Khóe miệng của Huyền Thạc khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm nhưng ngay lập tức đã biến mất. Y theo sát phía sau Trần Quần, đi vào trong Cúc Hoa am. Cửa sương phòng ở tiền đường có một thi thể ngửa mặt lên trời, ở mi tâm có cắm một mũi tên ngắn màu đen. Mũi tên kia Tào Bằng hoàn toàn không lạ gì. Mới đêm hôm trước, khi hắn bị thích khách tập kích, tên thích khách cũng sử dụng mũi tên ngắn đúng như thế này.
-Nhất tiễn mất mạng, hảo tiễn pháp.
Mạnh Thản không nhịn nổi, bật thốt lời tán thưởng, rồi lại khẽ lắc đầu.
Thành Tuy Dương này thật đúng là ngọa hổ tàng long. Lúc trước, có người một kiếm xuyên tim Xích Trung, giờ lại có người trúng một tiễn mà mất mạng. Thật không biết hung thủ của hai vụ án mạng chết người này có phải cùng một người hay không? Tào Bằng gãi đầu, xoay người hỏi sai dịch:
-Còn một thi thể khác nữa ở nơi nào?
-Ở khóa viện hậu đường.
-Ngươi đi trước dẫn đường đi.
Tào Bằng ra lệnh, sai dịch vội vàng đi về phía hậu viện.
Trần Quần và Mạnh Thản cùng đứng lên, đi theo Tào Bằng, xuyên qua cửa trung các, tiến vào hậu viện.
Nhà thủy tạ vẫn như trước, nhưng hoa ở giữa hồ đã héo tàn. Mùa thu ngày một lạnh thêm, khó tránh khỏi chuyện như vậy xảy ra.
Tào Bằng không lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tiêu điều của tiểu viện vào ngày thu này, đi thẳng đến khóa viện.
-Ở đâu?
-Là trong phòng này.
Sai dịch chỉ tay, chính là phòng Nhạc Quan.
Chỉ thấy cánh cửa phòng mở rộng, Tào Bằng nhún người băng qua hàng lang, xông vào trong phòng.
Một nam tử trần truồng nằm trên giường, chăn đệm dưới người nhuốm đẫm máu tươi. Trong phòng ngập một mùi hương kỳ quái, vừa giống mùi máu tươi, lại vừa giống như mùi của loài yêu ma, quỷ quái, vô cùng khó ngửi.
-Mở cửa sổ ra!
Trần Quần và Mạnh Thản giờ cũng vừa đi đến, nhìn một lượt khắp gian phòng.
Trên mặt bàn đặt hai món ăn, còn có nửa bình rượu. Trên mặt đất, vải bị xé nát vụn. Tào Bằng ngồi xổm xuống, nhặt lên, nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Trần Quần, nói:
-Hình như là thâm y của nhà sư, bị người dùng sức xé rách.
Mạnh Thản không kìm được, nói:
-Đúng là vị sư phong lưu.
-Mạnh Nam bộ, bản huyện mời ngươi tới đây không phải là để ngươi bày trò.
Trần Quần nổi giận, Mạnh Thản tức thì ngậm miệng lại.
Tào Bằng nhìn Mạnh Thải một cái, rồi mặc kệ gã:
-Tìm hai con chó, cho chúng thử rượu và thức ăn này xem có cái gì không.
-Tuân lệnh!
Tào Bằng dặn dò dịch đãi, cất bước tiến lên, xoay người xác nam kia lại.
-A?
Khi hắn vừa thấy rõ gương mặt của thi thể kia, liền giật mình, vội vàng gọi:
-Huyền Thạc tiên sinh, ngươi mau lại đây.
Thân là người xuất gia, tuy nói trước mắt mới chỉ là cư sĩ, nhưng y vốn cũng không muốn thấy cảnh giết người.
Nhưng nghe thấy tiếng Tào Bằng gọi, Huyền Thạc cũng đành phải bước vào gian phòng. Y giơ một tay lên, dùng tay áo che mặt, vừa đi vừa bịt mũi, nói:
-Tào Bắc bộ, có chuyện gì thế?
-Tự ngươi xem đi.
Tào Bằng đứng dậy, tránh đường.
Huyền Thạc buông tay áo xuống, ngưng thần nhìn thi thể nằm trên giường. Không thấy thì thôi, vừa thấy Huyền Thạc đã ngây ngốc cả người, nửa ngày không nói nổi một câu.
Trần Quần đứng một bên, ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
Tào Bằng hít sâu một hơi, trầm giọng trả lời:
-Nếu ta không nhìn nhầm người thì người này chính là đệ tử của Huyền Thạc tiên sinh, tên là Mạc Ngôn. Sáng nay, Huyền Thạc tiên sinh còn báo án, nói Mạc Ngôn hiện không rõ tung tích. Hơn nữa, ta nghĩ thích khách ám sát Trần Tuy Dương đêm trước chính là gã.
Huyền Thạc nghe thấy thế, không khỏi giật mình.
-Ngài nói bậy!
-Trần huyện lệnh, sau giường phát hiện một thanh kiếm.
Mạnh Thản vội vàng đi qua, lấy từ trong tay gã sai dịch thanh trường kiếm. Gã nhìn lướt qua, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Tào Bằng.
-Huyện lệnh, đây là thanh kiếm giết chết Xích Trung.
Trần Quần không buồn trấn an cơn giận dữ của Huyền Thạc, vội vàng bước đến.
Thanh trường kiếm trong tay Mạnh Thản dài chừng ba thước rưỡi, tương đương với tám mươi cm. Thân kiếm thuôn, lưỡi kiếm sắc bén, rộng chừng hai ngón tay, một mặt kiếm có dạng răng cưa, giúp tăng lực cắt. Chuôi kiếm này hoàn toàn khớp với thanh kiếm Tào Bằng miêu tả được dùng để giết Xích Trung.
Trần Quần nói với Huyền Thạc:
-Thật không ngờ Mạc Ngôn lại là một kiếm thủ! Chẳng trách chúng ta không tra ra kẻ nào, hóa ra là gã gây ra cả. Huyền Thạc cư sĩ, thật có lỗi với ngươi, chuyện này chỉ e rằng ngươi cũng khó tránh khỏi liên can được. Trước khi còn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện, ngươi đành phải chịu ủy khuất một chút rồi. Người đâu, đưa Huyền Thạc cư sĩ về huyện nha, trước mắt cứ tạm giam đã, không được vô lễ.
Huyền Thạc trợn mắt há mồm, mãi lâu sau vẫn không thể nói thành lời.
Tào Bằng ở một bên, không nói bất cứ lời nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh thi thể, cẩn thận quan sát.
Viên Huyền Thạc hồn bay phách lạc, bị hay gã sai dịch áp giải đi ra khỏi tăng phòng.
Trần Quần đi tới, vỗ vỗ bả vai Tào Bằng:
-Đi thôi. Sau khi trở về, ta lập tức sẽ soạn công văn, ra lệnh bắt Nhạc Quan.
Tào Bằng ngẩng đầu, hạ giọng nói:
-Mạc Ngôn không phải hung thủ giết chết Xích Trung đâu.
-Ồ?
Mạnh Thản đứng bên cạnh không nhịn nổi, nói:
-Tào Bắc bộ, hình dạng hung khí giết chết Xích Trung là do ngươi nói ra. Hung khí giờ phát hiện ở đây không phải là của Mạc Ngôn, chẳng lẽ là của Nhạc Quan sao? Nhưng ta nhớ rõ, khi Xích Trung bị giết, Nhạc Quan luôn ở nơi này, không hề rời đi.
-Không phải Nhạc Quan.
Tào Bằng chỉ vào thi thể, nói với Mạnh Thản:
-Còn chuyện vì sao ta nói gã không phải, Mạnh Nam bộ cứ xem qua là biết.
Mạnh Thản lạnh lùng hừ một tiếng, đi đến bên cạnh thi thể.
-Xem cánh tay trái của gã đi.
-Có vết thương.
-Xương cánh tay trái đã gãy, làm sao gã có thể giết được Xích Trung?
Tào Bằng ho khan một tiếng, dường như không chịu nổi mùi trong phòng, liền xoay người ra cửa:
-Đêm trước, khi người này đến ám sát Trần huyện lệnh, bị ta dùng thiết lưu tinh đánh bị thương. Cánh tay trái bị thương nặng, vốn không thể vung kiếm được. Hơn nữa, da hai bàn tay của gã tuy thô ráp, nhưng không chuyên về luyện kiếm. Nói chung, ngón tay của các kiếm thủ đều có nhiều vết chai. Nếu Mạnh Nam bộ không tin, có thể tìm vài kiếm thủ đến kiểm tra xem. Hai bàn tay của Mạc Ngôn này rõ ràng là của người lao động lâu ngày mà có.
Mạnh Thản trầm mặc!
Một lúc lâu sau, gã hỏi:
-Vậy vì sao lại có hung khí ở đây?
-Di hoa tiếp ngọc mà thôi.
Tào Bằng khẽ mỉm cười:
-Chắc hẳn có người định dùng cách này để làm chúng ta rối loạn, nhằm bao che cho hung phạm đích thực.
-Hữu Học, ngươi có phương án nào chưa?
Trần Quần chợt hỏi.
-Trương Lương!
Tào Bằng nhắm mắt lại, một lát sau, trầm giọng đáp:
-Lúc trước, ta còn hoài nghi, nhưng hiện tại, xem ra không thể chờ đợi được nữa rồi. Hai ngày ba mạng người, cộng cả người của chúng ta là bốn mạng rồi. Đối thủ đã nóng vội như thế, xem ra bọn họ chuẩn bị rút lui khỏi đây, cho nên mới không dằn nổi lòng, muốn xóa dấu vết như thế. Nhưng càng như thế, càng chứng tỏ được rằng chúng ta đã tiếp cận được đến chân tướng sự việc rồi.
-Cái gì là chân tướng?
Tào Bằng không trả lời, chậm rãi đi xuống cửa hiên.
Trong khóa viện, gió lạnh khẽ thổi.
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, lay động, chiếu vào tiểu viện. Từng điểm sáng loang lổ vụt sáng vụt tắt.
Trần Quần nói:
-Mạnh Nam bộ, lập tức triệu tập binh mã bắt lấy Trương Nguyên An.
-A?
Mạnh Thản hơi do dự, hạ giọng nói:
-Huyện lệnh, Trương Lương là con cháu của cường hào bản địa ở Tuy Dương này, nếu bắt lấy gã, chỉ e sẽ khiến cường hào Tuy Dương phản đối. Những người đó phần lớn đều có chút thực lực. Nếu bọn họ làm loạn, rất có khả năng sẽ làm rung chuyển cả thành Tuy Dương này a.
Ánh mắt Trần Quần sáng rực:
-Bắt trước nói sau.
Một khi y đã nói bắt, dĩ nhiên đã hạ quyết tâm.
Mạnh Thản dù có hơi do dự nhưng vẫn tuân lệnh, dẫn người trở về Nhã Dương.
Lúc này, Tào Bằng đã đi ra khóa viện. Hắn bước chậm dọc theo bờ tường, ung dung, thoải mái.
Trần Quần đi vào cổng vòm, vừa đúng lúc Tào Bằng quay lại.
-A Phúc, ngươi có chắc chắn không?
-Chắc hay không ta không dám nói nhưng nếu Trương Nguyên An thật sự là hung thủ, giờ phút này gã nhất định không có mặt ở nhà.
-Giống như Chúc Đạo ư?
Tào Bằng gật gật đầu, lại lắc đầu:
-Chúc Đạo chạy trốn chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, không liên quan đến vụ án mạng. Nhưng nếu Trương Nguyên An thật sự là hung thủ, căn cứ vào sự việc ngày hôm nay, ta có thể khẳng định, đối phương cũng đang rất nóng vội, chính vì thế mới liều lĩnh giết người. Chính vì thế, ta suy đoán Trương Nguyên An cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui khỏi đây. Giờ này gã nhất định đang ở cùng với tòng phạm.
Trần Quần không nhịn được, nói:
-Vậy những người này rốt cuộc có mục đích gì? Còn nữa, vừa rồi ngươi nói người Mạc Ngôn ám sát là ta ư? Sau khi ta đến Tuy Dương rất ít khi xuất đầu lộ diện, kẻ nào lại dám to gan lớn mật ám sát ta đây?
-Nếu bọn họ có thể giết Chu tứ ca, vì sao lại không thể giết huynh?
-Ngươi…
Tào Bằng cười cười, kéo tay Trần Quần đi lên nhà thủy tạ.
-Đại huynh, huynh còn nhớ rõ đêm đó, sau khi xem xong màn ca múa ở thủy tạ này, huynh từng nói một câu với Nhạc Quan không?
-Có sao?
Trần Quần lúc ấy cũng hơi say, có nói gì giờ cũng không nhớ rõ lắm.
Tào Bằng nói:
-Lúc ấy, huynh khen ngợi Nhạc Quan, nói nàng ca múa rất có phong thái của người trong Hán cung.
Bài ca múa của Nhạc am chủ dường như có khí chất của cung đình, vô cùng đẹp đẽ!
Trong đầu Trần Quần lập tức hiện ra cảnh tượng của đêm hôm đó. Trong phút chốc, mỗi một câu y nói ngày hôm đó đều quanh quẩn vang lên bên tai.
-Đúng là ta có nói như thế.
-Đây chính là nguyên nhân huynh bị ám sát.
-A?
Tào Bằng vịn tay dựa vào lan can của thủy tạ, dường như đang nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm đó.
“Tào Bắc bộ, ta biết ai là người giết Chu Bắc bộ, xin ngài hãy nghĩ cách đêm nay ngủ lại trong am.”
Giọng nói khe khẽ của Tuyết Liên vẫn còn vang vọng bên tai hắn. Một lát sau, Tào Bằng quay đầu lại, nói với Trần Quần:
-Đại huynh, huynh có biết trong thiên hạ này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ không? Ta từng nghe nói có người có thể nhìn qua động tác của môi mà đoán được nội dung lời nói. Cái này gọi là tố thần ngữ.
-Chưa từng nghe qua.
-Ta tin rằng đêm đó có người nắm được tuyệt kỹ này.
-Ai?
-Nhạc Quan.
Trần Quần giật mình, lập tức thấy lạnh hết cả sống lưng. Theo bản năng, y nắm chặt áo, nhìn xung quanh nhà thủy tạ, trong đầu hiện ra một cảnh tượng ngày hôm đó. Khi Tuyết Liên và Tào Bằng lén lút trao đổi với nhau, con ngươi linh hoạt của Nhạc Quan đang xoay chuyển theo vũ đạo đã bắt gặp được.
-Ý của ngươi là Nhạc Quan phát hiện Tuyết Liên mật báo cho ngươi, nên…
Trần Quần không phải kẻ ngốc, rất nhanh chóng y đã hiểu được ý của Tào Bằng.
Tào Bằng gật gật đầu, nhắm mắt lại, mường tượng ra đôi mắt quyến rũ, dịu dàng như làn thu thủy của Nhạc Quan ánh lên.
-Vì sao Xích Trung bị giết?
Hắn hạ giọng nói:
-Đại huynh còn nhớ rõ vụ xung đột xảy ra đêm đó không?
-Nhớ rõ!
-Xích Trung đích thật là cố ý rình coi Nhạc Quan thay quần áo, chỉ có điều hắn thật không ngờ, thứ hắn rình coi không phải là cảnh xuân cung đẹp đẽ mà là một vụ án mạng. Nhạc Quan phát hiện Tuyết Liên có ý đồ mật báo, vì thế liền nảy ra ý định giết người. Nàng lấy cớ thay quần áo, lệnh Tuyết Liên lấy nước trong giếng, rồi sau đó bất ngờ đi đến phía sau Tuyết Liên, dùng bình rượu bằng đồng dùng để ném thẻ đêm đó hung hăng nện vào sau đầu Tuyết Liên. Tuyết Liên không kịp đề phòng, rơi thẳng xuống giếng nước, có thể nói là thần không biết, quỷ không hay. Nếu không phải Xích Trung phát hiện, vốn sẽ không có người nào nhận ra Tuyết Liên mất tích. Theo suy nghĩ của Nhạc Quan, giếng nước kia thông với Y Thủy, sau khi Tuyết Liên rơi xuống giếng sẽ bị trôi ra giữa sông Y Thủy. Đến lúc đó, cho dù là có người phát hiện ra thi thể, nàng ta cũng có bằng chứng tại ngoại. Nhưng, đêm hôm đó lại mưa to liên tục hai trận, mực nước sông Y Thủy tăng vọt, khiến thi thể của Tuyết Liên chưa bị đẩy đi, mà vẫn giữ bên trong giếng nước. Đây cũng là do Nhạc Quan bất cẩn, để lộ ra sơ hở.
Trần Quần hít sâu một hơi:
-Sau đó thì sao?
-Vốn dĩ Nhạc Quan cũng không biết mọi chuyện nàng làm đều bị Xích Trung nhìn thấy. Cũng thật không ngờ, Chúc Đạo xuất hiện, khiến Xích Trung bị vạch trần trước mắt Nhạc Quan. Chúc Đạo và Xích Trung luôn luôn không hợp. Y nhìn thấy Xích Trung xuất hiện ở góc tường, liền chế giễu Xích Trung. Nhưng lúc đó, Xích Trung đã quá hoảng loạn. Hắn thật không ngờ được ý trung nhân của mình lại là nữ nhân giết người không chớp mắt. Lại thêm những lời lẽ khích bác của Chúc Đạo, cuồng tính của Xích Trung phát tác. Hắn và Chúc Đạo đánh nhau một trận. Hắn đã phát điên. Nhớ lại thì buổi tối hôm đó, Xích Trung đúng là rất điên cuồng, chính vì thế hắn mới liên tục bị Chúc Đạo đẩy lùi về phía sau, thua thảm hại.
Tào Bằng nói tiếp:
-Lúc này, Nhạc Quan liền xuất hiện. Lúc ấy, chúng ta đều nghĩ rằng Nhạc Quan vì cảm thấy nhục nhã, nên mới luôn cúi đầu như thế. Thật ra nàng làm thế là vì sợ hãi! Khi nàng nghe Chúc Đạo nói Xích Trung rình trộm nàng, nàng tức thì nhận ra chuyện nàng giết chết Tuyết Liên đã bị Xích Trung nhìn thấy tất cả. Nàng cũng biết Xích Trung thích nàng, nhưng nàng lại càng lo lắng hắn sẽ tốt giác nàng, vì thế nàng mới tiến lên, ngăn cản hắn. Huynh còn nhớ rõ lời nàng nói lúc đó không: “Bá Dư, ngươi muốn ta chết sao?” Mới nghe thì tưởng nàng xấu hổ và giận dữ, thật ra nàng đang cầu xin Xích Trung thương tình. Xích Trung thật ra là kẻ đa tình. Nhạc Quan đã cầu xin, hắn liền không nói ra, mà chỉ quay đầu, bỏ đi. Nhưng lòng thương xót của hắn đã đẩy hắn đến kết cục đã định trước. Hắn thích Nhạc Quan, Nhạc Quan lại không thích hắn. Trong bữa tiệc rượu lúc ấy, còn có kẻ đồng lõa với Nhạc Quan. Hắn chiếm được thế thượng phong với Nhạc Quan, rời khỏi Cúc Hoa am. Khi mọi người vừa chia tay nhau, lập tức có kẻ đuổi theo hắn. Xích Trung thật không ngờ người vốn là bằng hữu khá thân thiết với hắn ngày thường lại đuổi theo truy sát hắn. Hai người ở trong rừng tránh mưa, Xích Trung tiết lộ chân tướng sự việc. Thật không ngờ, hảo bằng hữu của hắn lại bất ngờ ra tay. Mà Xích Trung cũng thật không ngờ kiếm thuật của vị bằng hữu này lại cao minh như thế. Chính vì thế, hắn không phòng bị, một kiếm xuyên tim.
Tào Bằng chợt đổi giọng.
Hắn bắt chước giọng Xích Trung, nói:
-Là Quan Quan bảo ngươi giết ta?
Rồi sau đó lại bắt chước giọng một người khác nói:
-Bá Dư, rất xin lỗi. Chỉ trách ngươi nhiều chuyện, thấy chuyện không nên thấy mà thôi.
Trần Quần hoảng sợ, nổi da gà, nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng thở phào một cái, xoay người nhìn Trần Quần, cười nói:
-Vì thế, sự đa tình của hắn đã khiến hắn phải chết. Hắn chết không phải vì Nhạc Quan không thích hắn, đơn giản là vì hắn nhiều chuyện! Vì thế, hắn rất bình tĩnh ngã xuống vũng bùn, không hề giãy dụa chút nào. Ta nghĩ lúc ấy, hắn nhất định sẽ cảm thấy như được giải thoát vậy.
Trần Quần trầm mặc!
Ở trong nhà thủy tạ này khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, y khó nhọc cười:
-Vậy Mạc Ngôn kia vì sao phải giết ta?
-Ta tìm được trong phòng Tuyết Liên một cái hộp. Tiểu nha đầu kia dường như đã phòng trước, vì thế đã để lại một chút manh mối. Nhưng hành động này của nàng vẫn không giấu được cặp mắt của Nhạc Quan. Sau khi tiệc rượu tan, Nhạc Quan đi vào phòng của nàng, tìm được cái hộp giấu dưới bức tượng Phật, lấy đi manh mối Tuyết Liên đặt trong đó đi. Để giả vờ rằng Tuyết Liên từng trở về phòng, nàng đốt một que hương vào trong lư hương. Chỉ có điều, Nhạc Quan đã quá khinh thường Tuyết Liên. Tiểu nha đầu kia rất thông minh! Nàng ta để lại manh mối trong hộp gõ chỉ là giả mà thôi. Bởi vì nàng biết bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị Nhạc Quan giết hại. Chính vì thế, manh mối thực sự của nàng chính là miếng tơ lụa màu đỏ trong hộp kia.
-Miếng lụa màu đỏ ư?
-Đúng vậy, một phương pháp rất thông minh. Nhạc Quan tuyệt đối không thể ngờ được rằng Tuyết Liên lại dùng thủ đoạn này nói rõ lai lịch của nàng ta cho ta biết.
Trần Quần nhẹ nhàng xoa hai bên gò má, dường như trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, y ngẩng đầu:
-Năm đó, Cao tổ, con trai của Ngôn Xích Đế khởi nghĩa lập nghiệp. Kể từ đó về sau, màu đỏ tượng trưng cho Hán thất chúng ta. Miếng tơ lụa màu đỏ biểu tượng cho hoàng tộc Đại Hán. Nhạc Quan đúng là người trong cung! Chính vì thế, khi ta nói nàng múa hát có phong thái của Hán cung, Nhạc Quan tưởng rằng ta đã nhìn thấu lai lịch của nàng. Vì thế, nàng lập tức liên lạc với Mạc Ngôn. Ta không biết nàng làm như thế nào để liên lạc với Mạc Ngôn, nhưng đêm đó, gã đã phụng mệnh đến ám sát ta. Chỉ có điều, Mạc Ngôn không ngờ rằng ngươi lại ở phòng ta. Tên gã bắn ngươi đã tránh được. Còn ngươi lúc ấy cũng nghĩ rằng mũi tên kia nhắm về phía ngươi. Nhưng thực ra, người mà Mạc Ngôn muốn giết chính là ta?
-Đại huynh nói rất đúng!
Tào Bằng vỗ tay, cười nói:
-Một chiếc hộp gỗ đơn sơ, một miếng lụa đỏ xa xỉ. Tuyết Liên dùng phương pháp này để nói ra lai lịch của Nhạc Quan.
-Vậy Nhạc Quan vì sao lại giết chết Mạc Ngôn?
Tào Bằng ngẩng đầu:
-Ta không biết! Có thể là để vu oan giá họa, cũng có thể là vì giết người bịt miệng, thậm chí cũng có thể là do Mạc Ngôn nổi lòng háo sắc, vì thế Nhạc Quan liền lợi dụng nhan sắc dụ dỗ gã, biến Mạc Ngôn thành quỷ phong lưu. Đáp án này có lẽ chỉ có tìm ra Nhạc Quan chúng ta mới biết được.
-Vậy Nhạc Quân đang ở đâu?
Tào Bằng lại lắc đầu:
-Sao ta biết được.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi nhà thủy tạ:
-Nhưng nếu ta là Nhạc Quan, nhất định sẽ nghĩ cách trở về trong cung.
-Ta sẽ lập tức báo với phủ doãn Hà Nam, xin Trình Công phong tỏa quan ải.
-Còn nữa, hai ngày này rất có khả năng sẽ có đội thương buôn rời khỏi Tuy Dương. Đến lúc đó, bọn họ sẽ đến huyện nha xin quan điệp, đại huynh cứ để bọn họ đi.
-Ý của ngươi là…
-Thật ra, bọn họ còn căng thẳng hơn chúng ta nhiều.
Tào Bằng cười cười, không nói gì nữa.
Trần Quần cũng đã hiểu rõ ý của hắn, gương mặt thoáng chốc lạnh lẽo.
Mạnh Thản ở ngoài thành Tuy Dương, chặn xe ngựa của Trần Quần lại.
Gã hổ thẹn nói:
-Huyện lệnh, Trương Nguyên An chạy rồi.
-Ồ?
-Theo như người nhà của gã nói thì tối hôm qua, Trương Nguyên An đã rời khỏi nhà. Kể từ đó đến giờ vẫn chưa trở về. Gã đi đâu không ai biết cả.
Trần Quần quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng làm vẻ mặt “Quả đúng như dự đoán”, rồi cười ha hả.
-Chúng ta hồi phủ thôi!
Trần Quần không nói gì nữa, lập tức dẫn người trở về huyện nha.
Sau khi mọi người xuống ngựa trước huyện nha, có gia thần chạy đến bẩm báo:
-Công tử, Bắc thị Tô tiên sinh nói được công tử mời đến, chờ đã lâu rồi ạ.
-Bắc thị Tô tiên sinh?
Trần Quần mới đầu ngẩn ra, rồi chợt nhớ ra, vị Tô tiên sinh kia chắc chắn chính là Tô Uy, đại cổ của Tô gia Hà Gian ở Tuy Dương.