Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 10: Chương 10: Anh Này Là Người Yêu Tao




Anh eo gì mà nhảy vào họng người ta nói trước rồi. Biết là anh rất lịch sự nhưng cũng phải để em nói đã chớ anh. Thật là...

- Mấy em này là bạn em hả Hân?

- Vâng bạn em đó anh, Phương, Huy, Tiến, Hương, Nguyên Anh.

Tôi vừa nói vừa chỉ vào tụi nó giới thiệu. Bạn nhiều giới thiệu mỏi miệng quá.

- Anh tới đón Hân hả?

Tiến hỏi.

- Ừ_anh tôi mỉm cười_hôm nay anh đến được biết tiểu thư Ngọc Hân không có xe về nên đi rước về.

- Hân về với tụi em cũng được mà.

Hương thắc mắc.

- Không đâu, nó về thấy anh ngồi chơi mà không chịu đón nó là nó sẽ nấu chín anh đó.

- Hân cũng ghê gớm vậy hả anh?

Lần này là Huy kinh ngạc.

Ơ hay, nghĩ xấu cho tôi rồi. Tôi làm gì mà ghê gớm vậy, chỉ thấy tức là đạp anh Kha vài phát thôi mà, to tát gì đâu.

- Anh cứ nói xấu em. Mà anh lên đây làm gì đấy?

- Em không biết hôm nay bà về nhà em à?

Bà về, bà về nhà tôi, bà...

- Vậy hả? Thích quá. Mà bà về nhà em vậy anh ra đây làm gì?

- Thì anh đưa bà nội của em ra đây mà.

- Làm như không phải bà anh không bằng. Thôi về đi anh_tôi quay sang tụi bạn đang ở tình trạng ngơ ngác_Tao về nhá, cám ơn tụi mày, mai gặp lại hen. Bai_xong tôi vừa cầm nón vừa liếc hắn, hắn cũng không vừa còn liếc lại tôi.

Kệ mày nhá, tao có người đón rồi nhá, keo kiệt.

- Anh về trước nha. Tạm biệt mấy em.

Tụi bạn tôi ngơ ngác gật đầu. Tôi cũng không hiểu sao mặt mấy đứa này lại “đần” vậy không biết.

Tôi đội nón và ngồi lên xe, anh phóng đi.

- Bà về khi nào vậy?

- Bà ngoại anh về lúc 10h thưa cô.

- Vâng, em biết rồi. Hihi.

Anh Nguyên Kha là anh họ của tôi, tên đầy đủ là Vương Nguyên Kha. Anh là con của chị ba tôi tức là cô tôi đấy ạ. Ba tôi còn có một người em gái nữa. Tôi cũng có mấy đứa em họ nữa nhưng tôi thân với anh Kha nhất. Anh vui tính và hiền nên hay bị tôi bắt nạt lắm. Khi bé anh rất hay cho tôi đi chơi cùng, anh bày tôi rất nhiều trò chơi...con trai. Anh phải chỉ từng li từng tí thì tôi mới hiểu được, khi đó anh hai tôi thì luôn miệng: “đem con gái theo thêm rách việc“. Anh liền cãi lại: “Rách cứ để anh vá, Hân ha“. Bé quá không hiểu gì nên tôi chỉ biết cười và thắc mắc với anh là sao anh lại mặc đồ rách. Khùng thật.

Giờ tôi mới biết anh là con một nên hay đến chơi với anh em tôi cho đỡ buồn. Haha, tôi nhìn vậy cũng được làm trung tâm giải sầu, cũng oai.

Hôm nay bà về nhà tôi, chắc là anh xung phong đưa bà về thừa dịp đi chơi đây mà, anh cũng đi làm rồi mà không chịu lo làm việc gì hết.

- Sao anh không đi làm mà đi đón bà vậy. Không chịu làm việc không ai thèm lấy bây giờ.

- Không sao, nếu bị ế, bé Hân giới thiệu bạn em cho anh.

- Xí, đừng hòng em giao trứng cho ác.

- Anh mà ác thì em là cực ác. Anh hiền lành thế mà em.

- Xì...

.

.

Câu đầu tiên khi tôi về đến nhà là:

- Bà ơi!

- Hân của bà, cháu đích tôn của bà.

Cả nhà tôi cười lớn về cách gọi của bà tôi.

Bà ơi sao bà làm cháu xấu mặt rồi, bà cứ đưa chuyện nhỏ dại của cháu ra nói không hà.

- Bà ơi bà mới về hả, bà khỏe không?

- Bà sức khỏe rất tốt, đích tôn của bà học hành sao rồi.

- Bà cứ chọc cháu hoài. Đừng gọi cháu vậy nữa mà.

- Thế gọi cháu là gì? Thôi gọi đít soong ha?

- Bà...

Cả nhà lại dịp cười to.

Nói một lúc thì chúng tôi ăn trưa, anh hai cũng về, anh còn phấn khích hơn cả tôi cứ tranh nói chuyện với bà.

Có bà ở nhà, tôi hiển nhiên được vào phòng bà ngủ với bà, thật thích.

Lại đi học trong tình trạng niềm vui dư âm. Lại cười suốt buổi.

Khi tôi đang nhắn tin với ông Kha thì nghe tiếng con Hương nói:

- Mày nhìn nghi lắm nha. Nhắn tin cho ai?

Con này cứ đa nghi, suy nghĩ gì đó.

- Nhắn với anh Kha. Sao vậy?

- Anh Kha đó với mày là sao?

- Sao gì? À anh Kha mời tụi mình đi ăn kem đó. Đi không?

- Có có.

Nhanh dữ. Ăn là sáng mắt, giống tôi ghê.

Tôi quay sang tụi con trai:

- Chúng mày có đi không?

- Tất nhiên là đi rồi.

- Còn thằng kia có đi không?_liếc xéo thằng cướp họ.

- Hỏi điên, tất nhiên đi.

- Tao tưởng mày không đi.

- Ăn miễn phí mà. Ngu gì.

- Đồ keo kiệt.

Chúng tôi đến quán kem gần trường, tụi con trai thì trò chuyện rôm rả với ông anh, còn 2 con vần ương đó cứ im thin thít.

Lạ quá, 2 con này không thấy người còn nói chuyện như sấm, giờ có người trước mặt mà không mở miệng một lời. Tôi còn để ý chúng nó nhìn tôi rồi lại nhìn anh Kha. Ý gì đây? Tôi dù mặt có hơi gian, nhưng cũng không bao giờ làm việc sai trái, mà chúng lại nhìn tôi như kẻ tội đồ. Bất công quá.

- Chúng mày định đi cướp nhà tù à. Sao mặt hình sự thế?

- Tao hỏi nha, mày với anh Kha là sao?

- Ừ mày quen anh Kha khi nào vậy?

2 đứa này hỏi cái quái gì vậy. Tôi bây giờ giống bị bắt quả tang quá.

Tôi đang đơ thì anh tôi tiếp lời:

- Anh quen Hân từ bé.

- Hả? Từ bé? Thanh mai trúc mã hả?

Anh em tôi đơ....1s...2s....3s...

- Hahaha.

Tụi này điên rồi, coi kìa, trai gái nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống rồi kìa. Khổ ghê.

Tôi kéo mặt anh Kha lại, hỏi:

- Giống không? Mặt có gì giống không?

- Không_đồng thanh.

Đau khổ tràn trề, thất vọng ê chề.

Tôi bực:

- Anh này là người yêu tao.

- Hả?

Cằm tụi nó lộp cộp rơi xuống.

- Nó đùa đấy, anh với Hân là anh em họ_rồi cốc đầu tôi_nói vậy anh ế vợ thì sao?

- Tại tụi nó nghĩ vậy mà.

Đứa nào đứa nấy lại cứ hả hốc mồm. Phát bực.

- Cần tao mớm à? Hay muốn tao ăn hết?

- Bậy.

Thế là chúng nó lại sáp lại ăn và nói chuyện với anh Kha. Cứ thế để tôi im lặng như đứa không cha, tôi còn ở đây mà.

Sau một hồi tán phét thì anh tôi có chuyện phải đi trước, mà trước khi đi còn gửi gắm:

- Tụi em chở “người yêu” của anh về nhá, anh bận về công ty gấp.

Đó, tôi lại trong tình trạng bị bỏ rơi.

.

.

- Anh Kha dễ thương quá.

Đó là câu nói của 2 con điên từ khi trong quán đến bây giờ, ra đến nơi để xe vẫn còn nói.

Chúng nó bị bịnh hết rồi.

- Thôi thằng Anh chở con Hân về đi, chúng tao về đây_chúng nó chạy biến.

- Ơ...

Tôi cũng không muốn nói gì thêm, thật ra là không dám đó, sợ bị đi bộ.

- Thôi lên xe đi_Hắn nói.

Tôi dù không khuất phục nhưng cũng chỉ im lặng.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, trên đường đi, tôi đã không thể nhịn được miệng im nên đã mở miệng đá đểu hắn. Không biết động lực ở đâu mà tôi nói nào là xe hắn xấu, ngồi ê mông, rồi không quên trù ẻo là sau này bạn gái hắn cũng không dám ngồi....

Làm việc điên rồ chọc tức hắn đương nhiên phải có hậu quả. Nhiều lần xém chút bị ném xuống đường. Nhưng chắc là mới ăn kem của anh tôi nên hắn chỉ dọa.

Thấy vậy tôi tiếp tục hát nghêu ngao mấy bài hát kinh điển.

Hậu quả tiếp theo là nhiều lần bị đập mặt vào lưng hắn đau điếng, nguyên nhân do cú thắng gấp.

Nhưng không sao Ngọc Hân ta chịu được.

Cuối cùng cũng về đến nhà, chơi dại nhưng cũng về bình an.

Trước khi vào nhà tôi còn được thấy gương mặt tức giận của hắn nữa mà. Haha thật là hả hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.