Hắn không ngờ, lần này khảo hạch cuối cùng của Thiên Kiếm Tiên Sơn lại yêu cầu cao như thế, mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, mới có thể đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất, xem ra lần này có rất nhiều người không có cách nào tham dự khảo hạch rồi.
- Mấy ngày sắp tới có lẽ sẽ là những ngày máu tanh, sẽ có đợt điên cuồng cuối cùng, những người không có đủ mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, sợ rằng cũng sẽ bắt đầu cướp đoạt!
Mộng Thương Sinh gật đầu, chậm rãi nói.
- Việc này không nên chậm trễ! Nơi này cách đỉnh núi còn rất xa, trong vòng ba ngày phải chạy tới đỉnh núi, chúng ta nhất định phải toàn lực lên đường! Đi!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, cùng đám người Mộng Thương Sinh nhanh chóng lao về hướng đỉnh núi.
. . .
Thiên Kiếm Tiên Sơn, đứng vững trong hư không vô tận, tất cả chung quanh đều là khí lưu hỗn độn, mịt mờ không biết phương nào, đây là một tòa thần sơn trôi nổi, bị mây mù hỗn độn nâng lên, xung quanh bập bềnh hàng tỉ tinh hà.
Nơi này đã không phải là Đại Thế Giới nguyên sơ rồi, cũng không ai biết nơi này là nơi nào.
Cũng không ai biết Thiên Kiếm Tiên Sơn rốt cuộc là đại thủ bút người nào lưu lại, dụng ý là gì.
Vừa lúc đó, trong một tinh không cách Thiên Kiếm Tiên Sơn không biết bao nhiêu tỉ vạn dặm, có một thân ảnh mặc áo bào văn sĩ màu xám tro, khuôn mặt mông lung, nhưng lại có một loại khí chất nho nhã, vóc người cao gầy, nhưng tản ra ý chí phong mang mênh mông như vực sâu.
Nhất là đôi tròng mắt của hắn, tràn đầy khí chất tang thương, thần bí, cổ xưa, nặng nề và sắc bén, làm cho người ta vừa nhìn đã phảng phất như cảm giác sẽ phải trầm luân trong bóng tối vô tận.
Vào thời khắc này, ánh mắt thân ảnh màu xám tro khẽ động, nhìn về phương hướng Thiên Kiếm Tiên Sơn.
- Khảo hạch truyền thừa lần thứ một nghìn của Thiên Kiếm Tiên Sơn sắp bắt đầu sao? Hi vọng lần này có thể có một người thích hợp xuất hiện. . . Mặc dù ta đã sớm không ôm hy vọng. . .
Người áo xám thấp giọng nói, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt và thất vọng.
- Thời gian đã không còn nhiều. . . Thiên địa sắp thay đổi, ai tới cứu thiên địa này. . .
Trên thân người áo xám có sương mù hỗn độn nhàn nhạt tỏa ra, thân ảnh của hắn phảng phất như bắt đầu trở nên ảm đạm .
- Nơi đó báo nguy, ta cũng phải lên đường! Hi vọng không lâu sau, trời vẫn là trời này, đất vẫn là đất này, thế giới này vẫn là thế giới này, nơi này. . . còn có người du ngoạn sơn thuỷ tuyệt đỉnh, cho dù chết, ta cũng có thể nhắm mắt. . .
Trong tiếng thở dài dằng dặc của người áo xám, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất trong hư không, giống như phảng phất như chưa từng xuất hiện.
. . .
Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua, vô số người theo lời chỉ dẫn của thanh âm thần bí lần lượt đi tới đỉnh núi của Thiên Kiếm Tiên Sơn.
Ba ngày này, Thiên Kiếm Tiên Sơn trở nên vô cùng máu tanh, khắp nơi đều có thể thấy chiến đấu thảm thiết, vô số người bị giết, nhất là những người chiếm được một hai viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, thực lực lại yếu kém, tựa hồ như đụng phải tàn sát mang tính hủy diệt.
Trong thời gian ba ngày này, người yếu bị loại bỏ, thậm chí tử vong, chỉ có cường giả đoạt được mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, mang theo sát khí cuồn cuộn, xông vào đến đỉnh núi.
Đỉnh núi Thiên Kiếm Tiên Sơn chính là một chỗ bằng phẳng vô cùng rực rỡ, giống như bị lợi kiếm san bằng, thoạt nhìn hết sức rộng rãi, sương mù nhàn nhạt bao phủ, mờ mờ ảo ảo như Tiên giới.
Giờ phút này, trên bình đài của đỉnh núi đã xuất hiện rất nhiều thân ảnh có khí tức cường đại, trên đỉnh đầu mọi người đều có được mười viên Tiểu Kiếm màu vàng rực rỡ, vẻ mặt cao ngạo.
Hiển nhiên, những người này là những cường giả đạt được tư cách, có thể tham gia khảo hạch cuối cùng.
Nhưng nhiều hơn vẫn là những người khí tức tương đối nhỏ yếu, thậm chí không đạt được tư cách tham gia khảo hạch cuối cùng, trên mặt những người này mang theo vẻ hâm mộ ghen tỵ xen lẫn mong đợi, mặc dù bọn họ không thể tham gia khảo hạch cuối cùng nhưng vẫn muốn xem khảo hạch cuối cùng rốt cuộc là cái gì.
- Các ngươi mau nhìn xem, vị kia chính là Nam Tiên Vương Lục Đạo thái tử và Bắc Tiên Vương Hàn Tuyệt Mệnh, hai người bọn họ nghe nói đều là những kẻ cuồng chiến đấu, quả nhiên vừa gặp mặt đã đối chọi!
Có người kinh hô nói.
Nơi xa, có hai đạo thân ảnh đứng trong hư không, không khí chung quanh phảng phất như đóng băng, thần quang vô tận quét ngang tứ phương, tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác được cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch thối lui.
Trên đỉnh đầu hai người này đều có một viên Thiên Kiếm Tâm màu tím sáng chói, tỏa ra mây tía mênh mông cuồn cuộn cao ba ngàn trượng, phảng phất như vạn kiếm cùng chiếu sáng, tản ra khí tức làm lòng người loạn nhịp.
Một người trong đó mặc hoàng bào dị thú màu đen, đầu đội mão vua màu đen, vóc người cao to, mặt mũi lãnh khốc, hết sức anh tuấn, cả người tản ra một vẻ bá đạo khí thế cuồn cuộn, trong ánh mắt phảng phất như có Lục Mang tinh lóe sáng.
Một người khác một thân bạch y, giày trắng tất trắng, ngay cả đầu tóc cũng trắng, cầm trong tay một thanh Tiên Kiếm tuyết trắng, cả người cũng tản ra một luồng khí băng hàn, phảng phất như tới từ vùng đất tuyệt hàn cổ xưa, chính là vị thần trong băng, cả người phát ra kiếm ý lạnh thấu xương, phảng phất như có thể đông lạnh linh hồn của con người thành phấn vụn.
Hai người này, dĩ nhiên là Nam Tiên vương Lục Đạo thái tử và Bắc Tiên vương Hàn Tuyệt Mệnh danh chấn thiên hạ!
Vù vù vù!
Khí tức của Lục Đạo thái tử mênh mông như biển, mãnh liệt cuộn trào, phía sau hắn, phảng phất như đột nhiên xuất hiện lục đạo kiếm quang thần bí, tản ra một loại ba động quỷ dị cổ xưa, tử vong, hủy diệt và tân sinh, mạnh mẽ lưu chuyển không thôi, lục đạo kiếm quang xen lẫn như một thể, thần diệu khó lường.
Lục đạo mênh mông kiếm ý ngang trời mà đến, phảng phất như đan vào nhau trong hư không, tạo thành một cối xay luân hồi cực đại, bá đạo vô cùng, áp bách về hướng Hàn Tuyệt Mệnh.
Thân thể Hàn Tuyệt Mệnh thẳng tắp, như kiếm trong tay hắn, trên người tản ra một luồng khí tức lạnh vô cùng, không ai có thể thấy được kiếm ý của hắn, không ai có thể thấy hắn làm thế nào ngăn cản Lục Đạo Luân Hồi Kiếm Ý của Lục Đạo thái tử .
Nhưng trong hư không đường cối xay luân hồi không cách nào áp bách tới, phảng phất như bị một luồng lực lượng thần bí cắn nuốt, quy về hư vô.
Hai người giằng co trong hư không, đối chọi gay gắt, luồng khí tức kinh khủng quét ngang địa vực chung quanh.
- Đây chính là Lục Đạo Luân Hồi Kiếm Ý và Cực Hàn Quy Khư Kiếm Ý sao? Quá kinh khủng! Ta cảm giác một ánh mắt của bọn họ cũng có thể giết ta!
Một cường giả có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói.
- Có thể lĩnh ngộ kiếm đạo chân ý, chính là bước vào đến một cảnh giới khác, căn bản không phải thứ chúng ta có thể so sánh được, xem ra lần này cho dù là truyền thừa cuối cùng cũng sẽ rơi vào năm vị tiểu tiên vương!
Một vị tráng hán khôi ngô có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng cười khổ nói.
Vù!
Vừa lúc đó, một đạo thân ảnh tùy ý bay tới hướng Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh, hết sức tiêu sái không kềm chế được.
Đó là một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, thân mặc trường bào màu xanh nhạt, khóe miệng hiện ra nụ cười thản nhiên, đôi mắt xếch hẹp dài, có mấy phần khí chất tà dị, da thịt sáng bóng như ngọc.
Đặc biệt trong lòng hắn, có một con mèo màu lam, cái đuôi xù cuốn trên cánh tay thiếu niên, rất mãn nguyện gục trong lòng thiếu niên ngáy o o.
Ánh mắt mọi người cũng đột nhiên co rụt lại, Đông Tiên Vương Vương Vũ Thần đến rồi!