Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 161: Chương 161: Man tộc quốc sư (2)




Tát Nhân nhiều hứng thú nhìn chằm chằm vào Lý Kim Long, thẳng đến đối phương có chút sởn hết cả gai ốc, lúc này mới mỉm cười nói:

- Ngươi nhận thức chúng ta?

- Nhận thức, sao có thể không biết!

Lý Kim Long vẻ mặt cười lấy lòng, nhưng ánh mắt lại phiêu hốt bất định.

- Lão nhân gia ngài tung hoành thiên hạ, thần uy vô song, ai không biết ai không hiểu? Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là tại hạ còn có việc gấp tại thân, liền đi trước một bước, lão nhân gia người chậm dùng, chậm dùng!

Lý Kim Long chậm rãi thối lui đến cửa sổ, sau đó nhảy lên, muốn thoát đi Túy Tiên lâu.

- Đứng lại cho ta!

Thiếu niên khôi ngô giận dữ hét.

Nhưng mà tốc độ của Lý Kim Long nhanh hơn, như con thỏ, thân hình lập tức bay lên, một chân đã bước ra ngoài cửa sổ.

- Ở trước mặt lão phu còn dám chạy?

Tát Nhân cười lạnh một tiếng, chân khí khổng lồ đẩy ra, toàn bộ lầu ba cuồng phong gào thét, tất cả bàn ghế bắt đầu bạo toái, bàn tay của Tát Nhân bay bổng về phía trước, một Đại Thủ Ấn mang theo khí thế vô tận, lập tức đập về phía Lý Kim Long.

Lý Kim Long biến sắc, trong miệng quái kêu một tiếng, trong tay một linh phù lập tức thiêu đốt, ở quanh thân tạo thành một kết giới kim sắc nhàn nhạt.

- Kim Cương phù?

Tát Nhân kinh hô một tiếng, Lý Kim Long đã có Kim Cương phù bảo hộ, một chưởng của hắn vỗ vào trên lưng Lý Kim Long, gợn sóng kim sắc nhộn nhạo, không có chút dấu hiệu phá vỡ nào, ngược lại Lý Kim Long mượn nhờ lực lượng một chưởng này, cấp tốc bay ra Túy Tiên lâu.

Trong nội tâm Lý Kim Long vô cùng đau lòng, không nghĩ tới bởi vì một câu nói của mình, lại hao tổn một tấm Kim Cương phù trân quý, nhưng may mắn vẫn trốn thoát a.

Thời điểm bay ra Túy Tiên lâu, hắn nhìn thoáng qua một bóng người bên cạnh cửa sổ, phát hiện Khương Tư Nam đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, lập tức để cho Lý Kim Long vong hồn bốc lên, chạy trốn nhanh hơn rồi.

- Cái tiểu tổ tông này tại sao lại ở đây? Ta sao xui xẻo như vậy a!

Trong nội tâm Lý Kim Long kêu thảm một tiếng, quả thực là đối với Khương Tư Nam sinh ra bóng ma, chạy thục mạng ra ngoài Bình Dương Thành.

- Tiểu tử kia thậm chí có Kim Cương phù, xem ra thân phận không tầm thường, truy!

Tát Nhân cười lạnh một tiếng, một tay cầm lên thiếu niên khôi ngô, thân hình cũng đột nhiên chạy ra ngoài, lăng không đạp hư, dưới chân sinh ra mây mù màu đen, theo đuổi Lý Kim Long không bỏ.

Lý Kim Long cảm nhận được khí tức sau lưng dần dần tới gần, khóe miệng một hồi đắng chát, nhịn không được muốn tát mình hai bạt tai, hôm nay lại bị lão quái vật kia theo dõi, hắn không thể không lại lấy ra một tờ Thần Hành Phù, vỗ vào trên người mình, tốc độ lập tức đề cao vài lần.

Khóe miệng Khương Tư Nam có chút giương lên, thu liễm khí tức toàn thân, cũng đuổi theo, bảo trì một khoảng cách, chăm chú dán ở sau lưng Tát Nhân.

Thẳng đến lúc này, người trong lầu mới phản ứng qua, cả đám thất kinh, biết rõ vừa rồi mấy người kia đều là cao thủ tuyệt đỉnh.

- Nhanh bẩm báo trấn thủ tướng quân!

Lão bản Túy Tiên lâu kinh hồn chưa định, vội vàng chạy về phía phủ tướng quân.

Khương Tư Nam đi theo sau lưng Tát Nhân cùng Lý Kim Long, rất nhanh liền bay ra Bình Dương Thành, xem phương hướng Lý Kim Long, dĩ nhiên là lao về phía Hổ Khiêu Hạp, mà Tát Nhân cắn chặc không thả, xem ra là quyết tâm phải bắt được Lý Kim Long.

- Man tộc quốc sư sao? Lớn lên cùng Tề Cáp Nhĩ giống nhau như thế, chỉ sợ là đồng bào huynh đệ của Tề Cáp Nhĩ a!

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam ánh sáng lập loè, thần hồn của hắn bao trùm phương viên ngàn trượng, đã phát hiện công pháp Tát Nhân tu luyện, cùng Tề Cáp Nhĩ cực kỳ tương tự, hơn nữa nhìn diện mục tương tự như thế, đối với thân phận của Tát Nhân, hắn đã đoán được tám chín phần mười rồi.

- Hẳn là muốn đi Ngọc Kinh Thành tìm hiểu tình báo a! Bất quá ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, nghênh ngang như thế, thật đúng là đối với Đại Càn Vương Triều như không có gì, đã như vầy, ngươi liền ở lại đây cho ta!

Trong nội tâm Khương Tư Nam bắt đầu khởi động lấy một cỗ sát cơ, đã xác định lão đầu này rất có thể là Man tộc quốc sư, tự nhiên không thể thả hắn tiến vào Ngọc Kinh Thành, ở đây tuyết trắng bao trùm rừng hoang vô tận, đúng lúc là nơi táng thân cho Tát Nhân a!

Man tộc có Tam Đại quốc sư, theo thứ tự là A Bố Nhĩ Tư, Tát Nhân cùng Tề Cáp Nhĩ.

Tề Cáp Nhĩ đã bị Khương Tư Nam giết chết, mà theo Khương Tư Nam hiểu rõ, A Bố Nhĩ Tư là một lão giả dáng người khôi ngô, đầu đầy tóc vàng, mà người trước mặt này rõ ràng không giống, hẳn là Man tộc Nhị quốc sư, Tát Nhân!

- Nợ máu của Tam thúc ta, trước hết từ trên người ngươi thu chút tiền lãi!

Ánh mắt của Khương Tư Nam rét lạnh, chân đạp Phong Lôi Bộ, như thanh phong phiêu hốt bất định, chăm chú dán ở sau lưng mấy người.

Mấy người đi phía trước chạy vội trăm dặm, liền thấy được một vực sâu cự đại, tản ra tí ti sương mù màu đen, chung quanh núi hoang đột ngột, có một cổ khí tức quỷ dị lập loè, để cho người nhịn không được trong nội tâm run rẩy.

Hổ Khiêu Hạp! Phía bắc là thảo nguyên vô tận của Man tộc, phía nam là lãnh thổ của Đại Càn Vương Triều, mà ở trong đó cũng là địa phương bảy năm trước Khương Tử Dũng chết trận!

Hổ Khiêu Hạp kỳ thật là một vực sâu, chiều rộng mấy ngàn trượng, thâm bất khả trắc, chiều dài thì kéo hơn nghìn dặm, một mực kéo dài đến chỗ sâu trong Đại Hoang Sơn, nghe nói là Thần Thú Bạch ở thời kỳ viễn cổ Hổ, ở đây nhảy dựng trùng thiên, để lại vực sâu khổng lồ như thế, bởi vậy mệnh danh là Hổ Khiêu Hạp.

Hổ Khiêu Hạp ở đây vô luận là từ lúc nào, cũng là một mảnh hoang vu cực hạn, không có một ngọn cỏ, chỉ có núi hoang quái thạch trụi lủi, tản mát ra một cỗ khí tức làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động.

Lý Kim Long một đường hướng bắc, tuy hắn dùng Thần Hành Phù, tốc độ đề cao gấp bội, nhưng mà chỉ có thể bảo trì tốc độ tương đương Tát Nhân, căn bản không có biện pháp bỏ qua Tát Nhân.

Chứng kiến Hổ Khiêu Hạp trước mắt, Lý Kim Long càng có chút ủ rũ, Tiên Thiên Cửu Trọng Đại Tông Sư có thể lăng không hư độ, bay vọt qua Hổ Khiêu Hạp, nhưng mà người bình thường cũng chỉ có thể thành thành thật thật thông qua tiểu đạo gập ghềnh trên Hổ Khiêu Hạp.

Lý Kim Long có chút e ngại chính là, nếu thời điểm hắn thông qua tiểu đạo gập ghềnh kia, Tát Nhân đột nhiên đối với hắn phát động tập kích, nói không chừng hắn sẽ rơi vào trong vực sâu vô tận, nghĩ tới đây, lập tức để cho hắn có chút không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.