Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1271: Chương 1271: Thần bí tiên thi




Trên hư không, thân thể của Khương Tư Nam vô địch, như một Kim Cương, cùng Hổ Tôn ngạnh kháng mà không rơi vào thế hạ phong, để cho Võ Chiếu cùng Nam Cung Cầm đều cảm giác được khó có thể tin.

Các nàng căn bản không nghĩ tới, Khương Tư Nam vậy mà phát triển nhanh như vậy, Hổ Tôn để cho bọn hắn không có trở tay chi lực, Khương Tư Nam lại có thể cùng hắn chiến thành ngang tay, phảng phất như đang nằm mơ.

- Nếu lão gia hỏa kia chứng kiến đồ đệ của hắn trưởng thành đến tình trạng như thế, chỉ sợ cũng sẽ hết sức vui mừng a!

Nam Cung Cầm thì thào tự nói, trong ánh mắt mang theo mỉm cười.

Ầm ầm!

Trong hư không tràn đầy thần quang tung hoành, Hổ Tôn càng đánh càng kinh ngạc, thẳng đến lúc này, hắn bị cừu hận bao phủ mới dần dần thanh tỉnh lại.

Có thể dùng Hoàng giả, vượt cấp chiến đấu đại chiến cường giả Chí Tôn, coi như là ở trong Thánh Địa tiên môn, chỉ sợ cũng chỉ có thiên tài chói mắt nhất mới có thể làm được.

Khương Tư Nam hung hãn như thế, lại há có thể là hạng người vô danh?

Ánh mắt của Hổ Tôn nhìn đến, khi hắn thấy được Khổng Huyền, lập tức toàn thân chấn động, trong ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.

- Ngươi... Dĩ nhiên là người của Huyền Không Sơn?

Hổ Tôn nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, vừa sợ vừa giận nói.

Tuy hắn là tán tu Yêu Tôn, nhưng đại danh của Huyền Không Sơn lại há có thể không biết? Nhất là Khổng Tước Thiếu chủ Khổng Huyền, đây chính là tồn tại từng ở Hoàng cảnh chém giết qua Chí Tôn, hơn nữa Khổng Huyền đã tới đây, vậy sau lưng há có thể không có Chí Tôn bảo hộ?

Nghĩ tới đây, chiến ý trên người Hổ Tôn lập tức tán đi, còn lại đều là vẻ hoảng sợ.

Mình chỉ là một tán tu Yêu Tôn nho nhỏ, lại há có thể chống lại Huyền Không Sơn Thánh Địa? Coi như là Khương Tư Nam giết nhi tử bảo bối nhất của hắn, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Oanh!

Hổ Tôn lại cùng Khương Tư Nam ngạnh oanh một chưởng, Cự Hổ sau lưng Hổ Tôn đột nhiên nổ tung, phù văn vô tận bắn về phía tứ phương, Hổ Tôn thì mượn cổ lực lượng cường đại này, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang chạy thục mạng.

- Vậy mà chạy?

Khương Tư Nam sững sờ, lập tức có chút dở khóc dở cười.

Hắn thật không ngờ, Hổ Tôn dĩ nhiên là phô trương thanh thế, cứ như vậy không đánh mà chạy rồi!

Ông!

Thân ảnh của Hổ Tôn hóa thành một đạo hào quang màu đen, tốc độ cực nhanh, lập tức liền xông vào trong Hỗn Độn Hải, biến mất không thấy tung tích.

- Chạy ngược lại rất nhanh, bằng không hôm nay không thể nói trước chúng ta sẽ ăn thịt hổ một bữa rồi!

Khổng Huyền nhàn nhạt nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

- Khổng Tước Thiếu chủ?

Vừa lúc đó, trong đám người phía trước phát ra một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên là có người nhận ra thân phận của Khổng Huyền, cho nên những cường giả vốn rục rịch kia, giờ phút này trên mặt đều lộ ra một tia kiêng kị, chậm rãi tản đi, tiếp tục tranh đoạt chí bảo, hơn nữa nghĩ biện pháp tới gần thân ảnh trong Tiên quang.

- Khổng đại ca, xem ra thanh danh của ngươi rất lớn a, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng sợ tới mức không đánh mà chạy rồi!

Khương Tư Nam nhìn thoáng qua Khổng Huyền, khẽ cười nói.

- Hắc hắc, dù không có ta, chẳng lẽ ngươi còn đánh không lại hắn sao? Không có nhìn ra a, tiểu tử ngươi coi như không tệ, ta ngược lại thật muốn tìm thời gian cùng ngươi luận bàn một phen!

Khổng Huyền nhìn Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra một tia chiến ý.

Khương Tư Nam cười khổ một tiếng nói:

- Khổng đại ca, dù muốn chiến cũng chờ chúng ta đi ra ngoài nói sau, ở đây không phải là địa phương luận bàn!

- Ha ha ha, không sai!

Khổng Huyền cũng tiêu sái cười, đi tới.

Mà giờ khắc này, kết giới vây quanh trung ương nhất, cường giả bên ngoài trên cơ bản đều ôm đoàn, tạo thành rất nhiều tiểu đoàn thể, đối với người chung quanh đều cực kỳ đề phòng.

Nhất là Khổng Huyền xuất hiện, để cho trong lòng mọi người đề phòng cơ hồ đạt đến đỉnh.

Dù sao, mặc dù tới đây đều là cường giả Chí Tôn, nhưng đều là một ít tán tu Yêu tộc ở phụ cận, Nam Yêu Châu Tam Đại Yêu tộc Thánh Địa, hôm nay chỉ có một Huyền Không Sơn đến.

Khương Tư Nam cùng Võ Chiếu, Nam Cung Cầm, Võ Mị Nhi hàn huyên một hồi, mới biết được vì sao bọn hắn lại ở chỗ này.

Kỳ thật dùng thuyết pháp của ba người các nàng, các nàng cũng không biết tại sao lại tới đây, sau khi rời Thiên Đế Sơn, những cường nhân Chân Cương giới kia đều riêng phần mình phân tán ra, tìm kiếm cơ duyên tu luyện, mà Võ Chiếu, Võ Mị Nhi cùng Nam Cung Cầm lại ở trong một di tích Tiên đạo lấy được một tí cơ duyên, tu vi tăng mạnh, nhưng cuối cùng nhất lại không có thể ly khai di tích Tiên đạo kia, bị một phiến hư không thông đạo xoắn tới đây.

- Nguyên lai là như vậy!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, có chút mong đợi hỏi:

- Nam Cung trưởng lão, không biết sư tôn, chưởng giáo còn có Đại sư huynh đi nơi nào?

- Kỳ thật ta cũng không rõ ràng!

Nam Cung Cầm cười khổ một tiếng nói:

- Lão gia hỏa kia cùng Phong Thiên Quân chung một chỗ, ta cũng không biết bọn hắn ở đâu! Mà Mộng Thương Sinh cùng Đoan Mộc Sương chung một chỗ, nghe nói đi một con đường chiến quần hùng thiên hạ, ma luyện tu vi! Đoan Mộc Hàn cùng Đoan Mộc Cuồng đi Nguyên Thủy Ma Tông, tiểu hòa thượng đi Vạn Phật Tự, những người khác cũng đều có truy cầu riêng phần mình! Ngươi yên tâm, bọn hắn đều rất tốt!

Khương Tư Nam hơi có chút thất vọng, nhưng biết đại khái Tam đệ Đoan Mộc Hàn cùng Tứ đệ tiểu hòa thượng hạ lạc, đến lúc đó đi tìm bọn hắn cũng dễ.

- Võ tiền bối, Nam Cung trưởng lão, các ngươi biết rõ trong Tiên quang là người nào không?

Khương Tư Nam hỏi.

Trong ánh mắt Võ Chiếu có hào quang màu xám bạc lập loè, nàng chậm rãi nói:

- Ta cũng không biết là người nào! Nhưng tất cả mọi người cho rằng đó là một cỗ tiên thi, nhưng ta thấy không phải, bởi vì ta cảm giác được trong đó tồn tại một tia sinh cơ yếu ớt!

- Cái gì?

Ánh mắt của Khương Tư Nam chấn động, chẳng lẽ trong Tiên quang không phải tiên thi, mà là một Chân Tiên còn sống sao?

Nghĩ đến đây, coi như là Khương Tư Nam cũng cảm giác được trong nội tâm chấn động kịch liệt.

- Nhưng... chỗ Tiên quang kết giới kia hết sức lợi hại, coi như là nhiều cường giả Chí Tôn như vậy đồng thời động thủ, cũng không có cách nào làm gì được Tiên quang! Chỉ là trong Tiên quang kia ném ra ngoài rất nhiều Tiên gia bảo vật, đưa tới mọi người tranh đoạt!

Võ Chiếu lại nhìn Tiên quang xa xa một chút, chậm rãi nói:

- Tư Nam, ngươi phải cẩn thận, ta cuối cùng cảm giác chỗ đó cực kỳ không đơn giản!

- Ân!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, hắn há có thể không cảm giác thấy ở đây quỷ dị? Nhưng hôm nay đã đến, vậy không bằng đi xem cũng tốt.

Khổng Huyền mang theo đám người Khương Tư Nam, Ngao Hinh Nhi đi về phía Tiên quang, sương mù tràn ngập, kim hà lượn lờ, lộ ra cực kỳ thần bí.

Nơi đây, vậy mà xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, tuy các Chí Tôn đều ôm căm thù cùng cảnh giác với đoàn người Khổng Huyền, nhưng trừ khi vạn bất đắc dĩ, cũng không có ai dám đắc tội Huyền Không Sơn, cho nên ngược lại là không có phát sinh tranh chấp gì.

- Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, bỗng nhiên cảm giác được vài đạo khí tức quen thuộc, nhất là có một ánh mắt cực kỳ phức tạp rơi vào trên người mình, hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện đó là mấy người mình quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.