dặm, tràn ngập mây mù nhàn nhạt, trên tiên sơn hào quang sáng chói, khí lành bốc hơi, cảnh tượng như Tiên gia Động Thiên.

Nhưng ở trong Thiên Kiếm Tiên Sơn ghé qua, Khương Tư Nam cảm giác được chung quanh từng cọng cây ngọn cỏ, một núi một thạch, tất cả đều ẩn chứa Kiếm Ý thần diệu, có mềm dẻo, có kiên cường, có như Liệt Hỏa xâm nhập, có như mưa xuân nhuận vật, Kiếm Ý bao hàm toàn diện, để cho Khương Tư Nam cảm giác được, phảng phất như đặt mình trong kiếm hải.

Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh cũng không có vội vã lên núi, mà đến trong sơn cốc vắng vẻ, bọn hắn chuẩn bị trước tránh né một thời gian ngắn, tu luyện thành Huyễn Kiếm Đạo, có lực tự bảo vệ mình nhất định rồi nói sau.

Trong Thiên Kiếm Tâm kim sắc, giảng thuật rất nhiều các loại quy tắc của Thiên Kiếm Tiên Sơn, ví dụ như Thiên Kiếm Tâm có thể bị người khác cướp đi, có thể dung hợp tiến hóa, ví dụ như trong Thiên Kiếm Tiên Sơn này, có 3000 kiếm nhai, ẩn chứa 3000 kiếm đạo pháp tắc, mỗi lĩnh ngộ một loại kiếm đạo pháp tắc, có thể đạt được một viên Thiên Kiếm Tâm, ví dụ như Thiên Kiếm Tâm có thể tẩy luyện thân thể, để cho người tu thành tiên cơ kiếm cốt, càng thêm thân hòa Kiếm đạo...

Mặc kệ Thiên Kiếm Tiên Sơn này mê người như thế nào, nhưng điều kiện tiên quyết phải có lực tự bảo vệ mình mới được.

Như Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh, tuy đã nhận được Thiên Kiếm Tâm kim sắc, nhưng chính là mưu lợi thông qua khảo hạch, không có lĩnh ngộ Huyễn Kiếm Đạo, nếu bị người khác gặp được, chỉ sợ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Khương Tư Nam xem như đã nhìn ra, Thiên Kiếm Tiên Sơn này là khảo nghiệm ngộ tính Kiếm đạo của một người, chỉ sợ là lão quái vật nào đó ở Tiên giới nhàm chán, nghĩ ra phương pháp tìm kiếm đệ tử a.

Khương Tư Nam một đường phỉ báng, một đường đi theo Mộng Thương Sinh cẩn thận từng li từng tí tiềm hành.

Đồng thời, Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh cũng không ngừng tìm hiểu Thiên Kiếm Tâm, lĩnh ngộ Huyễn Kiếm Đạo tinh túy, muốn tu luyện thành công kiếm đạo pháp tắc này.

Nhưng sự tình để cho Khương Tư Nam không muốn thấy nhất đến hay vẫn xảy ra.

Ông!

Một mảnh hào quang sáng chói lập loè, ở trước Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh, bỗng nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi sắc mặt hơi có chút tái nhợt.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trong đôi mắt tinh quang lập loè, bờ môi rất mỏng, cho người cảm giác rất cay nghiệt.

Trên đỉnh đầu của hắn, có một viên Thiên Kiếm Tâm màu trắng, tản ra hào quang óng ánh, từ đó tản mát ra một loại khí tức vô cùng sắc bén.

Người trẻ tuổi vừa nhìn thấy Thiên Kiếm Tâm kim sắc trên đỉnh đầu Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh, trong ánh mắt lộ ra một tia tham lam.

Trong nội tâm Khương Tư Nam không ngừng kêu khổ, cái này thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.

Hôm nay, Khương Tư Nam chỉ có thể gửi hi vọng ở người trẻ tuổi này kiêng kị Thiên Kiếm Tâm kim sắc, không dám đơn giản công kích, đồng thời hắn và Mộng Thương Sinh nhìn nhau, đều nắm chặt thời gian tìm hiểu huyễn kiếm pháp tắc trong Thiên Kiếm Tâm.

Trên người Khương Tư Nam có hơn mười vạn Chân Linh đồng thời tìm hiểu, mà Mộng Thương Sinh càng yêu nghiệt trong yêu nghiệt, bởi vậy hai người lĩnh ngộ Huyễn Kiếm Đạo đều cực nhanh.

Chứng kiến Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh, vẻ tham lam trong ánh mắt người trẻ tuổi lóe lên rồi biến mất, lập tức giả bộ như thành khẩn nói:

- Hai vị đạo hữu, tại hạ Bắc Băng Châu Côn Ngô Tông Kỷ Ly, không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Kỷ Ly vừa nói chuyện, một bên tùy ý đi về phía Khương Tư Nam.

Tuy hắn kiêng kị Thiên Kiếm Tâm kim sắc của Khương Tư Nam cùng Mộng Thương Sinh, nhưng hắn lại từ trong Thiên Kiếm Tâm của hai người cảm thụ không đến bất luận pháp tắc gì chấn động, để cho hắn có chút nghi hoặc.

- Nguyên lai là Kỷ Ly đạo hữu, tại hạ Giang Nam, đây là sư huynh của ta Thương Sinh, chúng ta đều là đệ tử Thần Tiêu Cung của Đông Trạch Châu!

Khương Tư Nam vừa cảnh giác, vừa nghiêm trang nói hưu nói vượn.

Dù sao hiện tại tu vi đều bị hạn chế, ai cũng không biết ai, Khương Tư Nam nói mình là đệ tử Thần Tiêu Cung, một chút tâm lý gánh nặng cũng không có.

- A? Nguyên lai là hai vị sư huynh của Thần Tiêu Cung, tại hạ hữu lễ! Ta cùng Lôi Chấn Đại sư huynh của quý tông từng có duyên gặp mặt một lần, không biết hắn lần này tới không?

Ánh mắt Kỷ Ly lóe lên, khẽ cười nói.

- Lôi Chấn sư huynh tự nhiên đến rồi, Ngũ Lôi Thiên Cương quyết của hắn đã tu luyện tới cực điểm, đang muốn mượn nhờ cơ duyên trên Thiên Kiếm Tiên Sơn, đến bước ra một bước cuối cùng!

Trên mặt Khương Tư Nam treo nụ cười thân thiết, không để lộ ra một tia tin tức.

Quả nhiên, thời điểm nghe tới Ngũ Lôi Thiên Cương quyết, trong ánh mắt Kỷ Ly lộ ra một tia kiêng kị, lập tức cười nói:

- Đã như vầy, ta liền không quấy rầy, tại hạ đi trước một bước! Hai vị sư huynh xin cứ tự nhiên!

Nói xong, Kỷ Ly chắp tay cười cười, quay người đi ngay.

Khương Tư Nam hơi sững sờ, thật không ngờ Kỷ Ly này tiêu sái như vậy, nói đi là đi, nhưng trong lòng hắn cũng thở dài một hơi, cuối cùng là tránh thoát một kiếp.

- Không tốt! Tư Nam, chúng ta nhanh ly khai!

Thần sắc của Mộng Thương Sinh bỗng nhiên biến đổi, lôi kéo Khương Tư Nam chạy như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.