Phu nhân ở đây chính là Hoàng Nguyệt Anh.
Trời mùa đông tối rất nhanh, mới gần giờ Thìn mà sắc trời đã mờ tối.
Đường chân trời xa xăm lóe lên chút ánh sáng, nhưng mặt đất đang chìm dần trong màn đêm. Tào Bằng chạy thẳng vào hậu viện, còn chưa vào đến sân đã thấy một đám người đang tập trung ở đó, mặt mày ai nấy đều khẩn trương.
Tào Cấp đang ở trong sân viện.
Hai ngày nay, bởi vì sắp đến ngày Hoàng Nguyệt Anh sinh, người làm lão công (bố chồng) như ông cứ ra khỏi nha môn Chấp Kim Ngô lại đến thẳng điền trang này.
Trương thị và Tào Nam đang giúp đỡ ở trong phòng sinh.
Bộ Loan và Quách Hoàn ra ra vào vào, cực kỳ bận rộn.
Khi Tào Bằng đi vào trong sân viện, không ngờ chẳng có ai thèm để ý đến hắn. Hắn nhìn thấy Hạ Hầu Chân lo lắng đứng trên hành lang gấp khúc, liền vội vàng đi lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng. Tào Oản nằm trong lòng Hạ Hầu Chân, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn người trong phòng đi ra đi vào, vẻ hiếu kỳ.
Nhưng khi Tào Bằng ôm lấy bả vai Hạ Hầu Chân, hắn vẫn cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng đang run lên như trước.
Thật ra, tâm trạng của Hạ Hầu Chân rất phức tạp.
Nàng biết nàng có thể gả cho Tào Bằng nếu nói là do tình cảm giữa hai người tốt, chẳng bằng nói đây là một đám cưới chính trị. Hạ Hầu Uyên hy vọng tương lai Tào Bằng có thể ủng hộ y nhiều hơn, Hoàn phu nhân muốn mượn Hạ Hầu Chân để xích thêm quan hệ thân thiết với Tào Bằng… Trước kia, Hoàn thị luôn trừng mắt, lạnh lẽo nhìn Hạ Hầu Chân, chưa từng dịu dàng với nàng nhưng từ khi nàng được gả cho Tào Bằng, Hoàn thị đã thay đổi thái độ rõ rệt.
Năm Kiến An thứ sau, trận chiến ở Thương Đình chấm dứt, Tào Tháo phong Hạ Hầu Thượng giữ chức Thái tử văn học.
Chức Thái tử văn học này coi sóc các sách cổ, lưu trữ những tác phẩm văn chương. Mới nghe tưởng chừng không có chút thực quyền nhưng đó lại là chức cận thần.
Chức Ngũ quan trung lang tướng hiện tại là của thế tử của Tào Thào, Tào Phi.
Đời sau này, chức Thái tử văn học được gọi là Ngũ quan tướng văn học. Chính vì vậy, Tào Tháo mới để Tào Phi đảm nhận chức Ngũ quan trung lang tướng. Y làm như thế cũng là một cách để cân bằng, thông qua việc để Hạ Hầu Thượng phò tá cho Tào Phi để giữ thế cân bằng.
Bất kể thế nào, Hạ Hầu Thượng coi như đã chính thức trở thành thành viên cốt cán của Tào thị.
Hạ Hầu Chân biết Hạ Hầu Thượng có thể trở thành Thái tử văn học là nhờ có cuộc hôn nhân của nàng và Tào Bằng.
Cho nên, nói đây là hôn nhân chính trị thôi thì không đủ. Nhưng Hạ Hầu Chân quả thật thích Tào Bằng, cho tới nay, nàng vẫn lo lắng hắn không yêu thương nàng. Dù sao, khi Tào Bằng cưới nàng, Hạ Hầu Uyên đã vừa giúp đỡ, vừa gây áp lực dữ dội mới được như thế. Trong lòng Hạ Hầu Chân, nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Hoàng Nguyệt Anh.
Cũng may Hoàng Nguyệt Anh không phải người quá cứng rắn, mạnh mẽ. Hai người ở cùng nhau cũng rất tốt đẹp.
Sau khi Hạ Hầu Chân sinh con gái, nàng rất lo lắng.
Đặc biệt, khi Hoàng Nguyệt Anh sắp sinh, mối lo lắng của nàng ngày một lớn hơn.
Nàng sợ rằng từ nay về sau nàng sẽ không được Tào Bằng quan tâm nữa. Mẫu bằng tử quý, nhưng nàng lại chỉ sinh được một cô con gái. Cho dù Tào Bằng rất yêu quý Tào Oản, nhưng Hạ Hầu Chân vẫn rất sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng.
Tào Bằng vỗ nhẹ lên bả vai nàng, không nói gì.
Ít nhiều hắn cũng hiểu được cảm giác của Hạ Hầu Chân.
Nàng là nữ nhân ngoài mềm trong cứng, nội tâm kiên cường mà lại rất yếu đuối.
-Tiểu Chân, trời lạnh lắm, nàng về nghỉ ngơi đi, cẩn thận không Oản nhi ốm mất.
Hạ Hầu Chân chợt dũng cảm, lắc đầu, nói:
-Nguyệt Anh sinh bất ngờ thế này, may mà có Tiếu tiên sinh và bà đỡ ở ngay gần đây, nếu không tất không kịp mất. Thiếp chờ ở chỗ này, dù không thể giúp được gì cũng không thể bỏ mặc Nguyệt Anh được.
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã vang lên tiếng kêu gào của Hoàng Nguyệt Anh.
Tào Bằng cứng đờ người lại, vừa muốn đến giúp, lại biết bản thân không thể vào phòng sinh.
-Nguyệt Anh, đừng sợ, ta ở đây.
Hắn luống cuống tay chân, chỉ biết lớn tiếng kêu bên ngoài cửa sổ trên hành lang.
Nhưng đáp lại tiếng kêu của hắn là tiếng kêu la thảm thiết trong phòng chợt yếu đi rất nhiều. Gương mặt Hạ Hầu Chân chợt ánh lên nét cười. Khi nàng sinh Oản nhi, Tào Bằng cũng đứng ngoài cửa, nôn nóng, bất an, chẳng khác gì lúc này cả.
-A Phúc, Nguyệt Anh không sao đâu.
-Đương nhiên rồi.
Đúng lúc ấy, ánh mặt trời lóe lên, mặt trời nhô lên, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của hài nhi.
-Sinh rồi, sinh rồi.
Bộ Loan chạy từ trong phòng ra, hai má đỏ bừng, lớn tiếng hô to:
-Là công tử, là tiểu công tử.
Ở cửa sân, Tào Cấp như trút được gánh nặng, thở phào.
Vương Mãnh cười ha ha, nói:
-Tuyển Thạch, chúc mừng.
Đúng vậy, phải chúc mừng mới được.
Tào gia từ nay về sau đã có người nối dõi rồi.
Tào Bằng day day mũi, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Trương thị ôm một hài nhi bọc trong tã lót đi từ trong phòng sinh ra, tươi cười hạnh phúc. Tào Bằng hấp tấp định lên xem, nhưng bước được hai bước, hắn chợt xoay người, ôm lấy Tào Oản từ trong lòng Hạ Hầu Chân, một tay kéo tay nàng, hưng phấn đi tới.
Gương mặt tái nhợt của Hạ Hầu Chân tức thì tươi cười, rạng rỡ.
Ít nhất, trong lòng A Phúc cũng không xem nhẹ ta.
-Ngoan, mau nhìn, đây là đệ đệ của con, về sau không được ức hiếp nó, hiểu chưa?
Tào Bằng đỡ lấy hài nhi trong lòng Trương thị, một tay ôm Tào Oản, một tay ôm con trai, cười sảng khoái.
Tào Oản tò mò vươn tay ra, khẽ véo cái mũi của thằng bé, lập tức thằng bé khóc ầm ĩ. Tào Bằng mừng rỡ, cười ha ha không ngừng, ôm hai đứa bé, đi vào phòng sinh. Hạ Hầu Chân do dự một chút, tiến lên đỡ lấy Trương thị, theo Tào Bằng đi vào. Mấy người Tào Cấp cũng muốn đi vào nhưng bị Trương thị ngăn lại.
-Đi cả vào làm gì? Nữ nhân vừa sinh con, thân mình còn yếu. Ở ngoài hết đi.
Tào Cấp xấu hổ cười cười.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, hai bà đỡ đang thu dọn.
Hoàng Nguyệt Anh mặt mày nhợt nhạt nằm trên giường. Thấy Tào Bằng tiến vào, đôi mắt nàng vẽ lên nét cười hình trăng khuyết, nhưng vẫn không che được vẻ mỏi mệt.
Tào Bằng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt hài tử bên cạnh.
Nói cũng lạ, hài tử đang khóc oe oe, khi dựa vào người mẫu thân lập tức nín khóc.
Tào Bằng không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoàng Nguyệt Anh.
Hạ Hầu Chân ngồi ở bên kia, hạ giọng nói:
-Tỷ tỷ, chúc mừng tỷ.
Trong lòng nàng hiểu rất rõ khoảnh khắc sinh được con trai, Hoàng Nguyệt Anh đã ngồi ở vị trí lớn hơn nàng rồi. Hạ Hầu Chân vốn không phải nữ tử thích tranh giành, chỉ cần Tào Bằng còn thích nàng, còn yêu thương nàng, ai là bà cả có gì quan hệ chứ.
Hoàng Nguyệt Anh cười, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Hầu Chân, không nói gì nhưng cũng đủ để bày tỏ những gì trong lòng nàng.
-Phu nhân, nên gọi tiểu công tử là gì?
Quách Hoàn vui vẻ hỏi.
Tên này không phải là đại danh, mà là tên thân mật.
Đại danh cần chờ đến khi đầy tháng mới đặt, cũng như tên cúng cơm của Tào Bằng là A Phúc, từ khi sinh ra đã có rồi, cũng là lời chúc phúc của cha mẹ đối với con cái. Trương thị gọi Tào Bằng là “A Phúc” là hy vọng cả đời này hắn được bình an, nhiều phúc lắm duyên.
Tên cúng cơm phần lớn là do mẫu thân đặt, chứ không phải phụ thân đặt.
Tào Bằng tái sinh ở thời đại này đã được bảy năm, nên ít nhiều cũng hiểu được một số chuyện.
Cho nên, hắn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Hoàng Nguyệt Anh, không nói một lời.
Hoàng Nguyệt Anh dịu dàng hỏi:
-Khi thằng bé sinh là canh mấy?
-Vừa qua thực thì.
Thực thì cũng chính là giờ thìn.
Hoàng Nguyệt Anh nói:
-Thực thì là khi quần long hành vũ (rồng làm mưa), nếu cầm tinh lại vừa đúng là rồng. Chi bằng, gọi thằng bé là “Tiểu Long nhi” đi, được không?
Dứt lời, nàng nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
-Năm đó, thúc phụ cùng ta ngắm mai thưởng rượu, từng thấy được sự biến hóa của rồng.
Tiểu Chân còn nhớ rõ không?
Hạ Hầu Chân mỉm cười, gật đầu, nói:
-Đương nhiên nhớ rõ. Chủ công nói rồng có lớn có nhỏ, có thể thăng có thể ẩn. Lớn thì tạo mây phun sương, nhỏ thì ẩn giới giấu hình. Thăng thì bay vút lên vũ trụ, ẩn thì núp trong ba đào. Sự biến hóa của rồng cũng như con người thỏa chí tung hoành bốn biển. Người có tướng rồng có thể sánh với anh hùng thời thế. Tiểu Long nhi, cái tên này rất vang dội. Tương lai ắt có thể hóa rồng, tung hoành bốn biển, là đại anh hùng trong thiên hạ. Tỷ tỷ, tiểu muội xin chúc mừng tỷ trước.
Hoàng Nguyệt Anh càng cười tươi thêm, yêu thương nhìn con trai mình.
Trong lòng Tào Bằng lại thầm nói: “Ta không muốn con ta làm anh hùng, chỉ mong cả đời nó được bình an mà thôi.”
Hoàng Nguyệt Anh sinh được con trai, cả điền trang Tào gia hoan hô như sấm dậy.
Chuyện đó cũng là đương nhiên. Cả nhà Tào Bằng đối đãi với người nông dân vô cùng tốt, chưa từng ức hiếp, cắt xén của họ. Tào Cấp và Trương thị vốn xuất thân bần hàn, cho nên rất thân mật với người dân. Còn Tào Bằng cũng không hề ra vẻ danh sĩ, rất chiếu cố đến người nông dân.
Cho nên, sau khi Tiểu Long nhi sinh ra, từ trên xuống dưới Tào gia đều hết sức mừng vui.