Bác Viễn cũng khe khẽ thở dài nói:
- Nếu không phải chưởng giáo Chân Nhân mười mấy năm trước bị cường giả Huyết Ma tộc kích thương, vẫn trọng thương khó lành, Đan Khí Tông làm sao có thể để cho Hỏa gia hoành hành không sợ?
Trong thanh âm Bác Viễn có một loại bất đắc dĩ, cảm thán cùng phẫn nộ phức tạp, để cho mấy người bên cạnh nghe được cũng sắc mặt ảm đạm.
Nhưng mà Diệp Cương lại lơ đễnh cười nhạt nói:
- Huyết Ma tộc thần thông quá quỷ dị, bị Vương giả Huyết Ma tộc kia dùng tánh mạng gieo xuống bổn mạng Huyết Liên quá mạnh mẽ, coi như là ta những năm này cũng chỉ miễn cưỡng áp chế, mà không cách nào tiêu trừ, bất quá cũng may Tích Quân đã nhận được Đan Khí Lệnh nguyên vẹn, bản thân lại dung hợp Thiên Ngoại Xích Hà Hỏa, mấy ngày nữa đợi đến lúc Đan Khí thi đấu, nàng có thể danh chính ngôn thuận trở thành thiếu chưởng giáo, dùng thiên phú của nàng, không cần vài năm, chỉ cần đột phá đến Vương giả, có thể chính thức trở thành chưởng giáo Chí Tôn của Đan Khí Tông!
- Chưởng giáo Chân Nhân, chỉ sợ Hỏa gia sẽ không cho chúng ta thời gian lâu như vậy a!
Triệu Thuần Như khe khẽ thở dài nói, trong ánh mắt có một tia sầu lo.
Mà trong nội tâm Khương Tư Nam lại khẽ động, Diệp Cương dĩ nhiên là bị Vương giả Huyết Ma tộc gây thương tích? Bổn mạng Huyết Liên kia hắn ở trên người Huyết Ma Tông nhị thái tử cũng nhìn thấy qua, xác thực rất quỷ dị cùng cường đại, nhưng mà không nghĩ tới ngay cả Diệp Cương cũng không thể triệt để tiêu trừ.
Không biết Hồng Mông Tạo Hóa Tháp của mình có tác dụng hay không?
Trong nội tâm Khương Tư Nam thầm suy nghĩ, hôm nay hắn coi như là cùng đám người Hỏa Nguyên đứng ở mặt đối địch, nếu có thể trợ giúp Diệp Cương trị hết thương thế, vậy dùng tu vi của Diệp Cương, nhất định có thể đơn giản khống chế toàn bộ Đan Khí Tông.
Bất quá cụ thể thương thế của Diệp Cương là như thế nào, còn cần tinh tế điều tra mới có thể được ra kết luận.
Diệp Cương cười nhạt một tiếng nói:
- Bất kể như thế nào, chỉ cần Tích Quân trở thành thiếu chưởng giáo, chúng ta liền chiếm cứ đại nghĩa, Hỏa gia cũng không dám quá làm càn!
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão đều nhẹ gật đầu, Bác Viễn Thái Thượng trưởng lão suy nghĩ một chút nói:
- Đã như vầy, vậy mấy ngày nay Tích Quân liền không nên ra mặt, không thể để cho Hỏa gia phát giác, đợi đến lúc Đan Khí thi đấu, chưởng giáo Chân Nhân ngươi ở trước mặt mấy chục vạn đệ tử Đan Khí Tông tự mình tuyên bố, đến lúc đó Tích Quân lại hiện thân, nhất định sẽ cho Hỏa gia chấn nhiếp thật lớn, cũng có thể đánh bọn hắn trở tay không kịp!
- Không sai!
Diệp Cương liếc nhìn Diệp Tích Quân, trên khuôn mặt uy nghiêm lộ ra nụ cười ôn hòa, nói:
- Tích Quân, mấy ngay nay ở chỗ này hảo hảo củng cố tu vi thoáng một phát, làm quen Thiên Ngoại Xích Hà Hỏa, đến lúc đó chắc hẳn người Hỏa gia sẽ có một kinh hỉ rất lớn!
- Ha ha... Đúng là như vậy, vì phòng ngừa người Hỏa gia phát giác, bốn lão gia hỏa chúng ta mấy ngày nay cũng ở chỗ này, đợi đến lúc Đan Khí thi đấu lại hiện thân!
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão đều khẽ mĩm cười nói.
- Tư Nam, ngươi thì sao?
Diệp Tích Quân xoay đầu lại hỏi.
- Bây giờ Tích Quân tỷ tỷ đã không có chuyện gì, ta muốn đi xem muội muội Vũ Điệp cùng Tình Tuyết, Tử Huyên!
Khương Tư Nam cười nói, nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy các nàng, trong nội tâm cũng có chút kích động.
- Ha ha, cái này cũng không phải việc khó gì! Không bằng như vậy đi, chúng ta trực tiếp đưa tin cho Vũ Điệp, Tình Tuyết cùng Tử Huyên, bảo các nàng đến Tê Hà Đại Điện, các ngươi có thể ở chỗ này gặp mặt!
Diệp Cương khẽ mĩm cười nói, đột nhiên sắc mặt hắn giật mình, trong ánh mắt lộ ra thần mang sắc bén.
- Hỗn trướng!
Nụ cười trên mặt Diệp Cương biến mất, lộ ra thần sắc phẫn nộ.
- Chuyện gì xảy ra? Có phải Vũ Điệp các nàng xảy ra chuyện hay không?
Diệp Tích Quân chứng kiến phụ thân Diệp Cương sắc mặt biến rồi, vội vàng lên tiếng hỏi.
Diệp Cương đè nén xuống phẫn nộ trong lòng, hít sâu một hơi nói:
- Hôm nay Vũ Điệp cùng Tình Tuyết xuất quan, Tử Huyên ở cửa ra vào Tê Hà Bí Cảnh nghênh đón các nàng, nhưng mà Hỏa Nguyên vậy mà xuất thủ với các nàng, vừa rồi Vũ Điệp đã phát tới tin tức cầu cứu, xem ra tình hình cực kỳ khẩn cấp!
- Cái gì?
Khương Tư Nam đột nhiên biến sắc, không cần suy nghĩ, lập tức cấp tốc bay ra bên ngoài, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, trong ánh mắt lộ ra sát cơ ngập trời, lạnh lùng lẩm bẩm:
- Hỏa Nguyên, Hỏa gia, nếu Vũ Điệp các nàng thiếu một sợi tóc, ta muốn cho các ngươi toàn bộ chôn cùng!
...
Ở giữa sườn núi Tê Hà sơn chủ phong, trong một sơn cốc rộng lớn, sừng sững một tế đàn xích sắc, phía trên khắc văn lạc cực kỳ cổ xưa, phảng phất như bị đại hỏa đốt cháy qua, có một loại khí tức tuế nguyệt tang thương.
Giờ phút này ở trên tế đàn, Hỏa Nguyên, Hỏa Phong cùng một đám đệ tử trẻ tuổi tu vi bất phàm, ngăn cản ba thân ảnh xinh đẹp.
- Ba vị sư muội, các ngươi cũng không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đại ca ta đã vì các ngươi bày xuống tiệc rượu, nếu các ngươi không nể tình, vậy cũng đừng trách chúng ta dùng sức mạnh!
Hỏa Phong âm trầm nói, vẫn không quên ngắm ba thân ảnh xinh đẹp vài lần, nhất là một ít bộ vị không nên xem, nhịn không được nuốt nuốt yết hầu, trong ánh mắt lộ ra một tia dâm tà.
- Hỏa Nguyên sư huynh, còn mời các ngươi tránh ra, hảo ý của các ngươi chúng ta tâm lĩnh, bất quá thứ cho chúng ta có việc trong người, không thể đi!
Khương Vũ Điệp một thân quần trắng bồng bềnh, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt thắng tuyết, so với hai năm trước thành thục không ít, trổ mã càng xinh đẹp động lòng người, giờ phút này trong ánh mắt nàng lộ ra một tia phiền chán.
- Hỏa sư huynh, xin các ngươi tự trọng, nếu bị sư tôn chúng ta biết rõ, chỉ sợ chuyện này sẽ rất khó xử lý, các ngươi mời trở về đi!
Phương Tình Tuyết như một đóa không cốc u lan, khí tức tinh khiết, lạnh nhạt ôn nhã, tản mát ra một loại khí tức thánh khiết.
- Sư tôn? Ha ha ha...
Hỏa Phong nhịn không được, cười lạnh một tiếng nói:
- Không cần si tâm vọng tưởng, sư tôn của các ngươi chỉ sợ bản thân cũng khó bảo vệ, nào có công phu lo lắng các ngươi? Nếu không ngoan ngoãn theo chúng ta, ta cũng chỉ có thể khiêng ba tiểu mỹ nhân các ngươi trở về!
- Hỏa Phong!
Hỏa Nguyên nhướng mày, quát Hỏa Phong một tiếng, khuôn mặt anh tuấn ngẩn lên, nhàn nhạt nhìn ba người nói:
- Ba người các ngươi thiên phú bất phàm, hai năm tu luyện tới Anh Thiên cảnh, có thể nói là tiến bộ thần tốc, nhưng mà vì có chút sự tình ta phải mời ba vị sư muội cùng ta đi một chuyến, bằng không mà nói ta cũng chỉ có thể ỷ lớn hiếp nhỏ!