- Nguyên...Nguyên Anh...
- Có làm gì mày đâu mà lắp ghê vậy, chỉ nói là bạn phía trước mày đừng về vội thôi mà.
- Định nói gì mà lại...
Tôi lại chẳng dám nói to sợ bạn Khoa nghe được. Mà tôi nghĩ là bạn ấy nghe hết rồi...
- À mà nói như này...
Tôi đang cố lắng tai nghe...
Và sau đó là mấp máy môi trong vô thức...
- Khoa, bạn trai Hân muốn gặp Khoa nói chuyện một chút, Khoa lát đừng về vội nha.
Lặp lại lời hắn xong tôi muốn tự vả miệng mình, trời ơi trai bạn gì đây không biết.
- À...được, bây giờ sao?
Bạn Khoa đang lái hỏi tôi lại...
Tôi lơ ngơ trả lời:
- Ừ...Nguyên Anh sẽ đến bây giờ...
Vừa nói đến đó cũng đến nhà tôi, tôi xuống xe rồi nhưng chẳng biết nói gì
với bạn ấy hết. Khoa cũng không nói gì tôi mà im lặng đứng đó.
Tôi cúi mặt khi thấy Nguyên Anh đang dần dần chạy đến nhà tôi.
Mà nghĩ cũng thấy lạ, sao tôi phải cúi đầu như có lỗi như vậy chứ? Tôi có
làm sai gì đâu, chỉ là đi nhờ xe thôi mà. Đúng thật là đi nhờ một bạn
nam thì cũng không hay nhưng giờ biết sao đây, tôi đâu có biết đâu.
Nguyên Anh ơi, sao mày không nghĩ là tao đang nhờ một bạn nữ chứ, sẽ đỡ rách việc hơn mà.
Nguyên Anh dựng xe ở gần đó. Đến trước mặt tôi xoa cái đầu rối xù vì gió chiều của tôi rồi nói:
- Thôi mày vào nhà đi, tối tao đèo đi chơi.
- Hở?
- Vào đi.
- Nhưng...
Tôi ngơ ngác nhìn Khoa rồi nhìn Nguyên Anh, thật là tôi chẳng biết phản ứng ra sao nữa. Đuổi tôi trắng trợn vậy sao? Không có gì nói với tôi sao?
Tôi không cần phải trăng trối gì sao?
Tôi đưa gương mặt khó hiểu nhìn hắn mong sao hắn có thể thức tỉnh nói câu nào đó có lí cho tôi khỏi hoang mang...
Nguyên Anh đang dùng ánh mắt đuổi tôi, lông mày hắn nhíu lại...tôi cười cười gật đầu rồi cám ơn Khoa xong đi vào nhà.
Khi đi còn cố nán lại nhòm tiếp thì bị Nguyên Anh vẫy tay nói vào đi. Tôi ngậm ngùi mở cổng rồi vào trong.
Ôi thôi đừng ôm nhau nhé, đừng phản bội Hân nhé Nguyên Anh ơi. Sợ lắm khi
sau mấy phút nói chuyện, Nguyên Anh nhắn tin cho tôi bảo: “Tình yêu đã
hết, người Anh thích là Khoa, xin lỗi Hân.” là tôi đập đầu vào gối chết
nhé. Ôi thôi 2 bạn mà đến với nhau coi như là tôi trắng tay còn gì. Tôi
đâu có đẹp trai bằng Khoa, bất lực quá.
Hời, thật là không biết Nguyên Anh có giận tôi không nữa...chắc nay tôi chừa quá, không dám đi nhờ bạn nam nào luôn quá...
Sao nãy giờ hắn vẫn chưa nói gì với tôi nhỉ, nói cũng lâu lắm rồi...
Chuông điện thoại reo lên...vừa bắt máy, tôi liền nghe...
- Khi mày cần giúp, tao thường không xuất hiện sao?
Tôi im lặng nhìn ra cửa sổ.
Đang suy nghĩ thôi, nghĩ xem tôi đã làm gì nên tội thôi, nghĩ xem hôm nay
tôi đã khiêu khích gì hắn. Nếu xét về gặp mặt thì hôm nay vừa mới gặp
thôi, nói chuyện điện thoại cũng chỉ nói mấy câu lúc nãy...sao có thể.
Đứa nào, đứa nào đã nói gì với Nguyên Anh làm hắn hỏi câu lạ vậy hả
trời.
- Nói đi, tao còn biết...
Hắn giục, tôi đơ luôn.
Chuyện gì đây, hay bạn Khoa tâm sự mỏng gì với hắn làm hắn...Nguyên Anh
ơi là Anh Nguyên...Khoa ơi là Khoa...
- Không đâu, không có đâu, lúc tao cần mày đều xuất hiện mà.
Tôi nói bằng giọng chắc chắn nhất.
- Lúc nào?
- Có mà...
- Khi nào?
Khi nào ta...tôi không nhớ, chắc do tôi chẳng để tâm. Ôi mình vô tâm quá.
- Hân!
- Lúc...lúc trên xe bus, đúng rồi, khi đó mày không giúp thì tao đã toi rồi, đúng rồi khi đó.
Nguyên Anh im lặng không nói gì...
Tôi nói tiếp:
- Còn nhiều lắm, trong lớp này, khi kiểm tra này, khi không có ai đèo tao về mày liền dại gái mà đèo này...
Tôi nói vậy chẳng thấy ai cười mới sợ chứ.
- Mày có đang giận tao không vậy? vụ hôm nay do gọi mày không được, không có ai... bạn Khoa lại đi ngang đó nên tao mới nhờ Khoa thôi...Khoa nói
gì với mày à?
- Bạn Khoa nói gì à? Bạn ấy nói cũng ít lắm: “Tôi chỉ giúp khi Hân cần giúp nhất thôi, bạn đừng hiểu lầm”, từng đó thôi.
Hả? Cần giúp nhất? Gì vậy hả? Bạn này kì quá.
- Vậy mày nói gì với Khoa?
- Chuyện đàn ông con trai hỏi làm gì?
Tôi ấm ức:
- Hỏi cho biết thôi mà...
- Thôi Hân không cần biết đâu.
Tôi bực mình định tắt điện thoại thì lại nghe:
- Đáng ra lúc đó tao nên đến trường sớm hơn...
Tôi chẳng biết nói sao với hắn nữa...Nguyên Anh hình như...
- Nếu Khoa không giúp tao thì cũng có người khác giúp mà, mà nếu không có ai thì tao tự về được mà. Mày không cần bận tâm việc đó đâu mà.
Xin lỗi Khoa nhé, tại giờ Nguyên Anh không biết sao lại vậy nữa, xin lỗi Khoa nha. Hân Không có ý phủi ơn bạn đâu...
- Giận tao thật hả? Ê...Ê...Nguyên Anh đẹp trai giống cờ hó ơi...
Tôi nói giọng nhẹ nhàng nhất có thể rồi vậy mà sao...
- Có giận gì mày đâu...thôi tối gặp....
Đó nói vậy rồi mấy giây sau ờ ờ mày làm gì thì làm đi rồi cúp máy.
Chắc đây có lẽ là lần đầu Nguyên Anh giận tôi thật như vậy. Cũng không biết
là hắn đang giận hắn hay giận tôi nữa...thái độ kì cục lắm.
Đúng
thật là lần đầu hắn giận sau khi nói thích tôi, đúng là sợ thật. Tối đó
chẳng đèo tôi đi chơi như đã hứa đâu, chỉ đến nhà tôi, gọi tôi ra nắm
tay đi một vòng rồi đuổi tôi vào nhà ngủ sớm.
Nếu như lúc trước
bực gì tôi là sẽ tránh mặt tôi, không đứng cạnh tôi, không nhìn tôi. Lần này hắn lại giận theo kiểu khác mới đau chứ, nắm tay mà cạy miệng cũng
không nói, hỏi gì cũng gật đầu hoặc lắc đầu. Tôi đã phân bua hết nước
hết cái, an ủi này nọ nhưng hắn vẫn cứ vậy rồi còn nói hắn hiểu rồi.
Tính ra lần này giận cả một ngày luôn đấy. Đến khi tối hôm sau tôi phải chủ
động gọi hắn đi chơi, phải ôm vỗ về, dẫn hắn đi dạo phố này nọ, vừa đi
vừa kể chuyện vui cho hắn nghe hắn mới cười cười véo má tôi như thường
ngày đó.
Nguyên Anh còn nói chỉ một câu đáng giá là “nay hạn chế ngồi xe bạn nam khác đi, không thích nhìn thấy cảnh đó chút nào”
Tôi biết điều đó mà, giờ mà hắn có chở em khác có mà tôi cạch mặt hắn luôn chứ không phải vừa đâu.
Biết là lời nói cảm động là vậy, tôi cũng phải gật đầu yêu thương chứa chan
tình cảm nhìn hắn, nhưng thật mọi người không biết đâu là mà sau đó tôi
phải gồng mình để không phải cào cấu đứa trước mặt vì câu nói:
- Thật ra làm màu để ôm mấy phát thôi, lần sau dỗ thì hôn đi nhé, ôm thôi chán lắm.
Tôi trợn mắt hét vào mặt hắn:
- Đồ lợi dụng.
Hắn còn nháy mắt với tôi thủ thỉ:
- Giờ mới biết hở?
Biểu có tức không.
...
Hôm nay thi tin, sáng vừa đèo tôi lên thì đã đến giờ chia phòng thi trắc
nghiệm. Tôi và Nguyên Anh lưu luyến xa cách nhau, thấp thoáng gần đó có
em nào đó nhìn tôi như kiểu nén cơn giận... rồi bước thẳng vào phòng
Nguyên Anh vừa vào.
Nguyên Anh, Kiều Anh. Đúng thật là đặt tên làm tôi cảm thấy không đúng đắn chút nào. Tên Anh - mỗi lần gọi là phải gọi cả tên đệm ra, như lớp trưởng là phải gọi cả họ ra, dù biết tên Anh đẹp nhưng mà thấy tốn nước miếng không.
Phòng tôi thì toàn mấy đứa
lạ hoắc, mấy đứa bạn trong lớp thì không có đứa nào, ngoài lớp thì có
nhưng không quen, tôi tổn thương quá đi, nản hết sức nản.
Thi
trắc nghiệm xong thì cũng 8 giờ rồi, vừa ra phòng thì đã nhìn thấy người thương mắt long lanh nhìn tôi trìu mến. Tôi theo tiếng gọi trái tim
chạy đến cười hì hì với Nguyên Anh. Nguyên Anh cũng nhe nhe nhởn nhởn hì hì lại với tôi. Hắn hỏi tôi mấy câu rồi lại chuẩn bị vào phòng máy thi
thực hành. Mấy đứa chữ A khổ vậy đó.
Chẳng biết có sao không mà
lúc tôi thi thì thấy Kiều Anh cũng vào...với tôi. Chẳng biết sao nữa, nó bước vào cùng là tôi hoang mang rồi, đã vậy ánh mắt nó vô hồn...nhìn
tôi, tôi không biết sao cũng nhìn lại nó.
Nó đáng ra là phải thi trước tôi chứ, sao lại vậy nhỉ?
Hay con bé bị...tào tháo rượt nên xin thi trễ chăng? Đúng rồi, dạo này chất lượng đồ ăn tệ lắm. Ôi tội con bé.
Đã vậy nó còn ngồi kế tôi kìa. Các bạn không biết chứ cảm giác khi thầy
đọc tên người ngồi kế tôi nó...nó... thật là tôi giật nảy người luôn ấy. Thật sự là nó đến ngồi cạnh tôi làm tôi...ôi hồi hộp lắm, không biết có chơi gì tôi không. Không được nhá bé, chụy ghê lắm nhé, xóa bài chị
không dễ vậy đâu nhé, phá chị là chị tét vào mông nhé.
Giám thị
nói bắt đầu làm bài. Không khí mỗi lần thi luôn vậy, lúc đầu là một âm
thanh im lặng đến quái dị...sau đó thì là một luồng hỏi bài đến sôi nổi. Mà hôm nay có bí tôi cũng chẳng hỏi được ai...
Nhưng có lẽ năm
nay nhà trường tạo điều kiện để học sinh dễ lấy điểm nên phần thi tương
đối dễ làm, đi học đầy đủ, trong quá trình thực hành nhiều thì có thể
làm được.
Còn 10 phút nữa mới hết giờ mà tôi đã làm xong rồi. Hôm nay tự nhiên thấy mình giỏi kinh lên được. Chán ghê, lấy bằng giỏi luôn quá, ngại ghê.
Tâm tư của một đứa học bình thường vui mừng bộc lộ.
Tôi hí hửng nhìn qua đứa bên cạnh. Tôi thấy con bé đang cắn tay nhìn màn
hình. Tôi nhìn màn hình máy tính nó...giật mình luôn ấy, câu 2 nó chỉ
mới gõ được phần đầu, nó bị kẹt ở hàm hay sao ấy...
Tôi thấy được gương mặt lo lắng của nó mà bất ngờ. Chắc là lần đầu tiên nó bị vậy.
Bài này hôm trước thầy đã dặn đi dặn lại chúng tôi rồi...chắc nó bận quan tâm việc khác nên không nghe.
Nó bỗng nhìn qua tôi. Tôi giật mình không nhìn tờ đề của nó nữa.
Thầy giám thị đứng nói gì với thầy nào đó bên ngoài. Còn nó cắn muốn nát tay rồi, nó qua lại trang 1, thấy câu một nó cũng chưa làm xong ở cột cuối. Tôi thấy sự sợ hãi của nó khi làm chưa xong bài. Đúng rồi, lớp trưởng
mà, luôn có kết quả tốt mà, chẳng qua dạo này đi học “lo lắng” cho tôi
quá, bài tập thầy bắt làm thì toàn đưa bạn làm nên giờ bí rẻ quá...
- Dùng hàm Rank thì nên cố định vào, nó mới hợp lí, em làm vậy sẽ lỗi ở phần thứ hạng của mỗi đứa đó.
Em nó nhìn tôi không nói gì, sau đó lại nhìn vào màn hình làm như tôi nói.
Tôi có chút bất ngờ. Tưởng là sau khi mình nói còn bị chửi lại cơ.
Kiểu như: “chị biết quái gì mà nhắc” hay là “tôi không đui” hoặc là “tôi biết thừa rồi” chứ.
Hiền thấy ghê không.
Nó làm được một cái lại ngưng, chuyển qua trang 2 làm tiếp bài 2.
Nói chung hình như bài đó nó chưa từng làm hay sao ấy, tôi thấy vậy cũng
tận tình nhắc khẽ một chút hết đến cột thứ 3 thì bị thầy nhắc đi ra
ngoài để người khác làm. Tôi cười khì khì rồi hì hì nhìn thầy xong đi
ra.
Không biết nó có làm hết không nhưng giờ tôi cũng gặp người thương rồi, tay bắt mặt mừng...
Không ôm nhau thắm thiết đâu, Nguyên Anh chỉ cúi người xoa đầu tôi như cha xoa đầu con thôi.
Nói mấy câu với hắn mới biết là Kiều Anh xin thầy cho kiểm sau, do mắc tí việc.
Tôi hỏi thêm một tí thì bị Nguyên Anh búng tai hằm hằm:
- Đừng nhắc đến Kiều Anh, đừng nhắc đến những người không liên qua nữa, nhớ chưa?
- Sao vậy?
- Lúc nào cũng lo chuyện lung tung không à!
Tôi chỉ biết cười cười le lưỡi nhìn hắn, tôi có quan tâm chuyện lung tung quá đâu ta.
- Thôi giờ về, còn trả mày về nơi sản xuất.
Tôi bĩu môi lườm hắn một cái để tỏ không hài lòng với câu nói và cái mặt
kênh kênh của hắn, tôi ngồi xuống ghế đá gần đó nhìn xung quanh:
- À mày về trước đi, tao chờ con bạn rồi về chung với nó cũng được, hôm nay nó đang buồn, phải chờ nó để cùng tâm sự.
Hắn nghiêng đầu cụng đầu tôi cười cười nói:
- Vậy đó hả? Hôm nay em có buồn gì không? Để anh tâm sự với em nha?
- Không đâu anh, em nhìn mặt anh là tâm sự em sợ chạy mất rồi, nó sợ anh khủng bố.
- Ha ha, thôi ngồi đây đi, để anh đi mua nước để anh cùng em giết thời gian trong khi chờ bạn thân của em nha.
Tôi xùy xùy rồi đuổi hắn như đuổi cún con, Nguyên Anh cười cười vào căntin
trường, đang đi còn quay lại nháy mắt với tôi nữa chứ...
Tôi thấy hắn đi vào rồi thì cũng cũng chầm chậm đi theo hắn...cho vui, ở đây buồn lắm...
Đang bước thì thấy 3 em huyền thoại đó từ dãy phòng tin đi ra...
Tôi bình thản đi lướt qua.
Tự nhiên người bị kéo lại không thương tiếc.
Ế. Gì đây. Tụi nó tự nhiên kéo tôi đi.
Ế.
Tôi chưa kịp gồng mình để đứng lại nữa. Tôi đơ luôn, ôi cái tụi này. 3 đứa
đó đẩy tôi đến chỗ sau dãy phòng. Mặt mũi đứa nào cũng hầm hồ hết đó,
thiếu điều là xăm trổ đầy mình thôi chứ có khí chất lắm rồi đó. 3 đứa cứ nhìn tôi mà nhòm, tôi nhìn 3 gương mặt đó mà buồn thay, có cần nhìn tôi vậy không? Tôi có thiếu tiền tụi này đâu chứ!!
- Có chuyện gì muốn nói với chị hả?
Mấy em đó thúc tay Kiều Anh biểu nói đi. Em ấy vẫn im lặng nhìn tôi không nói gì.
- Có chuyện gì sao?
Tôi kiên nhẫn hỏi lại, trong tâm cũng nghĩ chả có chuyện gì hay ho rồi.
Mà em Kiều Anh hôm nay sao á, cứ...
- Không có gì thì chị...
- Chị tưởng chị là ai chứ, chị không là gì hết...
Tôi đơ mặt nhìn nó, mới định khen nó hiền dịu, nghĩ là mới giúp nó nên nó
cũng nể mà im lặng, hóa ra là chẳng bao giờ có chuyện đó.
Thật sự
ngẫm nghĩ lại thấy câu em ấy nói bi kịch gì đâu. Tôi không là quái gì
thì kệ tía tôi chứ...muốn nói gì đây nhỉ? Nhưng thật sự là tôi cũng muốn nói với em ấy rằng: sao em cứ nói những người cõi trên hiểu vậy?
Tôi vẫn đang chăm chú nghe tiếp câu nói nên cũng chẳng hé môi.
- Chị tưởng chị hay sao, nếu như tôi học cùng lớp với anh ấy thì chị chẳng là cái gì hết.
Hay lắm, nói hay lắm, tôi bắt đầu hiểu ra rồi đó.
Tôi im lặng.
Không phải là không dám nói mà là tôi đang chảnh không thèm đáp lời đó.
- Chị chẳng hiểu gì về anh ấy... chẳng biết gì về gia đình anh ấy... Chị
nói chị là bạn gái anh ấy nhưng chị đã từng được mời vào nhà anh ấy
chưa?
Câu này làm tôi á khẩu, thật sự nhắc đến gia đình hắn làm tôi á khẩu.
Sao tụi này luôn đưa những cái xa vời vào lứa tuổi của mình chứ...
- Chị tưởng chị sẽ ở vị trí hiện tại này được lâu sao?
- Em à...
Tôi rất bực mình vì câu nói này, nó thật chẳng liên quan, nó cứ như sự tranh giành nào đó đang xảy ra.
- Vì chị mà lần tôi đến gặp chị anh ấy vờ như không quen tôi dù chúng tôi đã nói chuyện trước đó.
Nó đang nói hôm nó đến lớp tôi sau lần làm tôi bong gân sao. Thật thì lần
đó tôi nhớ nó gọi “anh” hình như Nguyên Anh chẳng lấy gì là quen trước
đó, đúng rồi, giờ tôi mới nhớ. Lúc đó tôi lại tưởng nó cuồng Nguyên Anh
nên gọi anh vậy thôi...không ngờ là nó đang muốn nhận được sự vui mừng
khi gặp lại. Tiếc là Nguyên Anh chẳng phản ứng. Tôi sợ là hắn chẳng thèm nhớ mặt nó ý chứ.
- Khi anh ấy nói chuyện với tôi mà lại cứ...nhưng chị không là gì hết, tôi không sợ điều đó đâu...
Em ấy khóc, tôi gần như đần mặt ra, tôi không dám nghĩ tôi lại có thể thấy được cảnh này.
Tôi đây nghe nãy giờ chưa lên tiếng, vậy mà nó...tôi có ức hiếp gì nó không chứ?
Nhưng nó giống như bị dồn nén...
- Nhưng chị nên biết là tôi thích anh ấy mà, sao chị cứ...
- Chị thì sao?
Tôi không chịu được hỏi lại một câu.
Đừng lấy nước mắt ra dọa tôi.
- Ai là người nói khi biết chị là người bị thương thì rất đáng? Ai là
người chẳng có chuyện gì cũng cứ lôi lôi kéo kéo bạn trai chị trước mặt
chị? Ai là người dù chị ngồi thừ đó vẫn cố đến nói chuyện với bạn trai
chị? Ai là người sau lưng chị lại cố ý chọc tức chị? Đừng tưởng chị
không biết việc em xóa bài chị, đừng tưởng việc em lấy mất chìa khóa xe
của chị là có thể trả đũa chị.
- Tôi...
- Thích là có quyền được không bận tâm người ta đã có người yêu rồi sao? Em là cái rốn của vũ trụ này à?
Hay hàng xóm của rốn vũ trụ? Không biết phải trái gì hết, lên mặt với tôi à?
Đã vậy em ấy còn lên giọng với tôi:
- Chị nghĩ chị sẽ làm anh ấy thích chị mãi được không? Xem như chị thắng
tôi lúc này, nhưng chị nghĩ chị sẽ mãi vui vẻ như vậy sao?
Nực cười, tôi nghe thấy nực cười quá thể đáng, nó đang nói quái gì đây không biết.
- Em à, em là con gái mà đúng chứ? Em xinh đẹp mà đúng chứ, nhưng thích
ai em đều lo sợ vậy sao? Rằng họ chẳng thích em mãi mãi?
- Tôi...
- Còn nữa, chúng ta không có thắng thua, cơ bản là đây không phải cuộc thi...hiểu không em?
- Chị đừng tưởng...
- Không có gì là mãi mãi nhưng hiện tại là khởi đầu của tương lai đấy, hiểu không em?
Tôi muốn nói nhiều lắm, muốn nói cho em ấy hiểu thật rõ ra, rằng tôi đang ở hiện tại, tương lai thì sao chứ, mãi mãi là như nào chứ, chúng tôi còn
nhỏ mà, sao cứ phải làm quá chuyện đó lên, chẳng hay ho gì hết...
- Sao chị cứ ảo tưởng...
- Chị không tưởng tượng gì hết, chị biết Nguyên Anh thích chị, và chị cũng thích Nguyên Anh, vậy thôi.
Tôi nói rồi cười một cái rõ tươi. Thật là tôi chỉ muốn cho mấy em này biết
là tôi chẳng tranh giành gì với ai, tôi không phải người thứ 3, nên
chẳng ai có tư cách gì nói tôi làm sai...
- Chị đừng quá tự tin, sao chị biết chắc được chứ.
Đến lượt mấy đứa bạn của nó nói, thật là không thể chịu nổi bọn này.
- Mà chị chắc là anh ấy thích chị không? Chị chắc không? - Thêm một em nói.
Chắc không hả? Chẳng ai có thể khẳng định được cảm xúc của một người với mình ra sao...
- Chị....
- Có cần anh trả lời không?
Một giọng nam vang lên, tôi đang hoang mang cũng phải giật mình nhìn về
phía đó. Nguyên Anh đang đến gần tôi, không biết hắn đứng đó từ lúc nào
nữa, nhìn hắn bước đến tự nhiên tôi lại tưởng tượng đến một bộ phim hàn
quốc dài tập nào đó...vì hắn hiện tại đang đứng cạnh tôi như nam chính
ngôn tình và sau đó sẽ che chở cho tôi trước nữ phụ xấu xa.
Tôi muốn tự đánh vào đầu mình quá, giờ còn suy nghĩ tào lao vậy.
- Sao em không hỏi anh?
Nguyên Anh đang nắm tay tôi rồi nhìn cô bạn của Kiều Anh mà hỏi. Lúc hắn bước
đến cạnh tôi, tôi đã thấy không khí khác lạ rồi. Giờ thấy vẻ mặt của
Kiều Anh...tôi nghĩ chắc nó chịu áp lực từ Nguyên Anh...nên mới trút cho tôi...tôi cũng không chắc. Nhưng chứ sao nó lại như thế, sao đùng một
cái nó lại bực mình lên với tôi...
- Em...em...
Em nó ấp úng không nên lời, Kiều Anh thì hình như người hơi lùi lại.
Hiện tại thì tôi đang không phận sự, cũng chẳng ai hỏi tôi đâu, tôi như
ngoài cuộc, chỉ đứng cạnh Nguyên Anh mà nhìn 3 em ấy trong lòng thì suy
đoán lung tung vậy thôi.
- Nếu không tiện sao không hỏi Kiều Anh.
Nguyên Anh lại đưa tầm mắt qua Kiều Anh, nhìn thấy đôi mắt đang ngấn nước của
nó thật sự tôi không biết Nguyên Anh sẽ dám nói những gì tiếp theo luôn.
- Mấy em kéo bạn gái anh ra đây chỉ để hỏi những câu này thôi
sao? Anh đã từng nói rồi mà, à mà không, hành động của anh còn thiết
thực hơn lời nói mà. Em chưa từng nói gì với bạn em là anh rất thích Hân sao Kiều Anh?
Câu cuối thì Nguyên Anh lại đưa mắt nhìn Kiều Anh.
Tôi thì tim nhảy lên một nhịp, do lại được nghe Nguyên Anh nói thích tôi, đã vậy còn thêm từ “rất“.
- ...
- Anh không thích nói nhiều về những điều này nhưng anh đã nói với em hơn 1 lần rồi nhỉ? Hôm qua anh nói, em không hiểu sao?
- Em...
Nó khóc rồi, tôi chẳng thích việc con trai làm con gái khóc chút nào. Vì tôi cũng là con gái mà.
Biết là Nguyên Anh từ đầu đến giờ nói chuyện rất lịch sự rất nghiêm túc...nhưng tôi lại thấy...
Tôi níu tay Nguyên Anh ý ngầm thôi đi...
Không biết hắn có hiểu không nhưng cũng im lặng nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn 3 đứa rồi xuống giọng:
- Anh đã nói rõ rồi và nói rất nhiều lần rồi, anh thích Hân, không cần hỏi anh chắc không đâu, nó thừa quá rồi.
Nguyên Anh ơi, không cần nhắc lại điều đó hoài vậy đâu, Hân biết rồi mà.
- ....
- Bạn gái anh là bạn gái anh, các em không cần phải làm khó Hân làm gì, sự cố ý làm ngơ của anh cũng có giới hạn...
- ...
- Nếu mấy em đã xem thường lời nói của anh như vậy thì chúng ta chẳng có lần sau để đứng nói chuyện như vậy nữa đâu.
- ...
Nói đến đó thì tôi nghĩ tôi biết thêm gì rồi, rằng Nguyên Anh nói hay gì
đâu á cha mẹ ơi. Con phục quá, mà cố ý làm ngơ gì vậy ta?
Đến đó thì Kiều Anh cũng lùi bước mà chạy đi, tôi đứng đó nhìn theo...
Nếu tôi là em ấy tôi cũng chạy đi, vì đôi lúc có những thứ dù như thế nào ta cũng chẳng đủ tự tin để đối mặt thêm được nữa.
Kiều Anh không phải là cô gái xấu tính, nó chỉ là người quá cố chấp
thôi...vì tôi nghĩ nó luôn cố gắng để đạt được cái gì nó muốn. Nhưng nó
chẳng biết rằng, cố quá sẽ trở thành quá cố.
...
- Mày làm ngơ gì vậy?
Tôi vu vơ hỏi.
- Không có gì đâu Hân ơi. Mà nay không có việc như thế này xảy ra lần 2
đâu, từ giờ sẽ không. Nên mày cố gắng yêu thương tao nhiều vào đi.
- Sẽ ráng thương.
Nói xong tôi và hắn đều bật cười. Chẳng biết nữa, tôi tự hiểu, tôi chẳng
cần hỏi hắn đã nói với Kiều Anh những gì, đã nói với nó bao nhiêu lần
rằng hắn đã thích tôi. Chỉ cần như vậy tôi đã hiểu.
Có những thứ hỏi cũng bằng thừa, có những thứ, nhìn sẽ tự hiểu. Có những thứ, nhìn hoài không hiểu...thì thôi.
Giờ thì tôi thấy mình tinh tế gì đâu á!!
Sau đó thì tôi không gặp Kiều Anh nữa, do không lên trường cũng như không hoạt động gì trên đó nữa.
Sau đó thì chúng tôi bước vào năm học mới, năm học quyết định mười mấy năm
học của thời học sinh. Năm học mới, nhiều điều cũng mới mẻ lắm. Ngoài
việc lớp 12 được gộp chung một dãy thì năm nay trường tôi không tính học sinh lớp 10 thì cũng được kha khá học sinh chuyển đến và cũng kha khá
học sinh chuyển đi. Lớp tôi 2 bạn chuyển đi, đứa thì do ba mẹ chuyển
công tác, đứa thì chuyển trường do lí do cá nhân, thông tin nội bộ nên
không nhiều người biết.
Thật là lớp tôi đã “khóc lên khóc xuống” vì không nỡ xa bạn, an ủi nhau suốt thôi.
Bỏ qua vấn đề chia tay bạn, năm nay lớp 12 học chung một dãy nên Hân biết
thêm bao nhiêu là bạn, ôi nghe đồn mỗi lớp có nhiều cái nhất riêng giờ
mới được chiêm ngưỡng.
Khóa của tôi từ khi vào trường được mọi
người đồn thổi rất nhiều, lớp trai xinh nhất phải kể đến lớp 12a4, lớp
ít trai nhất không ai sánh kịp là 12a1, lớp con trai to cao con gái dáng đẹp không ai dám so chính là 12a5, lớp nếu thi học sinh thanh lịch chắc chắn có giải là 12a6, ôi nhiều bạn cute vờ cờ lờ... à không cute vô
cùng luôn á mà. Lớp nghe đồn toàn mấy bạn sang chảnh, toàn hot face
không thì chẳng ai qua nổi 12a11. Tình hình là tôi biết từng đó, tôi
thấy bất công, sao không phong chức danh lớp nào lầy lội láo toét nhất
nhỉ? Chắc tôi bầu lớp tôi.
Năm nay lớp 12 rồi, lớn hết rồi, không
những lớp khác xinh mà lớp tôi đứa nào nhìn cũng xinh hẳn ra, chỉ có là
mặt dày hơn trước tí thôi. Đã vậy 3 tháng hè vào bạn gái nào cũng lên
kí, than béo than mập hết cả hôm tựu trường, đến giờ còn than đó, làm
mấy bạn nam ngồi giả vờ an ủi khô cả lời, tôi nghe mà muốn hỏi tụi nó bí quyết vì sao béo được lên...
Bạn Nguyên Anh còn kiểu hỏi như nhiều ngày xa cách tôi:
- Đừng buồn, Hân lên được kí nào không?
Tôi hí hửng đáp lại:
- Hân tăng được 10 kí luôn, ghê không?
Có điều chưa trừ.
- Định tối nay mời Hân ăn mì cay mà Hân béo quá rồi nên thôi.
- Ý...10 lạng ý, Hân nói nhầm á. Chứ thấy Hân có béo tí nào đâu.
Nguyên Anh làm như không nghe thấy dửng dưng lên lau bảng...sau đó quay xuống nhe răng cười nhạo tôi.
Tôi chẳng thèm nhòm hắn nữa nhìn ra cửa sổ xem có bạn nam nào đẹp trai đi ngang không, để ngắm chơi.
Thật là năm nay tôi ăn trúng gì mà thấy nhiều bạn đẹp trai lắm. Cứ lâu lâu lại thấy một bạn đẹp đi ngang.
Hôm khai giảng tôi còn được hát với em lớp 10 mới vào siêu xinh trai, siêu
ngầu. Các bạn không biết đâu chứ nhìn em ấy mà ôi trời ơi cứ như gặp anh Dương Dương ngoài đời á.
Nguyên Anh có phản ứng gì không hả? À hắn thường hay che mắt tôi lại khi tôi cố rướn mắt nhìn trai đẹp vừa đi ngang lắm.
Mà những khi đó (khi nhìn xong) tôi chỉ cười hì hì phân bua:
- Nhìn tí thôi mà.
- Nhìn rồi được gì không?
Nguyên Anh ngồi sát tôi, khí thế rất áp bức nên tôi chỉ biết hì hì:
- Được chứ, giờ thì biết trong trường này Nguyên Anh đẹp trai nhất nha.
Lớn rồi, tôi nịnh càng ngày càng giỏi lên, đôi lúc thấy mình phi thường dễ
sợ luôn, lúc nào cũng tâng lớp trưởng đến tận mây xanh, vũ trụ bao la
trùng điệp.
Một việc ghê gớm nữa là năm nay Hân là một trong
những anh chị lớn của trường rồi, nên Hân đôi lúc cũng phởn lắm, chảnh
lắm, thích chém gì là Hân chém thôi. Hân chính thức (lại) bị lôi kéo vào ban phát thanh học đường, và nghiễm nhiên làm học sinh lớp 12 đẹp gái
duy nhất trong đó. Vì tôi ở đó nên tôi đã lôi kéo nhiều bạn lên sân khấu trổ tài lắm, Nguyên Anh cũng lên thớt rồi, nhờ vậy mà độ hot tăng vùn
vụt, thiếu điều là chưa lập fan clup thôi chứ mỗi lần ảnh lên sân khấu
là học sinh nữ cứ hét ầm ầm như chợ vỡ. Tôi đôi lúc ngồi dưới sân khấu
mà muốn chạy đến bóp miệng từng đứa lại, rần rần à. Tôi gặp mỗi ngày mà
có hét hú gì đâu nà, thật là không biết... kiềm chế gì hết trơn.
Cuối cấp rồi, quen trường quen lớp, việc tôi và Nguyên Anh có mối quan hệ“chị em bạn dì” với nhau thầy cô nào cũng biết. Tôi thì hơi nhỏ so với
lớp 10 năm nay nên mấy thầy cô trong ban luôn trêu chọc tôi. Nhớ lúc
chính thức tham gia phát thanh học đường, tôi còn bị giới thiệu dõng dạc như này:
- Bạn này là Ngọc Hân, nữ sinh lớp 10 xinh xắn mới vào
trường như mấy em thôi, nếu như muốn hẹn gặp Hân đi chơi thì cứ lên lớp
12a3 và hỏi lớp trưởng lớp đó nha mấy em, xin phép anh ấy một tiếng.
Đó, đến nước đó còn trêu tôi.
Mấy em lớp 10 chưa hiểu sự đời bị thầy cô thuyết giảng xong nhìn tôi cười
trìu mến lắm, do mới có mấy tuần đầu nên mấy em chưa biết rõ tôi ở khối
nào, chỉ biết nghe như nào thì tin như vậy. Hôm đó tôi còn nghe mấy em
gái to nhỏ: “bạn ấy mới vào trường mà quen được anh 12a3 nhanh vậy ta”
Chán mấy em ghê, bị lừa trắng trợn quá.
Giờ thì chắc biết rồi, chị Hân chị Heo ngọt lắm.
Cuối cấp rồi, lớp gắn bó với nhau lắm, học hành cũng ngày một tử tế hơn,
không chơi bời lêu lổng như năm trước nữa, không đi chơi nhiều nữa. Lâu
thật lâu mới rủ nhau đi xem phim rạp thắt chặt tình mọt phim của cả lớp.
Nhớ nhất chắc là những giờ sinh hoạt lớp, chắc là những tuần kiểm tra muốn
chết đi sống lại. Kỉ niệm thì ngập mãi qua những lúc nhà trường tổ chức
hoạt động sinh hoạt ngoại khóa, cắm trại xuân. Lớn rồi, lớp tôi đều hoàn thành hết và làm việc với nhau rất nhiệt tình.
Về đời sống hằng ngày tôi ngoài việc học nặng hơn thì tôi tương đối ổn. Hiện tại thì chưa thấy ai ghét tôi ra mặt hết.
Về Khoa, cùng dãy nên có lúc đi ngang lớp tôi, nếu chạm mặt tôi chỉ cười
đáp lại nụ cười bạn ấy thôi. Nguyên Anh không thích, nên tôi cũng chẳng
vui khi quá thân với những bạn khác giới khác, với lại tự nhiên lại
không thích nói chuyện gì với Khoa nữa.
Còn Kiều Anh, từ đợt đó
chưa gặp tôi, khác dãy, tôi chưa từng thấy em ấy đi qua đây. Nguyên Anh
từ khi nói thẳng như thế thì cũng chẳng buồn nhắc gì em ấy nữa.
Lớp 12 tôi trôi qua như vậy, lớp thì tình cảm như gia đình, có bạn trai
ngồi kế bên dù càng ngày càng hống hách nhưng không sao cả, nay tôi dễ
tánh lắm.
Thời gian chẳng đợi ai bao giờ, ai rồi cũng sẽ lớn, sẽ
trưởng thành, sẽ có một con đường riêng. Nói với nhau đừng buồn khi phải lớn, vậy mà hôm tri ân trưởng thành, khi nghe bài cảm nhận về thời học
sinh chẳng đứa nào cười nổi...
Tôi cũng không ngoại lệ, lúc đó
Nguyên Anh đã nắm tay tôi rất chặt...cứ như đang cố gắng nắm chặt kỉ
niệm với tôi và sẽ cùng tôi bước qua nỗi buồn vu vơ.
Chúng tôi thích nhau ở tuổi cắp sách đến trường và sẽ thích nhau hết thanh xuân. Phải không?
Tôi không chắc nữa nhưng đến năm 20 tuổi tôi đã vu vơ hỏi hắn:
- Thích nhau đến bao giờ hở Nguyên Anh?
Tôi hỏi thích vì chẳng lúc nào Nguyên Anh nói yêu tôi. Chưa từng luôn đó,
không biết do hắn không nói hay hắn nói rồi mà tôi không nghe nữa...
- Thích nhau đến khi hết thích thì thôi.
Tôi đã bực bội hỏi lại:
- Vậy khi nào Anh sẽ hết thích Hân?
- Lúc anh lấy vợ, anh sẽ không thích em nữa.
Tôi đã không còn là cô bé 17, tôi đã lớn rồi. Dù hắn có đùa hay thật thì
thật là tôi cũng có chút không vui. Nếu tôi còn học cấp 3, chắc chắn tôi sẽ đạp mạnh vào chân hắn, lườm liếc rồi giận dỗi bỏ về nhà, và sẽ định
bụng giận hắn 1 tuần nửa tháng cho biết mặt. Nhưng bây giờ tôi đã khác,
tôi không hành động một cách trẻ con đâu...
Nguyên Anh nhìn tôi
cười, nụ cười khiêu khích lắm. Lúc nhỏ có thể vô tư, nhưng khi đã lớn
thì tâm tư người ta sẽ thay đổi, suy nghĩ sẽ khác. Thời gian đã làm tôi
thích hắn hơn lúc 17 tuổi...và làm cho tôi trở nên suy nghĩ một cách
thận trọng hơn. Ai biết được vì một lí do nào đó...
Tôi cố cười nhéo một cái vào má hắn cho qua chuyện.
- Sao dạo này hiền vậy? Sao em không đánh anh mấy cái như mọi khi.
- Hiền đang mốt, em không rảnh tay. Đang tính đi đám cưới anh mấy chục đây này. Ê mà mấy chục ngàn có nhiều quá không nhỉ?
Nguyên Anh cười rõ tươi, cúi xuống hôn tôi một cái sau đó còn ngắt mũi tôi rồi nói:
- em đến là anh vui rồi mà.
Tôi đẩy hắn ra... Hắn luôn vậy, thấy tôi đùa là cứ mặt dày hùa theo.
- Nói cho Hân biết này.
Tôi đang nghe...
- Lấy vợ là phải lấy, nhưng đến khi lấy nhau rồi mà cứ thích nhau mãi
cũng kì lắm...tao thì không thích khi người khác hỏi: “mày yêu vợ mày
không?” Tao lại trả lời: “Tôi thích cô ấy lắm” . Hân hiểu chưa?
- Hở?
Tôi ngơ ngác hở một cái rõ ngu. Hình như tôi đang hiểu ra...
- Đến khi đó nhớ yêu tao nhiều vào.
Nguyên Anh lại tiếp tục cười nhìn tôi...
Đến khi đó sẽ yêu sao?
- Nhớ chưa hả? Im ru vậy em Hân.
- Tao không thích yêu mày mà, mấy năm sau cũng vậy thôi - tôi nhìn lên trời ngắm sao rồi buông một câu thật phũ trả thù.
- Ừ, mệt quá, việc có thích yêu hay không yêu là việc của em, còn anh, anh thích là anh yêu Hân thôi. Nhé?
- Hân nào?
- Hân bán bánh mì ngoài chợ đó, biết không?
Còn chọc tôi nữa chứ.
- Ờ biết rồi.
Hắn luôn hống hách như vậy.
Nguyên Anh luôn có những định nghĩa thật khác người.
Nhưng có phải chăng đây là lời hứa hẹn của tương lai?
Tuổi đôi mươi của tôi chẳng có hứa hẹn nhiều, Nguyên Anh không nói sẽ cùng
nắm tay tôi suốt đời hay đại loại sẽ làm cho tôi hạnh phúc, mà hắn nói
chỉ thích, thích thôi, thích chân thành, không thể thích được thì yêu,
yêu là phải cưới, và cưới là mặc định phải làm cho nhau hạnh phúc. Trách nhiệm của việc yêu rồi nó to lớn lắm...
Hôm trước Nguyên Anh còn
đột nhiên gọi điện than: “Hân ơi, hình như Anh sắp yêu Hân rồi” tôi còn
vội vàng nói rõ vào điện thoại: “từ từ hẳn yêu Anh nhé, đợi Hân tí nha,
giờ này Hân đang trong lớp...”
Thật thì giờ tôi chỉ cần Nguyên
Anh vẫn thích tôi, vẫn nói là sẽ mãi thích thôi, tôi nghĩ là đủ rồi,
đừng hứa hẹn quá rồi thất hứa.
Tương lai cứ nhìn phía trước mà
bước, những biến cố sẽ đến một cách ta không biết trước được. Nắm chặt
thanh xuân khi còn có thể và kéo người bạn thích cùng bước qua đó nhé.
- Nếu người đó không chịu thì...cố gắng đánh đập, khủng bố, đe dọa để họ
phải “ráng tình nguyện” cùng bạn trải qua thanh xuân tươi đẹp nhé -
Hết