Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1342: Chương 1342: Trăm ngày thủy động




Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Vừa nãy Hồng Mông Tạo Hóa tháp đã tự động truyền đạt một tin tức cho mỗi người tại hiện trường.

- Hồng Mông Tạo Hóa, Thiên đế chí bảo, sau trăm ngày mở ra, người có duyên giành được!

Đây là tin tức ba động tán phát từ trong Hồng Mông Tạo Hóa tháp, hơn nữa chỉ nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Thái Sơ đại thế giới.

Nháy mắt, mọi người tại trường không khỏi sôi trào.

Bọn họ vốn cho là, Thái Sơ Thánh Địa cùng Đế Nhất Thánh Tử hao phí khổ tâm bố xuống cục như này, đã không ai có thể ngăn được, mắt thấy Hồng Mông Tạo Hóa tháp sắp thành vật trong túi Đế Nhất Thánh Tử.

Nhưng không ngờ, cánh nhiên lại xuất hiện chuyển ngoặt lớn như thế.

- Sau trăm ngày, trăm ngày sau khi Hồng Mông Tạo Hóa tháp hoàn chỉnh được bóc mở, xem ra đến lúc đó ai trong chúng ta cũng đều có cơ hội được đến kiện Thiên đế chí bảo này!

Trong mắt mọi người hiện đầy vẻ kích động, thần tình vô cùng mong đợi.

- Nhưng mà cũng nói không chừng! Hồng Mông Tạo Hóa tháp xuất thế, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ người mặt trên không chú ý tới!

Có người lại có ý kiến bất đồng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, ngón tay khe khẽ chỉ lên trời cao.

- Tiên giới? !

Thần sắc vô số Chí Tôn khẽ chấn, lập tức đề lộ vẻ trầm tư.

Bọn họ cảm thấy, cực có khả năng Tiên giới sẽ bởi vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp mà lần nữa hàng xuống tiên nhân, đến lúc đó ai có thể ngăn cản?

Phải biết, hơn một vạn năm trước lúc Thái Sơ Tiên đế vẫn lạc, vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp, Tiên giới hàng xuống rất nhiều tiên nhân, chẳng qua bởi đến sau không tìm được mới rời khỏi Thái Sơ đại thế giới.

Mà lần này, Hồng Mông Tạo Hóa tháp hiện thế trong trạng thái hoàn chỉnh, e rằng dù là tiên nhân Tiên giới cũng sẽ điên cuồng tranh đoạt?

- Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta đi!

Thần tình đám Chí Tôn mỗi người mỗi khác, cũng không có tâm tư ở lại chốn này, mà đều dồn dập rời di.

Lúc ấy, chỉ còn mỗi Đế Nhất Thánh Tử đứng đó, thần sắc có phần băng lãnh.

Cho dù khí chất hắn vẫn luôn hờ hững, tâm thái siêu nhiên, nhưng bản thân bố cục lâu như vậy, đến cuối cùng lại thành giỏ trúc múc nước chẳng thu được gì, hắn sao có thể không phẫn nộ?

- Vạn Linh Tế Bảo quyết, đây là tiên pháp vô thượng do Thái Sơ Thiên đế lưu lại, ngay cả tiên khí vô khuyết cũng có thể tế luyện thành công, vì sao riêng đối với Hồng Mông Tạo Hóa tháp lại không có hiệu quả?

Trong mắt Thái Nguyên chưởng giáo hiện đầy nghi hoặc, thì thào tự nhủ.

- Tuy là do Thái Sơ Thiên đế lưu lại, nhưng sợ rằng Hồng Mông Tạo Hóa tháp đã siêu ra khỏi phạm trù mà Vạn Linh Tế Bảo quyết có thể chưởng khống, Hồng Mông Tạo Hóa tháp ta phải lấy bằng được, dù là trăm ngày sau thì đã có sao? Là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!

Trong mắt Đế Nhất toát ra một tia phong mang, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, tịnh không bởi việc này mà phải chịu đả kích.

Đế Nhất Thánh Tử, chuyện đáp ứng ngươi ta đã hoàn thành, cáo từ!

Lệnh Hồ Phong có phần kiêng sợ đưa mắt nhìn Đế Nhất Thánh Tử, lại nhìn Khoa Phụ Trọng Mưu nơi xa, sau đó trực tiếp vung tay lên, dẫn theo một quần Chí Tôn ngoại vực rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, ai cũng không nhận ra, trong đôi mắt nhìn về phía Hồng Mông Tạo Hóa tháp của Lệnh Hồ Phong tràn đầy vẻ tham lam nồng nặc.

- Cứ để hắn đi vậy ư? E là hắn sẽ hai lòng!

Thái Nguyên chưởng giáo nhìn theo thân ảnh Lệnh Hồ Phong dần đi xa, chậm rãi nói.

- Hắn vốn chính vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp mà lưu lại, sao không hai lòng cho được? Chẳng qua tưởng muốn trốn ra khỏi lòng bàn tay ta, e là không dễ vậy đâu!

Đế Nhất nhàn nhạt nói.

Đế Nhất quay sang nhìn Khương Tư Nam một cái, nói:

- Xem ra ngươi sớm đã biết hôm nay ta không cách nào được đến Hồng Mông Tạo Hóa tháp, truyền thừa Đế kinh của Thái Sơ Thiên đế hẳn đang ở trong người ngươi, đúng không?

Thanh âm Đế Nhất mang theo cảm giác áp bách, ánh mắt như điện, phảng phất muốn đâm vào sâu trong nội tâm Khương Tư Nam.

- Truyền thừa Đế kinh của Thái Sơ Thiên đế chính là vật của Thái Sơ Thánh Địa chúng ta, Khương Tư Nam, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, có lẽ ta có thể tha ngươi một mạng!

Ánh mắt Thái Nguyên chưởng giáo cũng rơi xuống trên thân Khương Tư Nam, lạnh giọng nói.

Hồng Mông Tạo Hóa tháp chính là một kiện Thiên đế chí bảo, nhưng truyền thừa Đế kinh trong người Khương Tư Nam cũng rất trọng yếu, tất phải cướp cho bằng được.

Khương Tư Nam cười.

Ánh mắt hắn quét qua Đế Nhất cùng Thái Nguyên, nhàn nhạt nói:

- Thái Sơ Thánh Địa đúng là chẳng biết xấu hổ, thứ ta được đến, từ lúc nào lại thành vật của Thái Sơ Thánh Địa các ngươi?

Ta xem ai dám động Khương Tư Nam? !

Long Hoàng cũng rống lớn một tiếng, khí tức Hắc Thủy Lôi Thần hạo hãn không gì sánh kịp, cùng Long Hoàng sóng vai đứng bên người Khương Tư Nam.

- Thái Sơ Thánh Địa vô sỉ như thế, chẳng lẽ cho rằng Thiên Đế Sơn bọn ta không người?

Khương Thái Nhất và Khương Thái Xung cũng thần sắc băng lãnh, chín đại Chí Tôn Khương Tộc đồng loạt đi ra.

- Ai dám động đại ca, lão tử liền giết chết kẻ đó!

Tiểu hòa thượng cũng hô to một tiếng, cùng Đoan Mộc Hàn, Vương Vũ Thần đồng thời đi ra, trong mắt đầy là sát khí, phảng phất chỉ cần Thái Sơ Thánh Địa có động tác nào, bọn họ liền sẽ ra tay đánh trả không chút khách khí.

- Ai... Già, già thật rồi, nhưng vẫn có một số người không muốn da mặt cứ muốn bắt nạt vãn bối, lão phu nói thế nào cũng phải quản quản mới được!

Vương Bào chống quải trượng ha ha cười lớn, được Vương Tịch Mộ dìu đỡ đi ra.

Liễu Phàm tôn giả cũng hô một tiếng Phật hiệu, Mạc Thiên Nhai thì cười lạnh một tiếng không đáng, đồng loạt đứng ra.

Lại thêm thượng cổ Thần tộc Khoa Phụ Trọng Mưu, bên người Khương Tư Nam chẳng mấy chốc đã tụ tập một nhóm lớn cường giả.

Thái Nguyên chưởng giáo nhìn mà nhịn không được biến sắc!

Tổ Long cung, Trung Châu Vương gia, Tu Di sơn Vạn Phật Tự, Nguyên Thủy Ma Tông, bốn đại gia tộc Thiên Đế Sơn cùng với một tôn thượng cổ Thần tộc, những lực lượng này hội tụ lại, dù là Thái Sơ Thánh Địa cũng phải cẩn thận cân nhắc thiệt hơn.

Bầu không khí lần nữa trở nên băng lãnh, phảng phất có khả năng phát sinh đại chiến bất cứ lúc nào!

Đế Nhất nhàn nhạt quét Khương Tư Nam một cái, nói:

- Hồng Mông Tạo Hóa tháp là của ta, ta hi vọng trăm ngày sau có thể lại nhìn thấy ngươi! Nếu ngươi tới, ta chỉ giết một mình ngươi, nếu ngươi không tới, ta đồ cả tòa Thiên Đế Sơn!

Trong thanh âm Đế Nhất mang theo khí tức thiết huyết sát phạt nồng nặc, giống như Thiên đế Tiên vương cao cao tại thượng, đang hướng vạn linh tuyên phán quyết định của mình vậy.

Hơn nữa, cho dù phía dưới có rất nhiều cường giả Chí Tôn, bên người Khương Tư Nam hội tụ lực lượng vô cùng cường đại, nhưng vẫn không được Đế Nhất để vào trong mắt.

Phảng phất như Thần Long trên chín tầng trời không thèm cúi nhìn kiến hôi dưới đất, ánh mắt Đế Nhất vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng, hắn nhàn nhạt quét nhìn Khương Tư Nam một cái, sau đó liền xoay người rời khỏi nơi này.

Khương Tư Nam lập tức nổi giận.

Đế Nhất đúng là quá kiêu ngạo, theo ý hắn vừa nói, chẳng lẽ giết một mình Khương Tư Nam đã là ân huệ lớn bằng trời?

Không riêng gì Khương Tư Nam, ngay cả đám Chí Tôn của bốn đại gia tộc Thiên Đế Sơn, Vương Vũ Thần, tiểu hòa thượng, thậm chí là Vương Bào cũng mắt lộ ra hung quang.

Kẻ trong mắt không người như thể, chẳng lẽ thật cho rằng mình có thể một tay che trời?

Ầm ầm!

Lập tức có một vị cường giả Chí Tôn nhịn không được, xung thiên mà lên, khắp người tán phát ra thần uy hạo hãn, một quyền đánh tới sau lưng Đế Nhất, hư không chung quanh đều bị phá diệt, đủ thấy uy lực một quyền này khủng bố đến cỡ nào.

Đây là một kích nén đầy lửa giận của viên mãn Chí Tôn, cho dù là tuyệt thế Chí Tôn vượt qua nhất tai cũng không dám tùy tiện ngạnh tiếp.

Nhưng mà, Đế Nhất giống như chẳng có việc gì, vẫn cứ thản nhiên đạp bước tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.