Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 610: Chương 610: Thiên Ngoại Cửu Trọng điện (2)




Ông!

Thanh sắc đại môn chậm rãi mở ra, lộ ra một mảnh hào quang sáng chói, phảng phất như thông hướng một thế giới không biết.

Thấy ba người Khương Tư Nam muốn đi vào trong Thanh Long Điện, Kỷ Vân Thâm có chút sốt ruột, hắn là biết rõ trong Thanh Long Điện này rất có thể ẩn chứa bảo tàng của Tây Linh Thú Sơn, trước kia cũng là bởi vì muốn ngăn cản đầu lâu Ma Tôn xuất thế, mới canh giữ ở bên ngoài Thanh Long Điện.

Tất cả mọi người không ngốc, cũng biết trong Thanh Long Điện có bảo tàng của Tây Linh Thú Sơn, nhưng nếu đơn giản xâm nhập trong đó, chẳng những có khả năng để cho Ma Tôn chạy, trở thành tội nhân của toàn bộ Chân Cương giới, hơn nữa còn có thể lưu cái mạng nhỏ của mình lại.

Nhưng mà Thanh Long Điện xuất hiện dị biến, bọn hắn có thể đường đường chính chính tiến vào trong đó, nếu có thể trấn áp Ma Tôn, vậy thì thuận tiện ra tay trấn áp, nếu không có biện pháp, cũng có thể ở trong Thanh Long Điện vét lên một số.

Tất cả mọi người là ý nghĩ như vậy.

Nhất là Kỷ Vân Thâm, từ nhỏ liền thân có Đại Khí Vận, đi đường cũng có thể nhặt được bảo bối, lúc này đây ở trong Thần Ma cổ chiến trường, càng không biết đã nhận được bao nhiêu bảo vật, vốn là hắn đã coi bảo tàng trong Thanh Long Điện là vật trong túi mình.

Nhưng mà không nghĩ tới, trên nửa đường vậy mà giết ra một cái Khương Tư Nam.

- Đứng lại! Khương Tư Nam, trong Thanh Long Điện phong ấn đầu lâu Ma Tôn, ngươi xông vào như vậy, nếu để cho đầu lâu Ma Tôn chạy, ngươi đảm đương được sao? Đến lúc đó ngươi là tội nhân của cả Chân Cương giới, ai cũng cứu không được ngươi!

Kỷ Vân Thâm thanh như lôi chấn, nhìn Khương Tư Nam lạnh giọng nói.

Khương Tư Nam nhìn xem cửa lớn Thanh Long Điện, giờ phút này nghe được Kỷ Vân Thâm nói, trong ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, quay đầu nhàn nhạt nói:

- Đừng nói dễ nghe như vậy! Đầu lâu Ma Tôn nếu muốn phá ra phong ấn, chúng ta bất luận kẻ nào chỉ sợ đều không ngăn cản được, hơn nữa phong ấn kia khẳng định cũng không phải ta có thể bài trừ được. Ai cũng biết trong Thanh Long Điện này có bảo tàng của Tây Linh Thú Sơn, hẳn là Ngũ Hành Thánh Tông ngươi lấy được, Khương Tư Nam ta liền lấy không được? Ra vẻ đạo mạo, hèn hạ vô sỉ, còn nói đường hoàng như thế, thật làm cho người buồn nôn, bổn thiếu gia không có tâm tình cùng ngươi chơi, Thanh Long Điện này ta tiến định rồi!

Nói xong, Khương Tư Nam chẳng muốn lại nghe hắn nói nhảm, cùng Đoan Mộc Hàn, tiểu hòa thượng chung một chỗ cất bước tiến vào trong Thanh Long Điện.

Sau lưng, tuy Kỷ Vân Thâm thoạt nhìn vẫn treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng mà nụ cười kia lại cực kỳ cứng ngắc, trong ánh mắt lộ ra hào quang băng hàn.

Oanh!

Ba người Khương Tư Nam cất bước mà vào, trong nháy mắt bên người hào quang biến ảo, phảng phất như tiến vào một thế giới khác.

Thanh Long Điện này hùng vĩ hơn xa ba tòa Thánh Điện khác, nhưng mà tình hình trong này vẫn để cho Khương Tư Nam chấn động.

Trước mắt phảng phất như là một mảnh Tinh Không thế giới.

Nơi này vẫn là không gian trong Thanh Long Điện, chung quanh tất cả đều là tinh thần sáng chói, rừng rực chói mắt, chiếu sáng hắc ám vô tận.

Ở trước mắt Khương Tư Nam, thậm chí có chín tòa cung khuyết khổng lồ, một tòa hợp với một tòa, từ thấp đến cao, đều bị tiên quang sương mù lượn lờ, phảng phất như cửu tòa Thiên Cung trên chín tầng trời, thoạt nhìn cực kỳ hùng vĩ mênh mông.

- Tốt hùng vĩ Thiên Cung, trong Thanh Long Điện thậm chí có lớn như vậy một phiến không gian!

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra một tia sợ hãi thán phục, nhưng mà theo hắn nhìn lên, đột nhiên ánh mắt trở nên vô cùng lợi hại cùng ngưng trọng.

- Các ngươi nhìn ở bên trong! Nguyên lai Ma khí là từ nơi ấy mà đến sao? Hoặc là nói đầu lâu Ma Tôn liền bị phong ấn ở chỗ đó, ở tòa Thiên Cung thứ chín cao nhất!

Ở trên tòa cung điện cao nhất, Ma khí lượn lờ, tản mát ra hắc ám cực hạn, phảng phất như nhìn lên một cái, sẽ trọn đời trầm luân.

Chín tòa cung điện, tòa trên nhất đã hoàn toàn bị Ma khí bao phủ, hơn nữa còn đang không ngừng về phía phía dưới thẩm thấu, để cho tinh thần chung quanh ảm đạm xuống.

- Thiên Ngoại Cửu Trọng điện, xem ra đầu lâu Ma Tôn có lẽ phong ấn ở trong tòa cung điện thứ chín, trước bất kể nhiều như vậy, chúng ta đi mấy tòa cung điện phía dưới nhìn xem, Tây Linh Thú Sơn đến tột cùng lưu lại bao nhiêu bảo bối!

Tiểu hòa thượng khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lập tức sáng lóng lánh nói.

Khương Tư Nam cũng gật đầu, ba người bay về phía cung điện thứ nhất.

- Dược điện!

Vừa tới gần tòa cung điện này, liền chứng kiến Tiên Vụ lượn lờ, thanh quang sáng chói, trên cửa điện có khắc hai cổ triện rồng bay phượng múa.

- Dược điện? Hẳn là trong điện này tất cả đều là Linh Dược sao?

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, thì thào tự nói, lập tức liền rơi vào trước cửa điện, duỗi ra hai tay, cũng không có gặp được trở ngại cùng trận pháp gì, rất dễ dàng liền đẩy ra đại môn Dược điện.

Ông!

Đây là một đại điện mênh mông mà rộng lớn, mới vừa gia nhập trong dược điện, Khương Tư Nam cũng cảm giác được mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, cả người đều cảm giác được tinh thần đại chấn, toàn thân vô cùng khoan khoái dễ chịu.

- Tây Linh Thú Sơn trân tàng a, nếu là Dược điện, khẳng định có không ít Linh Dược trân quý, không thể nói trước ngay cả Dược Vương cũng có không ít!

Trên mặt Tiểu hòa thượng lộ ra thần sắc mong đợi, nhưng mà trong nháy mắt hắn liền trợn tròn mắt.

- Cái này... Đây là có chuyện gì? Linh Dược chạy đi đâu rồi?

Ở trong đại điện, có vô số hộp ngọc, quang đoàn gửi Linh Dược, nhưng mà giờ phút này không hề ngoài ý muốn, vậy mà toàn bộ đều rỗng tuếch, không có cái gì.

Khương Tư Nam cũng có chút kinh nghi bất định, nếu không có Linh Dược, vậy mùi thuốc trong cả điện là từ đâu đến? Linh Dược có lẽ không cách nào chứa đựng thời gian lâu như vậy, nhưng mà hộp ngọc ở đây tất cả đều là vạn năm noãn ngọc, quang đoàn tất cả đều là Linh trận huyền ảo, Linh Dược Tuyệt phẩm, chuẩn Dược Vương thậm chí là Dược Vương đều có thể bảo tồn thật lâu mới đúng, nhưng mà không hề ngoài ý muốn, tất cả đều trống rỗng.

Cái này để cho ba người Khương Tư Nam nguyên bản chuẩn bị đại càn quét, lập tức vô cùng phiền muộn.

- Các ngươi là người nào? Cũng dám xông đến địa bàn của thỏ gia ta?

Vừa lúc đó, một thanh âm như trẻ đang bú vang lên bên tai mọi người, mang theo thần sắc nghi hoặc cùng có chút phẫn nộ.

Ở trước mắt trong quang đoàn vô tận, một đạo bạch sắc lưu quang bay xuống, rơi trên mặt đất, hóa thành một đại bạch thỏ to mọng, bộ lông tinh khiết hoàn mỹ, hai lỗ tai dựng đứng, con mắt hồng hồng cảnh giác nhìn ba người Khương Tư Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.