Người thanh niên nằm trong bộ quan tài thứ chín kia chính là Đế Nhất!
Khương Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ chấn kinh, nhìn chúng nhân đang đi tới từ ngoài tiên cung chín màu, Đế Nhất ở tỏng đó thần sắc cực bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại nhếch lên ý cười quỷ dị khiến Khương Tư Nam nhìn mà phát lạnh.
- Khương Tư Nam, dừng tay!
Thần sắc đám người Mộ Dung Chân và Tổ Ma Đao đều chợt lóe, nháy mắt đã ngang trời mà đến, bổ nhào tới chín tầng quan tài.
Ở trong mắt bọn họ, tiên cung này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có chín tầng quan tài khổng lồ đặt ở kia, vậy hạch tâm khống chế Hồng Mông Tạo Hóa tháp nhất định phải ở trong đó.
Khương Tư Nam tịnh không nói gì thêm, thần sắc khẽ động chậm rãi lui một bước, nhìn Đế Nhất nói:
- Ngươi rốt cục là ai?
Trong quan tài, hai mắt Đế Nhất nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nhưng khắp người có tiên quang thần bí lượn lờ, tiên cơ ngọc cốt, tán phát ra một cỗ khí tức đại đạo khiến tâm thần Khương Tư Nam chấn đãng.
Lúc này Khương Tư Nam cảm thấy mọi thứ đều quá là quỷ dị.
Vì sao còn có một tên Đế Nhất nằm trong quan tài này? Đế Nhất rốt cục là ai?
Nhãn thần Khương Tư Nam đột nhiên chợt lóe, hắn nhớ ra lúc ở trong Chân Cương Giới, đại sư huynh chân truyền của Đại La thiên tông, Thánh tử của Ngũ Hành thánh tông, tất cả đều là thế thân của Đế Nhất, vậy chẳng lẽ Đế Nhất trước mắt cũng là thế thân? Còn bản tôn thì chính là người nằm trong quan tài?
Tâm thần Khương Tư Nam chấn đãng, phát hiện hình như mình đã thấu qua trùng trùng sương mù, nhìn ra chân tướng nào đó.
- Cái gì? !
Trong mắt đám cường giả Chân Tiên Mộ Dung Chân và Tổ Ma Đao vốn đều lấp lánh vẻ tham lam, chuẩn bị tranh đoạt hạch tâm khống chế trong quan tài, nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh người thanh niên trong đó, thần sắc ai nấy đều bất giác lộ ra vẻ kinh hãi.
- Này... Cái này... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Miệng môi Mộ Dung Chân khô khốc, chỉ vào Đế Nhất đứng bên cửa chính tiên cung chín màu, lắp ba lắp bắp hỏi.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, cửa chính tiên cung chín màu ầm vang đóng lại, nhốt toàn bộ cường giả Chân Tiên và Chí Tôn vào trong.
Đế Nhất nãy giờ thần tình vẫn luôn lạnh lùng lại chợt bật cười.
Chỉ là ý cười kia rơi vào trong mắt chúng nhân, lại khiến bọn họ không khỏi sợ hãi.
- Ngươi rốt cuộc là ai? ! Nếu cứ giả thần lộng quỷ thì đừng trách chúng ta không khách khí!
Hai tên Chân Tiên yêu dị của Thần Tiêu Cung quát lạnh một tiếng, trong mắt có lôi đình màu tím lấp lánh, phảng phất tùy thời chuẩn bị phát động một kích lôi đình nhắm vào Đế Nhất.
- Ồn ào!
Đế Nhất khẽ nhíu mày, miệng thổ ra hai chữ, chín đại Chân Tiên gồm cả Côn Hoa Chân Tiên đứng bên cạnh hắn lập tức ngang trời mà lên, chín đạo tiên quang hạo hãn đánh tới, nháy mắt đã kích lên người hai vị Chân Tiên Thần Tiêu Cung.
Ầm ầm!
Thần sắc hai vị Chân Tiên Thần Tiêu Cung đồng thời đại biến, lôi đình màu tìm trên thân tức tốc bị đánh tan, cả hai đột nhiên ho ra máu, giật ngược ra sau.
Lúc này ánh mắt chín đại Chân Tiên đều băng lãnh, thần tình đạm mạc, lành lạnh nhìn chúng nhân.
- Khương Tư Nam, tốc độ trưởng thành của ngươi tuy còn chưa đạt tới yêu cầu ta mong chờ, nhưng đã miễn cưỡng đủ dùng, cuối cùng ta đã đợi đến ngày này!
Đế Nhất chậm rãi cất bước đi tới, trong mắt mang theo ý cười vui sướng khi sắp được giải thoát, nhưng rơi vào trong mắt Khương Tư Nam lại khiến hắn không khỏi sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Ta biết ngươi đang hoài nghi điều gì, ngươi nghĩ không sai! Ta quả thực chỉ là một thế thân, mà bản thể của ta thì đang nằm ngay trong quan tài kia!
Đế Nhất khẽ cười nói.
Ánh mắt Khương Tư Nam đột nhiên co rút lại, hắn cảm giác được khí tức trong tiên cung đang dần ngưng cố, bèn nói:
- Đế Nhất, nếu ta dự liệu không sai, tiên cung chín màu này chỉ là bẫy rập mà ngươi cố tình dựng ra? Mục đích của ngươi chính là dẫn chúng ta đến đây? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Nhãn thần Khương Tư Nam cực kỳ ngưng trọng, hắn đột nhiên nhớ ra, thời gian chi hà ở ngoài kia không có vật nào là không hòa tan, vậy nhưng Đế Nhất cánh nhiên lại có được Thời Quang Ngọc Điệp, dẫn chúng nhân vượt qua tiến vào đây.
Hơn nữa, Đế Nhất hình như còn có thể thao túng tòa tiên cung này, dự cảm chẳng lành trong lòng Khương Tư Nam càng lúc càng đậm.
- Đế Nhất, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng sức mình ngươi đã có thể đối phó tất cả chúng ta?
Thần sắc Mộ Dung Chân băng lãnh, nhìn Đế Nhất nói, lúc này trong lòng hắn cũng cảm giác được không ổn, trong mắt đám cường giả Chân Tiên cũng toát ra thần sắc vừa sợ vừa giận, phảng phất chuẩn bị ra tay với Đế Nhất bất cứ lúc nào.
- Đám ngu ngốc các ngươi, vào trong thế giới của ta, chẳng lẽ cho là còn có thể đi ra?
Đế Nhất khẽ cười nhạt, vung tay lên lên, một cỗ lực lượng thần bí tức thì tràn ra trên người hắn.
Ầm ầm!
Quang mang chín màu tràn khắp, phảng phất có từng sợi đường cong luồn ngang giữa hư không, lập tức trọn cả tòa tiên cung chợt sáng bừng, một mảnh quang mang óng ánh tràn ngập ra như nước chảy, nháy mắt đã bao phủ tất cả chúng nhân.
- Chuyện gì? Sao ta không cử động được...
Một vị cường giả Chí Tôn đột nhiên rống lớn, trong mắt toát ra biểu tình kinh khủng, nhưng hắn còn chưa nói hết câu, toàn thân đã như bị người thi triển định thân thuật, chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Không chỉ mỗi cường giả Chí Tôn, ngay cả thân thể Chân Tiên cũng bắt đầu cứng ngắc lại, nét mặt vốn lạnh lùng cũng biến thành kinh hoảng thất thố.
- Đế Nhất, rốt cục ngươi muốn làm gì? Đây là... Đây là thời quang chi lực...
Mộ Dung Chân hô to một tiếng, hắn là cường giả Chân Tiên, có thể kháng cự lâu hơn một chút, nhưng cũng chẳng giãy dụa được bao lâu, nháy mắt đã hoàn toàn ngưng cố ở kia.
Giống như biến thành tiêu bản, chúng nhân đều bị ngưng cố, biểu tình cứng đờ như điêu khắc, nhìn cực kỳ sống động.
Chỉ có Khương Tư Nam là không cảm giác được thời quang chi lực, vẫn có thể hoạt động tự do.
Nhưng Khương Tư Nam đã cảm giác được, chung quanh mình được bao phủ bởi loại lực lượng thần bí nào đó, chỉ cần mình hơi có dị động liền sẽ bị ngưng cố triệt để.
- Thời quang chi lực, ngươi cánh nhiên có thể điều động thời quang chi lực? !
Khương Tư Nam nghe được tiếng hô to sau cùng của Mộ Dung Chân, lập tức kịp có phản ứng, khó mà tin tưởng nhìn Đế Nhất.
Lực lượng khiến đám cường giả Chí Tôn và Chân Tiên ngưng cố chẳng phải cùng một hình một dạng với thời quang trường hà bên ngoài tiên cung chín màu ư? Nhưng sao Đế Nhất có thể làm được?
Phải biết, thời gian chi lực chính là cấm kỵ chi lực, dù là cường giả Chân Tiên, thậm chí là người đã siêu việt Chân Tiên cũng không cách nào chạm đến, chắc chỉ có một ít đại năng tuyệt thế đứng ở đỉnh phong Tiên giới mới có thể chưởng khống loại lực lượng này.
Nhưng bây giờ, Đế Nhất cánh nhiên có thể dễ dàng điều động thời quang chi lực, cầm cố tất cả mọi người.
Loại lực lượng như thế đã siêu ra khỏi phạm vi hiểu biết của Khương Tư Nam, hơn nữa hắn thực sự nghĩ không rõ ràng, vì sao Đế Nhất chỉ lưu lại riêng mình.
- Ngươi nói không sai! Đây là thời quang chi lực, hơn nữa còn là thời quang tĩnh chỉ! Nếu ta muốn, thậm chí ta có thể khiến thời quang đảo lưu, khiến thời quang gia tốc!
Đế Nhất cất bước mà đến, nhịp bước rất nhẹ nhàng, lúc này nét mặt không còn lạnh lùng, mà có vẻ hơi tà dị.
Hắn vượt qua một vị cường giả Chí Tôn, chỉ thấy tay hắn khẽ vung lên.