Khoảng cách từ Cức Dương đến Vũ Âm tuy không xa lắm, nhưng đó là đối với người trưởng thành. Dù sao Đặng Ngải mới có mười tuổi, ngay cả Trương Xương Bồ, thật tình mà nói, chỉ là hai đứa bé, đi mới được một ngày, khi hai người trọ nhờ ở một nhà nông, đã bị Đặng Chi dẫn người đuổi kịp.
Nhìn thấy đoàn người của Đặng Chi, Trương Xương Bồ thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi ra ngoài cùng với một người không khác gì là tiểu chủ công, áp lực không phải là nhỏ, nói chung Đặng Ngải lúc nào cũng cố ý biểu hiện ra dáng vẻ của một người đàn ông, cố gắng trấn an Trương Xương Bồ, nhưng tiểu nha đầu này lại rất sâu sắc đã phát hiện được, cái nắm tay nhỏ của Đặng Ngải luôn nắm chặt, nói chuyện thì lại hơi cà lăm.
- Thúc phụ, cậu đã đồng ý?
Đặng Ngải nhìn thấy tư thế này của Đặng Chi, ngược lại càng thêm căng thẳng, dù sao với hành vi tự lấy lệnh tiễn, lén lút trốn đi ở trong quân cũng là tội lớn, nếu như Tào Bằng mượn cớ nổi giận, sai người bắt y trở về cũng không có gì không được. Nhưng người đến lại là Đặng Chi, làm cho trong lòng Đặng Ngải nảy sinh hy vọng.
Vội vã đuổi theo như vậy, rốt cục Đặng Chi cũng đã đuổi kịp hai tiểu hài tử trốn nhà đi, tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống. Nếu nói Tào Bằng không quan tâm Đặng Ngải là nói dối, nếu Đặng Ngải có sơ xuất gì, Đặng Chi chỉ có thể quay về mà tự vẫn khi báo lại với Tào Bằng và Đặng Tắc.
Sắc mặt có chút giận khiển trách Đặng Ngải một hồi, Đặng Chi lập tức tuyên bố, đi Cức Dương nhậm chức, tốt xấu gì Đặng Ngải cũng là con cháu của Đặng gia, cần phải về nhà lớn của Đặng gia mà nhận tổ quy tông, làm cùng lúc với việc này.
Đặng Ngải nghe xong những lời ấy lập tức lấy làm vui mừng, mặc dù cậu ở bên cạnh Tào Bằng học tập nhiều năm, trên đường đi cố gắng làm ra bộ dáng chín chắn, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ mới có mười tuổi, hiện tại Tào Bằng đã ghi nhận sự cố gắng của cậu, trong lúc nhất thời hiện ra vẻ khờ dại nên có ở tuổi của cậu.
Đặng Chi cười lắc đầu, đem hai đứa trẻ đưa lên xe ngựa của y. Đoàn người đi theo Đặng Chi không nhiều lắm, tuy là đi nhậm chức nhưng dù sao cũng là kết hảo với Đặng gia, bất kể trong lòng của Đặng Chi có mang oán khí hay không, lúc này vẫn nên khiêm tốn. Hiện tại đã tìm được chính chủ, đoàn người đi không hề dừng lại, suốt đêm đi tới Cức Dương, trạm thứ nhất, tất nhiên là nhà lớn của Đặng gia.
Đặng gia là đại gia tộc nổi lên từ thời Hoàng đế Quang Võ, tuy rằng hiện nay xuống dốc, nhưng ở Nam Dương cũng được xếp trong mười siêu cấp đại tộc như trước. Nhà lớn vẫn ở tại huyện thành Cức Dương, mà sơn trang thì lại cách thị trấn hai mươi dặm. Sơn trang này chiếm một khoảng đất rất lớn, ruộng tốt xung quanh mấy ngàn mẫu, tá điền và những người trong họ sống quanh sơn trang, nhưng lại hình thành một trấn có thể so với một thị trấn phồn hoa: Đặng thôn. Ở bên trong Đặng thôn, tộc trưởng của Đặng gia nói sao thì làm vậy, pháp luật nhà Hán căn bản không thể xen vào, tộc trưởng của Đặng gia chính là thổ Hoàng đế.
Đối với Đặng thôn, trong lòng của Đặng Chi hận thấu xương, nhưng lại dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía trung tâm của Đặng thôn, tâm tư của y đối với Đặng gia rất phức tạp.
Nhưng, bất kể Đặng Chi oán hận như thế nào, lúc này y vì lâu dài của Cức Dương, lấy việc công làm trọng, làm điều kiện trước tiên, y giữ đúng lễ nghi phái người đưa lên danh thiếp.
Đoàn người của Đặng Chi tuy rằng là đơn giản gọn nhẹ, nhưng dù sao cũng có hơn mười người, ba cái xe ngựa, những người còn lại đều cưỡi ngựa, mỗi người đều mang theo đao thương cung tiễn, tuy Cức Dương không phải là nơi giao chiến với Lưu Bị nhưng hai bên đang ở thế xen kẽ, ai có thể nói chính xác Lưu Bị sẽ không phái người thình lình đến giết người của Tào Bằng?
Tất cả bọn họ đứng ở bên ngoài Đặng thôn, ẩn chứa sát khí. Đặng thôn sợ tới mức vội vàng đóng chặt cửa gỗ... Những tên gia đinh căng thẳng trốn ở phía sau cửa nhìn những người này.
Phản ứng của Đặng thôn cực kỳ chậm, mặc kệ bọn người của Đặng Chi đứng ở bên ngoài thôn ước chừng hai ba canh giờ, sắc trời đã qua chính ngọ, cửa thôn mới chậm rãi mở một khe hở, một quản gia thần sắc lãnh đạm đi ra, sau khi đi tới trước xe của Đặng Chi hành lễ, mời một mình Đặng Chi vào thôn, tộc trưởng ở từ đường đợi gặp y.
Lúc này sắc mặt Đặng Chi xanh mét, y vốn không phải là loại người có tấm lòng rộng rãi, tuy rằng mấy năm nay rèn luyện đã khiến y đối với đạo lí đối nhân xử thế giống như thế này đã trải qua rất nhiều, nhưng, ai bảo đây lại là Đặng thôn, là một nơi mà y căm hận trong lòng.
Hít sâu một hơi, Đặng Chi đang định nói, ai ngờ Đặng Ngải ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:
- Đặng gia cũng là trăm năm thế gia, lễ giáo đại tộc, chẳng lẽ thế hệ này ngay cả một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng đều không hiểu sao? Mà nay bản huyện phụ mẫu (ý nói quan là cha mẹ) tự mình đến nhà, trong bản tộc không thể tìm được một người đại diện ra đây sao? Khó trách, Đặng gia sẽ có ngày hôm nay.
Lời này rất thiếu đạo đức, Đặng Chi là bàng chi (cùng họ nhưng khác nhánh) của Đặng gia, lại là người mà năm đó bị Đặng gia bức bách đi Tân Dã, ở trong mắt của tộc trưởng không chịu đợi gặp là tự nhiên, cũng không có khả năng đi ra ngoài thôn nghênh đón một Cức Dương Lệnh, nhưng Đặng Ngải lại ngây ngô đem Đặng gia miệt thị, nói Đặng gia không có một người tài, không dám ra gặp người, việc này không phải là miệt thị người rất nặng sao.
Quản gia này ở Đặng thôn coi như là nhân vật cũng có chút thân phận, tổ tiên lại là một chi của Đặng gia, bình thường bản thân tự cho là tốt bụng, nhưng lúc này lại bị một tiểu hài tử trực tiếp không coi ra gì, tức giận đến mức mặt đỏ giống như mông khỉ, chỉ vào Đặng Ngải ngươi ngươi hơn nữa ngày, cuối cùng nhớ được hôm nay nhân vật chính là Cức Dương Lệnh, quay đầu lại chất vấn Đặng Chi:
- Đặng Công Miêu, dù cho áo gấm về nhà, ngươi cũng vẫn còn là người của Đặng gia!
Nói xong, quản gia này xoay người trở về Đặng thôn. Một lát sau, cửa thôn mở rộng ra, một đoàn người xếp thành hàng ở cửa, ba người đứng đầu, sắc mặt kiêu căng nhìn đoàn người của Đặng Chi, biểu lộ ý tứ rất rõ ràng: ngươi không phải sĩ diện, hôm nay mặt mũi cho ngươi, tiểu tử ngươi vào đi, chỉ cần vào thôn, ngươi vẫn là người của Đặng gia, xem ngươi sẽ bị trừng trị như thế nào.
Đặng Chi lúc này cười khổ nhìn Đặng Ngải, tiểu tử này, thật đúng là tổ tông gây họa, ta phải lôi kéo Đặng gia, cũng không phải là phải làm cho bẽ mặt, hiện tại thì tốt rồi. Ôi, đi bước nào hay bước đó vậy.
Đặng Ngải dường như không thấy thần sắc của Đặng Chi, nhất định nhảy xuống xe ngựa trước Đặng Chi, sau khi chỉ bảo bọn tùy tùng một tiếng, ngang nhiên đi đến trước đám người.
Những người này đương nhiên đã được báo lại, một người trung niên cười lạnh trách mắng Đặng Ngải:
- Đặng Công Miêu muốn ta thủ lễ, nhưng hiện tại lại phái một đứa trẻ đến, ha ha, thật là trong mắt không có người trên, cũng xứng làm con cháu của Đặng gia ta sao? Muốn để ta đi bẩm báo tộc trưởng, đem Đặng Công Miêu xóa tên trong gia phả ...
Đặng Ngải không hề sợ hãi, không đợi người nọ nói xong, lúc này kiêu căng trả lời:
- Ta họ Đặng, tên một chữ Ngải, cha ta là Thái Thú ở quận Đông, ông ngoại ta làm Phụng Xa Hầu của triều đình, làm Thứ sử Lương Châu, cậu ta hiện nay được triều đình phong làm Thái Thú ở Nam Dương, ngươi là ai, sao lại dám bảo ta là bé con?
Người trung niên kia tên là Đặng Từ, cùng vai vế với Đặng Tắc, lúc này bị Đặng Ngải trắng trợn như thế so bố của ai to hơn, giận thở không ra hơi. Đặng gia mấy chục năm trở lại đây không có một nhân tài nào xuất sắc, không làm được chức quan lớn nào, vừa vặn lại là Đặng Tắc, theo suy nghĩ của Đặng Ngải mà nói ra, thật đúng là có thể làm tức chết mọi người lớn bé trong Đặng gia.
- Được, được lắm.
Đặng Từ hít sâu mấy hơi:
- Tộc trưởng đang ở từ đường chờ hai “con cháu” xuất sắc các ngươi, mời đi.
Dứt lời, y dẫn theo hai người bọn họ xoay người mà đi, chỉ để lại một đám tôi tớ của Đặng thôn ở ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau.
Đặng Chi đã bị cách cư xử lộ liểu của Đặng Ngải làm cho đờ đẫn, dự tính không muốn bước ra, không ở lại xe ngựa để cho Đặng Ngải mang theo đại đội tùy tùng thản nhiên đi vào Đặng thôn, gia đinh của Đặng thôn vốn muốn tiến đến cản trở nhưng nhìn những tùy tùng của Đặng Chi bề ngoài tràn đầy lãnh khí, cho nên không một người nào dám đi lên ngăn cản.
Từ đường của họ Đặng ở nơi sâu nhất của sơn trang, đương nhiên, những tùy tùng bị ngăn lại ở bên ngoài sơn trang, Đặng Chi mang theo Đặng Ngải, không đúng, phải nói là Đặng Ngải mang theo Đặng Chi, tiến vào giữa vô số ánh mắt ghen ghét.
Ở phía trên từ đường đứng hơn một trăm người, tộc trưởng của Đặng gia là Đặng Uy ngồi ở giữa sắc mặt không tốt nhìn hai con cháu đột nhiên nổi lên Ưu tú.
Ngay lúc trước khi Đặng Chi đến Đặng gia đã có một người khách từ Uyển Thành đến đây. Gã đến thăm viếng Đặng Uy cùng hai người đồng vế là Đặng Tuấn và Đặng Huy, đưa cho hai người một phần hậu lễ thật lớn, nhờ hai người ra mặt nói giúp với những người trong Đặng gia.
Mười đại thế tộc ở Nam Dương, đến nay cũng vẫn kiêu ngạo như trước, giống như những người ngoài cuộc lạnh nhạt xem biểu hiện của hai vị Thái Thú ở Nam Dương.
Mối quan hệ giữa mười đại thế tộc rất phức tạp, chỉ cần có một nhà đồng ý đứng ra ủng hộ một bên, rất có khả năng sẽ hình thành hiệu ứng quân bài, thế tộc ở Nam Dương xoắn thành một sợi dây, đem một bên khác ở Nam Dương loại trừ đi.
Sứ giả của Lưu Bị đã tới lui Đặng gia hoạt động được một thời gian rồi, tuy Đặng Uy vẫn chưa tỏ thái độ nhưng trên dưới Đặng gia thực sự đã có người muốn bằng lòng. Hôm nay, nhìn thấy sứ giả của Tào Bằng, hai người Đặng Ngải, Đặng Chi rất không khách khí, không có vẻ gì là hòa nhã, lễ độ.
Đi tới bên trong từ đường, Đặng Ngải lại không kiêu ngạo như vừa rồi, y theo lễ nghi của hàng con cháu cung kính thi lễ đối với Đặng Uy. Không chờ y lên tiếng, một gã là con cháu của Đặng gia âm dương quái khí mở miệng:
- À, đây là con cháu xuất sắc thay mặt Đặng gia, các ngươi rốt cục nghĩ về lại nhà để cúng bái tổ tiên?
Đặng Ngải đứng ở một bên im lặng không nói, Đặng Chi trong lòng lắc đầu cười khổ sau đó tiến lên thi lễ với Đặng Uy, đơn giản học bộ dáng vừa rồi của Đặng Ngải, trực tiếp đề xuất hai điều kiện với Đặng Uy, đem tên của Đặng Chi nhất mạch xếp vào một chi của Đặng gia, và ghi tên Đặng Ngải vào một chi trong gia phả.
Những lời này vừa nói ra, các con cháu Đặng gia lập tức ồ lên. Có thể đứng ở chỗ này đều là con cháu của Đặng gia, cha của Đặng Ngải không có tư cách đứng ở chỗ này, nếu như đem Đặng Ngải xếp vào một chi, vậy thì Đặng Tắc cũng phải được xếp vào, việc này chẳng khác nào là bày tỏ thái độ của Đặng gia đến toàn bộ Kinh Châu.
Nếu so với sứ giả của Lưu Bị khiêm tốn và dùng hậu lễ, Đặng Chi trực tiếp như thế lại vô lễ, lúc này chọc giận Đặng Tuấn và Đặng Huy, Đặng Huy đứng ở nơi đó chửi ầm lên:
- Đặng Chi, ngươi bất quá chỉ là con cháu họ hàng xa, cũng dám đối với tộc trưởng khoa tay múa chân, đừng tưởng rằng ngươi là Cức Dương Lệnh, Đặng gia đối với ngươi phải cung kính? Gia pháp của Đặng gia cũng có thể xử trí ngươi, triều đình, hừ, hừ?...
Cũng khó trách Đặng Huy kiêu ngạo như thế, thời đại tam quốc Nam Bắc triều nặng nhất gia tộc, nhất là gia tộc có thế lực, gia pháp cao hơn luật pháp triều đình, dòng họ sử dụng hình phạt riêng, ngay cả triều đình cũng không có cách nào khác.
Đặng Tuấn thì ngược lại không thất thố như thế, đứng ở nơi đó khoan thai mở miệng:
- Đặng gia trăm năm kế thừa, sao có thể vì hai con cháu vô lễ mà hủy hoại gia danh, không bằng đem hai người xóa tên trong gia phả, để răn đe con cháu sau này.
Đặng Uy vốn chỉ là một người bình thường, nếu không phải vì thuộc lớp người già lớn tuổi, tuyệt đối sẽ không ngồi được lên vị trí tộc trưởng của Đặng gia. Hôm nay gặp chuyện có chút khó xử, lão đã thu không ít ưu đãi của Lưu Bị đưa tới, đối với Tào Bằng không hề biểu hiện thái độ đã vô cùng bất mãn, nhưng lão cũng hiểu được, hôm nay Lưu Bị tôn kính lão như thế, cũng chỉ vì thế cục của Nam Dương hiện nay, chỉ có Nam Dương tiếp tục bị chia rẽ, nhóm thế gia ở Nam Dương mới có thể có được nhiều lợi ích lớn hơn nữa.
Nhưng, biểu hiện hôm nay của Đặng Chi, dồn ép Đặng Uy tới góc tường, bất kể như thế nào đều phải tỏ thái độ.
Tuy hiện giờ Tào Bằng là Thái Thú ở Nam Dương, mặc dù hiện giờ Tào Tháo thế mạnh, nhưng Đặng gia tốt xấu gì cũng là trăm năm thế gia, từ thời Hoàng đế Quang Võ truyền xuống tới gia danh và mối quan hệ lại có thể để cho người ta có thể khinh thường, chỉ là một Cức Dương Lệnh, xử trí liền xử trí, về phần công tử của Thái Thú quận Đông thì sao, liền trục xuất khỏi Đặng thôn, không cần phải nể mặt tiểu kia. Đợi khi xử trí Đặng Chi, lập tức phái người đi Uyển Thành liên lạc Lưu Bị, tin tưởng hắn nhất định sẽ vô cùng đồng ý phái binh đến bảo hộ Đặng thôn .
Trong lòng âm thầm tính toán hết thảy, Đặng Uy vội ho một tiếng, ra lệnh:
- Người tới, đem đứa con cháu bất hiếu Đặng Chi trói lại, giải vào địa lao, ngày mai đưa đi Uyển Thành. Đem Đặng Ngải kia trục xuất đi!
Đặng Chi nghe xong hoàn toàn không bất ngờ, từ lúc thấy Đặng Ngải mạnh mẽ, cứng rắn như thế, y cũng đã biết có kết quả này, nhưng y cũng không sợ hãi, ở phía sau y là Tào Bằng, y tin tưởng, chỉ cần có Tào Bằng, sinh mạng y liền không có bất kỳ nguy hiểm gì, niềm tin này là từ Đặng Tắc không ngừng truyền vào cho y.
Đặng Ngải cũng không ngạc nhiên lắm, cậu là người của Đặng gia, nhưng khi cậu bị phía Tào Xung khiển trách, mới chính thức thấy rõ thể diện của thế gia đại tộc, cái gì cũng đều là giả, chỉ có quyền lực mới thật là đạo lý. Không thể hiện ra thực lực tuyệt đối, nhất định Đặng gia sẽ không tỏ thái độ.
Nhìn Đặng Chi bị gia đinh như hổ lang trói chặt giống cái bánh chưng, trong lòng Đặng Ngải tức giận, lần sau nếu về lại Đặng thôn, cậu nhất định phải xin Tào Bằng san bằng nơi này.
Đúng lúc này, quản gia vừa rồi đi ra phụ trách nghênh đón sắc mặt kinh hoảng vọt vào. Thấy lão tiến vào, Đặng Uy sắc mặt khó coi, nơi này là chỗ nào, một quản gia không được phép đã xông vào, thật là không có phép tắc.
Quản gia kia lúc này còn chưa hoàn hồn, ôm đồm nắm tay áo của Đặng Uy:
- Tộc trưởng, không, không tốt, bên ngoài có, có binh, một đám Bạch Đà binh, đã ngăn chặn cửa thôn!