Hồng Trạch! Hưu Chư!
Hai từ này cứ lẩn quẩn ở trong đầu của Tào Bằng .
Nếu thật sự giống như lời của Doãn Phụng, vậy thì Hồng Trạch quả thật là một nơi rất tốt để làm trụ sở. Nhưng mà khoảng cách lại rất gần với Võ Uy, hơn nữa lại là trung tâm lãnh địa của Khương hồ. Một khi phát sinh xung đột, Hồng Trạch tất nhiên phải đứng mũi chịu sào.
Cục diện của Hà Tây không giống như Hải Tây thối nát năm đó, nhưng cũng không kém phần phức tạp.
Làm thế nào để Hà Tây và Khương hồ chung sống hòa bình với nhau là vấn đề khó khăn không nhỏ của Tào Bằng vào lúc này. Cho nên mặc kệ như thế nào, hắn đều phải đi Hồng Trạch một chuyến. Chỉ có tự mình nhìn thấy, hắn mới có thể hiểu rõ chính xác tình thế của Hà Tây vào lúc này...
- Đại Hùng, ta muốn đi ngay bây giờ.
- Sao?
Đặng Phạm nghi hoặc nhìn Tào Bằng, hạ giọng nói:
- Chưa tới hai ngày nữa sứ đoàn sẽ đến, sao Trung Lang Tướng không đợi sứ đoàn đến rồi hãy đi?
- Không được, về phía sứ đoàn cũng không có vấn đề gì lớn, không cần ta phải tiếp đón... Hơn nữa, ta cũng không có khả năng tiếp đón.
Đến lúc đó ngươi sai người hộ tống Minh Phó để cho bọn họ có thể an toàn qua sông, còn những chuyện khác không cần phải lo. Điền Phó sứ không phải là người không phân nặng nhẹ, chắc chắn sẽ không trách tội. Đúng rồi, sau khi ta rời khỏi, ngươi hãy thay ta mà chăm sóccho mẹ con của Thái phu nhân thật tốt. Khi nhóm người của Điền phó sứ tới ngươi hãy phó thác mẹ con của Thái phu nhân cho Điền Phó sứ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Đặng Phạm gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
- Mặt khác, việc tu sửa Liêm Bảo không thể buông lỏng, đồng thời ở phía Linh Võ Cốc nhất thiết phải lập một trạm canh, tăng cường phòng bị đối với cửa núi Thạch Chủy. Trời lạnh, cũng là lúc bận rộn nhất nơi vùng biên ải. Tuy hiện giờ Hung Nô đang hỗn loạn cũng vẫn phải gia tăng đề phòng. Hơn nữa, người Tiên Ti dám tập kích Hô Trù Tuyền, vậy thì cũng có thể ở Mạc Bắc tập kích Hà Tây.
Nhiệm vụ của ngươi rất gian khổ cần phải sắp xếp việc phòng vệ cho ổn thỏa trước khi di dân tới.
Ta thấy Giả Quỳ này cũng là một nhân tài, ngươi hãy cùng hắn thảo luận một chút, vậy thì nhiệm vụ của ngươi cũng sẽ nhẹ đi rất nhiều.
- Vâng!
Đặng Phạm chắp tay tuân mệnh, tỏ ra đã hiểu.
Còn Tào Bằng thì hạ lệnh sai người chuẩn bị đi đến Hồng Trạch.
Đi tới Hồng Trạch lần này, Tào Bằng cũng không muốn mang theo nhiều người, chỉ ra lệnh cho Đặng Phạm chọnba trăm kỵ quân đi theo.
Trong Thân Binh Doanh quân lệnh như núi.
Bên này Tào Bằng vừa mới ra lệnh, toàn bộ quân doanh đã nhanh chóng hàng ngũ chỉnh tề.
Vì bảo đảm an toàn cho Tào Bằng, đích thân Đặng Phạm chọn lựa những kỵ quân tinh nhuệ có thân thủ không tầm thường trong khi Tào Bằng ở trong lều thu thập hành lý. Tất cả vũ khí phải mang theo đầy đủ hết, đồng thời còn có các loại vật dụng chất đầy một bao lớn. Cho nên Đặng Phạm còn chọn ra hai con ngao mã để chở những vật dụng của Tào Bằng.
Cửa màn nhẹ nhàng được vén lên, một bóng dáng mềm mại yêu kiều chợt tiến vào bên trong lều.
- Tào Công tử sắp phải rời khỏi đây sao?
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngẩn người.
- Thái phu nhân sao lại tới đây?
Hắn vội vàng đứng dậy, đón tiếp Thái Diễm ngồi xuống giữa quân trướng.
- Ta đang định cho người đi thông báo, ta phải đi tới Hồng Trạch... Thái phu nhân đừng lo, người trấn giữ ở huyện Liêm là huynh trưởng kết nghĩa của ta, y sẽ quan tâm chu đáo cho mẹ con của phu nhân. Không quá hai ngày nữa Điền Phó sứ sẽ đến là phu nhân đã có thể về nhà.
- Về nhà?
Thái Diễm lộ vẻ sầu thảm cười:
- Chỉ sợ ở Trung Nguyên, ta đã không còn mảnh đất cắm dùi.
- Thái phu nhân có thể nói rõ hơn không?
Thái Diễm chua xót mỉm cười, nhưng nàng lại nói sang chuyện khác, nàng nhẹ giọng hỏi:
- Tào Trung Lang, ta đến, kỳ thật là có một việc muốn nhờ.
Tào Bằng ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
- Nghe nói Tào Trung Lang tài học hơn người, nhất là về mặt dạy học vỡ lòng, ít có người sánh kịp, từng viết ba ngàn bài văn, được xưng là kỳ văn, có phải không?
- À…đúng vậy.
Tào Bằng cười gật đầu, dù sao việc này cũng không thể nói khác được, cho nên sảng khoái thừa nhận.
- Ta đến chính là muốn nhờ Tào Trung Lang có thể tặng kỳ văn cho ta được không?
Hoá ra là vì chuyện này!
Tào Bằng khẽ mỉm cười :
- Chuyện này nào có đáng gì?
Nói xong, hắn lấy từ trong bao ra ba quyển sách đưa vào tay Thái Diễm.
Là nữ nhân nên luôn hứng thú với những loại như thế này, vì vậy Tào Bằng cũng không lấy gì làm lạ.
Thái Diễm đứng dậy, cung kính tiếp nhận ba quyển sách, rồi sau đó hướng về phía Tào Bằng cáo từ. Tào Bằng cũng rất khách sáo đưa Thái Diễm đi ra ngoài, hai người một trước một sau, ai cũng không nói chuyện. Mắt thấy đã sắp tới bên ngoài lều, đột nhiên Thái Diễm xoay người, mà Tào Bằng cũng không kịp dừng lại bước chân, lập tức va vào nhau. Thái Diễm thở nhẹ một tiếng, lui về sau một bước... ... Không ngờ chân kế tiếp lại lảo đảo, thân hình sắp ngã. Tào Bằng vội vàng đưa tay ra đỡ Thái Diễm.
Vừa bước vào thu, quần áo thường mỏng manh.
Tào Bằng một tay nắm cánh tay của Thái Diễm, một tay ôm thân thể của nàng, bốn mắt nhìn nhau, lập tức cứng đờ...
Cũng may Thái Diễm phản ứng mau, vội vàng đứng thẳng người lên.
Chỉ có điều đôi má lúm đồng tiền trắng mịn như đánh phấn kia chợt đỏ bừng, liên tục nói lời cám ơn rồivội vàng chạy ra khỏi lều giống như đang chạy nạn.
Tào Bằng cũng không đuổi theo ra, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đúng ra, Thái Diễm tuy đã lớn tuổi nhưng lại là lứa tuổi thành thục có dáng dấp mê người.
Thái Diễm đã trải qua vô số lần trắc trở, là một nữ nhân có phong thái tao nhã, thuở nhỏ lại được học hành tử tế cho nên nàng càng thêm quyến rũ bội phần. Tào Bằng là người của hai thế giới đối với nữ sắc cũng không giống như kẻ bị đói khát. Hơn nữa trong nhà của hắn cũng có kiều thê mỹ thiếp, vì thế cho dù Thái Diễm xinh đẹp cũng khó làmhắn nảy sinh những tư tâm gì khác.
Nhưng không thể không nói, sự quyến rũ của Thái Diễm so với Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, vì đã trải qua nhiều trắc trở nên càng thêm chín chắn.
Nhẹ nhàng xoa xoa lên huyện Thái Dương, Tào Bằng dứt khoát quên chuyện này đi.
Sau khi dùng cơm trưa, Tào Bằng dẫn theo ba trăm kỵ quân dưới sự hướng dẫn của Doãn Phụng rời khỏi Thân Binh Doanh của huyện Liêm.
Vương Song cùng đi với Tào Bằng.
Y tự nhận là người hầu cận của Tào Bằng. Hiện giờ Hàn Đức không có ở đây, đương nhiên y cần phải đi theo Tào Bằng mới đúng. Vốn là Tào Bằng để cho y phụ trách việc bảo hộ mẹ con của Thái Diễm. Nhưng hôm nay Thân Binh Doanh ở huyện Liêm đã có Đặng Phạm và Giả Quỳ ở đó, mẹ con Thái Diễm rất an toàn cho nên không phải là vấn đề lớn. Vì vậy, sau khi Vương Song thỉnh cầu, Tào Bằng cũng đồng ý ngay.
Doãn Phụng đã sai người đi tới Hồng Trạch, thông báo với Lương Khoan và Khương Tự.
Gã ta đi trước dẫn đường tiến về phía Hồng Trạch. Dọc đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những mục dân trên thảo nguyên. Ở đây cây cỏ tốt tươi, thời tiết rất thuận lợi, thỉnh thoảng vang lên tiếng ca từ đâu đó truyền đến.
Hồng Trạch cách huyện Liêm ba trăm dặm đường.
Đám người của Tào Bằng đi cũng không vội lắm, cho nên tốc độ cũng không nhanh.
Ngày thì đi, đến đêm thì nghỉ lại.
Nếu như trên đường gặp được mục dân, Tào Bằng liền xuống ngựa đi tới uống một chén rượu trắng, thuận tiện thăm dò tìm tòi khuynh hướng của của những mục dân này.
Đi suốt một quãng đường như vậy, quả thật cũng hiểu biết ít nhiều về tình hình của Hà Tây.
Dựa theo những điều mà mục dân nói, ở khu vực Hà Tây này tập trung rất nhiều dị tộc.
Ngoại trừ Khương hồ, còn có Hung Nô, Tiên Ti, Địch Hồ, Đinh Linh Hồ. Hô Yết Hồ cùng với người Đại Nguyệt Thị và người dị tộc khác như Di Chi, Giáp Thiện, Xa Sư đến từ Tây Vực . Nhưng nếu như nói những người có thực lực mạnh nhất, cũng không phải là những dị tộc người Hồ. Một thế lực mạnh nhất Hà Tây, đó là đội quân của Tây Lương Mã Đằng. Dọc đường Tào Bằng thường xuyên nghe từ miệng của những mục dân này nhắc đến rất nhiều lần một cái tên: Mã Siêu!
Tây Lương Cẩm Mã Siêu, hai mươi tám tuổi, lứa tuổi sung mãn nhất.
Hắn là con trai cả của Mã Đằng, nghe nói là người dũng mãnh vạn người không bằng . Cưỡi ngựa, dùng thương ở khu vực của Khương hồ rất có danh tiếng.
Ngoại trừ Mã Siêu ra, còn có Mã Đại, Mã Thiết, Mã Hưu là anh em họ với Mã Siêu tính cả Mã Đằng xưng là ngũ hổ. Danh tiếng của họ Mã ở Hà Tây rất lớn, đồng thời có quan hệ rất mật thiết với Khương hồ, thậm chí nếu như Khương hồ xảy ra chuyện, Mã gia cũng sẽ đứng ra dàn xếp.
Đối với Tào Bằng khi nghe nói đến Mã Siêu cũng không có gì ngạc nhiên.
Thật ra điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, rất nhiều người lại không hề biết đến một mãnh tướng khác của Mã gia. Bàng Đức... , suốt đường đi, Tào Bằng luôn cố ý nhắc tới Bàng Đức, nhưng không có ai biết y. Phải biết rằng, Bàng Đức là một mãnh tướng hạng nhất dưới trướng của Mã Siêu, dựa vào bản lĩnh của y, mặc dù tiếng tăm không bằng Mã Siêu nhưng cũng không đến mức không ai biết.. Cố tình hỏi suốt dọc đường đi cũng không ai biết đến tên Bàng Đức khiến cho trong lòng Tào Bằng lấy làm nghi hoặc.
- Công tử, Bàng Đức này rốt cục là ai?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vương Song, Tào Bằng cười cười:
- Bàng Đức, mãnh tướng của Tây Lương, là một người trung nghĩa vô song.
Người ta nói Cẩm Mã Siêu, nhưng theo ý của ta, mười Mã Siêu cũng chưa chắc so với một Bàng Đức. Người này, thực sự là một anh hùng.
Doãn Phụng ở bên cạnh nói:
- Theo như lời của Trung Lang nói Bàng Đức còn gọi là Bàng Lệnh Minh phải không?
- Ồ, ngươi có biết hắn?
Doãn Phụng gãi gãi đầu:
- Chỉ nghe nói qua người này. Những năm về trước, người này cũng có chút tiếng tăm, tuy nhiên về sau lại bặt vô âm tín... Hình như là năm năm về trước, ta nhớ mang máng có nghe huynh đệ của ta là Khương Tự có nhắc đến, lúc ấy tạp chủng Bạch Mã Khương ở Hà Khúc làm phản, Thái Thú Kim Thành là Hàn Toại cầu cứu Mã Đằng, Bàng Đức bị phái đi Đại Du cốc...
- Đại Du cốc? Ở đâu vậy?
- Hình như là ở phía tây nam của quận Kim Thành, gần nơi Bạch Mã Khương cai quản.
Mặt tây nam của quận Kim Thành chẳng phải là thuộc khu vực Thanh Hải sao?……………
Dựa theo cách nói của Doãn Phụng, dường như nơi đó cũng không phải là địa bàn của Mã Đằng, mà là thuộc quyền cai quản của Tây Lương Hàn Toại. Đối với Hàn Toại, Tào Bằng không lấy gì làm lạ, y là người mà cả Lương Châu ai cũng đều biết. Trong diễn nghĩa Mã Siêu đã từng đem binh tấn công Tào Tháo nhưng sau cùng bị Tào Tháo dùng kế ly gián nên thất bại, từ đó về sau Hàn Toại quy thuận Tào. Đem một mãnh tướng như vậy ném tới quận Kim Thành. Hơn nữa theo như lời của Doãn Phụng, Đại Du cốc kia gần như là biên hoang, bị phái đi vào trong đó, có thể nói chẳng khác gì là bị lưu đày. Nói cách khác, Bàng Đức bị Mã Đằng lưu đày? Bàng Đức đã làm gì đắc tội với Mã Đằng?
- Thứ Tằng, Khương Tự có biết Bàng Đức ư?
- Nghe hắn nói hình như đã có gặp qua, nhưng cụ thể ... Đợi khi tới Hồng Trạch, Trung Lang có thể hỏi Khương Tự việc đó.
- Cũng được!
- Tuy nhiên có thể nói sự dũng mãnh của Bàng Đức ta cũng từng nghe nói đến.
Nhưng nếu như nói hắn là hảo hán hạng nhất của Tây Lương thì có chút khoa trương... , Cẩm Mã Siêu là cách gọi kính trọng của Khương hồ đối với Mã Siêu. Muốn nói mãnh tướng bậc nhất ở Tây Lương cũng không phải là Mã gia ngũ hổ kia. Công tử, có từng nghe nói qua Diêm Hành Diêm Ngạn Minh? Người này mới được cho là mãnh tướng bậc nhất của Tây Lương. Ta nghe nói, lúc trước Mã Siêu đã từng đọ sức với Diêm Hành, kết quả suýt nữa là bị Diêm Hành giết chết.
Diêm Hành?
Tào Bằng quả thật không biết người này!
Tây Lương Cẩm Mã Siêu, danh tiếng vẫn còn vang dội ở hậu thế..
Đường đường là một trong Ngũ Hổ Thượng Tướng của nước Thục, từng bất phân thắng bại với Hứa Chử Trương Phi.
Mà Diêm Hành này lại là người nào?
Tào Bằng nhíu mày, không khỏi tò mò nhìn về phía Doãn Phụng!