Bá!
Một ánh lửa hoa mỹ lưu động, sáng chói, trong lòng bàn tay của Khương Tư Nam, xuất hiện một cây Tiểu Thụ hỏa hồng sắc, như San Hô tinh xảo, phía trên treo mười tám linh quả giống như tinh thần sáng chói, đúng là Long Huyết Quả Thụ!
- Long Huyết Quả Thụ ở đây, ta có thể lưu lại, nhưng mà ngươi nhất định phải thả sáu người bọn họ ly khai, bằng không mà nói, ta hiện tại sẽ phá hủy Long Huyết Quả Thụ cùng con của ngươi, cùng lắm thì chết mà thôi, đệ tử Đại La Thiên Tông ta có gì phải sợ?
Thần sắc của Khương Tư Nam lạnh như băng, nghĩa chính ngôn từ nói, trong lời nói có một loại quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, để cho mọi người nghe xong đều một hồi động dung.
Đối diện đại năng kia trầm mặc, gắt gao nhìn Khương Tư Nam, chứng kiến thần sắc hắn không hề có ý sợ hãi, bình tĩnh mà lạnh nhạt, trong nội tâm không khỏi lộ vẻ do dự.
Với hắn mà nói, những người này đương nhiên là như con sâu cái kiến, chết liền chết, nhưng mà Long Huyết Quả Thụ kia cùng con của mình là không thể xảy ra vấn đề, nhưng mà tiểu tử Chân Thiên Cảnh kia làm như vậy, có thể có chỗ dựa gì hay không.
Nghĩ nghĩ hắn không khỏi có chút nhịn không được cười lên, cảm giác mình đa tưởng rồi, một Nhân tộc tiểu tử Chân Thiên Cảnh, cùng mình chênh lệch giống như thiên địa khác biệt, lại có thể nhảy ra bọt nước gì.
Hắn liền đáp ứng nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, sáu người bọn hắn có thể ly khai!
- Không được!
Một thanh âm cuồng bạo quả quyết cự tuyệt nói.
Trong ánh mắt Dịch Phi mang theo thần sắc kích động, đi đến trước mặt Khương Tư Nam nói:
- Tiểu sư đệ, dù muốn lưu lại cũng nhất định là ta lưu lại, ngươi ở lại chỗ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sư huynh ta tuyệt đối sẽ không để cho một mình ngươi ở lại chỗ này!
Đám người Long Thu Nguyệt cũng trầm mặc, trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Tư Nam có một tia kỳ dị.
Bọn hắn không nghĩ tới, ở trước mặt đại năng Thông Thiên Cảnh, người bình thường đã sớm nơm nớp lo sợ không cách nào nói chuyện, nhưng mà Khương Tư Nam vậy mà vui mừng không sợ chậm rãi nói, còn muốn hi sinh mình cứu bọn họ?
Trong lòng của bọn hắn đều tuôn ra một dòng nước ấm, hơn nữa sinh ra một cỗ kính ý.
- Đúng vậy, Khương sư đệ, chúng ta không có khả năng để cho ngươi lưu lại, muốn đi liền cùng đi, mà chết vậy thì cùng chết, chúng ta sẽ không thỏa hiệp!
Long Thu Nguyệt cũng đi ra, cười dịu dàng, mặt mày như nguyệt, cười tươi như hoa, nhìn Khương Tư Nam, trong đôi mắt phát ra gợn sóng ôn nhu như nước, cùng ngày thường nóng nảy quả quyết khác hẳn bất đồng.
- Đúng đấy, Khương sư đệ, chúng ta và ngươi cùng tiến thối!
Diệp Thừa Phong, Hồng Vũ cùng Lưu Quy Nguyên đều lên tiếng nói, trong thanh âm có một loại quả quyết, chỉ có Chu Hạo thần sắc biến ảo, không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Khương Tư Nam cũng nóng lên, hít sâu một hơi nhàn nhạt nói:
- Nhị sư huynh, Long sư tỷ các ngươi không nên không để ý đại cục như vậy, nhất định phải còn sống đi ra ngoài, có thể tranh thủ đến trình độ như vậy đã là cực hạn, đại năng kia đã sắp đợi không kịp, nếu các ngươi không đi vậy thì không còn kịp rồi!
Khương Tư Nam dừng một chút, truyền âm cho Dịch Phi cùng Long Thu Nguyệt nói:
- Sư huynh sư tỷ các ngươi yên tâm, sở dĩ ta lưu lại, là bởi vì ta có chút ít thủ đoạn có thể cam đoan bình yên vô sự ly khai, các ngươi không nên lo lắng ta, đi mau, ta cam đoan nhất định sẽ còn sống đi gặp các ngươi!
Ở dưới ánh mắt kiên định của Khương Tư Nam, Dịch Phi cùng Long Thu Nguyệt đều có chút do dự.
Khương Tư Nam xác thực rất đặc biệt, trong lòng bọn họ rất thần bí, nói không chừng thật có thủ đoạn gì có thể chạy khỏi nơi đây?
Nhưng mà bọn hắn cũng không dám đánh bạc, vạn nhất đây là Khương Tư Nam an ủi bọn hắn, bọn hắn cả đời này chỉ sợ sẽ không thể an tâm.
Khương Tư Nam chứng kiến bọn hắn do dự, giờ phút này cũng gấp, trực tiếp truyền âm cho Dịch Phi nói:
- Nhị sư huynh, bọn hắn không tin ta ngay cả ngươi cũng không tin ta sao? Ta cam đoan tuyệt đối có thể bình yên vô sự ly khai nơi đây! Các ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi nói không chừng hắn sẽ cải biến chủ ý!
Chứng kiến Khương Tư Nam kiên định cùng sốt ruột, con mắt của Dịch Phi lập tức trở nên đỏ lên.
Dịch Phi nhìn Khương Tư Nam, thở hổn hển, trong ánh mắt lóe ra một tia điên cuồng, hắn đột nhiên bắt lấy bả vai Khương Tư Nam nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải còn sống đi ra, nếu không, ta thề cả đời này nhất định phải tàn sát hết tất cả Bát Tí Ma tộc, giết sạch giết hết tất cả Ma tộc, vì ngươi chôn cùng!
Hắn đột nhiên quay người, đối với đám người Long Thu Nguyệt điên cuồng hét lên một tiếng:
- Chúng ta đi!
Ở dưới Bát Tí Ma tộc Thông Thiên Cảnh ý bảo, sáu người Dịch Phi cùng Long Thu Nguyệt, bình yên vô sự rời đi.
Thân hình khôi ngô của Dịch Phi run nhè nhẹ, hắn cực lực nhịn xuống, sợ mình không đành lòng, sẽ phụ tiểu sư đệ quên mình đổi lấy cơ hội.
Trong lòng hắn lần thứ nhất đối với lực lượng có khát vọng mạnh như vậy, đó là một loại hò hét cùng cảm giác vô lực ở sâu trong nội tâm!
Nếu mình đột phá, nếu thực lực mình cường đại gấp mười gấp trăm lần, sao sẽ để cho tiểu sư đệ vì mình đổi lấy cơ hội chạy trốn?
Nếu mình có thực lực như sư tôn, Bát Tí Ma tộc kia lại cường đại cũng có thể trở bàn tay tiêu diệt!
Trước kia Dịch Phi tu luyện, đều là dựa vào bản thân yêu thích, tuy được xưng tu luyện cuồng, nhưng mà cũng chỉ là một loại bản năng, nhưng hiện tại lần thứ nhất cảm giác được, là khát vọng lực lượng cường đại như thế!
Trong nội tâm Dịch Phi gào thét, ánh mắt điên cuồng, móng tay đâm vào trong thịt mà không biết, pháp lực của hắn vô cùng cuồng bạo, nhanh như điện chớp, về phía trước cấp tốc bay đi.
Đám người Long Thu Nguyệt cũng cảm giác vô cùng biệt khuất, đều không nói một lời cấp tốc phi hành, nhưng mà trong ánh mắt lạnh thấu xương cùng mũi nhọn, đã âm thầm sinh ra một cường giả chi tâm không cách nào ngăn chặn!
- Ta đã tuân thủ ước định, để cho bọn chúng chạy rồi, hiện tại ngươi có thể giao Long Huyết Quả Thụ cùng con của ta ra đây đi à nha?
Đại năng kia lạnh lùng nói.
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng nói:
- Dùng thực lực của ngươi, coi như là hiện tại đuổi theo giết bọn hắn cũng không tính muộn, cho nên vẫn là mời ngươi kiên nhẫn chờ một chút, dù sao dùng thực lực của ta, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay của ngươi!