Ban đêm oi bức, sau nửa đêm đột nhiên nổi gió.
Mây đen che trăng, tiếng sấm chớp, bất chợt một trận mưa to trút xuống.
Mộc Thừa Cốc yên tĩnh không một tiếng động.
Tiếng xoong nổi đập vang, đã đến giờ sửu. Ngọn đèn ở cửa viên môn Tào doanh đã tắt, từ xa nhìn lại chỉ thấy những ánh sao thưa thớt. Mưa lớn như vậy, các tướng sĩ quân Tào đều trốn vào trong trướng bồng, nhìn qua quân doanh vô cùng yên lặng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Mộc Thừa Cốc nằm ở ngoài thành Long Kỳ ba mươi dặm.
Gọi là một khe cốc nhưng chẳng qua chỉ là một khe sâu, bởi vậy hướng tây xuyên qua khe sâu, đường lớn chia làm hai, một hướng Tả cốc, một hướng Lâm Khương. Hơn nữa, cũng là một quan ải cực kỳ quan trọng của Tây bộ Kim Thành.
Binh mã Tào Bằng đóng quân như thế!
Tiếng sấm ầm vang, thỉnh thoảng có ánh chớp xé rách trời cao. Ánh sáng trắng bệch vụt sáng chợt tắt, khiến Mộc Thừa Cốc càng thêm kinh khủng. Một ánh chớp lại xuất hiện, trong ánh chớt, bên ngoài Mộc Thừa Cốc xuất hiện một đội quân trên mặt bùn đen, nhìn vô cùng đáng sợ. Số người càng lúc càng lớn, đông nghìn nghịt khó có thể đếm được.
Những người này mạo hiểm mưa to lặng lẽ tới gần cốc.
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm đã giấu đi tiếng bước chân.
- Giết cho ta!
Ngay khi những người này tới gần sau cốc, chợt nghe có tiếng người hét to.
Trong phút chốc, mấy nghìn người đồng thời hò hét, phóng tới Tào doanh tại Mộc Thừa Cốc. Mà trong Tào doanh lại không có động tĩnh gì.
Đám người đánh lén như thủy triều vọt vào trong Tào doanh.
Xa xa có thể nhìn được lêu lớn trung quân đèn đuốc sáng trưng, có bóng người lay động.
Một người có dáng vẻ thủ lĩnh mang theo đại đao sáng bén xông vào trong, cũng không cần nhìn rõ tình huống đã vung đao chém xuống một quân Tào đang trở mình trên mặt đất. Đầu người nhanh như chớp rơi xuống, nhưng không có bất luận tiếng động gì. Người đó vội cúi xuống xem mới phát hiện người kia không ngờ chỉ là một bù nhìn bằng cỏ.
Không hay rồi, trúng kế!
Người đó tiến lên phía trước, đẩy ngã tướng lãnh quân Tào mặc khôi giáp đang ngồi ở giữa lều lớn.
Tất cả đều là người bù nhìn.
- Trúng kế, chạy mau.
Gã vội vàng lao ra khỏi lều lớn, gào to.
Răng rắc, theo một tiếng sấm sét nổ vang, bao phủ tiếng gào của gã.
Cũng đúng lúc này, tiếng trống trận ù ù nổi lên từ bốn phương tám hương. Hai bên khe sâu xuất hiện vô số cung tiễn thủ quân Tào nhắm ngay vào khách không mời mà đến đã bị trúng bẫy rập này. Trong tiếng mưa tên rơi là những tiếng gào thét thảm thiết. Từng tiếng gào thê lương nổi lên, quanh quẩn xung quanh Mộc Thừa Cốc. Khách không mời phát hiện trúng kế, lập tức cuống cuồng xoay người chạy ra khỏi bên ngoài viên môn.
Có thể nói, tiến vào thì dễ, mà đi ra thì khó.
Một đội Bạch đà binh mặc trọng giáp giáp trụ cầm trường đao đứng bên ngoài viên môn.
Một viên đại tướng đứng đầu, tay cầm một cây chông sắt cái vồ, miệng rống to:
- Không để kẻ nào sống sót, giết toàn bộ.
Trong lúc nói chuyện, bạch đà vương dưới háng lập tức vọt vào đám người.
Chông sắc cái vồ nặng trịch quét ngang mà đến. Mười mấy khách không mời mà đến nâng đao đón đỡ, chỉ nghe những tiếng gãy binh khí liên tiếp, chông sắt cái vồ mang theo từng chùm sương máu đập những người kia ngã trên mặt đất.
Bạch đà Vương mặc trọng giáp giống như một cỗ xe tăng đấu đá ngang dọc trong đám người.
- Một lũ hề mà cũng dám bí mật đánh úp doanh trại địch?
Đại tướng kia lớn tiếng quát:
- Công tử nhà ta sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ những kẻ tặc xuẩn ngốc các ngươi đi tìm cái chết...
- Bạch đà, xung phong.
Một con bạch đà theo viên võ tướng kia nhảy vào trong doanh, ánh đao loang loáng, máu tươi lan tràn.
Cùng lúc đó, trong thành Long Kỳ.
Cửa chính một tòa nhà trọ bị ra, vô số người áo đen đi vào nhà trọ.
Những người này gật đầu với nhau, rồi sau đó lập tức phân tán ra, chạy về hướng hia cửa toàn thành Long Kỳ.
Ở trên đường, một đội người áo đen chạm mặt một đám người khác.
Người cầm đầu kia thân hình không cao, mà hơi mảnh khảnh, trên mặt mang khăn che mặt.
Song phương gặp nhau cũng không mở miệng, chỉ gật đầu lướt qua nhau.
Người áo đen che mặt đi thẳng đến quan dịch.
- Cô nương, xem ra cẩu tặc kia vẫn chưa hề phòng bị.
Đứng ở bên ngoài quan dịch, xa xa có thể nhìn thấy hai ngọn đèn bị gió làm rơi trên mặt đất. Cửa lớn quan dịch đóng chặt, bốn phía không có quân tốt thủ vệ. Người áo đen dừng chân, đang quan sát thì có người nói:
- Cô nương, chúng ta ra tay đi. Đoán chừng Khương Vương Tô Uy kia cũng đã hành động.
- Ừ, ra tay đi.
Người áo đen cầm đầu rút bảo kiếm ra, chĩa vào quan dịch.
Hơn hai trăm người lập tức từ chỗ tối thoát ra, đánh tới quan dịch.Chỉ thấy động tác bọn họ linh hoạt, đi sát dưới tường quan dịch, hai người một tổ, một người cong người làm ngựa, hai tay vươn ra trước, một người khác bước đi như bay, một chân dẫm lên tay đồng bạn, cả người mượn lực bay lên đầu tường.
Rồi sau đó, lại kéo đồng bạn lên, hai người cùng nhảy vào tường viện.
Không đến một lát, chỉ thấy cửa quan dịch mở ra, hai người áo đen ở sau cửa, ngoắc ra ngoài.
Thủ lĩnh gật gật đầu, cầm kiếm tiến lên vọt vào quan dịch.
- Cẩu tặc ở đâu?
- Ngay tại hậu viện, thủ vệ của hắn phần lớn tập trung sau viện, mưa lớn như này chỉ sợ sớm đã ngủ hết rồi.
- Xông vào bắt sống cho ta.
- Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Tô Đại vương nói không quan tâm sống chết.
Đôi mắt đẹp của thủ lĩnh trợn lên, khẽ quát:
- Là ngươi làm chủ hay ta làm chủ.
- Đương nhiên là cô nương làm chủ.
- Vậy ngươi còn chần chừ gì nữa, mau hành động đi.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng thét thảm thiết vọng đến.
- Làm sao vậy?
Thủ lĩnh ngẩn ra, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Chạy được vào bước, tai nghe tiếng dây cung rung lên, “vút”, một mũi tên sắc bén theo sát mà đến, thủ lĩnh kia vội vàng lắc người né tránh, chợt nghe phía sau có tiếng kêu thảm, một người áo đen đã ngã vào trong vũng máu.
Một mũi tên nhọn sắc đã cắm vào huyệt Thái Dương của hắn, gần như xuyên qua toàn bộ đầu.
Theo mũi tên nhọn này xuất hiện, từ chỗ tối của quan dịch liên tiếp bắn ra hơn mười mũi tên. Những mũi tên bắn lén này không chút tiếng động. Mà người áo đen tập trung trong sân liền trở thành bia ngắm, liên tiếp bị trúng tên.
- Sương phòng!
Thủ lĩnh kêu một tiếng.
Hơn mười người áo đen lập tức hành động đánh tới hai sườn sương phòng. Trong bóng tối, liên tiếp tiếng phá cửa truyền đến, cửa phòng bị đá văng. Theo sát sau, chợt nghe có tiếng người đó hô:
- Chạy từ sau cửa sổ, đuổi theo!
Đồng bạn vội vàng vọt vào phòng, nhưng lại phát ra những tiếng kêu thảm liên tiếp, sau đó tiếng động ngừng bặt.
Trong lòng thủ lĩnh run sợ, vội vàng nói:
- Đốt lửa!
Ánh lửa lóe lên, chỉ thấy mỗi gian sương phòng đều có hai cỗ thi thể.
Thi thể trên mặt đất đều cắm một lưỡi dao sắc bén, chắc là lúc bọn họ vọt vào phòng bị giẫm phải lưỡi dao sắc bén, sau đó ngã xuống đất, bị cướp đi tính mạng. Cửa sổ mở rộng ra, mưa cuốn vào sương phòng, cuồng phong gào thét.
- Bị mắc lừa rồi!
Thủ lĩnh cả kinh, vội vàng lớn tiếng nói:
- Rút lui!
Nhưng không đợi người áo đen kịp phản ứng, đã thấy cửa chính quan dịch vang lên tiếng đóng cửa ầm ầm.
Trên đầu tường xuất hiện một đám người áo đen, cầm liên nỏ trong tay nhắm vào người áo đen trong viện mà bắn. Trong viện không có bất luận nơi nào để ẩn nấp tránh né, mưa tên mãnh liệt ập tới, người áo đen liên tiếp kêu thảm, thủ lĩnh vội vàng lắc người né tránh sau một cây cột ở hành lang, lớn tiếng hét:
- Mau tránh, tìm nơi tránh đi.
Nhưng nói lại dễ hơn làm.
Người áo đen trong sân viện giống như ruồi bọ không đầu bị bắn chết, có người may mắn chạy vào trong hành lang coi như bảo vệ được tính mạng.
Thủ lĩnh cũng không biết có bao nhiêu đồng bạn bị chết.
Tuy nhiên theo tiếng thét thảm thiết từ trong viện vọng đến, nàng càng vô cùng khẩn trương.
- Cẩu tặc, ta liều mạng với ngươi!
Tiếng khóc thét trong viện đã không ngừng kích thích thần kinh của người áo đen.
Mà sau khi đối phương luân phiên công kích đã ngừng bắn tên, biến mất không còn hình bóng. Mùi máu tươi nồng nặc, tràn ngập trong sân, một người áo đen cuối cùng không chịu nổi đã từ sau cột hành lang nhảy ra, vọt vào trong sân.
Một đường trăng khuyết lạnh băng sắc bén xuất hiện, thân thể người áo đen kia còn đang bỏ chạy nhưng đầu thì đã rơi trên mặt đất.
Máu từ lồng ngực phụt ra, thân thể vẫn còn lao về trước.
Bộ dạng quỷ dị kia khiến mọi người đều sợ hãi.
Nhưng không một ai thấy tung tích kẻ địch xuất hiện.
Quan dịch to như vậy lại biến thành một khu vực săn bắn. Tất cả người áo đen đều trở thành con mồi cho đối phương. Ngẫm lại mà buồn cười, giết người lại đổi thành bị người ta giết! Thủ lĩnh dựa vào hành lang, chậm rãi ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên hít một hơi thật sâu, xé khăn che mặt ra.
- Tào Bằng, có gan thì tới giết ta, cần gì phải lén lút.
Nàng bước ra ngoài hành lang, phía sau là tiếng đồng bạn thét gào:
- Cô nương, cẩn thận...
Tuy nhiên lúc này lại không có bất luận động tĩnh gì.
Tiếng sấm chớp, mưa sa gió giật.
Mưa càng lúc càng lớn, trong viện lại càng yên tĩnh không tiếng động.
Khi thủ lĩnh đứng giữa các thi thể đã lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Mưa làm ướt xiêm y của nàng, lộ ra dáng người thướt tha, nhưng nàng vẫn không có cảm giác, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
- Triệu nương tử, quả nhiên là ngươi!
Một lát sau, từ trong một sương phòng vọng ra một thanh âm trong trẻo lạnh lùng.
Tiếng cửa phòng mở ra, hai người Tôn Thiệu, Đặng Ngải tay giơ cây đuốc đi ra.
Sau lưng bọn họ thong thả chậm rãi bước ra một thanh niên, đúng là Tào Bằng.
Hắn mặc áo bào màu xanh nhạt, bên hông đeo một cái túi, tay không tấc sắt. Ngay lúc Tào Bằng xuất hiện, một người áo đen ẩn núp ở dưới hành lang đột nhiên thoát ra, giơ cương đao đánh vào Tào Bằng.
- Cẩn thận!
Thủ lĩnh la lớn.
Nhưng không đợi nàng nói hết, Tào Bằng đã dậm chân toàn thân, một quả thiết lưu tinh gào thét bay ra đánh vào giữa mặt người áo đen, sức mạnh kinh khủng trực tiếp đập lõm mặt người áo đen kia. Mặt người áo đen kia đầy máu, trong mắt lồi ra, ngã thẳng tắp dưới đất, tắt thở.
- Ta muốn biết Tử Long có tham gia vào việc này không?
Tào Bằng không để tâm cỗ thi thể kia, mà nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh trong viện.
Thủ lĩnh này rõ ràng là thê tử của Triệu Vân, chính là Triệu nương tử có lai lịch không rõ ràng kia.
Trên mặt Triệu nương tử lộ vẻ áy náy, sau đó lạnh lùng nói:
- Tào Bằng, đây là ân oán riêng giữa chúng ta, không liên quan đến phu quân.
- Ân oán riêng tư.
Tào Bằng gật đầu, nheo mắt lại.
Một lát sau, hắn đột nhiên nói:
- Vương Song, động thủ đi.
Một âm thanh bén nhọn vang lên, một đội ám sĩ như quỷ mị từ trên trời giáng xuống. Không ai biết bọn họ đã tiến vào hành lang dài như nào, người nào cũng cầm đoản kiếm và liên nỏ trong tay. Người áo đen hoảng sợ, vội đứng lên đón đỡ, nhưng nghênh đón bọn chúng là từng cương nỏ rời cung.
Đao ngắn phun ra nuốt vào, biến hoá kỳ lạ khó dò.
Tiếng kêu vừa mới ngàng vang lên không lâu đã trở lại.
- Đừng...đừng...
Triệu nương tử la lớn, nhưng ám sĩ sao lại nghe theo mệnh lệnh của nàng. Những ám sĩ này là do A Sử huấn luyện, đã được huấn luyện tại Huỳnh Dương ba năm, so với ám sĩ lúc trước Tào Bằng đưa đến Kinh Châu còn đáng sợ hơn nhiều.
Người áo đen cũng đều là những kiện tốt dũng mãnh, nhưng đối phó với những ám sĩ như quỷ mị này hoàn toàn không thể chống đỡ được.Trong chớp mắt, gần trăm người áo đen, liền bị ám sĩ rửa sạch không còn...
Những ám sĩ này chậm rãi từ hiên cửa xuất hiện ra, đi tới gần Triệu nương tử.
- Buông binh khí, lập tức buông binh khí!
Triệu nương tử cắn đôi môi mọng đỏ, thậm chí còn tướm máu tươi.
Nhưng nàng cũng biết, đại thế đã không còn rồi.
Tuy rằng bên ngoài quan dịch còn có đồng bạn, nhưng nếu Tào Bằng đã mai phục trong tay, thì chắc chắn đã có chuẩn bị tất cả.
Nàng do dự một chút, đột nhiên mỉm cười:
- Tào Bằng, bổn cô nương muốn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu?
Tào Bằng mỉm cười!
- Ta vẫn luôn đắc ý như thế, trước cũng thế, nay cũng thế, mà sau này cũng thế.
Triệu nương tử chắc chắn như vậy là nghĩ đến sáu ngàn Khương binh ở ngoài Mộc Thừa Cốc có thể dựa vào, đúng không?
- Ngươi...
- Triệu nương tử, ngươi quá xem thường bản lĩnh Tào mỗ.
Phá Khương kia đúng như tên gọi, kém cỏi không chịu nổi...Năm xưa ta rời khỏi Lương Châu, sao không có chuẩn bị cho sau này chứ? Ngươi nghĩ ta để lại Từ Thứ, Bàng Thống, Giả Tinh chỉ là để trợ giúp cha ta ổn định cục diện không thôi sao?
Ta nói cho ngươi biết, Tô Uy Yên thị cũng là người của ta!
Các ngươi không nghĩ lại mà xem, bộ lạc của cha ngươi thuộc sự cai trị của ta, sao họ không dám nghe theo mệnh lệnh của ta?
Ha hả, trước khi ta đến thành Long Kỳ đã mật lệnh cho quan nội bốn trấn Hà Tây điều động sáu ngàn binh mã đóng ở Tả Cốc. Phía bên Tô Uy vừa mới có hành động thì ta đã chiếm được tin tức. Nói vậy lúc này Tô Uy Phá Khương đã là một cái tên không còn tồn tại trong lịch sử nữa. Kế tiếp chính là Đậu Mậu, ngươi cho là có thể làm gì được ta sao?
Nơi Hà Hoàng, ta đã triệu tập một trăm ngàn đại quân.
Qua đêm nay, ta sẽ phát động tổng tiến công với Đậu Mậu. Ta biết, hắn là Đê Vương, cai trị hơn hai trăm ngàn người Đê, nhưng ta không tin, hai trăm ngàn người kia sẽ chịu chết theo hắn. Ta đã hạ lệnh, những ai chống cự, bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, giết! Hai trăm ngàn người Đê của hắn chỉ bằng vài lần giết hại của ta. Một người chết, mười người, một trăm người, một ngàn người, bọn họ không sợ.
Nhưng nếu quả thật chết mười ngàn người, trăm ngàn người...
Ta muốn xem một trăm ngàn người Đê còn lại, còn ai dám đối nghịch với ta?
Triệu nương tử ngơ ngác nhìn Tào Bằng, đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
Tào Bằng cười lạnh một tiếng:
- Tiếp theo, ta còn muốn Triệu nương tử giải thích một sự nghi hoặc cho ta...Ngươi và ta có ân oán riêng tư gì?
Triệu nương tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tào Bằng, trong mắt giống như phun hỏa.
- Tào Bằng, ngươi giết cha ta, cướp gia viên của ta, ta với ngươi có thù không đợi trời chung.
- Giết cha ngươi, cướp gia viên của ngươi?
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy Triệu nương tử trước mắt này dường như có chút quen mắt.
Nếu bỏ bớt đi sự quyến rũ và trưởng thành của thiếu phụ...Hắn vỗ trán, chỉ vào Triệu nương tử nói:
- Mã, Mã, Mã... Ngươi là con gái của Mã Đằng?
Hắn không nhớ được tên đối phương, nhưng trong thành Cô Tang kia, thiếu nữ giống như con báo nhỏ hiện lên trong đầu hắn.
Mã cái gì nhỉ?
- Mã Vân Lộc!
Cuối cùng Tào Bằng cũng nhớ được tên đối phương:
- Ngươi là con gái của Mã Đằng.
Triệu nương tử ngước đôi mắt đầy lửa giận lên căm hận nhìn Tào Bằng, không nói được một lời.
- Áp giải nàng xuống.
Vài tên ám sĩ tiến lên bắt Mã Vân Lộc lại.
Dường như đã tuyệt vọng, Mã Vân Lộc cũng không có phản kháng, để mặc ám sĩ trói mình lại.
- Khoan đã!
Tào Bằng đột nhiên nói:
- Không cần trói chặt, đưa nàng vào trong phòng củi, đợi Tử Long trở về rồi mới xử lý.
Đột nhiên Mã Vân Lộc ngẩng lên nhìn Tào Bằng, hét:
- Việc này không liên quan đến Tử Long. Huynh ấy không hề biết thân phận của ta. Tào Bằng, ngươi muốn giết ta tùy ngươi xử trí, nhưng Tử Long không biết việc này.
- Giờ còn lo lắng cho hắn?
Tào Bằng lạnh lùng cười:
- Yên tâm, không lâu nữa ngươi và hắn sẽ gặp nhau.
Mã Vân Lộc giãy giụa muốn xông lên, lại bị ám sĩ giữ chặt.
- Tử Long vô tội, huynh ấy căn bản không biết ta là ai.
Nếu huynh ấy thật sự tham dự, sao có thể cứu Vương Mãi? Vương Mãi nằm trong kế hoạch của ta, nếu không có Tử Long, hắn chết là cái chắc.
Tào Bằng đang định đi, nghe câu đó đột nhiên dừng bước chân.
- Ngươi là ....Mã Như Phong?
- Đúng vậy!
Mã Vân Lộc kiêu ngạo ngang đầu, lớn tiếng nói:
- Ta chính là Mã Như Phong, thiếu chút nữa đã giết được người huynh đệ kết nghĩa của ngươi. Tào Bằng, ngươi có bản lĩnh sao không giết ta để báo thù cho huynh đệ của ngươi?
Mã Vân Lộc là Mã Như Phong?
Kết quả như thế ngoài dự đoán của Tào Bằng.
Hằn nhìn chằm chằm Mã Vân Lộc, mà Mã Vân Lộc lại ngang đầu, không sợ hãi đối diện với hắn.
Sau một lúc lâu, hắn khe khẽ thở dài:
- Mã cô nương, ta với cha ngươi có thù chung, ta giết hắn, là bởi vì hắn giết phụ thân của Hổ Đầu. Ngươi giết ta, cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ngươi sai ở chỗ đã cuốn theo Tử Long vào chuyện này. Ngươi cho là mình chết sẽ chấm dứt được chuyện này sao?
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đi thẳng.
- Tào Bằng, giết ta đi...
- Vương Song, canh giữ nàng cẩn thận!
Giọng nói lạnh lùng của Tào Bằng vọng đến:
- Nếu nàng thiếu một cọng tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi.
- Vâng!
Một thanh niên tráng kiện bước ra trong đám ám sĩ.
Y đi đến trước mặt Mã Vân Lộc, nhìn Mã Vân Lộc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Mã cô nương, ngươi đều đã nghe được?
Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có ý nghĩ gì trong đầu, nếu ngươi chết, Triệu tướng quân mới là người không được trong sạch
Đích thật là Mã Vân Lộc có ý niệm tự tử trong đầu.
Nhưng nghe câu nói này của Vương Song, đột nhiên ngừng giãy giụa.
Đúng vậy, nếu nàng chết, Triệu Vân sẽ không được trong sạch.
***
Một đêm mưa gió qua đi, ánh sáng mặt trời dâng lên.
Mưa rền gió dữ, gột rửa sự oi bức của thành Long Kỳ, thay vào đó là sự mát mẻ.
Mà dân chúng thành Long Kỳ rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thành Long Kỳ vô cùng khác thường. Theo một đội quân tốt xông vào nhà trọ, lôi ra rất nhiều người bị trói chặt.
Trong những người này, có người là thương nhân Khương Đê, có khi là chưởng quầy nhà trọ.
Đương nhiên, cũng có nhiều gương mặt xa lạ.
Có người quen biết muốn đi lên hỏi quân quan, thì thấy quân quan ngày thường thân thiết lại trừng mắt, lộ sát khí.
- Hỏi thăm làm gì?
- A, chỉ tò mò thôi.
- Quá tò mò sẽ chết người...làm tốt chuyện của ngươi, đừng hỏi nhiều.
- Vâng vâng...
Những người đó túa mồ hôi lạnh.
Đây là chuyện lớn!
Khi đến chính ngọ, ngoài thành xuất hiện một đội binh mã áp giải tù binh Khương Đê, trực tiếp đóng quân dưới thành. Bàng Thống dẫn theo Sa ma Kha vào thành bẩm báo Tào Bằng, đồng thời đem đầu Tô Uy trình tới trước mặt Tào Bằng.
- Chẳng phải ta đã nói để lại mạng sao?
Vẻ mặt Sa Ma Kha đau khổ nói:
- Công tử, trời tối như vậy, lại mưa lớn như vậy, ta sao có thể biết ai là Tô Uy? Với lại có kẻ động thủ, ta liền cho hắn một đập...Thằng nhãi này cũng rất ấn tượng, cũng khá khỏe mạnh, nhưng không tiếp được một gậy của ta. Kết quả sau khi nện xuống thì biến thành như này.
Thủ cấp của Tô Uy trong hộp gấp máu thịt bầy nhầy, óc nát bét...
Tào Bằng cau mày, trực tiếp gạt sang một bên.
- Đập người ta thành như này còn mang tới đây làm gì?
- Là Công tử nói: sống phải thấy người, chết phải thấy xác...Ta thấy mang thi thể hơi khó, nên chặt bỏ đầu.
Tào Bằng cười khổ.
- Thôi, đem đầu này treo ở trên cửa thành thị chúng đi..Cũng không biết có ai còn nhận ra hắn chính là Khương Vương Tô Uy không.
Bàng Thống không kìm nổi cũng cười , xua tay ra hiệu vệ sĩ lại đem đầu Tô Uy mang đi.
- Công tử, tiếp theo có phải là xuống tay với Đậu Mậu không?
Tào Bằng ra sức xoa hai gò má, tinh thần cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
- Đương nhiên phải giải quyết Đậu Mậu, tuy nhiên trước tiên phải giải quyết tốt một việc đã.
- Đúng rồi, đêm qua bắt được bao nhiêu tù binh?
- Qua thống kê, chém giết ước chừng hơn ngàn ngươi, tù binh hơn ba ngàn người, hơn ngàn người chạy trốn.
- Giết hết đi!
Tào Bằng khoát tay làm động tác.
- Giết hết?
Bàng Thống lập tức ngẩn ra.
Tào Bằng thở dài, trầm giọng nói:
- Năm xưa ta từng nói Khương Hán một nhà.
Ta tự nhận đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ, cho bọn họ đất đai, cho bọn họ nhà ở, cho bọn họ sống những ngày yên lành, thậm chí lúc bọn họ vi phạm pháp luật, ta còn rộng rãi và hậu đãi bọn họ.
Ta đã có lòng tốt, lại bị bọn họ cho rằng ta là kẻ yếu đuối.
Nếu lòng tốt không thể khiến bọn họ thành thật thần phục, vậy thì đơn giản dùng màu và sắt để bọn họ biết rõ tình trạng bọn họ. Bọn họ đều là nhưng người gian ngoan khó thay đổi, giống người Hung Nô, chó chỉ biết ăn phân, hôm nay nhân hậu với bọn họ, ngày mai bọn họ khôi phục chút huyết khí, lại quấy rối tiếp...
Ta cũng không có tinh thần ngày nào cũng chơi đùa với bọn chúng.
Thông báo với Hà Hoàng, ta muốn đầu của Đậu Mậu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Trong vòng mười này ta không thấy thủ cấp của Đậu Mậu thì đến lúc đó ngựa đạp Hà Hoàng, thi hoành khắp nơi, máu chảy thành sông, đừng trách ta lòng lang dạ sói.
- Vâng!
Bàng Thống nghe được lập tức hiểu ý Tào Bằng.
Trước diễn đủ rồi, tiếp theo...chính là xem ai hung ác hơn!
Đơn giản chỉ người rộng rãi không thôi cũng không thể làm Khương Đê cảm động, phải vừa đấm vừa xoa mới có thể đạt được mục đích.
Tào Bằng thở dài:
- Chỉ tiếc, ứng cử viên Đô úy Tây bộ còn phải suy xét lại lần nữa!
Bàng Thống không nói gì.
- Đúng rồi, Triệu Vân đang ở đâu?
- Đã quay lại...binh mã sở bộ của Công Uy vẫn bí mật giám thị.
Tô Tắc suất lĩnh đại quân đánh hạ đại doanh Phá Khương, Tô Yên thị đã nghe theo lệnh của Công tử không gây khó xử, đã đưa trở về Tây Khương. Binh mã sở bộ của Triệu Tướng quân tính toán chậm nhất thì chính ngọ ngày mai sẽ đến thành Long Kỳ.