Tào Tặc

Chương 253: Chương 253: Cát Tiên Ông




Huynh đệ đồng môn?

Ta ngất mất! Ta đã bái sư khi nào chứ? Từ khi nào ta lại có một vị sư huynh đệ đồng môn thế này? Rõ ràng là ăn nói xằng xiên.

Khoảng thời gian này, Tào Bằng thật ra đã trở nên điềm đạm và thận trọng hơn rất nhiều.

Trong lòng hắn tuy thấy kỳ quái, nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì.

-Người kia trông như thế nào?

-Hình như là thuật sĩ vân du bốn phương.

-Thuật sĩ?

Tào Bằng lại càng hồ đồ hơn!

Khổng Tử không nói về “Quái, lực, loạn, thần” (Quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần) không phải vì ông ta không tin vào những điều đó. Trong Luận ngữ, ông từng nói “Thiên đạo xa, nhân đạo di”, ý là nói thần tiên ở quá xa phàm nhân, chính vì thế không cần nhắc tới, bàn luận về bọn họ, nói ra chẳng qua là ông ta vốn cũng không tôn kính gì thần tiên trên trời cho lắm.

Tào Bằng sau khi tái sinh, lòng lại thầm tôn sùng chuyện Quái lực loạn thần này.

Ngẩng đầu ba thước có thần đang nhìn, chính là những gì con người đang làm, thần tiên trên trời đều đang quan sát, vì thế sao hắn dám nói xằng nói bậy đây? Nhưng đối với thuật sĩ vân du bốn phương này Tào Bằng từ xưa đến nay lại chưa từng có hảo cảm. Trong mắt hắn, cái gọi là thuật sĩ tha phương chính là bọn bịp bợm trên giang hồ, chính vì thế, vừa nghe Quách Hoàn giải thích, hắn lại càng thêm phản cảm hơn. Không biết chừng là kẻ lừa đảo ở nơi nào đó tới đây muốn tìm cách làm thân với ta thì sao? Rất có thể là như vậy.

Đêm hãy còn dài, vẫn còn nhiều chuyện có thể xảy ra.

Sao không đùa giỡn với kẻ lừa đảo kia một chút nhỉ?

Tào Bằng nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh.

-Mời vào!

Ta thật muốn xem thử là kẻ khốn khiếp nào dám giả mạo sư huynh đệ của ta.

Chỉ chốc lát sau, một tên Phi Mạo binh dẫn theo một nam tử tuổi chừng hơn ba mươi tuổi đi vào phòng.

Chỉ thấy trang phục của người này gồm hai màu đen và trắng, tay áo phấp phới, bay bay, thoáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Tào Bằng tuy không biết đối phương nhưng nhìn từ khí chất thì vẫn có thể biết được người này có cái thần vận phi phàm, thoát tục, lại thanh bạch.

Hầu hết kẻ lừa đảo đều ra vẻ tiên phong đạo cốt.

Nhưng bề ngoài có thể giả bộ, thần vận lại khó có thể bắt chước được.

Tào Bằng tự nhận nhãn lực của bản thân không kém. Hắn cho rằng nam tử đứng trước mặt dường như không giống bọn giang hồ bịp bợm.

Những vấn đề là hắn chưa thực sự bái sư, sao đã có sư huynh đệ được?

Vì thế, Tào Bằng không mở lời, chỉ khoanh tay đứng đó, lẳng lặng nhìn người đang tới. Hắn muốn tìm hiểu xem vị sư huynh đệ này rốt cuộc là người nào.

Không đợi hắn mở miệng hỏi, người tới đã chắp tay thi lễ.

-Lang Gia Cát Huyền ra mắt sư đệ.

Cát Huyền?

Cái tên này rất quen thuộc!

Chẳng phải đó là một danh nhân trong lịch sử sao?

Chỉ có điều hai chữ sư đệ này từ đâu mà có đây?

Nhìn bộ dáng của đối phương, Tào Bằng quả thật không hiểu được Cát Huyền rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nương theo ánh nến trong phòng, Cát Huyền nhìn Tào Bằng từ trên xuống dưới một lượt, mày khẽ nhíu. Hết thảy người tu luyện đều biết cách xem tướng mạo, vận khí của người khác.

Cát Huyền có một cảm giác rất kỳ lạ, Tào Bằng đứng trước mặt y dường như có gì đó quỷ dị.

-Cát Tiên trưởng, ngươi và ta vốn không quen biết, vì sao lại gọi ta là sư đệ?

Tào Bằng nghi hoặc hỏi.

Cát Huyền chần chừ một chút:

-Xin hỏi công tử có phải tên là Tào Bằng, nhũ danh A Phúc?

-Đúng vậy?

-Vậy công tử có biết trấn Trung Dương dưới chân núi Trung Dương không?

Tào Bằng ngưng thần nhìn:

-Khi ta còn nhỏ đã từng ngụ ở trấn Trung Dương. Có chuyện gì thế?

Vị “sư huynh” này hỏi thăm rõ ràng như thế hiển nhiên đã tốn không ít tâm tư, nhưng càng là như thế, Tào Bằng càng phải cảnh giác.

Cái gọi là cáo đi chúc tết gà, không phải có từ tâm hay hảo tâm gì hết.

Vô duyên vô cớ, không quen biết gì, ngươi lại hỏi thăm rõ ràng như vậy làm cái gì? Có phải ngươi định đến đây bày trò thần thông quảng đại không?

Hừ, ta sẽ không tin đâu.

Cát Huyền do dự, lấy từ trong lòng ra một cái bao bố.

Y ngẫm nghĩ một chút, lại lùi lại, đánh giá Tào Bằng từ trên xuống dưới.

-Xin hỏi công tử có nhận ra Tả Tiên Ông không?

-Người nào là Tả Tiên Ông?

Cát Huyền biến sắc, chợt giận tái mặt. Chỉ thấy y không nói hai lời, cất bước xông lên, hai tay hợp lại thành dấu âm dương, đánh ra một quyền.

-Yêu nghiệt to gan, còn không hiện nguyên hình.

Tào Bằng hoảng sợ!

Người này không phải kẻ bịp bợm mà là sát thủ!

Hắn theo bản năng lùi về phía sau, vung tay theo Thái cực đỡ lấy tay y, một tay khéo léo đặt trên nắm tay của Cát Huyền, tay kia giấu phía sau. Vừa cử động, chân Tào Bằng đã di chuyển theo hình âm dương, hắn giậm chân tại chỗ rồi chợt bước lên nửa bước, đánh ra một quyền. Quyền vừa đánh ra đã vang lên một tiếng nặng nề, khiến người hoảng sợ. Bán bộ băng quyền vừa đánh ra, một âm một dương biến hóa, hung hăng tấn công nắm tay của Cát Huyền.

Quyền thế của Cát Huyền cũng hết sức kinh người, hai nắm đấm vừa chạm vào nhau, Tào Bằng tức thì cảm giác không ổn.

Bởi vì hắn là bắt buộc phải đánh ra một quyền này, nhưng lực đạo lại như chẳng có chút sức nào. Quyền kình của Cát Huyền chợt biến mất, khiến một quyền này của Tào Bằng thật chẳng khác nào đánh vào không khí cả. Cảm giác này khiến hắn hết sức khó chịu, tưởng chừng như sắp hộc máu, lòng thầm kêu không tốt.

Hắn vội vàng lùi bước về phía sau, nhưng Cát Huyền chợt trợn tròn mắt, miệng rít gào lên như tiếng gào của thú dữ.

-Phá!

Quyền kình dời non lấp bể ào ào vọt tới.

Tào Bằng còn đang định đánh trả, đã không còn kịp nữa.

Cương mà nhu, nhu mà cương, quyền pháp của Cát Huyền hiển nhiên đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, có thể tùy ý biến chuyển theo ý mình. Đây thuần túy là võ đạo, chứ không phải giao chiến bình thường. Tào Bằng thầm hoảng sợ, song chưởng chập thành hình chữ thập, đỡ lấy nắm tay của Cát Huyền. Kình lực lớn lao khiến song chưởng của hắn như suýt tan ra. Tào Bằng liên tục lùi lại mấy bước, mới có thể đứng vững nổi.

-Dừng tay!

Tào Bằng quát lớn một tiếng.

Là kẻ nào có thù hận sâu sắc với ta đến nỗi phải tìm cao thủ bực này tới chỗ ta?

Vì sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến cái tên Cát Huyền? Với cảnh giới võ đạo này mà nói, Cát Huyền e rằng còn mạnh hơn Lã Bố một bậc.

Nói thì chậm nhưng tình huống lúc đó diễn ra rất nhanh, đám vệ sĩ Phi Mạo đứng canh gác ngoài cửa giờ mới ào ào xông vào.

-Các ngươi chớ có tiến lên. Mỗ hôm nay tới đây là trảm yêu trừ ma, không muốn hại mạng người vô tội. Mỗ không biết ngươi là yêu nghiệt phương nào mà lại dám giả mạo sư đệ mỗ. Yêu nghiệt, mỗ quyết giết ngươi, báo thù rửa hận cho sư đệ ta.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đám vệ sĩ Phi Mạo không hiểu ra sao cả.

Tuy nhiên, người mà bọn họ nghe lệnh là Tào Bằng, chứ không phải Cát Huyền.

Tuy rằng Cát Huyền đã quát lên như thế nhưng mấy tên vệ sĩ Phi Mạo vẫn xông lên, vây chặt lấy Cát Huyền.

-Ngươi mới là con mẹ nó yêu nghiệt!

Tào Bằng giận dữ:

-Là kẻ nào sai khiến ngươi đến ám sát ta?

Cát Huyền lạnh giọng quát lên một tiếng, nói:

-Yêu nghiệt, ngươi còn không thừa nhận? Ta hỏi ngươi trấn Trung Dương có mấy người tên Tào Bằng? Nếu ngươi là Tào Bằng sao có thể không biết tên ân sư?

Khoan đã, khoan đã.

Trong đầu Tào Bằng chợt nảy lên một ý.

-Ngươi nói là vị tiên trưởng dạy ta biết chữ ư?

-Dạy ngươi biết chữ?

Cát Huyền cũng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tào Bằng.

-Khi ta còn nhỏ, quả thật có một vị tiên trưởng tiện đường đi qua trấn Trung Dương, còn ở lại trấn một năm nữa. Lúc ấy, vị tiên trưởng kia từng dạy ta đọc sách, viết chữ nhưng không hề lưu lại danh tính. Sau này, người rời khỏi trấn Trung Dương, ta chưa từng gặp lại người. Ngươi nói là Tả Tiên Ông là nói vị tiên trưởng kia sao?

Cát Huyền nghe thấy thế, ngạc nhiên, trợn mắt, há hốc mồm.

-Ngươi thật sự là Tào Bằng sao?

-Nói nhảm, mắt ngươi nhìn thế nào mà bảo ta là yêu nghiệt?

-Tả Tiên Ông thật sự không phải là sư phụ ngươi?

-Ta không biết Tả Tiên Ông mà ngươi nói đến là ai, nhưng vị tiên trưởng lúc ấy quả thật không để lại tên, hơn nữa cũng chỉ dạy ta đọc sách và viết chữ mà thôi.

Tào Bằng buồn bực trả lời, đồng thời đặt hai tay sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.