Bàn tay Khương Tư Nam nâng đùi cùng bên hông của Hoàng Thiên Y, lập tức cảm giác được như Ôn Ngọc mềm nhẵn, xúc cảm cực kỳ mỹ diệu, hắn nhìn khuôn mặt vô cùng tinh xảo của Hoàng Thiên Y, trong lúc nhất thời có chút tâm viên ý mã.
- Phi, ta đây là nghĩ cái gì?
Khương Tư Nam mặt ửng đỏ, thầm mắng mình một tiếng, đây không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Chính mình sao có thể làm ra loại chuyện này?
Hắn ổn định lại tâm thần, không hề nhìn Hoàng Thiên Y, quét bốn phía một vòng, phát hiện Long Hoàng căn bản không có lưu lại cái gì, một thân huyết nhục linh hồn bị thiêu đốt sạch sẽ.
- Ồ? Đây là cái gì?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, bỗng nhiên ở trong bụi cỏ thấy được một khối lân phiến màu đen, đen như mực, tản ra Long Uy nhàn nhạt, xúc tu ôn nhuận, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, tựa như Hắc Kim đúc thành, tản ra sáng bóng nhàn nhạt.
- Dĩ nhiên là Long Lân trên người Long Hoàng! Cái này phát đạt, loại Long Lân trên người Chí Cường Giả này, nếu luyện chế thành Linh khí, khẳng định uy lực cực kỳ lớn!
Khương Tư Nam vô cùng kinh hỉ, trong nội tâm nghi hoặc vì sao toàn thân Long Hoàng đều thiêu đốt sạch sẽ, chỉ có một mảnh Long Lân này giữ lại, nhưng mà không kịp suy nghĩ sâu xa, chung quanh tiếng Hoang Thú gào thét càng ngày càng gần rồi.
Hắn liền tranh thủ thu Long Lân vào, sau đó ôm Hoàng Thiên Y lao đi.
Hồng Mông Tạo Hóa Kinh đã bị hắn vận chuyển tới cực hạn, càng bay đi, ánh mắt của Khương Tư Nam càng ngưng trọng, quanh thân từng đạo khí tức vô cùng cuồng bạo, ở trong cảm giác của hắn, bất ngờ tất cả đều là tồn tại vượt qua Hoang Thú Lục phẩm.
- Vậy mà không nghĩ qua chạy tới chỗ sâu trong Đại Hoang Sơn?
Khóe miệng của Khương Tư Nam lộ ra một nụ cười khổ, nhưng mà chỉ có thể thu liễm khí tức toàn thân, lặng lẽ né qua những Hoang Thú cường đại kia, lén lút tiềm hành về phía trước.
Xuyên qua một khe núi hẹp dài, vượt qua một Đại Sơn, khí tức Hoang Thú cường đại rốt cục ít đi rất nhiều, Khương Tư Nam thở dài một hơi, sau đó tìm một sơn cốc vắng vẻ u tĩnh, mở một sơn động, lặng lẽ đi vào.
Mấy viên Hỏa Linh Thạch chiếu sáng sơn động, ở trong hào quang mịt mờ, Khương Tư Nam nhẹ nhàng để Hoàng Thiên Y xuống.
Giờ phút này Hoàng Thiên Y đã không có một tia phong phạm của Chí Cường Giả, ngược lại như một tiểu nữ hài bất lực, mặt mày tầm đó đau đớn nồng đậm, trên người nàng không có thương thế gì, nhưng lại lộ ra hết sức yếu ớt, hiển nhiên là thi triển Phượng Hoàng Tỏa Thiên chi thuật cùng cuối cùng thả Yêu Đan, bị thương Bản Nguyên.
Khương Tư Nam lấy ra một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đan cuối cùng trên người, tản ra quang mang bạch sắc, mùi thuốc xông vào mũi, hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp cho Hoàng Thiên Y ăn vào.
Sinh Sinh Tạo Hóa Đan là Linh Đan chữa thương dược hiệu mạnh nhất hắn có khả năng luyện chế, hơn nữa trong đó còn tăng thêm Tử Ngọc Huyết Nhân Sâm từ chỗ Xích Diễm Tước lấy được, đối với bổ sung huyết khí có tác dụng rất cường đại.
Đan dược vào miệng tức hóa, ăn vào Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, Khương Tư Nam cảm giác trên mặt Hoàng Thiên Y nhiều hơn một tia huyết sắc, nhưng vẫn vô cùng suy yếu.
Tuy Sinh Sinh Tạo Hóa Đan coi như không tệ, nhưng mà đối với Chí Cường Giả như Hoàng Thiên Y, tác dụng cực kỳ bé nhỏ.
- Được rồi được rồi, tất cả đều tiện nghi ngươi!
Khương Tư Nam thở dài một hơi, sau đó đem tất cả Linh Đan chữa thương mình trước kia luyện chế, đều cho Hoàng Thiên Y ăn, hắn còn đem Linh Dược mình cướp từ Tinh Thần Điện, hơn mười gốc Linh Dược Tứ phẩm phẩm cấp cao nhất toàn bộ cho nàng uống xuống.
Cuối cùng Khương Tư Nam nhìn Túi Trữ Vật của mình rỗng tuếch, trong lòng có cảm giác nhỏ máu, nhưng mà hiệu quả vẫn rất rõ ràng, nuốt vào nhiều Linh Đan Linh Dược như vậy, khí tức của Hoàng Thiên Y dần dần bình ổn lại.
Lúc này, Khương Tư Nam mới cảm giác được lục phủ ngũ tạng cực kỳ khó chịu, nhận lấy chấn động cực lớn, hắn ngồi ở một bên, vận chuyển Hồng Mông Tạo Hóa Kinh, bắt đầu chữa thương.
Trước kia quan sát hai đại Chí Cường Giả chiến đấu, mặc dù có Hồng Mông Tạo Hóa Tháp bảo hộ thần hồn không bị ảnh hướng đến, nhưng mà thân thể vẫn nhận lấy một ít thương thế.
Chân khí màu vàng kim nhạt mờ mịt, hào quang lập loè hoàn toàn bao vây hắn lại, Tiên Thiên Chân Khí trong cơ thể vận chuyển đại tiểu chu thiên, những kinh mạch bị hao tổn kia bắt đầu chậm rãi khép lại.
Nhưng vào lúc này, hai con ngươi đóng chặt của Hoàng Thiên Y bỗng nhiên mở ra.
Ánh mắt của nàng lóe lên, thấy được Khương Tư Nam ngồi ở một bên, trong ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý, nhưng mà lập tức nàng cảm giác được quần áo trên người mình hoàn hảo, hơn nữa trong miệng có khí tức Linh Đan cùng Linh Dược, ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam trở nên nhu hòa một ít.
Nàng có thể cảm giác được, những dược lực của Linh Dược cùng Linh Đan trong cơ thể kia ở trong cơ thể nàng lan tràn, tuy như muối bỏ biển, nhưng mà làm cho nàng cảm giác được hơi tốt hơn một chút.
- Những Linh Dược cùng Linh Đan này với hắn mà nói. . . Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy a!
Đôi mắt dễ thương của Hoàng Thiên Y lập loè, lông mi thật dài vụt sáng, trên mặt Băng Sơn đồng dạng biểu lộ nhu hòa hơn rất nhiều, ngược lại đối với thiếu niên tu vi yếu ớt kia đã có một tia hảo cảm.
Nàng có thể cảm giác được, tuy Đại Hoang Sơn này đều là một ít Hoang Thú cấp thấp, ngay cả Yêu thú cũng cơ hồ không có, nhưng mà đối với Khương Tư Nam mà nói lại cực kỳ hung hiểm, hắn có thể tránh thoát những Hoang Thú cường đại kia mang mình đến nơi đây, cũng cực kỳ không dễ.
Bờ môi hồng nhuận phơn phớt kiều nộn của Hoàng Thiên Y mở ra, muốn nói cái gì đó, nhưng mà bỗng nhiên nàng cảm giác được toàn thân trở nên khô nóng, một cảm giác tê tê dại dại từ bụng dưới truyền đến, ngay sau đó cái cổ, hai má đều trở nên phấn hồng, ánh mắt của nàng có chút mê ly.
- Đây là? Long tinh chi độc!
Hoàng Thiên Y bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm cùng Long Hoàng chiến đấu, mình hít vào một chút sương mù hồng nhạt, nghĩ tới Long tinh chi độc đáng sợ, nàng lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Nhưng mà, Hoàng Thiên Y cảm giác được thân thể càng ngày càng khô nóng, có một loại xúc động muốn cởi trống trơn quần áo, nàng vội vàng ngăn chặn loại cảm giác này, trên khuôn mặt lộ ra biểu lộ mê ly.
Long tinh chi độc là trên người Thần Long bài tiết ra một loại bổn mạng chi độc, nghiêm khắc mà nói cũng không tính là độc dược, mà là xuân dược!