Tào Tặc

Chương 301: Chương 301: Diên Tân - Quan Độ




Hám Trạch vội vàng kêu người đi đón thầy thuốc, đồng thời nâng Tào Bằng ngồi dậy và lót một chiếc đệm dày dưới người hắn...

-Công tử, người làm chúng ta sợ quá.

-Sao vậy?

Tào Bằng hỏi bằng giọng yếu ớt, vẫn có phần không rõ nguyên do sự việc.

Hắn nhớ rõ, bản thân hắn sau khi phóng hỏa ở Bạch Mã, lại giết ba quân Viên Thiệu, sau đó liền nhảy vào trong giếng, chui vào hang động bên thành giếng.

Bắt đầu rất lạnh!

Sau đó, theo thế lửa càng lúc càng lớn, Tào Bằng bắt đầu cảm thấy nóng.

Trận đại hỏa ở Bạch Mã làm nước giếng đều sôi sùng sục. Tai nghe những tiếng kêu thảm thiết, hơi nước bốc lên trước mắt, sau đó hắn không còn nhớ gì nữa.

-Đây là Bộc Dương, chủ công còn nhớ chứ?

-Bộc Dương? Ta nhớ chẳng phải ta đang ở Bạch Mã sao? Sao lại... Đúng rồi, chiến cuộc ở Bạch Mã thế nào? Nhan Lương có chết không? Bọn Đại Hùng, Tử U và Bá Đạo sao rồi?

-Công tử, người cứ yên tâm đi. Ngũ công tử và bọn Hách Chiêu, Hạ Hầu Lan đều không sao, tình hình của họ tốt hơn người, mặc dù vẫn chưa thể xuống giường đi lại nhưng hai ngày trước đã tỉnh rồi.

-Ừ!

-Nhan Lương cũng đã chết. Tuy nhiên không rõ lắm là bị người nào giết, chỉ là đã phát hiện ra thủ cấp của y ở ngoài thành, tám nghìn quân tinh nhuệ của Viên Thiệu đều không có ai chạy thoát, thậm chí ngay cả xác cũng hóa thành tro tàn. Có điều Bạch Mã e rằng phải xây dựng lại! Nơi đó đã biến thành một đống hoàn tàn rồi.

Tào Bằng nghe xong, thở phào một cái.

-Lưu Bị đâu? Tình hình phía chủ công thế nào?

-Toàn quân Lưu Bị bị tiêu diệt, nhưng gã và người của gã không rõ tung tích ra sao.

Bộc Dương đã chiếm lại được, khi chủ công dẫn binh quay về Bạch Mã... Người không biết, lúc ấy chủ công kinh ngạc ra sao đâu. Toàn bộ Bạch Mã lửa cháy quá lớn, căn bản không thể khống chế, mãi tới giữa trưa ngày hôm sau, lửa mới coi như được dập tắt. Đến lúc trời tối mới có thể tạm thời vào trong. Khi mọi người tìm thấy công tử, nước giếng đều sắp bị đốt cạn khô. Người hôn mê bất tỉnh ở trong đó, chủ công liền lập tức lệnh cho chúngta đưa người về Bộc Dương. Có điều, quân Viên Thiệu bắt đầu qua sông, chiến sự phía Diên Tân có chút căng thẳng, chủ công dẫn người đến trợ giúp, để chúngta lại chăm sóc người. Suốt ba ngày này, người làm chúng ta sợ quá! Hưng Bá đã lén khóc mấy lần...

-Điển Mãn, ngươi chớ có nói bậy.

Cam Ninh đứng bên cạnh giận tím mặt:

-Ngươi thấy ta khóc khi nào?

-Không có sao? Tối qua, ngươi còn trốn ở phía sau nhà, nói gì mà xin lỗi tiểu thư, xin lỗi Hoàng Công...

-Ngươi...

Tào Bằng chỉ thấy lỗ tai ong ong, đầu óc mơ mơ màng màng từng cơn.

-Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, công tử tỉnh lại là chuyện tốt, các ngươi còn tiếp tục cãi nhau như vậy sẽ quấy rầy công tử nghỉ ngơi mất.

Hám Trạch thấy Cam Ninh và Điển Mãn tranh cãi liền vội lên tiếng ngăn lại.

-Mọi người đều xuống trước đi, để công tử yên tĩnh một chút.

Lúc này, đám đông mới để ý tới thái độ mệt mỏi của Tào Bằng nên liền lần lượt cáo từ, đi ra khỏi phòng.

Lát sau, thầy thuốc tới kiểm tra một chút cho Tào Bằng và bắt mạch, xác định hắn không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi.

Hám Trạch lại đỡ Tào Bằng nằm xuống, hắn mơ màng rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Thật ra, hỏa thiêu Bạch Mã gây ra tổn thất không nhỏ.

Trong bốn mươi bảy dũng sĩ phóng hỏa có gần hai mươi người chết. Tuy nhiên bọn họ không phải vì chiến đấu với người mà bị giết mà bởi vì buổi tối hôm đó, thế lửa ở Bạch Mã rất lớn. Cuối cùng, mọi người đều bị hun nóng đến hôn mê bất tỉnh. Có mấy người ở trong hang động bị nướng chín mà chết, có người lại không chịu nổi, muốn nhảy xuống giếng cho đỡ nóng nhưng nước giếng cũng đang sôi sùng sục!

Câu chuyện xưa kể về việc dùng nước ấm luộc ếch rất nhiều người đã từng nghe qua.

Đám thân binh của Tào Bằng chẳng khác nào con ếch trong nước giếng. Khi mới bắt đầu, nước giếng rất lạnh, con ếch ở trong đó rất thoải mái, nhưng khi lửa càng lúc càng lớn, nước giếng cũng dần nóng lên. Rất nhiều người mới đầu cũng không cảm thấy nước giếng nóng, cho nên cứ chờ đợi, đợi đến khi cảm thấy không ổn thì đã không thể thoát thân nổi nữa. Cuối cùng, những người này chẳng khác nào những con ếch trong nồi bị luộc sống cả.

Nhưng chuyện này Cam Ninh không thể nói cho Tào Bằng biết được.

Tào Bằng vì kiệt sức mà hôn mê, nằm trên giường ba ngày liền mới có thể đi lại nổi.

Mùng tám tháng giêng, tiết trời hơi se lạnh.

Tào Bằng đi từ trong phòng ra, cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng hắn vẫn kiên trì lệnh cho thân binh giúp hắn đi lại trong sân, dần khôi phục thể lực. Đi được chừng một nén nhang, toàn thân Tào Bằng ướt đẫm mồ hôi, vừa hay mấy người Hạ Hầu Lan cũng đang chậm rãi đi tới.

-Đại Hùng, Tử U, Bá Đạo, mọi người cũng xuống giường được rồi à?

-Ừ!

Đặng Phạm nhìn thoáng qua Tào Bằng, ân cần hỏi:

-A Phúc, ngươi khỏe rồi chứ?

-Khỏe cái gì mà khỏe?

Tào Bằng cười, nói:

-Chẳng qua là vận động chút thôi. Lần này thiếu chút nữa ta đã bị luộc chín rồi. Không mất đến mười ngày, nửa tháng e rằng khó bình phục nổi. Nhưng càng là như vậy, ta lại càng cần phải đi lại nhiều. Nằm nhiều trên giường có khác gì người chết đâu.

Ba người Hạ Hầu Lan cùng mỉm cười.

Đứng trong tiểu đình, Tào Bằng chậm rãi đánh một bài Thái Cực quyền, giúp một số bộ phận gần như đờ đẫn trên người được hoạt động một hồi.

Chỉ có điều, luyện xong bài quyền nho nhỏ này, toàn thân hắn chẳng khác nào vừa bị nhúng dưới nước cả. Hắn đi từ trong đình ra, chỉ thấy ba người Đặng Phạm cũng đang ở một bên luyện quyền. Nhìn từ động tác của bọn họ đủ thấy trong thời gian ngắn, bọn họ cũng khó có thể khôi phục sức lực được.

Chậm rãi đi lại trong viện một hồi, mồ hôi đã toát ra toàn thân.

Đầu mùa xuân, ánh nắng chiếu rọi khắp hoa viên, trên tán lá xanh nhạt lấp lánh hạt sương sớm, phản chiếu ánh mặt trời.

Mùa xuân đã về!

Hám Trạch và Cam Ninh đi từ ngoài hoa viên tới, đã thấy Tào Bằng đang đứng trong đình.

Chân trái của hắn bước lên trước nửa bước, tay trái nâng lên, lòng bàn tay hướng lên trên, dường như đang nâng một vật gì. Chân phải đứng phía sau, đùi phải hơi khuỵu xuống, dồn trọng tâm xuống đùi phải, lòng bàn tay phải hướng xuống dưới, dường như đang ấn vật gì xuống. Hắn đón ánh mặt trời, hít vào thở ra, khí huyết khơi thông, nhẹ nhàng, thư thái. Động tác nhìn có vẻ đơn giản này chính mà Tam thể thức, bài quyền nhập môn của Hình ý quyền.

Cam Ninh có thể nhận ra điểm ảo diệu trong đó, nhưng Hám Trạch lại không hiểu được.

Tuy nhiên, lúc này, cả hai người không ai đi lên quấy rầy Tào Bằng, mà chỉ đứng một bên, lẳng lặng quan sát.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng Tào Bằng thu công, chậm rãi đứng thẳng người trong đình, tinh thần dường như cũng tốt hơn nhiều.

-Hưng Bá, Đức Nhuận, hai người đến đây đi.

-Được!

-Diên Tân có tin tức gì chưa?

Hám Trạch gật gật đầu, theo Cam Ninh bước vào đình.

-Tào Công đã dẫn bộ binh đóng quân ở Khuông thành, bắt đầu giằng co với quân Viên Thiệu ở Diên Tân. Nhưng tướng quân Hạ Hầu Uyên đã không còn giữ chức thái thú Trần Lưu nữa, hiện Quảng Xương Đình Hầu tiếp chưởng binh mã. Tướng quân Hạ Hầu Uyên được Tào Công phong cho chức thái thú Thái sơn, ba ngày trước đã đến quận Thái Sơn. Nghe người ta nói thái thú quận Đông Hải là Xương Hi tính tình hình như có hơi kỳ quái, cho nên Tào Công mới lệnh tướng quân Hạ Hầu Uyên tới đó.

Xương Hi, tên là Xương Phách, vốn là thảo khấu ở Thái Sơn.

Vì chuyện Thịnh Phách trước đây, gã đã đổi tên là Xương Hi, cùng Tôn Quan, Ngô Đôn, Duẫn Lực hợp lại làm cướp ở Thái Sơn. Sau này, gã lại theo Thịnh Phách quy hàng Lã Bố. Lã Bố chết, Xương Hi lại quy hàng Tào Tháo, giữ chức thái thú quận Đông Hải. Hám Trạch nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng Tào Bằng lại cảm thấy có chuyện bất ổn.

Tào Tháo lệnh cho Hạ Hầu Uyên đảm nhiệm chức thái thú quận Thái Sơn ư?

Chẳng lẽ muốn nói Thịnh Phách có vấn đề hay sao?

Xương Hi là người của Thịnh Phách, mà Thịnh Phách hiện lại đang đóng quân ở Thanh Châu, giao chiến với quân Viên Thiệu.

Ai có thể chắc chắn được rằng một Xương Hi tính tình cổ quái không có quan hệ gì với Thịnh Phách? Ít nhất trong mắt Tào Bằng, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến nhau.

Nếu không, trận chiến Quan Độ vừa mới mở màn, đây là thời điểm Tào Tháo đang cần dùng người.

Thế nhưng y lại đem đại tướng tín nhiệm nhất bên mình là Hạ Hầu Uyên rời khỏi chiến trường quan trọng để chạy tới làm thái thú quận Thái Sơn, chuyện này chắc chắn có vấn đề.

-Vậy Lã giáo úy đâu?

-Lã giáo úy cũng được điều đi rồi, đảm nhiệm chức thái thú quận Ngân Na.

Vị giáo úy này chính là Lã Càn của truân kỵ giáo úy, từng làm thái thú quận Thái Sơn.

Tào Bằng vừa nghe thấy thế, tức thì hiểu được nhất định bên Thịnh Phách xảy ra vấn đề.

Thịnh Phách hiện đang đóng quân ở Tề quận, trực tiếp đối đầu với binh mã của Viên Đàm. Nhưng giờ Lã Càn và Hạ Hầu Uyên đã đến, Tề quận và Đông Hải quân tức thì sẽ có khoảng cách, đôi bên không thể phối hợp được. Nhưng vấn đề là đang yên đang lành, vì sao chuyện này lại xảy ra? Bộc Dương đã đoạt lại được rồi, Thịnh Phách….

Không thể nào!

Thịnh Phách là người thông minh, nhất định sẽ không tỏ thái độ gì ở thời điểm này.

Nhớ ngày đó, Tào Binh bao vây Hạ Bì, Thịnh Phách nấp trong Thái Sơn, kiên quyết không quy thuận.

Mãi cho đến khi ngoại ô thành Hạ Bì hoàn toàn bị phá, Thịnh Phách mới quy thuận Tào Tháo. Điều đó cho thấy người này chưa đến lúc chết quyết không lộ diện, giờ chiến cuộc còn chưa rõ ràng, sao gã có thể tỏ thái độ gì được? Nếu đổi lại là Tào Bằng, lúc này chắc chắn hắn sẽ chọn thủ vững, ngồi yên một bên xem xét tình hình. Đời đến khi kết cuộc đã rõ ràng, hắn mới bày tỏ lập trường của bản thân, mới giành được lợi ích lớn nhất. Lúc này, Thịnh Phách nhất định không thể nào tạo phản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.