Không chỉ hắn, Ngư Hóa Long, Long Thu Nguyệt cũng là Thông Thiên Cảnh trung kỳ, mà tu vi của Long Ngưng Tuyết càng đạt đến Thông Thiên Cảnh viên mãn.
Từ khi Khương Tư Nam cùng Nhật Thần Tử đại chiến, đã qua hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này Khương Tư Nam cùng đám người Dịch Phi tiến vào trong Tinh Tuyệt Cổ Thành, tìm kiếm bảo vật cùng tiên duyên.
Ở trong đó, đã tìm được một ít Linh Dược cùng Linh khí trân quý không nói, trân quý nhất đúng là tìm được một Thuần Dương Đan trì, để cho tu vi của mấy người bọn họ đều nhận được tăng lên khủng bố.
Chỉ là Thuần Dương Đan trì này rất bé, cũng không có bao nhiêu Thuần Dương Đan, vì vậy đối với Khương Tư Nam mà nói, tu vi vẫn như cũ là Thông Thiên Cảnh hậu kỳ, không có đột phá.
- Tam sư huynh, Tinh Tuyệt Cổ Thành này không hổ là Hoàng Kim tộc kiến tạo, cả cổ thành đều là một siêu tuyệt trận pháp, hơn nữa mỗi một tòa kiến trúc đều có trận pháp cường đại bao phủ, người bình thường căn bản công phá không được, chỉ là trong Cổ Thành, vì sao không thấy cường giả Hoàng Kim tộc nhỉ?
Trong ánh mắt Ngư Hóa Long lộ ra một tia nghi hoặc, Khương Tư Nam đã nói sự tình Tinh Tuyệt Cổ Thành cùng Hoàng Kim tộc cho bọn hắn, để cho bọn họ đều cảm thấy hoang mang.
- Đúng vậy, Khương sư đệ, ta cũng cảm giác tòa cổ thành này không tầm thường, ẩn chứa một loại lực lượng vô cùng khủng bố, nếu bộc phát ra, chỉ sợ ngay cả Vương giả cũng hóa thành bột mịn, chúng ta nhất định phải cẩn thận!
Long Ngưng Tuyết cũng lo lắng nói.
Khương Tư Nam gật đầu:
- Các ngươi nói không sai, lúc này đây Tinh Tuyệt Cổ Thành mở ra, là Hoàng Kim tộc âm thầm động tay, nếu nói bọn hắn không có tiến đến, căn bản không khả năng! Khả năng duy nhất, chính là bọn họ đang ẩn nấp, mưu đồ quá nhiều, rất có thể chính là vì Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam hiện lên một tia cơ trí, tiếp tục nói:
- Mấy Vương giả đều nghĩ biện pháp mở ra truyền thừa chi địa, ta nghĩ ở trước khi truyền thừa chi địa mở ra, Tinh Tuyệt Cổ Thành sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên vì kế hoạch hôm nay, mặc kệ Hoàng Kim tộc có mưu đồ gì, chúng ta muốn làm,là tận khả năng tìm được bảo vật trong Tinh Tuyệt Cổ Thành, tăng lên tu vi của mình, chỉ có thực lực của mình cường đại, mới có thể tự bảo vệ mình!
Mấy người đều đồng ý nhẹ gật đầu.
Tòa Tinh Tuyệt Cổ Thành này, trận pháp trùng trùng điệp điệp, nguy cơ tứ phía, đại năng Thông Thiên Cảnh cũng nửa bước khó đi, nếu xúc động trận pháp gì, ngay cả nửa bước Vương giả cũng lập tức bị diệt sát.
Đám người Khương Tư Nam đã từng gặp, một vị nửa bước Yêu Vương phát hiện trong một cổ điện có tiên quang vạn đạo, hương khí xông vào mũi, cho là có chí bảo xuất thế, mượn pháp lực cường đại muốn xông vào, kết quả bị vài đạo kiếm quang khủng bố đảo qua, hóa thành thịt nát, ngay cả Nguyên Thần cũng không trốn kịp.
Cho nên ở trong Tinh Tuyệt Cổ Thành, nguy cơ cùng tiên duyên cùng tồn tại, muốn đạt được tiên duyên, đầu tiên phải cam đoan mình không chết, có đầy đủ lực lượng cường đại.
Đám người Khương Tư Nam lặng lẽ rời đi thạch điện, bọn hắn cũng không biết bên ngoài bởi vì sự tình Nhật Thần Tử cùng Nhật Nguyệt thần giáo đã sôi trào lên, bất quá coi như biết rõ, bọn hắn cũng không thèm để ý.
Tinh Tuyệt Cổ Thành này cực kỳ lớn, khắp nơi đều là cung điện, lầu các, kiến trúc to lớn, phong cách cổ xưa, đại khí mà thần bí, tựa như hành cung Thiên Đế, lượn lờ lấy Xích Hà, tiên quang vạn đạo.
Tinh Tuyệt Cổ Thành xa hoa, ẩn chứa Linh khí bàng bạc, tiên quang vạn đạo, kim hà tràn ngập, không hổ là Hoàng Kim tộc kiến tạo Cổ Thành, khí tượng hùng vĩ như vậy, vượt qua bất luận thành trì gì trên Chân Cương Đại Lục.
Ngay thời điểm đám người Khương Tư Nam đi về phía một cung điện, trên đường phố rộng lớn phía trước, bỗng nhiên có rất nhiều người, cả đám khí tức cường đại, dáng người kiện tráng như rồng, nhưng mà giờ phút này đều chạy như điên, giống như có đồ vật gì đó đuổi theo bọn hắn.
- Cái con thỏ điên kia đến rồi, mọi người chạy mau a!
Mọi người kinh hô liên tục, thậm chí có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, phảng phất như gặp quỷ rồi, đoạt mệnh chạy như điên.
- Lấy Linh Dược trên người các ngươi ra, Thỏ đại gia muốn ăn cướp!
Một thanh âm như trẻ đang bú từ đằng xa truyền đến, như một đạo thần hồng sáng chói, lập tức đã đến, tốc độ nhanh cực hạn, trực tiếp rơi vào trước mặt mọi người.
Lúc này một con thỏ tuyết trắng, hai lỗ tai lớn dựng thẳng, trong ánh mắt hồng sắc tràn đầy dương dương đắc ý, nhất là nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái răng cửa, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng mà con thỏ cười cười, mọi người bị nó ngăn trở đường đi thì sắp muốn khóc, cả đám ủ rũ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Cái tràng cảnh này cực kỳ quỷ dị, một con thỏ vậy mà ngăn cản một đám cường giả, hơn nữa trong đám cường giả này không thiếu nửa bước Vương giả, vậy mà sẽ sợ một con thỏ nhìn giống như cả người lẫn vật vô hại như vậy, để cho người khó hiểu.
Khương Tư Nam vốn còn có chút buồn bực, nhưng mà thời điểm hắn chứng kiến con thỏ kia, con mắt lập tức trừng lớn, không khỏi hô lên:
- Thỏ gia?
Con thỏ này chính là hắn ở trong Thần Ma cổ chiến trường gặp được kia, tự xưng thỏ gia, gia hỏa coi Linh Dược như cơm ăn, Khương Tư Nam vốn cho là Thần Ma cổ chiến trường bị phong ấn, con thỏ kia khẳng định cũng bị phong ấn ở trong đó, không nghĩ tới vậy mà ở trong Tinh Tuyệt Cổ Thành gặp được nó.
Con mắt của Khương Tư Nam lập tức phát sáng lên, đây chính là một cây Thánh Dược a, đoạt thiên địa chi tạo hóa, đã thoát ra gông cùm xiềng xích, có hình thể, nếu lấy được một cây Thánh Dược như vậy, đây tuyệt đối là thiên đại cơ duyên.
- Ồ? Ai đang gọi thỏ gia?
Thỏ gia nhẹ ồ lên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, liền thấy được Khương Tư Nam, lập tức liền sợ hãi kêu lên một cái.
- Gia gia a, dĩ nhiên là tiểu tử ngươi? Nhìn ngươi tặc mi thử nhãn đã biết rõ không có hảo ý, hẳn là lại muốn đánh chủ ý Thỏ đại gia sao?
Thỏ gia vẻ mặt cảnh giác, nhận ra Khương Tư Nam.
Khương Tư Nam lập tức có chút im lặng, không nghĩ tới con thỏ này còn rất mang thù, liếc liền nhận ra hắn.
Long Thu Nguyệt chứng kiến thỏ gia, con mắt sáng ngời, khanh khách cười nói:
- Con thỏ thật đáng yêu, Khương sư đệ, ngươi nhận thức con thỏ này? Đáng yêu như vậy, trực tiếp bắt lại làm sủng vật như thế nào?
Khương Tư Nam vẫn không nói gì, thỏ gia lập tức liền không chịu rồi.