Trong lòng của hắn cũng có chút tán thưởng, vừa rồi một kiếm kia là Thuần Dương Phần Thiên kiếm trong Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh, hắn chỉ vừa lĩnh ngộ, nhưng đã có uy lực như thế.
- Đại Càn Vương Triều, Võ Thành Vương Phủ, Khương Tư Nam!
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói.
Trên mặt Tát Nhân lập tức lộ ra thần sắc vô cùng chấn động, nhưng mà ánh mắt cũng trở nên càng thêm hung ác:
- Khương Tư Nam! Ngươi là nhi tử của Khương Tử Hiên? Ngươi làm sao có thể có tu vi như thế?
Trong lòng của hắn trầm xuống, Võ Thành Vương Phủ cùng Man tộc cừu hận, có thể dùng Huyết Hải ngập trời để hình dung, hắn khiếp sợ, đồng thời cũng biết hôm nay đã là cục diện không chết không ngớt.
Bốn phía tuyết trắng mênh mông, ở dưới trời chiều lóe ra quang mang màu vàng.
- Ta nói thân phận của ta, chỉ là muốn cho ngươi chết minh bạch, còn có Man tộc Đại quốc sư A Bố Nhĩ Tư, ta tin tưởng hắn rất nhanh có thể đi tìm ngươi!
Khương Tư Nam lạnh nhạt nói, trong mắt lạnh như băng thấu xương, kiếm khí của Phong Lôi Kiếm xông lên trời, toàn thân hắn Kiếm Ý vô tận thúc dục, tản mát ra hào quang vô cùng sáng chói, lập tức liền bao phủ Tát Nhân.
- Là hắn?
Lý Kim Long chứng kiến Khương Tư Nam xuất hiện, lập tức sợ hãi kêu lên một cái, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ và giật mình, cảm giác được cực kỳ biệt khuất.
Khiếp sợ chính là, hai tháng trước, Khương Tư Nam bất quá là Hậu Thiên Cửu Trọng, nhưng mà hai tháng sau vậy mà đạt đến Tiên Thiên Cửu Trọng Đại Tông Sư, tốc độ như vậy coi như là thiên chi kiêu tử của tiên môn cũng không bằng a.
Chính hắn cũng bởi vì nhận được một ít cơ duyên mới có thể đạt tới Tiên Thiên ngũ trọng, vốn nghĩ lấy tốc độ tu luyện của mình tuyệt đối là khinh thường Càn Nguyên vực, nhưng nhìn đến Khương Tư Nam, hắn vẫn bị đả kích thật sâu.
Giật mình chính là, thanh âm chiếu hình đến thần hồn của hắn, lại để cho hắn cảm giác được có chút quen thuộc, vậy mà thực đúng là Khương Tư Nam, còn lừa mình một tấm Cấm Không Phù trân quý.
- Cái tên sát tinh này, chỉ sợ là sau khi giết Tát Nhân xong, sẽ tới thu thập ta a! Chỉ là không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là nhi tử của Bạch Mã Tướng Quân!
Lý Kim Long vô cùng phiền muộn, chứng kiến Khương Tư Nam đang cùng Tát Nhân đại chiến, quay người liền muốn chạy trốn.
Về phần giúp Khương Tư Nam ngăn lại đồ đệ của Tát Nhân, hắn đã sớm hoàn toàn để ở sau đầu, nói giỡn, còn là cái mạng nhỏ của mình lớn nhất.
- Tíu tíu!
Một tiếng tê minh xuyên kim liệt thạch vang lên, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh Xích Diễm lập loè, Xích Diễm Tước toàn thân hỏa diễm ngập trời, hai cánh che khuất bầu trời, lập tức liền từ trên bầu trời vọt xuống, ánh mắt có chút trêu tức nhìn Lý Kim Long.
- Hoang Thú Thất phẩm?
Da đầu Lý Kim Long run lên, kinh hô một tiếng, lập tức không dám có chút động tác, Xích Diễm Tước này hắn là bái kiến, lúc ấy bất quá là Hoang Thú Lục phẩm, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ cũng đột phá.
Một bên khác, Tát Nhân lại khổ không thể tả, tu vi chiến lực của hắn tuy mạnh hơn Tề Cáp Nhĩ rất nhiều, nhưng mà chống lại Khương Tư Nam vẫn cảm giác vô cùng cố sức, huống chi hắn hôm nay còn thụ thương, rất nhanh đã bị Khương Tư Nam chế trụ.
- Ầm ầm!
Thiên địa rúng động, tuyết rơi tứ tán, kim quang hừng hực, dưới chân khí vô cùng cường hãn đối kháng, vô số bông tuyết ngưng tụ thành mảng lớn mảng lớn hơi nước, mê mê mang mang, bao phủ bốn phía.
Trong tay Tát Nhân là một thanh Khai Sơn Phủ cực lớn, toàn thân đen nhánh, tản ra hào quang nhàn nhạt, có phù văn lập loè, mỗi kích đều mang theo khí thế vô tận, phảng phất như có thể bổ ra Thiên Địa.
Nhưng mà Khương Tư Nam vẫn quá mạnh mẽ, Phong Lôi Kiếm cổ đãng Phong Lôi, Thuần Dương kiếm khí huyết Phần Thiên, Ngọc Hoàng Kiếm Vô Song Tề Thiên, hơn nữa trên người hắn quán chú Khai Thiên kiếm ý cùng Diệt Thế Kiếm Ý, mỗi một loại đều đủ để kinh thiên động địa.
Đồ đệ của hắn đã bị hắn ném xuống dưới, căn bản không có chạy trốn, đã bị Xích Diễm Tước một cánh đập ngã.
- Đã quên cùng ngươi nói, kỳ thật, Tề Cáp Nhĩ cũng là chết ở trong tay ta!
Khương Tư Nam lạnh lùng nói, kiếm quang trong tay bao phủ Tát Nhân.
Tát Nhân ra sức phản kháng, nghe được câu này lập tức nộ khí trùng thiên, hai mắt phún hỏa, sợi tóc bay múa, trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam tràn đầy sát ý.
- Ta muốn ngươi chết, a a a!
Tát Nhân liên tục gào thét, vô cùng điên cuồng, Cự Phủ trong tay vung vẩy, bộc phát ra lực lượng cực hạn.
- Chư Thiên tinh lực, Cửu Thiên Huyền Linh, dùng tinh hồn của ta, dẫn tinh nhập vào cơ thể, Nam Đẩu thần quyền, giết!
Tát Nhân gầm nhẹ, phảng phất như Ma Âm tới từ địa ngục, chân khí quanh thân hắn bộc phát, đồng thời thần hồn cũng tản mát ra sáng chói chói mắt.
Ở phía trên hư không, phảng phất như có bảy viên tinh thần lóe lên rồi biến mất, quanh thân Tát Nhân chậm rãi hiện ra bảy viên Chí Tôn Tinh Thần hư ảnh, phù văn thần bí bay múa, hào quang vạn trượng, mang theo một tia chấn động khủng bố.
Ánh mắt của Khương Tư Nam cũng có chút ngưng trọng, hắn biết Tát Nhân đây là dốc sức liều mạng, không tiếc thiêu đốt thần hồn, thi triển bí pháp, đến bộc phát ra lực lượng.
Bảy viên hư ảnh Chí Tôn Tinh Thần chậm rãi dung nhập đến thân thể của hắn, trong nháy mắt thân thể của hắn bành trướng mười mấy lần, huyết nhục văng tung tóe, nhưng mà khí tức lại gấp bội trước kia!
Tát Nhân tựa như một cự nhân, hai mắt tràn ngập khát máu, chỉ một quyền cũng tản ra hào quang sáng chói đến mức tận cùng, phảng phất như Chư Thiên tinh lực đều gia trì ở trên một quyền này, hung hăng oanh về phía Khương Tư Nam.
- Ngọc Hoàng Tề Thiên kiếm!
Khương Tư Nam cũng gầm nhẹ một tiếng, Chân Nguyên toàn thân vô cùng khổng lồ dũng mãnh vào trong Phong Lôi Kiếm, Phong Lôi Kiếm lập tức tuôn ra Kiếm Cương, kim quang lập lỏe, thần hi quanh quẩn, có ký hiệu thần bí mà tôn quý lập loè, phảng phất như Tiên Nhân trên chín tầng trời chém giết cường địch, mang theo Kiếm Ý to lớn bao la, bao phủ cả phiến thiên địa.
Một kiếm này đường hoàng to lớn, tựa như vương đạo chi kiếm, mang theo tín niệm Vĩnh Hằng của chúng sinh, tản ra hào quang Bất Hủ, trảm xuống dưới.
- Oanh!
Thần quang nổ tung, cuồng phong lay động, phiến thiên địa này lập tức bị hào quang sáng chói bao vây, đại địa rung rung, phảng phất như hư không muốn nổ tung, khí tượng vô cùng khủng bố.
Quang vũ bay tán loạn, như một tiểu mặt trời, nóng bỏng mà sáng ngời, ở trong phương viên ngàn trượng, tuyết lập tức bị bốc hơi sạch sẽ.
Thật lâu sau, hào quang tán đi, Khương Tư Nam tay cầm Phong Lôi Kiếm, toàn thân kim quang lóng lánh, sợi tóc màu đen nồng đậm mà sáng bóng.