...
Vương Vũ Thần cùng Tiểu Đinh Đương âm thầm truyền âm nói chuyện với nhau.
Bữa tiệc này, một mực uống đến tất cả mọi người có chút say, đối với Tu Chân giả mà nói, pháp lực thâm hậu, thần hồn cường đại, muốn mưu cầu một lần say, thật sự là cực kỳ khó khăn, coi như là tất cả mọi người tận lực không có sử dụng pháp lực luyện hóa, cũng chỉ là hơi say.
Bên người Khương Tư Nam bày đầy mười mấy bình rượu, ngay cả Tiểu Đinh Đương cũng uống đến ợ một cái, trên mặt mèo cười tủm tỉm, rất là say mê.
- Hôm nay đa tạ Khương huynh khoản đãi, có thể cùng các vị nhân huynh tâm tình chè chén một phen, cũng là duyên phận của chúng ta!
Đến cuối cùng, trên mặt Vương Vũ Thần đỏ ửng, trong ánh mắt lộ ra thành khẩn, đối với mọi người khẽ cười nói.
- Vương huynh khách khí, tương kiến tức là hữu duyên, chúng ta đã ở chỗ Vương huynh được lợi rất nhiều!
Khương Tư Nam cùng Đoan Mộc Hàn cũng lên tiếng nói, phen này trường đàm, bọn hắn phát hiện Vương Vũ Thần quả nhiên là một vị cường giả thâm bất khả trắc, dăm ba câu liền điểm trúng chỗ mấu chốt bọn hắn tu hành, để cho rất nhiều địa phương trước kia trệ sáp lập tức thông suốt, tu vi tinh tiến không ít.
- Ta xem Khương huynh là một vị Linh Trận Sư, đây là ta ở trong cổ chiến trường thu thập đến đồ chơi nhỏ, đối với ngươi có lẽ có chút tác dụng, đưa cho Khương huynh!
Trong tay Vương Vũ Thần xuất hiện một ngọc phù, thoạt nhìn lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, đưa cho Khương Tư Nam.
- Đây chỉ là một ít đồ chơi, không coi vào đâu, Khương huynh không nên khách khí, nhỏ máu có thể chứng kiến đồ vật bên trong, ta còn có một số việc, không thể ở lâu, như vậy cáo từ!
Vương Vũ Thần chứng kiến Khương Tư Nam muốn từ chối, không dung hắn nhiều lời, trực tiếp mỉm cười, sau đó nhìn mọi người chắp tay, nắm lấy đại miêu còn ôm bình rượu lên.
Tuy Khương Tư Nam không biết trong ngọc phù có đồ vật gì, nhưng nhìn thấy Vương Vũ Thần kiên quyết như thế, cũng không chối từ, hắn chăm chú nói:
- Vương huynh, hôm nay vừa thấy, ta và ngươi trò chuyện với nhau thật vui, chúng ta cũng được ích lợi không nhỏ, Vương huynh đã có chuyện quan trọng tại thân, ta cũng không tiện giữ lâu, núi cao sông dài, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Sau này còn gặp lại!
Trên mặt Vương Vũ Thần treo nụ cười ôn hòa, liếc nhìn mọi người, khẽ gật đầu ý bảo, sau đó xoay người phiêu nhiên mà đi.
- Thật sự là một người tiêu sái a!
Khương Tư Nam than nhẹ một tiếng, đối với thiếu niên thần bí này trong nội tâm rất có hảo cảm.
- Thật là tiêu sái, bất quá có thực lực mới có thể tiêu sái, ta quan tâm nhất chính là tu vi của hắn, chỉ sợ đạt đến một loại cảnh giới chúng ta tưởng tượng không đến!
Trong ánh mắt Đoan Mộc Hàn có một tia hào quang sáng chói, thanh âm lãnh khốc và có chút không chịu thua chấn động ở trong đó:
- Cùng chúng ta tương tự, nhưng mà ở trên con đường này đã vượt xa chúng ta, phong thái tuyệt thế bực này quả thực để cho người bội phục, xem ra thiên hạ này to lớn vô biên vô hạn, chúng ta nhất định phải gắng sức đuổi theo!
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, hắn biết rõ Đoan Mộc Hàn chính là một tu luyện cuồng, so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng mà mắt thấy muốn đột phá đến Thông Thiên Cảnh rồi, nghĩ đến hẳn là cùng chuyện mười năm trước kia có quan hệ.
Nghĩ đến Đoan Mộc Hàn nói tỷ tỷ, cùng Đại sư huynh mình chưa từng gặp qua kia, trong lòng Khương Tư Nam cũng có rất nhiều cảm khái.
- Này, tiểu hòa thượng, vừa rồi sao ngươi như chuột thấy mèo vậy, Vương Vũ Thần kia coi như là càng lợi hại, cũng không dọa ngươi thành bộ dạng như vậy chứ?
Khương Tư Nam chợt thấy tiểu hòa thượng thở dài một hơi, có chút nghi hoặc nói.
Tiểu hòa thượng sờ lên trọc đầu của mình, nhìn Vương Vũ Thần đã biến mất ở phía chân trời, lúc này mới trợn trắng mắt nói:
- Thôi đi... Có cường giả gì có thể làm cho ta sợ hãi? Ta là đại uy đại đức Quảng Pháp phổ độ Thiên Tôn vô lượng quang minh Phật Tổ, tiểu tử kia nhiều nhất bất quá là Vương giả, nhưng mà trên người hắn có Nhân Quả chi lực a... A Di Đà Phật, Nhân Quả chi lực trên người hắn đã tạo thành nghiệp lực, nghiệp lực nồng đậm như thế còn không chết, thật đúng là quá kì quái, tuy bản Phật Tổ cường đại, nhưng mà hôm nay tu vi không có khôi phục, cũng không muốn bị loại nghiệp lực này dính vào người!
- Nhân Quả chi lực? Nghiệp lực?
Khương Tư Nam cùng Long Hoàng đồng thời lên tiếng, bất quá Khương Tư Nam là nghi hoặc, mà Long Hoàng thì khiếp sợ.
- Đúng vậy, phàm nhân thì thôi, đối với thiên địa ảnh hưởng tương đối nhỏ, nhưng mà Tu Chân giả bất đồng, hơn nữa Tu Chân giả càng mạnh, càng dễ dàng nhiễm Nhân Quả chi lực, cũng tỷ như ngươi mời Vương Vũ Thần kia uống rượu, hắn đưa ngươi một ngọc phù chẳng ra sao, hai người các ngươi tầm đó thì có một loại liên hệ, loại liên hệ này là Nhân Quả chi lực. Giống như ngươi cứu một phàm nhân vốn nên bệnh chết, hắn vốn là đã hết thọ nguyên lại gia tăng lên vài năm, các ngươi tầm đó cũng có Nhân Quả chi lực.
- Loại Nhân Quả chi lực này vô hình, căn bản nhìn không tới, mà năng lượng mặt trái của Nhân Quả chi lực chính là nghiệp lực, ví dụ như Đại Ma Đầu tội ác tày trời, trên người có nghiệp lực rất sâu, ví dụ như một người việc ác bất tận, nếu một khi hoàn toàn tỉnh ngộ, quy y ngã phật, có thể chậm rãi tiêu trừ nghiệp lực trên người, bởi vì cái gọi là phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.
- Nhưng mà Vương Vũ Thần không giống, hắn không phải loại Đại Ma Đầu tội ác tày trời, hơn nữa bản tâm thanh tịnh không tỳ vết, xem ra là một đại thánh nhân, nhưng mà trên người của hắn tại sao có thể có nghiệp lực nồng đậm như vậy, cơ hồ muốn ngưng tụ thành Nghiệp Hỏa rồi, đây mới là địa phương để cho người khó hiểu? Chẳng lẽ là hắn làm sự tình người người oán trách gì?
Tiểu hòa thượng vỗ trọc đầu của mình, cực kỳ nghi hoặc.
- Loại nghiệp lực này có biện pháp hóa giải hay không?
Khương Tư Nam vội vàng hỏi.
Tiểu hòa thượng lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Tuy chúng ta là Tu Chân giả, nhưng mà nói rõ ra vẫn chỉ là phàm nhân cường đại, loại nghiệp lực này liên quan đến Thiên Địa Bản Nguyên, không biết Tiên giới Chân Tiên có thể hóa giải không, nhưng mà chúng ta nhất định là không có bất kỳ biện pháp nào a!
- Ồ? Ta đã quên, là có một biện pháp!