Tào Tặc

Chương 599: Chương 599: Đoạt Uyển Thành




Bảo đao Tây Cực Hàm Quang dưới ánh lửa phát ra một luồng sáng xanh tuyệt đẹp.

Hướng Sủng cũng không phải loại người bất tài, thân là thượng tướng thống binh của Thục Hán sau này, hẳn có bản lĩnh không hề tầm thường. Y phản ứng rất nhanh, lắc mình tránh được thiết lưu tinh và rút đao ra đỡ. Keng nhẹ một tiếng, song đao giao kích. Thanh cương đao bách luyện của Hướng Sủng mềm như đậu phụ, bị bảo đao Tây Cực Hàm Quang sắc bén chém làm hai đoạn.

- Đao tốt!

Hướng Sủng liền quát to một tiếng, cơ thể bất ngờ ngửa về phía sau, né được một đao hung ác của đối phương.

Tuy nhiên, chưa đợi y đứng thẳng người dậy đã thấy Bành Phúc giơ chân lên giáng xuống một đòn vào chính giữa ngực Hướng Sủng. Sức mạnh khủng khiếp lập tức khiến y ngã lăn trên mặt đất, miệng phun máu tươi và chìm trong hôn mê bất tỉnh luôn. Cùng lúc đó, Mi Phương cũng chật vật đứng dậy, ngón tay chỉ vào Bành Phúc, trừng mắt rít lên quát:

- Ngươi chính là Tào Bằng… Tiểu tặc lại dám tới Uyển Thành tự tìm đường chết…

Mi Phương biết, Tào Bằng có một con ngựa, tên là Sư hổ thú.

Nghe nói đó là Bảo Mã Lương Câu mà Tào Bằng thu nhận được khi ở Sóc Phương, có sức mạnh như hổ báo, là con tuấn mã thần kỳ khác thường.

Gã chưa từng gặp Sư hổ thú nhưng đã nghe nói đến loại Bảo Mã Lương Câu này. Kể cả Xích Thố Mã của Lã Bố trước đây cũng không thể so sánh được.

Lúc trước trên thành không để ý đến con ngựa của Bành Phúc.

Nhưng đúng lúc ban nãy, con ngựa của Bành Phúc đột nhiên phát điên lên, chẳng phải trùng khớp với đặc trưng của con Sư hổ thú đó sao?

Mi Phương lập tức tỉnh ra, Bành Phúc chính là Tào Bằng.

Hèn nào ban nãy nhìn tên này có gì đó rất quen, hóa ra là hắn!

Mi Phương trước đây khi ở Từ Châu đã từng gặp mặt Tào Bằng. Hai người mặc dù chưa hề nói chuyện với nhau nhưng gã quan sát Tào Bằng từ xa.

Trong cuộc chiến Hạ Bì, Trương Phi đã cướp mất lương thảo của Tào Bằng, khiến cho Tào Bằng dẫn theo bộ binh đến chặn đại doanh của Lưu Bị.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Mi Phương gặp Tào Bằng. Lúc Tào Bằng giận dữ xé rách đại kỳ viên môn của Lưu Bị đã để lại cho Mi Phương một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Mặc dù sau đó, gã không hề gặp lại Tào Bằng, hơn nữa mấy năm gần đây Tào Bằng thay đổi rất nhiều. Khi ở Hạ Giao, cơ thể hắn còn gày gò, thể trạng yếu ớt, mang lại cảm giác thanh tú yếu đuối. Thế nhưng bây giờ, đặc biệt từ khi Tào Bằng bắt đầu tu luyện Bạch Hổ Thất Biến và Ngũ Cầm Hí, cơ thể hắn ngày một cường tráng, khác hẳn so với trước đây. Thế nhưng đôi mắt đó vẫn ánh lên khí chất trước sau không thể thay đổi được.

Tào Bằng sao lại xuất hiện ở Uyển Thành?

Việc này phải nói từ đêm hôm đó…

Tào Bằng ý thức được bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn!

Lần này Lưu Bị dụng binh rõ ràng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, tính toán cẩn thận. Từ hiện tượng giả là binh mã của Lưu Bị liên tục tiến vào chiếm giữ Bến phía Nam, Tào Bằng đã nhìn ra một sơ hở. Hắn đoán, Lưu Bị nhất định sẽ nghĩ cách mai phục trên đường hắn quay về viện trợ Vũ Âm, chờ hắn mắc câu.

Vũ Âm đã có đám Dương Hàng ở đó, Tào Bằng cũng không lo lắng lắm.

Ít nhất trong thời gian ngắn, Lưu Bị muốn đánh chiếm huyện thành Vũ Âm, tính khả thi cũng không lớn…

Lưu Bị muốn quét sạch sào ổ của hắn!

Tào Bằng đương nhiên không thể ngồi khoanh tay chờ chết.

Nhưng hắn cũng rõ, với sức mạnh hiện giờ của hắn, nếu liều mạng với Lưu Bị thì khả năng thắng lợi không lớn. Cho dù thắng cũng là một cục diện thắng lợi thảm hại.

Nếu Nam Dương chỉ có hắn và Lưu Bị, Tào Bằng sẽ không để tâm mà đối mặt đấu với Lưu Bị một trận.

Tuy nhiên vấn đề ở chỗ, quận Nam Dương còn có một Lưu Biểu nữa.

Tuy rằng thế tộc Kinh Tương đứng đầu là huynh đệ Khoái Việt, Khoái Lương đã bày tỏ thiện ý với hắn. Thế nhưng với Lưu Biểu mà nói vẫn chưa đủ vũ lực uy hiếp… Tất cả đều là giả tạo. Đừng thấy Lưu Biểu hiện giờ tỏ ra khá yếu đuối, đó là vì trong tay Tào Bằng có đủ sức mạnh. Nếu Tào Bằng liều mạng với Lưu Bị, hẳn Lưu Biểu sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy cục diện như thế.

Một mặt, Tào Bằng bị tấn công, mặt khác thực lực của Lưu Bị sẽ bị suy yếu, gã có thể nhân cơ hội thâu tóm Lưu Bị. Khi ấy, Lưu Biểu chắc chắn sẽ xuất binh.

Trước đây, ông ta dám giúp đỡ Trương Tú chống lại Tào Tháo.

Vậy thì hiện giờ, ông ta cũng chẳng để ý mà tạo thêm một chút rối loạn cho Tào Tháo…

Một khi Lưu Biểu giành được toàn bộ quận Nam Dương, sẽ trực tiếp uy hiếp tới Hứa Đô. Còn cuộc chiến ở Liễu Đông vẫn chưa kết thúc, Tào Tháo lại không thể dứt ra được, tới khi đó Giang Đông thừa cơ liên kết với Lưu Biểu để ra trận, làm không tốt sẽ khiến cục diện tốt đẹp mà Tào Tháo khổ tâm gây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Cho nên, Tào Bằng tuyệt đối không thể liều mạng với Lưu Bị.

Hắn phải giữ vững nguyên khí, chờ đợi cuộc chiến ở Liêu Đông chấm dứt.

Thế nhưng giờ Lưu Bị đánh đến tận nơi, Tào Bằng cũng không thể tránh lui. Lưu Bị đã muốn đánh vào sào huyệt của Tào Bằng, vậy thì tại sao hắn không thể quét sạch quê nhà của Lưu Bị.

Tào Bằng cẩn thận phân tích sự phân bố binh lực của Lưu Bị, từ đó rút ra kết luận về binh lực trống không ở Uyển Thành.

Nếu hắn tấn công Uyển Thành, vậy chắc chắn sẽ khiến Lưu Bị rút quân từ Vũ Âm. Chỉ đợi Lý Thông ở Nhữ Nam viện binh tiến vào chiếm giữ Đại Phục sơn của Đồng Bách, Tào Bằng sẽ có thể giữ vững cục diện hiện nay. Chỉ có điều, đánh Uyển Thành không phải là một việc dễ dàng. Mấu chốt ở chỗ, làm thế nào mới có thể đưa quân tới gần Uyển Thành mà thần không biết quỷ không hay? Tào Bằng sau một hồi bàn bạc với Lục Mạo đã nghĩ ra được một kế hoạch tài tình.

Hắn đã lệnh cho Lục Mạo đóng giả là mình và tới Cức Dương trước.

Sau đó lệnh cho Điển Mãn cùng Hứa Nghi, Đặng Chi, Đỗ Kỷ tập kích đại doanh của Bến phía Nam, tạo nên thế hỗn loạn trong đại doanh…

Tào Bằng thừa lúc quân Lưu Bị hỗn loạn đã vượt qua Cức Thủy mà không ai hay, sau đó lẻn vào bờ tây Cức Thủy và tiến thẳng tới Uyển Thành.

Về thân phận của hắn cũng đã được suy xét cẩn thận.

Triệu Dung Triệu Tử Ngọc là người Triều Dương.

Thời gian gã ta tới nhờ cậy Lưu Bị không được coi là quá dài.

Người này giữ chức Đô úy của Dục Thủy, chịu trách nhiệm về trị an của khu vực bờ phía tây Cức Thủy.

Binh mã trong tay hầu hết là đám nông dân, binh lính không được trọng dụng lắm.

Nhưng quan trọng nhất là tên Triệu Dung này thuộc hệ Kinh Châu của Gia Cát Lượng Mã Lương.

Gã ta không quen thuộc lắm với đa số tướng lĩnh dưới trướng Lưu Bị, thậm chí giữa hai bên còn có một vài mâu thuẫn. Tên này nhát gan, nếu biết Uyển Thành có nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không xuất binh cứu viện. Hơn nữa, gã ta đóng quân ở Ngư Lương, cách Uyển Thành một khoảng khá xa, đủ để Tào Bằng có thời gian thực hiện âm mưu. Binh pháp hữu vân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Về điều này, Tào Bằng phải cảm tạ Giả Hủ.

Trong tay Giả Hủ có tất cả tài liệu của các tướng lĩnh dưới trướng Lưu Bị!

Giả Hủ rất giỏi lập mưu, mặc dù thời đại này còn chưa có cách nói cuộc chiến tình báo, nhưng Giả Hủ lại có xúc giác nhạy bén bẩm sinh đối với tình báo. Hai năm y ở Nam Dương đã xây dựng được một mạng lưới tình báo vô cùng hoàn thiện ở thời đại này.

Trong tay của Giả Hủ, những thông tin như dưới trướng Lưu Bị có bao nhiêu tướng lĩnh, hoàn cảnh gia đình thế nào? Có sở thích gì, y đều nắm rõ mười mươi.

Dựa vào tin tình báo này, Tào Bằng nắm như lòng bàn tay về các tướng lĩnh trong quân của Lưu Bị.

Đóng giả bộ khúc của Triệu Dung rõ ràng là sự lựa chọn tốt nhất. Vì thế, Tào Bằng giả danh Bành Phúc tới Uyển Thành.

Hai chữ Bành Phúc cũng có xuất xứ.

Chữ ‘Bành’ này đồng âm với Bằng, là tên của Tào Bằng. Còn chữ ‘Phúc’ kia đương nhiên lấy từ tên húy của Tào Bằng là A Phúc.

Chỉ là, Tào Bằng không ngờ, trong Uyển Thành này không chỉ có một mình Mi Phương mà còn cả danh tướng Thục Hán ở phía sau.

Tiếng kêu gào của Mi Phương không khiến Tào Bằng thất kinh.

Trái lại, trên mặt hẳn nở nụ cười kỳ dị.

- Tử Phương tiên sinh, đã lâu không gặp.

Vừa nói đã thấy Tào Bằng xoay người, cơ thể nhanh như chớp, giống như một âm hồn xuyên trong đám thân binh hộ vệ phía trước mặt. Bước chân nhanh như chớp, thân hình lóe sáng. Mỗi một lần lắc mình né tránh thì một quả thiết lưu tinh lại theo đó bay ra. Từng đường ánh sáng sắc lạnh xẹt qua, chỉ nghe thấy những chuỗi tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đám đông. Thiết lưu tinh mang theo sức mạnh khổng lồ, đánh chuẩn xác vào đối phương.

Đám thân binh hộ vệ liên tiếp ngã xuống, không phải hộp sọ vỡ toang thì là đứt gân gãy xương.

Mười lăm quả thiết lưu tinh mà Tào Bằng mang theo được tung ra trong nháy mắt. Còn bảo đao Tây Cực Hàm Quang trong tay hắn càng phát ra luồng ánh sáng kỳ dị, chém đám binh tốt Uyển Thành ngã lăn xuống đất. Mi Phương đứng dậy, cướp lấy thanh trường thương trong tay một tên lính.

Không chờ gã ta đứng vững, Tào Bằng đã xông tới trước mặt.

Chỉ thấy hắn đi nhanh như bay, hai ba bước đã xông tới trước mặt Mi Chúc, giơ đao chém xuống.

Ánh đao lấp lánh, đao khí tung hoành.

Bảo đao Tây Cực Hàm Quang xé rách bầu trời, phát ra âm thanh chói tai. Mi Phương kêu lên một tiếng, giơ thương lên đỡ. Nào ngờ, chỉ nghe một tiếng răng rắc, trường thương trong tay Mi Phương đã bị bảo đao Tây Cực Hàm Quang chia làm đôi. Thế đao không hề suy giảm, bổ thẳng xuống. Mi Phương muốn né tránh cũng không kịp! Gã liền nhắm chặt mắt, thầm nghĩ trong lòng: Mạng ta xong rồi…

Thế nhưng, đợi mãi vẫn không có cảm giác cương đao chạm vào người.

Mở to mắt nhìn chỉ thấy một thanh cương đao sáng loáng đặt lên bờ vai gã.

Lưỡi đao tỏa ra một luồng sáng xanh sẫm, lưu chuyển trong thép, như mang theo một linh tính kỳ lạ. Đây cũng là căn nguyên của hai chữ “Hàm Quang”.

Tào Cấp rèn ra chiếc đao Tây Cực Hàm Quang này hoàn toàn là một bất ngờ.

Đưa ánh đao vào trong thép thực ra là một hành động thất bại, nhưng không ngờ lại tạo ra được bảo đao Tây Cực Hàm Quang độc nhất vô nhị này.

Tào Cấp tạo ra bảy kiếm ba đao, trong đó Tây Cực Hàm Quang là quý giá nhất.

Theo lời Tào Cấp nói thì:

- Nếu bảo ta rèn lại đao Tây Cực Hàm Quang một lần nữa, căn bản không thể nào…

Nói cách khác, bảo đao này là độc nhất vô nhị trong thời đại này mà nói. Có lẽ trong rất nhiều năm tới nữa, nó vẫn sẽ là thứ có một không hai.

- Tất cả đều dừng tay lại cho ta.

Ngay trong thời khắc Tào Bằng ra tay, đội Phi Đà Binh được hóa trang lúc trước cũng lần lượt giơ binh khí lên.

Binh lính Uyển Thành trở tay không kịp, đâu thể ngờ “những người một nhà” trông thê thảm kia lại đột nhiên xuất chiêu với bọn họ?

Chỉ một lát đã có mấy chục người ngã gục trong bể máu.

Phi Đà Binh ào ào xông lên tiến vào cửa thành của Uyển Thành. Ở cửa thành có chưa tới một trăm quân tốt, sao có thể ngăn được đám binh lính dũng mãnh này?

Sau khi Tào Bằng khống chế được Mi Phương, liền lớn tiếng ra lệnh.

Hắn hạ giọng ghé sát tai Mi Phương nói:

- Tử Phương tiên sinh, lần này ta đến cũng không muốn đại khai sát giới.

Nếu ngươi không chịu, ta sẽ lấy đầu của ngươi. Còn không bảo người của ngươi buông binh giới chịu trói cho ta? Nếu không, đừng trách ta thủ đoạn độc ác.

Đao khí kinh người đã khiến cho Mi Phương dựng tóc gáy.

Tai nghe những lời nói của Tào Bằng, Mi Phương biết, người này chắc chắn là loại người nói được làm được.

- Các ngươi hãy bỏ vũ khí xuống đi.

Nếu đổi lại là Mi Chúc trấn giữ Uyển Thành, Tào Bằng chưa chắc đã dám đánh lén. Mi Chúc này là một người trung thành và kiên cường… Nói cách khác, Mi Chúc thuộc loại cứng đầu cứng cổ. Kể cả rơi vào trong tay Tào Bằng cũng quyết không dễ dàng đầu hàng, thậm chí không tiếc bị hủy hoại.

Đáng tiếc, người trấn thủ Uyển Thành lại là Mi Phương!

Mặc dù gã ta và Mi Chúc là huynh đệ nhưng tính cách của hai người lại khác nhau quá nhiều.

Cùng với lời nói của Mi Phương thốt ra, trong lòng Tào Bằng có một niềm vui như trút được gánh nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.