Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hạ U, coi như là bọn hắn giao Long Huyết Quả Thụ, chỉ sợ hắn cũng không có khả năng đơn giản buông tha mấy người mình.
Khương Tư Nam chứng kiến Hạ U kia nhìn chăm chú lên mấy người, nhưng lại có hơn phân nửa lực chú ý đặt ở trên người Dịch Phi, trong nội tâm lộp bộp, lập tức nghĩ tới điều gì.
- Không tốt, hắn là hướng về phía Tru Tiên Trận Đồ!
Trong nội tâm Khương Tư Nam nảy sinh ác độc, đã hiện lên một tia sát cơ, nếu Hạ U này thật sự mưu đồ Tru Tiên Trận Đồ, vậy hắn không thể nói trước phải bạo lộ vài thứ, để cho Long Hoàng xuất thủ.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên một tiếng cười nhạo vang lên.
- Ha ha ha... Ngũ Hành Thánh Tông thật không hổ là Chính đạo đệ nhất tông, bên ngoài hô hào hàng yêu trừ ma, tự xưng là Chính đạo gương mẫu, nhưng mà vụng trộm lại làm sự tình sát nhân đoạt bảo, còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, quả thực so với Ma Môn chúng ta còn đáng xấu hổ hơn!
Trong hư không thần quang lóe lên, một thiếu niên mặc áo đen lạnh lùng xuất hiện ở trong hư không.
Thiếu niên kia thoạt nhìn bất quá mười mấy tuổi, cùng Khương Tư Nam tương tự, tướng mạo anh tuấn, phong thần như ngọc, chỉ là toàn thân đều bao phủ một tầng thần quang nhàn nhạt, ánh mắt lãnh khốc, giờ phút này nhìn chằm chằm vào bọn người Hạ U, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường.
Khí tức trên thân hắn cũng không tính rất cường, nhưng mà vừa xuất hiện ở trong hư không, phảng phất như nhiệt độ trong thiên địa kịch hàng, trong lòng mỗi người đều rùng mình một cái, linh hồn cũng bị đông cứng rồi.
Nhất là Hạ U, vừa nhìn thấy thiếu niên này, sắc mặt lập tức đại biến, nghiến răng nghiến lợi hô ra mấy chữ.
- Tịch Diệt Thái Tử! Ngươi vậy mà không chết?
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không chết có phải làm cho ngươi cảm thấy ngoài ý muốn hay không? Mấy đại Chân Truyền Đệ Tử của Ngũ Hành Thánh Tông ngươi liên thủ truy sát ta, mãi cho đến tầng thứ hai cũng cắn chết không thả, nhưng mà đáng tiếc, ngươi sẽ không còn được gặp lại Hạ Kỳ cùng Hạ Vũ nữa rồi!
- Cái gì?
Ánh mắt Hạ U lộ ra thần sắc không dám tin.
- Hạ Kỳ cùng Hạ Vũ sư huynh đã đạt tới nửa bước Thông Thiên Cảnh, hơn nữa trong tay còn có Linh khí Tuyệt phẩm, coi như là cường giả Thông Thiên Cảnh cũng có thể chiến một trận, ngươi cũng không quá đáng là Anh Thiên Cảnh hậu kỳ, tại sao có thể là đối thủ của hai người bọn họ?
Phía sau hắn mọi người đều thần sắc đại biến, vẻ mặt hoảng sợ.
Vị Tịch Diệt Thái Tử này chính là nhi tử của Tịch Diệt Ma Môn Tịch Diệt Vương, mặc dù chỉ mười mấy tuổi, nhưng đã đạt đến Anh Thiên Cảnh hậu kỳ, thiên phú tuyệt luân, nhưng mà hắn đoạn thời gian trước vậy mà dám một thân một mình, tự tiện xông vào một cấm địa của Ngũ Hành Thánh Tông, muốn cứu một nhân vật cấm kị, sau khi bị phát hiện liền bắt đầu trốn chết.
Ngũ Hành Thánh Tông phái ra rất nhiều Chân Truyền Đệ Tử đuổi giết, truy sát trên trăm vạn dặm, nhưng lại bị hắn vứt bỏ rất nhiều người, cuối cùng nhất chỉ có Hạ U, Hạ Kỳ cùng Hạ Vũ đuổi theo.
Cuối cùng nhất Tịch Diệt Thái Tử trốn xuống Yêu Ma thế giới, Hạ U mất dấu, trong lúc vô tình nhận được tin tức Long Huyết Quả Thụ, liền chuẩn bị đi cướp đoạt Long Huyết Quả Thụ.
Nhưng không ngờ chính là, vậy mà ở chỗ này gặp được Tịch Diệt Thái Tử, hơn nữa nghe ý của hắn, Hạ Kỳ cùng Hạ Vũ đã bị giết rồi!
Chuyện này hôm nay tại Ngũ Hành Thánh Tông, chỉ sợ đã khiến cho sóng to gió lớn.
Ngũ Hành Thánh Tông Chân Truyền Đệ Tử, địa vị tôn quý bực nào, hôm nay vậy mà thoáng một phát chết mất hai cái có hi vọng tấn thăng đến Thông Thiên Cảnh!
Cái này thật bất khả tư nghị, khó có thể tưởng tượng các trưởng lão trong tông môn sẽ tức giận như thế nào!
Phải biết rằng, mấy ngàn năm nay chính ma đối lập cũng không có mãnh liệt như vậy, bởi vì bọn họ đều có cùng chung địch nhân, là Yêu Ma!
Tuy từ mười năm trước sau Đại La chi kiếp, chính ma quan hệ trong đó lại bắt đầu khẩn trương lên, nhưng tổng thể mà nói vẫn bảo trì trạng thái khắc chế.
Hôm nay, Tịch Diệt Thái Tử vậy mà trực tiếp giết hai đại Chân Truyền Đệ Tử của Ngũ Hành Thánh Tông, rất có thể sẽ khiến chính ma đại chiến!
Ánh mắt Hạ U biến ảo, nghĩ tới tiền căn hậu quả ở trong đó, trong ánh mắt hiện ra thần sắc kinh hãi.
Nếu sự tình này truyền quay lại Ngũ Hành Thánh Tông, Hạ U cũng khẳng định thoát không được quan hệ.
Nhất định phải bắt giết Tịch Diệt Thái Tử, chỉ có như vậy mới có thể để cho các trưởng lão trong tông bớt giận, trong nội tâm Hạ U lập tức liền định ra chủ ý!
- Long sư muội, Dịch sư đệ, Tịch Diệt Thái Tử giết hai vị Chân Truyền Đệ Tử của Ngũ Hành Thánh Tông ta, tội ác ngập trời, việc này nếu xử lý không tốt, thậm chí còn có thể khiến cho chính ma đại chiến, chúng ta nhất định phải bắt hắn! Ta và các ngươi cùng thuộc Chính đạo nhất mạch, vừa rồi có chỗ đắc tội, kính xin mấy vị sư đệ sư muội không nên chú ý, mượn Tru Tiên Trận Đồ dùng một lát, giúp ta một tay, cùng nhau đối phó người này!
Hạ U nhìn đám người Long Thu Nguyệt ngôn từ khẩn thiết nói, không còn bộ dạng bá đạo hung hăng càn quấy như vừa rồi nữa.
Ở hắn xem ra, nếu chỉ bằng vào mình nhất định là không cách nào đối phó Tịch Diệt Thái Tử, dù sao đối phương một người, liền giết Hạ Vũ cùng Hạ Kỳ.
Hơn nữa, hắn tự cho rằng Ngũ Hành Thánh Tông chính là đệ nhất thiên hạ tông, hắn phóng thấp tư thái, đám người Long Thu Nguyệt có lẽ không dám có oán khí mới đúng.
Nhưng mà bộ dáng này của hắn, xem ở trong nội tâm đám người Long Thu Nguyệt, lại lộ ra trận trận cười lạnh.
- Ha ha ha ha, thật sự là buồn cười đến cực điểm, trước một khắc còn muốn sát nhân đoạt bảo, nhưng bây giờ cầu người ta cùng ngươi đối phó ta, Ngũ Hành Thánh Tông các ngươi, da mặt dầy, thật là như đại địa, ta thật sự là bội phục, hôm nay cuối cùng là lĩnh giáo!
Đám người Long Thu Nguyệt còn không có nói chuyện, Tịch Diệt Thái Tử lại nở nụ cười, nhưng mà dáng tươi cười này lại càng lãnh khốc, để cho người cảm thấy hàn ý khắc cốt, mang theo vẻ trào phúng không che dấu chút nào.
Sắc mặt Hạ U trở nên đỏ bừng, trong ánh mắt nhìn về phía Tịch Diệt Thái Tử, lộ ra sát cơ như thực chất.
Coi như là những đệ tử Ngũ Hành Thánh Tông kia cũng thẫn thờ, cảm giác được vô cùng khó chịu.
Nhưng đây cũng là sự tình không có cách nào, nếu như không có Tru Tiên Trận Đồ trợ giúp, đừng nói trấn áp Tịch Diệt Thái Tử, coi như là những người mình cũng bị lưu lại.
Dịch Phi nở nụ cười, ngửa mặt lên trời cười to, trong thanh âm thậm chí mang theo một tia bi thương nói không rõ.