Kiếm thứ ba, thần quang rừng rực, như cảnh tượng phi tiên khủng bố xuất hiện, Thiên Địa phảng phất như bị một kiếm này chia làm hai nửa, ở trong ánh mắt không dám tin của Bạch Tông Nghĩa, tất cả hộ thể Linh khí trên thân thể hắn lập tức tạc toái, đột nhiên bị chém thành hai khúc.
Trên hư không, huyết vũ huy sái.
- Khương Tư Nam, nguyên lai ngươi vậy mà trốn ở chỗ này, chờ cao thủ tam tông đến, ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn...
Nguyên Thần của Bạch Tông Nghĩa xuất hiện ở trong hư không, sắc mặt mang theo thần sắc ác độc, gắt gao nhìn Khương Tư Nam, thả vài câu ngoan thoại liền muốn chạy trốn.
- Ca băng!
Nhưng mà sau một khắc, hắn lời còn chưa nói hết, Long Hoàng liền lén lút bay đến bên cạnh hắn, miệng rồng một ngụm liền nuốt nguyên thần của hắn xuống.
- Nói nhảm thật đúng là nhiều, không lo đào tẩu, đáng đời bị Long gia gia nuốt!
Long Hoàng một bộ say mê, dương dương đắc ý cười to nói.
Bạch Tông Nghĩa dù sao cũng là Thông Thiên Cảnh đỉnh phong, cơ hồ sắp đạt đến nửa bước Vương giả, vô cùng cường đại, Nguyên Thần của đại năng như vậy, đối với Long Hoàng mà nói, có thể nói đại bổ.
Trong lòng đất vạn trượng dưới Thần Ma cổ chiến trường, có một khu kiến trúc khổng lồ mà cổ xưa.
Những cung điện, thạch tháp, lầu các kia đều hiện lên màu đen, tản mát ra khí tức cổ xưa mà tang thương, phảng phất như đã trải qua vô số tuế nguyệt.
Trên trăm Hắc bào nhân đứng ở trong cung điện, khuôn mặt mỗi người đều bao phủ ở trong áo đen, chỉ có đôi mắt, lạnh như băng mà bạo ngược, nhưng mà giờ phút này tất cả đều lộ ra thần sắc vô cùng cuồng nhiệt, sùng kính nhìn tế đàn trước mặt.
Tế đàn hình vuông, phía trên bị phù văn rậm rạp chằng chịt bao phủ, trên phù văn còn có huyết dịch màu đỏ sậm đang lóe lên, lộ ra cực kỳ quỷ dị, từng sợi sương mù từ trên tế đàn chảy ra, tản mát ra khí tức hắc ám vô tận, toàn bộ dũng mãnh vào thi thể không đầu trên tế đàn.
Thi thể không đầu kia rất kỳ dị, chỉ có một cánh tay, hơn nữa nửa người đều bị đánh nát, khô quắt, nhưng mà ở trong những sương mù mờ mịt kia, thi thể không đầu như một trái tim có tiết tấu rung rung, không ngừng hấp thu những sương mù màu đen kia, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức mênh mông vô tận, để cho tất cả mọi người kinh hồn táng đảm, hơn nữa đang không ngừng tăng cường.
Đó là một loại hắc ám cực hạn, cùng vô lượng quang đối ứng, phảng phất như có thể thôn phệ hết thảy nguồn sáng.
Ở phía trước nhất, có ba thân ảnh khí tức nguy nga, đồng dạng là bao phủ ở trong áo đen, nhưng lại rõ ràng cho thấy là người mạnh nhất trong Hắc bào nhân.
- Pháp thân của Ma Tôn đại nhân, hôm nay chỉ thiếu đầu lâu chưa trở về, chỉ cần Thanh Long Điện bị phá, đến lúc đó thực hành kế hoạch cuối cùng nhất, Ma Tôn đại nhân có thể triệt để phục sinh!
Một cái trong ba Hắc bào nhân, thanh âm mang theo vẻ cuồng nhiệt, vang vọng ở trong đại điện.
- Đúng vậy, tế đàn hắc ám này là pháp lực kết tinh của Ma tôn đại nhân, chờ Ma Tôn đại nhân hấp thu tất cả hắc ám chi lực, có thể cưỡng ép triệu hoán đầu lâu trở về, buồn cười người Nhân tộc cùng Yêu tộc còn gắt gao canh giữ ở bên ngoài Thanh Long Điện, đến lúc đó nhất định sẽ cho bọn hắn một kinh hỉ!
- Vạn năm qua bách tộc chúng ta khổ không thể tả, bị Nhân tộc cùng Yêu tộc ức hiếp, hơn nữa bên trong từng người tự chiến, hôm nay đợi Ma Tôn đại nhân trở về, Ám Ma tộc ta chẳng những có thể trở thành đứng đầu bách tộc, cũng quân lâm toàn bộ Chân Cương giới, thật sự là chờ mong a!
Hai Hắc bào nhân khác cũng lên tiếng nói, đều cực kỳ kích động.
- Còn có Cửu Thiên, đợi Huyết Nguyệt rơi vào khôn cùng đại địa, Thượng Cổ chư trận tái hiện thế gian, vô tận thần hồn của Nhân tộc cùng Yêu tộc kêu rên, sẽ nghênh đón Ma Tôn đại nhân triệt để trở về. . .
Thanh âm nhàn nhạt vang vọng ở trong toàn bộ đại điện, tất cả Hắc bào nhân lập tức sa vào trong cuồng nhiệt, toàn thân mênh mông, hắc ám chi khí bộc phát ra, trong lúc nhất thời khí tức giống như núi thở hải khiếu uấn nhưỡng, cùng đợi cuối cùng bộc phát.
. . .
Trong hư không Thần Ma cổ chiến trường, một vòng Huyết Nguyệt tản mát ra huyết quang óng ánh.
Không có ai biết Huyết Nguyệt này là cái gì, chừng nào thì bắt đầu xuất hiện, phảng phất như năm đó phiến hư không của Thần Ma cổ chiến trường bị đại năng phong ấn, Huyết Nguyệt liền tồn tại.
Mà giờ khắc này, Huyết Nguyệt như một con mắt yêu dị, phảng phất như sống lại, lưu động lấy huyết sắc thần quang nhàn nhạt, toàn bộ Thần Ma cổ chiến trường giống như có chút không giống với lúc trước, hết thảy mọi người giờ phút này đều cảm nhận được trong nội tâm bỗng nhiên thoáng hiện một tia rung động.
Trên bình nguyên, xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Đó là một thiếu niên đẹp không tưởng nổi, một thân trường y màu xanh nhạt, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, dáng tươi cười mang theo vài phần tà dị, lại tản mát ra một loại khí chất để cho người mê muội.
Da thịt của hắn như ngọc, đôi mắt xếch hẹp dài để lộ ra vài phần khí tức lười biếng, mũi rất cao, bờ môi hồng nhuận phơn phớt, nếu không phải hai mày kiếm thoạt nhìn còn có mấy phần khí khái hào hùng, hắn sẽ triệt triệt để để thành một nữ tử xinh đẹp phong hoa tuyệt đại.
Vẻ đẹp của hắn để cho vô số nữ tử thế gian sinh ra lòng tràn đầy ghen ghét, nhưng mà khí chất của hắn để cho hết thảy mọi người như tắm gió xuân.
Đây là một thiếu niên rất kỳ dị, nhìn sơ qua cảm giác tuổi bất quá mười lăm mười sáu, nhưng nhìn lâu, sẽ cảm giác có lẽ đã hơn hai mươi tuổi, cuối cùng trong ánh mắt xinh đẹp, ngẫu nhiên rơi ra một tia tang thương, để cho hắn như một lão quái vật sống mấy trăm tuổi.
Thiếu niên rất tùy ý đạp ở trên hư không, mỗi một bước đều đi qua hơn vạn trượng, dưới bộ pháp không mang theo một tia nhân gian khói lửa.
Trong ngực của hắn có một con mèo rất kỳ lạ, bộ lông Bích Lam như biển, tản ra óng ánh sáng bóng, mập mạp, nhất là đầu rất thoải mái thích ý ghé vào trong ngực thiếu niên, cái đuôi to lông xù tùy ý cuốn lại.
Trên cổ con mèo kia có một Tiểu Linh Đang kỳ dị, tản mát ra quang mang.
Tóm lại, đây là một người kỳ quái, cùng một con mèo kỳ quái.
Bỗng nhiên, thiếu niên nhìn về phía Huyết Nguyệt trong hư không, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc:
- Ồ? Vậy mà đã có người phát hiện Bí Cảnh hạch tâm, cái này là muốn phục sinh vị Ma Tôn kia sao?
Thiếu niên lầm bầm lầu bầu, thanh âm ôn nhuận mà thanh tịnh, như châu ngọc rơi đập.