Từ Trần huyện, đoàn xe đi theo đường quan đạo tiến lên.
Sau một ngày đêm, bọn họ đi qua huyện Trường Bình, ghé qua Khâu thành (tương ứng với Tây Hoa, gần Hà Nam), rồi thẳng hướng đến Hứa Đô.
Đến ngày thứ ba, đoàn xe chạy qua một nơi gọi là Thần Đình.
Nơi này cũng chỉ cách Hứa Đô hai ngày đường. Thần Đình ở sát biên giới Trần quận, vượt qua Thần Đình chính là vùng đất của quận Cố Xuyên. Chính xác mà nói thì Thần Đình vốn nằm trong khu vực thuộc quân Dĩnh Xuyên, nhưng thuộc quyền quản lý của Cấp huyện. Thần Đình cách Cấp huyện chừng sáu, bảy mươi dặm đường.
Trời đã về chiều!
Đường đi thuận lợi, bình an, hơn nữa vượt qua Trần huyện, tình hình an ninh trật tự cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Nhưng Tào Bằng vẫn không dám lơi lỏng, trái lại càng cẩn thận hơn trước.
Đi đêm cẩn thận không bao giờ thừa!
Không có việc gì thì không sao, đã có chuyện thì nhất định là vô cùng phiền toái.
Huống chi trong đoàn người còn có một người là dưỡng tổ mẫu của Tào Tháo. Năm xưa, Tào Tung bị giết, Tào Tháo đã tắm máu Từ Châu. Mà nay, nếu xảy ra chuyện phiền phức, cả nhà Tào Bằng khó bảo toàn mạng sống nổi.
Ngoài mặt, Tào Bằng vẫn giả bộ như chưa biết thân phận của Ngô lão phu nhân.
Thậm chí đối với Tào Nam, hắn cũng tận lực che giấu thân phận của bà, để tránh cho Tào Nam sơ xuất mà làm lộ ra.
Chung quy lại thì lão phu nhân cũng rất coi trọng tỷ đệ Tào Bằng, dọc đường đi rất vui vẻ với mấy người. Nhưng càng là như thế, Tào Bằng càng cẩn thận.
-Tối nay chúng ta ngủ lại Thần Đình.
-Ngủ lại Thần Đình sao?
Hạ Hầu Ân tuy không vừa lòng nhưng lão thái thái lúc trước đã có lệnh. Gã dù có không đồng ý cũng không dám tùy tiện làm xằng bậy.
Vì vậy, cả đoàn xe liền dừng lại ở quan dịch Thần Đình.
Cam Ninh và Hác Chiêu cùng chỉ huy đội nhân mã dựng tạm chỗ nghỉ, Hạ Hầu Lan phái thám báo tìm hiểu tình hình xung quanh.
Lão phu nhân dĩ nhiên sẽ không ở trong doanh trại được, nhưng đã có quan dịch thì dĩ nhiên mọi người cũng không cần lo lắng không có nơi ở.
Đình trưởng Thần Đình cung kính nghênh đón lão phu nhân vào dịch đình nghỉ ngơi. Hai người Tào Bằng và Hám Trạch cũng đang ở dịch đình, phụ trách canh gác bảo vệ.
-A Phúc!
Tào Bằng vừa thu xếp cho đám thủ hạ canh gác xong liền bị Tào Nam kéo vào trong phòng.
-Ngươi có biết hôm nay lão phu nhân đã nói gì với ta không?
-Nói chuyện gì?
Tào Bằng nghi hoặc nhìn Tào Nam, chợt thấy nàng cười hì hì, nói:
-Ngày hôm nay, ta nói với lão phu nhân về dòng họ nhà chúng ta. Lão phu nhân nói, không chừng chúng ta và Tư không có cùng tông với nhau.
-A?
Tào Nam nói:
-Nhưng ta đã phản bác lại lão phu nhân ngay rồi.
-Tỷ nói thế nào?
-Ta nói, tổ tiên chúng ta chắc chắn không cùng tông với Tư không. Lão phu nhân hỏi nguyên nhân, ta liền đem gia phả nhà chúng ta cho lão phu nhân.
-Gia phả nhà chúng ta?
Tào Bằng ngẩn ra, buột miệng nói:
-Nhà chúng ta có gia phả ư?
-Nói nhảm, sao có thể không có gia phả được? Chẳng qua là cha luôn cất giấu gia phả nên ngươi không thấy thôi. Tương lai ngươi còn dài, đợi đến khi ngươi trưởng thành rồi, thành trụ cột gia đình, cha mới có thể cho ngươi biết. Nhưng ta đã từng xem qua gia phả rồi. Hắc hắc, ngươi còn chưa được xem a.
-Tỷ từng xem gia phả rồi? Không phải tỷ không biết chữ sao?
Tào Nam vừa nghe thấy, nhất thời giận dữ, giơ tay gõ nhẹ lên đầu Tào Bằng.
-Ta tuy không biết chữ nhưng chẳng lẽ lại không thể hỏi người khác sao?
-Hỏi ai?
Tào Nam khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
-Khi ngươi đầy tháng, cha dẫn ta đến Vũ Âm mời tiên sinh điền tên của ngươi vào gia phả. Lúc đó, ta ở bên cạnh xem tiên sinh viết tên. Sau đó, ta liền hỏi tiên sinh trong gia phả chúng ta có những người nào. Ngươi đoán tiên sinh trả lời ra sao?
Tào Bằng cười khổ nói:
-Chuyện này sao ta có thể đoán được?
-Hắc hắc, tiên sinh nói năm xưa, tổ tiên chúng ta cũng là một nhân vật đại danh lừng lẫy thiên hạ.
-A?
-Chính là Tào Tham, Tào Thừa tướng!
Tào Bằng vừa nghe thấy đã ngây người.
-Ai cơ?
-Chính là Tào thừa tướng, Tào Tham của thời Hưng Hán ấy.
-Tổ tiên chúng ta là Tào Tham ư?
Tào Bằng không kìm được vội hỏi:
-Tỷ, tỷ không lầm chứ?
-Sao ta có thể nhớ lầm được? Tiên sinh nói cha chúng ta là cháu cố của đệ của Tào thừa tướng, còn người chính là con cháu cháu đời thứ mười chín. Chúng ta là hậu duệ của con cháu của con cháu đời thứ tư của Tào thừa tướng. Bởi vì nhiều nguyên do mà phải di dời đến Nam Dương, tránh tai kiếp. Chính vì thế, khi lão phu nhân nói chúng ta có cùng tông với Tào tư không, ta tức thì phản đối ngay, đem gia phả nhà chúng ta nói với lão phu nhân.
Tào Bằng ngây người, trợn tròn mắt, nhìn Tào Nam một lúc, nói không lên lời.
Tào Nam như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Đừng thấy nàng là thê tử của Đặng Tắc, về bản chất nàng vẫn giữ tính nết của một người dân bình thường mà thôi.
Tào Nam biết Tào Tháo nhưng lại không hiểu rõ về xuất thân của Tào Tháo cho lắm. Đặng Tắc lại không nói với nàng chuyện này, nàng lại chẳng hỏi bao giờ.
Vấn đề là chẳng phải Tào Tháo tự xưng là hậu duệ của Tào Tham sao?
-Lão phu nhân nói như thế nào?
-Lão phu nhân không nói gì hết, chỉ cười cười thôi. Nguyên quán của chúng ta vốn ở Bái huyện. Tào tư không là người Tiếu huyện, sao có thể cùng tông được. Nhưng ta nghĩ lão phu nhân cũng không hề giận gì hết.
Tào Bằng vỗ nhẹ cái trán:
-Không tức giận là tốt rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
-Tỷ, tỷ đi cả ngày đường cũng mệt mỏi rồi. Tỷ đi nghỉ trước đi, sáng mai còn phải đi tiếp. Nhưng sau này đừng nói lung tung với lão phu nhân nữa. Tính tình của lão phu nhân chúng ta không hiểu rõ lắm, tốt nhất là đừng chọc giận bà ấy, sẽ chuốc lấy phiền toái vào người.
Tào Nam không cho là đúng nhưng cũng không phản đối.
Tiễn Tào Nam đi nghỉ ngơi xong, Tào Bằng liền ôm Đặng Ngải đi dò xét một vòng quanh quân doanh.
Đặng Ngả dường như rất hứng thú với mọi chuyện trong quân doanh. Đôi mắt đen láy hiếu kỳ nhìn phải một cái, nhìn trái một cái, rồi lại cười ô ô ô.
Tào Bằng hơi rối loạn, những lời Tào Nam vừa nói với hắn khiến hắn hơi hoang mang.
Quả thật hắn không biết gia đình hắn có gia phả như thế, lại càng không biết gì về tổ tông nhà mình rốt cuộc là vị nào. Cho tới nay, hắn vẫn cho rằng hắn không có cùng họ tộc hay tông với Tào Tháo, chẳng qua là ngẫu nhiên cùng họ, chứ không có can hệ gì với nhau. Thật không ngờ rằng hóa ra nguyên quán của hắn vốn không phải là ở núi Trung Dương, mà là ở Bái huyện!
Nhưng chuyện này quả thực ngoài dự đoán của Tào Bằng.
Nhưng hắn lại nghĩ dù là cùng tông thì đã làm sao? Nói ra chắc chắn sẽ bị người khác cho rằng thấy người sang bắt quàng làm họ thì sao? Hơn nữa, Tào Tháo cũng không nhất định sẽ khẳng định mối quan hệ thân thích này. Theo những gì Tào Nam nói thì Tào Bằng là con cháu đời thứ mười chín của Tào Tham, cũng là kém cháu đời thứ tư của Tào Tham mười lăm đời, cách nhau chí ít cũng phải đến một trăm, hai trăm năm rồi, mối quan hệ thân thuộc, họ hàng cũng không còn nữa.
Có trời mới biết Tào Tháo là con cháu đời thứ bao nhiêu của Tào Tham?
Nghĩ tới đó, Tào Bằng chợt mỉm cười.
Mới nghe thì quả có chút xúc động, nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy chuyện cũng chẳng có gì.
Lưu Bị chẳng phải là hậu duệ của Hán Cảnh Đế đó sao? Kết quả thế nào? Kết quả chẳng phải là gã phải bán giày cỏ mà sống đó sao?
Cùng tông chắc gì đã cùng tâm.
Chính vì thế, hắn tốt nhất đừng quá bận tâm chuyện này, cứ làm thật tốt bổn phận của mình mới là lựa chọn chính xác. Nghĩ đến đó, Tào Bằng lại lần nữa lắc đầu, cười.
Một bàn tay vỗ lên má Tào Bằng.
A! Bàn tay ấm quá…
Tào Bằng bừng tỉnh, chỉ thấy Đặng Ngải trong lòng hắn đang mở to đôi mắt tròn, giơ bàn tay mập mạp lên vỗ vào má hắn.
Tào Bằng không nhịn được, mỉm cười!
-Tên nhóc này, sao đã học đánh người rồi hả?
Nói rồi, hắn chợt tung Đặng Ngải lên, rồi lại đỡ lấy thằng bé.
Đặng Ngải cười khanh khách, dường như không hề sợ hãi, giơ giơ tay định tóm lấy cái tai Tào Bằng.
-Hì hì!
Từ xa chợt vang lên tiếng cười khẽ.
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng cười.
Trên hành lang uốn lượn, Hạ Hầu Chân che miệng, lén cười.
-Chân tỷ!
-Tào đô úy.
Gương mặt Hạ Hầu Chân đỏ ửng, nàng vội hắng giọng, cất tiếng nói dịu dàng, rất dễ nghe. Nhưng nàng vẫn còn rất xấu hổ, vừa nói xong, đôi gò má lại đỏ hồng.
-Tổ bà cho mời.
-A?
Tào Bằng chợt ngẩn ra, nhớ ra vị “Tổ bà” mà Hạ Hầu Chân nói chính là vị Ngô lão phu nhân kia.
-Chân tỷ, lão phu nhân còn chưa nghỉ sao?
-Chưa.
-Vậy tỷ có biết lão phu nhân tìm ta có chuyện gì không?
Hạ Hầu Chân lắc đầu:
-Suy nghĩ của tổ bà một vãn bối như ta làm sao đoán được? Tào đô úy nếu không bận gì thì mau đi theo ta thôi, đừng để tổ bà chờ lâu.
-Ách, để ta đưa Ngải nhi về cho tỷ ta rồi sẽ qua bái kiến ngay.
-Được!
Hạ Hầu Chân quay đầu đi luôn.
Trong bóng đêm, màu trang phục trắng tinh của nàng càng tôn thêm vẻ thướt tha, yểu điệu.
Tuổi tác của nàng tuy không lớn nhưng nàng lại có vẻ rất lạ. So với các cô nương ở cùng độ tuổi, nàng rất khác. Tào Bằng có thể cảm nhận được trong lòng Hạ Hầu Chân vốn thường cảm thấy thua kém và uất ức.
Lúc trước, khi hai người mới gặp nhau ở Hứa Đô, nàng là một cô nương hoạt bát đến thế nào.
Chỉ một năm sau, nàng đã thay đổi thành như thế này.
Tào Bằng không biết làm sao để khuyên nhủ Hạ Hầu Chân, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại buột miệng hỏi:
-Chân tỷ, con thỏ bạch đó còn khỏe không?
-A?
Hạ Hầu Chân ngẩn ra, đôi mắt nàng chợt trở nên mơ màng.
-Bạch Bạch, không rõ!
Không rõ?
Câu trả lời này nghe chừng rất mơ hồ, nghĩa là nó đã chết, hay là đã chạy mất?! Tào Bằng không tiện hỏi nhiều, trầm mặc chốc lát, rồi nhẹ giọng nói:
-Chân tỷ, tỷ nên thoải mái hơn một chút, bằng không Bạch Bạch cũng khó có thể vui vẻ được.
-Vậy sao?
-Đúng!
Tào Bằng nói:
-Ta tin rằng bất kể Bạch Bạch ở nơi nào, nó nhất định đều mong tỷ tỷ có thể vui vẻ, chứ đừng mải mê suy nghĩ, buồn phiền. Thật ra, cũng không có chuyện gì cả mà. Tỷ xem, Hoàn phu nhân rất quan tâm đến tỷ. Còn có Diệu Tài tướng quân, ta tin tưởng y nhất định cũng rất quan tâm đến tỷ. Chỉ là đôi khi bọn họ không để lộ ra mà thôi. Tỷ cứ như thế này, bọn họ lại càng khó chịu, lại càng lo lắng thêm. Bất kể là vì người khác hay là vì chính mình, tỷ đều nên cởi mở hơn một chút, hài lòng nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nếu như tỷ thực sự phiền muộn, đừng ngại tìm người trò chuyện. Có khi tỷ phiền muộn, không thoải mái, tìm ai đó nói chuyện một chút cũng rất tốt.
Hạ Hầu Chân cúi đầu xuống nhưng Tào Bằng mơ hồ có thể thấy được giọt nước trong suốt đậu trên khóe mắt của nàng.
-Vậy Thỏ ca ca có muốn nghe ta nói chuyện không?
-Ách, ta tin rằng hắn nhất định rất sẵn lòng nghe một mỹ nữ nói chuyện phiếm.
Những lời này nghe ra có phần hơi tùy tiện.
Hạ Hầu Chân đỏ mặt, quay đầu bỏ chạy.
Phì!
Không phải nàng thực định gọi lão tử là Thỏ ca ca chứ? Ta ghét nhất là thỏ a.
Tào Bằng một tay bế Đặng Ngải, một tay ôm đầu. Chợt không để ý, bị Đặng Ngải nhéo tai, khiến hắn chỉ muốn gào khóc thảm thiết!
Đem ma vương chuyên thích nhéo tai người khác trả lại cho Tào Nam xong, Tào Bằng đi thẳng tới chỗ lão phu nhân ở.
…….
Sau khi bẩm báo, hắn liền đi vào gian phòng của lão phu nhân.
Chỉ thấy lão phu nhân đang nửa nằm trên giường, trên bàn bày một đỉnh hương, hương liệu từ Tây Vực bên trong đó phát ra thơm ngát.
-Tào đô úy, ngồi đi!
Tào Bằng vội vã khách sáo một hai câu rồi ngồi xuống.
-Nghe nói, Tào đô úy trước đây ở Hạ Bì từng gây chuyện?
-A…Chuyện này…Quả là có ạ.
-Vậy giờ ngươi đã biết sai chưa?
Tào Bằng ngạc nhiên, không khỏi trầm mặc.
Hắn giúp gia đình Lã Bố chạy thoát, theo lý mà nói, có bị mất đầu cũng không sai. Nhưng nếu bảo hắn hối hận, quả thật hắn không hề cảm thấy…
Đặc biệt khi đưa tiễn gia đình Lã Bố trên biển, trong lòng hắn cảm thấy rất hài lòng.
Tuy hắn không thể thay đổi số phận của Lã Bố, nhưng ít ra cũng có thể cứu được gia đình của gã, giúp họ có được cuộc sống mới. Đặc biệt là Điêu Thuyền, hắn đã giúp nàng tránh khỏi cảnh bị coi như một món hàng hóa để người ta tặng cho nhau. Thế nhưng trước mặt lão phu nhân, hắn nên trả lời thế nào đây? Nên nói là hối hận hay không đây?
Một lát sau, Tào Bằng ngẩng đầu.
Hắn vừa định trả lời, lại thấy phía sau bình phong có một gương mặt xinh đẹp đang lắc đầu với hắn.
Là Hạ Hầu Chân!
Nàng lắc đầu là có ý gì?
Tào Bằng suy nghĩ một chút, cất lời, nói:
-Tào Bằng biết tội nhưng không hối hận.
-Lã Bố là người phẩm hạnh không đến nỗi nào.
Xét ra, gã là người giết chết Đổng Trác, có công với xã tắc. Chuyện khác không nói nhưng một thân võ nghệ của gã đủ khiến kẻ khác phải kính phục. Ta rất kính phục võ dũng của Lã Bố. Người ta thường nói tai họa chẳng chừa ai cả. Nhưng Lã Bố chết, gia đình của gã ắt sẽ bị liên lụy. Ta thực không đành lòng thấy chuyện này xảy ra, dù có cho ta làm lại một lần nữa, ta cũng sẽ chọn cách cứu người nhà của Lã Bố.
-Ngươi không sợ chết sao?
-Ta sợ chứ!
-Vậy ngươi còn dám nói như vậy sao?
-Bằng cho rằng bất kể là ai, trong tâm vẫn phải có lập trường. Nếu không có lập trường riêng thì có khác gì cái xác không hồn đâu? Lã Bố quả thật không thể tha được, nhưng bất kể thế nào khi ta và anh rể ta mới tới Hải Tây, gã từng giúp đỡ ta. Bất kể gã giúp vì mục đích gì, dù sau này gã từng đánh hải Tây, cùng ta giao chiến mấy trận ở Khúc Dương nhưng ân là ân, có ân không báo đáp thì có khác gì loài cầm thú đâu? Đó cũng chẳng phải là đại nghĩa gì, chẳng qua chỉ là nguyên tắc đối đãi với người của ta mà thôi.
Gương mặt của lão phu nhân trầm xuống.
-Tào Bằng, ngươi có biết lão thân là ai không?
-Biết.
-Vậy ngươi còn dàm làm càn như thế sao?
Tào Bằng hít sâu một hơi, chợt nở nụ cười, nói:
-Cũng không phải là Tào Bằng làm càn, chỉ là không đành lòng nói dối phu nhân thôi.
-Ngươi cho là ngươi và A Man cùng tông thì có thể kiêu ngạo sao?
-A?
Tào Bằng sửng sốt một chút, chợt cười, nói:
-Lão phu nhân, nói đến chuyện cùng tông này thì…Ha ha, nói thật ra, ta chỉ vừa mới nghe tỷ của ta nói thôi. Nhưng chuyện đó cách nay đã cả trăm năm, đâu còn có thể nói đến tình thân gì nữa? Trước đó, ta vẫn còn tưởng rằng nguyên quán của ta là ở núi Trung Dương. Nếu Tư không trách tội ta, ta bằng lòng chịu phạt. Nhưng cho dù là Tư không có hỏi thẳng ta, ta cũng sẽ trả lời như vậy thôi. Có một số chuyện nhất thời khó tránh khỏi phạm pháp.
Ánh mắt của lão phu nhân sáng quắc, bà nhìn Tào Bằng chằm chằm, không nói gì.
Một lúc lâu sau, bà chợt nói:
-Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm, hữu long tắc nhân
Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh.
A Phúc, nói về tuổi tác, ngươi chỉ bằng tôn bối nhi (chắt trai) của ta. Lão thân tính thích đơn giản, nên chỉ gọi ngươi một tiếng A Phúc thôi. Thật ra, khi còn ở Trần huyện, mặc dù Tử Liêm không nói rõ, nhưng cũng có ý muốn cầu xin cho ngươi. Tên hài tử Tử Liêm này cũng rất khá. Tuy ta có tham lam, nhưng được y coi trọng như thế thì cũng nên xem xét chút ít. Nhưng ngươi đừng hy vọng lão thân sẽ cầu xin cho ngươi. Ta chỉ là một lão bà tử cô quạnh, mấy thứ đại nghĩa, đức hạnh này lão thân không hiểu. Hơn nữa, chuyện của A Man ta cũng không hỏi qua bao giờ.
-Ta hiểu rõ.
-Tài học của ngươi rất tốt, câu “Thiên lậu thất minh” kia lão bà tử cũng rất thích.
-Đấy là vinh hạnh của Bằng.
-Nhưng ngươi phải hiểu rõ rằng trên đời này, người có tài học xuất chúng, người có đức hạnh tốt nhiều như sao trên trời vậy.
-Ta hiểu rõ.
-Ngươi có thể hiểu rõ những chuyện này thì tốt. Cả đời này lão thân đã nhìn thấy rất nhiều kẻ hữu danh vô thực, nhiều lắm. Ngươi có thể có lập trường riêng của ngươi đây cũng là chuyện tốt. Lão thân chỉ hy vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững lập trường của mình! Ngươi đã lựa chọn thì con đường ngày sau dù có gian khổ thế nào, ngươi cũng có kiên trì được chứ?
Tào Bằng lớn tiếng nói:
-Ta có thể!
-Được rồi, hôm nay lão thân đã nói đủ thứ linh tinh rồi, ta cũng mệt rồi.
-Vậy Tào Bằng xin cáo từ!
Thật ra, đối với những lời Ngô lão phu nhân vừa nói, Tào Bằng vẫn không hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng lão phu nhân đã không muốn nói thêm, thì hắn cũng không tiện hỏi rõ.
Khom người rời khỏi căn phòng, Tào Bằng thở phào một cái.
-Nha đầu.
-Tổ bà.
Hạ Hầu Chân đi từ sau bức bình phong ra, nửa người dựa vào giường.
Lão phu nhân cười tủm tỉm, nói:
-Tiểu tử này khá lắm.
-Dạ.
-Đáng tiếc là đã có hôn ước. Cô nương nhà họ Hoàng kia cũng không tồi. Nếu không, lão thân thật muốn nói chuyện hôn sự cho con.
-Tổ bà!
Hạ Hầu Chân thoáng cái đã đỏ bừng cả mặt.
Tuổi tác của nàng tuy cũng đã lớn, thế nhưng cũng chỉ mới biết yêu. Nàng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của lão phu nhân.
-Nha đầu, con là một hài tử số khổ. Hôm nay, lão thân còn có thể trông nom con một, hai ngày, nhưng sau này, lão thân vẫn muốn tìm một người cho con dựa vào. Chờ lão bà tử đi rồi, con cũng không phải lẻ loi, hiu quạnh. Đáng tiếc, khó khăn lắm mới tìm được một người thích hợp thì lại đã có…
Lão phu nhân nói rồi thở dài.
Không hiểu vì sao trong lòng Hạ Hầu Chân chợt cảm thấy cô đơn.
Có một cảm giác chua xót chợt dâng lên trong lòng nàng.
Nàng gối đầu lên đùi lão phu nhân, áp má lúm đồng tiền lên bàn tay của lão phu nhân, chẳng nói lời nào.
Thật ra, Thỏ ca ca thực sự rất tốt…
Tào Bằng ngây ngẩn trở lại gian phòng của hắn, ngã lên giường. Sau khi ra khỏi căn phòng của lão phu nhân, hắn cảm thấy trong lòng chợt hỗn loạn.
Những chuyện lão phu nhân nói với hắn ngày hôm nay rốt cuộc là có ý gì? Bà muốn giúp ta ư? Hay là muốn khoanh tay đứng nhìn đây?
Sâu trong lòng hắn, Tào Bằng đương nhiên muốn lão phu nhân nói giúp hắn một chút. Nhưng chuyện này có lợi mà cũng có hại. Tào Tháo sẽ vì nể mặt lão phu nhân mà đồng ý trọng dụng hắn, nhưng trong lòng y sẽ không thoải mái. Sau khi lão phu nhân đi chắc chắn sẽ còn phiền phức hơn.
Mà nếu lão phu nhân không nói gì, biết đến bao giờ Tào Tháo mới có thể giải tỏa tâm trạng hiện tại đây. Tào Bằng càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Lúc trước, hắn vốn không lo lắng nhiều lắm.
Nhưng nay lão phu nhân nhắc tới lại khiến hắn phải nghiêm túc lo lắng cho tiền đồ của bản thân.
Nhắm mắt lại, trong đầu Tào Bằng vẫn chỉ là một mỡ hỗn độn như trước.
Thoáng đã đến gần giờ tý.
Tào Bằng vẫn còn đang mơ màng ngủ.
Chợt hắn nghe thấy tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí vang.
Hắn chợt giật mình, vội xoay người ngồi dậy, nắm lấy đại đao, lao ra khỏi phòng.
-Bên ngoài sao lại hỗn loạn thế?
-Chuyện này hình như là có người tấn công.
-Đi tìm hiểu nhanh!
Tào Bằng ra lệnh xong liền lệnh cho Hám Trạch điều động nhân mã trong dịch quán sẵn sàng canh gác.
Hắn xoay người nhảy lên ngựa, lao ra cửa dịch quán. Phía trước mặt hắn, Hạ Hầu Lan đang vội vã thúc ngựa chạy tới. Vừa đến trước mặt Tào Bằng, y vội ghìm cương ngựa lại.
-A Phúc, có chuyện không hay rồi!
-Tử U, có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
-Bên ngoài có một đội binh mã muốn chúng ta ra khỏi quan dịch. Người dẫn binh bên kia là một gã hắc tử Trương Tam. Hạ Hầu Ân cãi nhau với hắn, cuối cùng lại bị hắn cưỡi ngựa bắt lấy. Thái độ của hắn cực kỳ hung hăng. Hưng Bá đang đánh nhau với tên hắc tử Trương Tam đó. Bá bảo ta đến hỏi công tử nên làm như thế nào?
-Hắc tử Trương Tam ư?
Tào Bằng nhất thời thay đổi sắc mặt.
Một lát sau, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
-Nếu người ta đã tới cửa, chúng ta không đáp trả lại thì chẳng phải người ta sẽ chế nhạo dưới trướng Tào Công không có ai sao?
Nói xong, Tào Bằng thúc ngựa phi về hướng doanh trại.
-Ta muốn xem thử coi tên hắc tử Trương Tam kia ngông cuồng đến thế nào đây.