Hôm nay Lam Nguyên Đức trọng thương, Lam Nguyên Lăng cùng Ngọc gia gia chủ Ngọc Cuồng Lôi cũng không quá đáng là sàn sàn nhau, trẻ tuổi tỷ thí Lam Tương Hàm nhất định không phải đối thủ của Ngọc Khê, kể từ đó, trận chiến khách khanh, Tần đại sư là Đan Vương Cao cấp liền cực kỳ trọng yếu.
Hắn tin tưởng, Lam Nguyên Đức nhất định sẽ tương thông, vì đan đạo thi đấu, Lam Nguyên Đức tất nhiên sẽ giao Lam Tương Hàm cho hắn.
Vừa nghĩ tới thể chất kỳ dị của Lam Tương Hàm, trong nội tâm Tần đại sư liền lửa nóng không thôi.
Trong nội tâm Lam Nguyên Đức phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Lam Không, biết rõ đây hết thảy khẳng định đều là đối phương giở trò quỷ, nếu như không phải vì Khương Tư Nam xuất hiện, lúc này đây Lam Nguyên Đức thật có khả năng bị Tần đại sư uy hiếp.
Nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới tạo nghệ đan đạo của Tương Hàm cùng Khương Tư Nam, trong ánh mắt Lam Nguyên Đức liền lộ ra cười lạnh.
Hôm nay tỷ thí đan đạo, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
- Tần đại sư, chẳng lẽ ngươi tới Lam gia ta là muốn thừa dịp cháy nhà cướp của sao? Nếu nói như vậy, ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, bỏ ý nghĩ đó đi! Lam Nguyên Đức ta tuyệt đối sẽ không đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa, khách khanh như ngươi, Lam gia ta mời không nổi!
Lam Nguyên Đức lạnh lùng nói, một chút cũng không khách khí.
- Gia chủ, hôm nay là thời điểm Lam gia ta sinh tử tồn vong, ngươi cũng không nên hành động theo cảm tình, phải dùng đại cục làm trọng!
Đại trưởng lão Lam Không tiến lên một bước, thành khẩn nói, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người năm vị nguyên lão, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Năm vị nguyên lão, hôm nay là thời khắc mấu chốt nhất của Lam gia ta, kính xin nguyên lão làm chủ!
Nhưng năm vị nguyên lão như lão tăng nhập định, nhắm mắt trầm tư, căn bản không nghe Lam Không nói.
Trong nội tâm Lam Không tuôn ra một tia cảm giác không ổn, hôm nay hắn tới còn có một ý định, là hi vọng năm vị nguyên lão có thể bức bách Lam Nguyên Đức, đồng ý gả Lam Tương Hàm cho Tần đại sư.
Nhưng hôm nay xem ra, hình như năm vị nguyên lão một chút cũng không lo lắng tỷ thí đan đạo.
- Hừ, Đại trưởng lão! Cho dù Lam gia ta chết, cũng phải chết có khí tiết, tuyệt đối không làm bọn hèn nhát, cũng không có khả năng hi sinh đệ tử Lam gia, để đổi lấy cái gọi là một đường sinh cơ!
Lam Nguyên Lăng cũng lên tiếng, hắn khinh miệt nhìn thoáng qua Tần đại sư nói:
- Nhất là loại gà gáy trộm chó, coi như đạt đến Đan Vương Cao cấp, cũng không quá đáng là một tiểu nhân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà thôi!
- Ngươi?
Sắc mặt Tần đại sư lập tức âm trầm xuống, hắn đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt hiện ra một tia hàn mang, lạnh lùng nhìn thoáng qua Lam Nguyên Đức nói:
- Hôm nay lão phu hảo tâm muốn cứu Lam gia một mạng, nhưng Lam gia đã không biết sống chết, vậy lão phu không ra tay cũng được, nhưng chắc hẳn Ngọc gia sẽ nguyện ý phụng lão phu làm thượng khách cũng chưa biết chừng!
- Người tới, tiễn khách!
Thanh âm của Lam Nguyên Đức rất lạnh, trong thanh âm của hắn mang theo một tia quả quyết cùng lạnh lùng, để cho Tần đại sư muốn điên.
Tần đại sư biết rõ, hôm nay xem ra chỉ sợ là tính sai, nguyện vọng muốn đạt được Lam Tương Hàm triệt để rơi vào khoảng không.
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lam Không, vốn là Lam Không lời thề son sắt nói nhất định sẽ gả Lam Tương Hàm cho hắn, nhưng không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
Tần đại sư hừ lạnh một tiếng, hất ống tay áo, lập tức rời Lam gia.
Sắc mặt của Đại trưởng lão Lam Không trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra được, vì sao lúc này năm vị nguyên lão căn bản một câu cũng không nói?
Phải biết rằng năm vị nguyên lão ở Lam gia quyền lực rất lớn, có ba vị nguyên lão lên tiếng, có thể huỷ bỏ gia chủ, dùng ý định nguyên lai của hắn, hôm nay Lam gia sinh tử tồn vong, năm vị nguyên lão tất nhiên sẽ đồng ý hi sinh Lam Tương Hàm, để cho Tần đại sư thay Lam gia xuất chiến.
Đến lúc đó dùng tính tình cương liệt của Lam Nguyên Đức, tất nhiên sẽ chống đối năm vị nguyên lão, năm vị nguyên lão dưới sự giận dữ phế bỏ Lam Nguyên Đức, rất có thể mình sẽ trở thành Lam gia gia chủ.
Nhưng mà hiện tại xem ra, hết thảy tính toán của hắn đã thành không rồi.
- Nguyên Đức, tôm tép nhãi nhép đã đi rồi, chúng ta cũng có thể xuất phát!
Một nguyên lão ngồi ở trên cao nhất, hai mắt mở ra, bắn ra một đạo tinh quang sáng chói, chậm rãi nói.
- Vâng!
Lam Nguyên Đức mỉm cười, căn bản không có nhìn Lam Không, cùng Lam Nguyên Lăng, năm vị nguyên lão theo sát phía sau, rời khỏi đại điện gia tộc, chỉ để lại Đại trưởng lão Lam Không sắc mặt khó coi còn có một chút Lam gia trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Khương Tư Nam đang trong bế quan chậm rãi tỉnh lại.
Một tháng này, thương thế của hắn triệt để khỏi hẳn, pháp lực toàn thân cuồn cuộn như nước thủy triều, bành trướng như biển, thậm chí còn có chỗ tinh tiến, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới Vương giả trung kỳ.
Hắn đi ra tiểu viện, thấy Lam Tương Hàm cùng Lam Ngọc Nhi chờ ở bên ngoài, lộ ra dáng tươi cười.
- Hừ, tỷ thí đan đạo sắp bắt đầu, còn ở nơi này lề mà lề mề!
Lam Ngọc Nhi phảng phất như vẫn xem Khương Tư Nam không vừa mắt, giờ phút này hừ lạnh một tiếng nói.
- Tư Nam, hôm nay tỷ thí đan đạo, xin nhờ rồi!
Lam Tương Hàm thì có chút trịnh trọng nói, trên dung nhan tuyệt thế lộ ra dáng tươi cười kinh diễm.
Một tháng này, Lam Tương Hàm cũng triệt để củng cố cảnh giới Đan Vương Sơ cấp, hơn nữa theo Khương Tư Nam luyện qua mấy lần Linh Đan, nàng càng cảm thấy Khương Tư Nam thâm bất khả trắc, đồng thời cũng tràn đầy tin tưởng với Khương Tư Nam.
- Yên tâm, ta sẽ hết sức!
Khương Tư Nam mỉm cười, ba người bay lên trời, bay về phía sân thi đấu ở trung ương Lam Ngọc Thành.
Trong khoảng thời gian này, Khương Tư Nam từ trong miệng Lam Tương Hàm, đối với thực lực của Ngọc gia cũng có hiểu rõ.
Từ chiến lực, Ngọc gia mạnh hơn Lam gia, là vì Ngọc gia có một vị cường giả Hoàng đạo lão tổ, mà Lam gia mạnh nhất cũng không quá đáng là Vương giả đỉnh cấp.
Nhưng trên thực lực đan đạo, hôm nay Lam gia có được bốn vị Đan Vương kể cả Lam Tương Hàm, mà Ngọc gia chỉ có ba vị Đan Vương.
Trong đó Ngọc gia gia chủ Ngọc Cuồng Lôi là Đan Vương Cao cấp, Ngọc gia có một vị trưởng lão là Đan Vương Trung cấp, về phần được xưng tuyệt thế thiên tài Ngọc gia Ngọc Khê, cũng là một vị Đan Vương, về phần đã đến cảnh giới nào, thì mọi người không biết.