Tào Tặc

Chương 67: Chương 67: Gặp lại






Nhưng bên cạnh Tào Bằng lại có một nhân vật chưa chắc đã kém hơn Quan Vũ, đó là Điển Vi.

Tào Tháo tuân lệnh thiên tử, được thiên hạ ca tụng. Còn Điển Vi thì lại là Vũ Mãnh hiệu úy của Tào Tháo. Không chỉ chức quan không tầm thường mà còn là mãnh tướng đệ nhất.

Tào Bằng đảo mắt quanh liền xuất hiện một suy nghĩ.

Vương Mãi thì chạy xuống bậc thang, tới trước mặt Chu Thương rồi nắm lấy cánh tay y:

- Cha ta đâu? Cha ta đang ở đâu?

Chu Thương nói:

- Thiếu Đại soái! Ngươi không nên lo lắng. Đại soái yểm hộ cho các ngươi nên chia binh với ta, dẫn đám truy binh rời đi. Ngươi không biết, đại soái đã chuẩn bị sẵn ra tay ở Long đàm, cưới lấy cả nhà Tào đại ca. Không ngờ, chúng ta đợi ở Long đầm cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng quan quân. Sau đó ta lại bắt được một tên đào binh mới biết mọi người ra tay trước...

Khi chúng ta tới nơi thì các ngươi đã đi.

Lúc ấy có quan quân tới, đại soái sợ các ngươi bị đuổi kịp liền dẫn người yểm hộ cho các ngươi.

- Vậy hiện tại... A Phúc! Cha ta không sao chứ?

Đừng có thấy Vương Mãi bình thưởng bình ổn như vậy, nhưng cũng không giữ được bình tĩnh. Gã quay đầu nói với Tào Bằng:

- Cha ta dẫn quan quân đi. Người! Ngươi không bị quan quân đuổi kịp chứ?

Chu Thương mỉm cười:

- Thiếu đại soái yên tâm. Đám quan quân đó không phải là đối thủ của đại soái. Nhớ năm đó, chúng ta tung hoành quận Nam Dương, mấy vạn quan quân bị chúng ta làm cho suy sụp. Kinh nghiệm của đại soái so với ta phong phú hơn nên không có việc gì.

- Nhưng chẳng may...

Chu Thương nói thì nói vậy nhưng làm sao Vương Mãi có thể yên tâm.

Gã vội vàng đi tới trước mặt Tào Bằng mà nói:

- A Phúc! Hay là chúng ta đi tìm cha ta đi.

Đột nhiên Tào Bằng hết sức áy náy. Khi nghe tới cái tên Chu Thương, không ngờ hắn quên luôn chuyện Vương Mãnh... Người ta gì giúp mới dẫn người tới đây. Nhưng chính mình... Tào Bằng thấy rằng bản thân sống lại dường như thay đổi nhiều. Nếu như ở kiếp trước, hắn không thể suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại, Tào Bằng thấy mình trở nên ích kỷ.

- Đầu Hổ ca! Huynh đừng có vội. - Tào Bằng kéo cánh tay Vương Mãi. Trầm ngâm một lúc, hắn nói:

- Mãnh bá có thể không sao. Hiện tại cho dù chúng ta có đi ra ngoài tìm thì cũng không có chỗ ra tay. Hay là như thế này. Đợi mưa tạnh, Mãnh bá vẫn chưa về thì chúng ta lại đi tìm. Tới khi đó, tầm nhìn sẽ rõ hơn, có tìm người cũng dễ dàng.

Tào Cấp cũng đi ra, kéo Vương Mãi mà nhẹ giọng an ủi.

- Chu đầu lĩnh. - Tào Bằng chắp tay với Chu Thương:

- Lúc ngài và Mãnh bá chia tay, Mãnh bá có nói gì không?

Chu Thương nói:

- Đại soái chỉ nói, nếu khi trời tối mà ngài chưa về thì bảo chúng ta không cần phải đợi nữa.

- Vậy chẳng phải là cha ta... - Vương Mãi thấy vậy lo lắng hét lên.

Tào Cấp nhíu mày, trầm giọng nói:

- A Phúc! Nếu cứ chờ thế này thì có lẽ cũng không phải là cách hay. Chúng ta đi tìm đi.

- Không cần.

- Cái gì?

Điển Vi đột nhiên mở miệng:

- Có người đang tới đây. Số người không nhiều lắm, có thể chính là người mà các ngươi nói.

Y còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập...

Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ, cùng với những tiếng huýt sáo lạ vang trong đêm. Chu Thương thở phào một tiếng.

- Lão Chu! Các ngươi đã trở lại?

Ngoài sơn môn có một tiếng nói vọng vào, sau đó là một tráng hán khôi ngô đi vào đạo quán. Mưa rất to, nhưng cảnh tượng trong đạo quán vẫn có thể thấy rõ. Vừa thấy có người xa lạ, Vương Mãnh lập tức dừng bước, theo bản năng nhanh chóng lui lại.

- Cha!

Một bóng người từ trên bậc thang lao xuống, chạy về phía Vương Mãnh.

Nghe âm thanh đó khiến cho Vương Mãnh giật mình, thanh trường mâu trong tay rơi xuống nước làm cho bùn đất bắn tung tóe.

- Đầu Hổ!

Vương mãnh bước tới hai bước, còn Vương Mãi thì nhào lên ôm lấy cổ y.

Trước cửa của đại hùng bảo điện, Tào Cấp, Tào Bằng và Đặng Tắc đều đứng đó yên lặng, nơ nụ cười nhìn hai cha con gặp nhau.

Tính đến ngày hôm nay đã là ngày mười lăm tháng giêng...

Phụ tử xa cách mười lăm ngày, nhưng trong mười lăm ngày đó đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện.

Trong lòng trăm mối nhưng không thể nói với người ngoài. Vương Mãi cũng chưa bao giờ biểu hiện sự nhớ nhung. Nhưng vào lúc này, tình cảm trong lòng Vương Mãi chợt bùng nổ. Tào Bằng vẫn nghĩ mình hiểu Vương Mãi cũng hơi xúc động. Hắn thở dài một cái, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh một lão nhân tóc trắng xóa. Cuộc đồi này của y, không bao giờ có thể gặp được cảnh cha con đoàn viên.

Một bàn tay to chợt khoác lên vai của hắn.

Tào Bằng quay đầu lại thì thấy Tào Cấp đang nở nụ cười hiền lành.

Tào Bằng cảm thấy ấm áp, giữ chặt cánh tay của Tào Cấp. Đời trước, ta không thể chăm lo cho cha nhưng kiếp này không thể để sơ xuất.

Sau khi cha con Vương Mãnh bình tĩnh lại, y cũng nhìn thấy Tào Cấp.

Hai huynh đệ ôm nhau trước của Đại Hùng bảo điện. Trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Đặng Tắc nhắc nhở, Tào Bằng liền dẫn mọi người vào trong điện. Đại Hùng bảo điện vốn rộng rãi, giờ tới hai mươi người đi vào khiến cho nó hơi chật chội.

Chu Thương sắp xếp người của mình xong, Đặng Cự Nghiệp liền bưng tới một nồi bánh bột ngô.

Tất cả đều ngồi xuống ăn uống. Sau cả ngày bôn ba, ai nấy đều đói bụng. Mọi người không để ý tới bánh bột ngô đơn sơ, chỉ cần mùi thơm của nó cũng đủ cho họ thoải mái. Vương Mãnh và Chu Thương ăn một bát to mới mở miệng.

- Đại soái. - Chu Thương hỏi:

- Tình hình thế nào?

Vương Mãnh cười nói:

- Mấy thằng ngu đó thì làm gì được ta? Ta dẫn chúng đi một vòng quanh Cức Dương rồi rút lui. Lúc này, có lẽ mấy tên đó còn đang đảo quanh gần đó, trong chốc lát không thể tới đây được. Bên ngươi tình hình thế nào?

- Cũng giống với đại soái. Mấy thằng ngu đó không đuổi kịp.

Cả hai người liền cười ha hả.

- Bá phụ! Vị Chu anh hùng này... - Tào Bằng không nhịn được lên tiếng hỏi.

Chu Thương liên tục xua tay:

- Tiểu huynh đệ! Hai chữ anh hùng ta không vác nổi. Năm đó, nếu không có đại soái cứu tính mạng của ta thì Chu Thương đã trở thành một đống xương khô. Chỉ tiếc sau đó đại soái mai danh ẩn tích, nếu không thì ta làm sao ngồi ở vị trí chủ của núi Phục Sơn được?

Có thể thấy được Chu Thương rất kính phục đối với Vương Mãnh.

Vương Mãnh đứng bên hơi đỏ mặt.

- Lão Vương! Tiếp theo ngươi dự định như thế nào?

- Tiếp theo?

Vương Mãnh chưa kịp trả lời đã nghe Chu Thương nói tiếp:

- Tính toán? Tất nhiên là quay về núi Thổ Phục, mà sung sướng qua ngày. Tào đại ca! Ta thấy hay là tất cả cùng đi. Nhìn mấy vị huynh đệ này đều là người có bản lĩnh. Chúng ta ở núi Thổ Phục cũng được thoải mái.

Vương Mãnh nói:

- Chúng ta không thể ở Cức Dương được nữa, bây giờ chỉ có thể tới núi Thổ Phục tạm ở đó... Lão Tào! Hay là ngươi và ta đi đi. Với tính tình của ngươi, đến đâu cũng bị người ta ức hiếp. Chỗ lão Chu cũng được, dưới tay có hai, ba trăm huynh đệ, quan quân xung quanh cũng không làm gì được họ. Hiện giờ, chúng ta tới đó chờ tương lai ổn định rồi tính toán tiếp có được không?

Lời nói của Vương Mãnh và Chu Thông đã làm cho một người nổi giận.

Điển Vi nổi giận nói:

- Đại trượng phu sống ở trên đời thì lấy thân mà báo quốc. Các ngươi đều là người có bản lĩnh tại sao lại đi làm cái loại trộm cướp đó?

Vương Mãnh và Chu Thương đều nổi giận.

- Ngươi là ai?

- Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Trần Lưu Điển Vi chính là mỗ.

Lời nói của hai bên tràn ngập một sự căng thẳng.

Tào Cấp vội vàng định khuyên bảo thì lại bị Tào Bằng kéo nhẹ cánh tay, lắc đầu, ý bảo y đừng nói gì.

Nào ngờ, sau khi nghe Điển Vi báo danh, Vương mãnh và Chu Thương đều ngây người.

- Ngươi là Điển Vi?

- Đúng thế.

- Có phải Điển Vi - Điển Quân Minh là Vũ Mãnh hiệu úy dưới trướng của Tào công hay không?

Điển Vi ngạo nghễ đứng đó, vuốt cằm.

Chỉ cần nhìn phong độ đó đủ khiến cho Tào Bằng gật đầu. Có lẽ chỉ có Điển Vi trong tình hình như vậy mới thản nhiên báo danh tính của mình.

- Nghe tiếng Điển quân đã lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp. Chu Thương mạo muội.

Chu Thương bước lên một chút thi lễ, còn Vương Mãnh cũng chắp tay, hơi hạ thấp người. Đồng thời, y nhìn về phía đám Tào Bằng thì nhận được một cái gật đầu.

- Ta nghe người ta nói, Điển quân ở Uyển thành...

Điển Vi đỏ mặt nhưng vẫn trả lời:

- Đúng vậy! Điển mỗ bị phục kích ở Uyển thành suýt nữa mất tính mạng. Nếu không được a Phúc cứu thì hiện giờ đã chết lâu rồi. Hai người các ngươi thật đúng là chẳng ra sao. Ta nói rồi, đại trượng phu có bản lĩnh thì phải cầm kiếm mà lập công. Nhưng hai người các ngươi tại sao lại không có chí, chỉ biết đi làm sơn tặc?

Vương Mãnh và Chu Thương nhìn nhau rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Chu Thương nói:

- Điền quân! Ta không phải là người không có chí. Có điều, ngài cũng biết ta vốn xuất thân từ Khăn Vàng. Sau khi tướng quân Trương Mạn Thành chết, chúng ta bị quan quân đánh tan, lưu lạc khắp nơi. Lúc đầu, chúng ta cũng có ý định dựa vào triều đình, nhưng sau đó...

Vương Mãnh thì nói đơn giản:

- Chúng ta là giặc thì cả đời là giặc. Cho dù chúng ta làm thế nào, triều đình cũng không tha cho chúng ta. Lúc trước, lão Chu muốn đầu hàng nhưng suýt nữa thì bị quan quân làm hại... Cái người đó tên là gì nhỉ?

Chu Thương nói một cách chua xót:

- Tư Mã Văn Sính ở Nam quận.

Ngụy Diên đột nhiên nhớ ra điều gì đó:

- Ta nhớ ra rồi. Chẳng lẽ các ngươi là giặc ở Lục lâm?

Chu Thương sửng sốt rồi gật đầu.

- Lúc đầu, chúng ta ở núi Lục Lâm kiếm ăn. Sau khi Lưu Biểu vào Kinh Tương liền bắt đầu xử lý. Lúc ấy, y sai Văn Sính đi làm, lừa chúng ta xuống núi rồi sau đó... Trận chiến ấy, chúng ta tổn thất nặng nề, cuối cùng phải bỏ chạy tới núi Thổ Phục...

- Thì ra là vậy...

Nguy Diên bừng tỉnh.

Điển Vi nhíu mày:

- Lưu Cảnh Thăng là người không làm nên chuyện. Y không cần các ngươi tại sao các ngươi không tới với Tào công?

Chu Thương nói:

- Không phải không nghĩ tới việc đó nhưng không có người dẫn tiến. Chưa nói, khi đó Tào công còn chưa có Dự châu, cho dù chúng ta muốn tới nương tựa thì cũng không thể đi qua được Dự châu. Ngài không biết, thế tộc của Nhữ Nam và Dĩnh Xuyên hận chúng ta thấu xương.

Nhớ ngày đó, loạn Khăn Vàng đúng là làm cho Dĩnh Xuyên và Nhữ Nam điêu đứng.

Đặc biệt là thế tộc giàu có ở địa phương chịu giặc Khăn vàng nặng nhất. Vì thế mà sau khi dẹp loạn xong, thế phiệt của Dự Châu ra tay với Khăn Vàng phải nói là hung tàn. Lại thêm lúc đó, Trần Quốc vương là Lưu Sủng cũng chèn ép khiến cho giặt Khăn vàng ở đó phải bỏ đi. Chu Thương nhìn thì như kẻ thô lỗ nhưng cũng biết suy nghĩ. Y nói vậy khiến cho Điển Vi có thể hiểu được.

- Nếu như vậy thì tại sao không đi với ta? Cho dù ta bất tài nhưng cũng có thể tiến cử các ngươi với Tào công, sau này có thể đoạt lấy công danh, còn hơn là làm sơn tặc để cho con cái bị người khác nhạo báng. - Điển Vi trừng mắt nói.

Ánh mắt Chu Thương sáng ngời nhung vẫn do dự nhìn Vương mãnh.

Vương Mãnh thì lại nhìn về phía Tào Bằng...

- Lão Vương! Chúng ta đều đi Hứa Đô. - Tào Cấp nhận ra Vương mãnh đang lo lắng.

- Điển huynh đệ nói vậy là chỉ ra một con đường. Cả đời này của ta có lẽ cũng chỉ như thế này. Nhưng chúng ta phải nghĩ cho bọn trẻ, cả đời không thể làm giặc. Ngươi thấy có đúng không? Trước kia, chúng ta ở Hứa Đô không có ai, sợ bị người ta ức hiếp. Nhưng hiện tại có Điển huynh đệ làm chỗ dựa... Đầu Hổ cũng lớn rồi, tới Hứa Đô rèn luyện không chừng tương lai có thể làm tướng quân.

Những lời đó của Tào Cấp rõ ràng đánh trúng tâm sự của Vương Mãnh.

Lúc trước tại sao y bỏ quân Khăn Vàng? Một phần cũng là do nhận ra quân Khăn Vàng không có tương lai, còn phần khác cũng là vì nghĩ cho Vương Mãi.

- Như vậy phải kính nhờ Điển quân.

Điển Vi há miệng cười ha hả:

- Không có gì! Không có gì.

Nhìn y như vậy càng khiến cho đám Vương mãnh thêm yên tâm.

- Đại soái...

- Lão Chu! Nếu chúng ta quyết tâm nương tựa Tào Công thì từ nay về sau hai chữ đại soái đừng có nhắc nữa. Cứ gọi ta một tiếng đại ca là được rồi.

Chu Thương vội vàng gật đầu, nói:

- Đại ca! Ta còn có một vài huynh đệ...

- Cùng đi! - Điển Vi cười nói:

- Tào công lập chí dựng lại nhà hán, hiện giờ cần người. Đợi khi về tới, ta sẽ tiến cử các ngươi.

Chu Thương nói:

- Ta còn một chút việc vặt ở trại, có lẽ không thể đi ngay được. Hơn nữa, cho dù ta muốn dựa và Tào công nhưng huynh đệ trong trại chưa chắc đã đồng ý... Thế này, đại ca theo Điển quân đi trước, ta và Tả Khưu quay về xử lý mọi chuyện. Sau khi ổn thỏa sẽ dẫn huynh đệ tới nương tựa Tào Công. - Điển quân! Ngài thấy vậy có được không?

Điển Vi không có vấn đề gì cả, chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm.

Có điều, Tào Bằng chợt nhắc nhở:

- Thúc phụ! Khi đám Chu Thương tới Nhữ nam cần phải có tín vật để chứng minh thân phận. Hay là người để lại một thứ gì đó cho họ đỡ rắc rối. Hơn nữa, sau này trở về cũng làm cho người trong trại quyết tâm hơn.

- Nếu vậy thì ngươi cầm cây kích này của ta đi...

Điển Vi nghĩ nghĩ rồi lấy một cây kích đưa cho Chu Thương.

Tất cả quây quần lại, bàn bạc một chút...

Mưa bên ngoài lúc này cũng từ từ nhỏ đi.

Vương Mãnh lại nói:

- Hết mưa rồi, chúng ta cũng đi thôi. Mặc dù nơi này bí mật nhưng cũng không an toàn lắm. Lão Chu! Ngươi để lại cho ta mười người, còn ngươi dẫn những người khác cũng với Tả Khưu về núi Thổ Phục. Sau này, chúng ta gặp nhau ở Hứa Đô, cùng làm nên sự nghiệp.

Chu Thương lên tiếng rồi để mười người lại, sau đó cùng với những người khác, cáo từ ra đi.

Còn đám Tào Bằng thì thu dọn, để cho Đặng Cự Nghiệp đánh xe, Trương thị, Hồng nương tử và Tào Nam ngồi trong xe, những người khác thì cưỡi ngựa, rời khỏi Lão Quân quan.

Trong đại doanh của thành Cửu Nữ, Hoàng Xạ đờ đẫn ngồi ở đó.

Trần Tựu quỳ gối trước án nói:

- Thiếu tướng quân! Mạt tướng bất tài để cho đám trộm đó chạy mất.

Hoàng Xạ liếc nhìn Trần Tựu rồi khoát tay:

- Chạy thì thôi... Dù sao đám dân đen đó cũng không làm được gì.

- Thiếu tướng quân...

- Chúng ta phải về nhà. - Hoàng Xạ đứng dậy nhỏ giọng nói:

- Bàng lão đầu đã tố cáo chúng ta. Không ngờ lão già đó lại vì một tên dân đen... Gia phụ phái người tới nói, bên phía Giang Hạ không yên lành nên để cho chúng ta phải về. Sáng mai, Đặng Tế sẽ tới tiếp quản.

Y nói xong liền vòng qua hương án rồi đi ra ngoài trướng.

Sau cơn mưa, không khí hết sức trong lành. Hoàng Xạ hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên nhếch miệng, tự nói:

- Tào Bằng! Coi như ngươi may mắn.

Vườn đào ở Niết Dương

Tháng năm qua đi, thời tiết ấm dần lên. Đưa mắt nhìn ra, khắp cả ngọn núi toàn làn màu hồng.

Trương Trọng Cảnh ngồi trong khu vườn màu hồng mà suy nghĩ về một bộ sách thuốc có tên là Thương Hàn luận (bàn về bệnh Thương hàn). Từ lúc ông còn là thái thú Trường Sa đã có suy nghĩ đó. Sau nạn ôn dịch ở Nam Dương, ông có thể yên tâm soạn bộ sách gia truyền, có sức ảnh hưởng lớn tới y học. Tuy nhiên, đó cũng không phải là chuyện đơn giản.

Lão quản gia Mậu Bá lòng khòng đi tới.

- Lão gia! Hoàng Xạ đi rồi.

Trương Trọng Cảnh hơi run tay, rồi ngẩng đầu.

- Đúng như ta nói, thằng nhóc nhà họ Tào quả thực đã cướp được cha mẹ nó?

Mậu Bá lên tiếng:

- Đúng là đã thành công. Hôm qua huyện Cức Dương giới nghiêm toàn thành, hương dũng được điều đi đã chứng minh tất cả. Vừa rồi, mọi người lại nói rằng Bàng Đức công đích thân lên Tương Dương chất vấn Lưu Kinh châu khiến cho Lưu Kinh châu khó chịu.

Trương Trọng Cảnh nghe thấy vậy liền nở nụ cười.

Ông là một thầy thuốc nhưng cũng là một người làm quan.

Cái khứu giác nhạy bén đối với chính trị chiến cho ông nhanh chóng nắm bắt được điểm quan trọng.

Trước đây, ông giấu Đặng Tắc, thậm chí giúp đỡ Tào Bằng cũng xuất phát từ cái tâm của người thầy thuốc, đồng thời cũng vì một lời hứa trước đây. Trước khi Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi Niết Dương đã từng nhờ ông để ý tới Tào Bằng một chút, và còn có một phong thư. Có điều, Hoàng Nguyệt Anh vừa mới đi, Hoàng Xạ liền điều hắn tới Tương Dương. Phu nhân của Lưu Biểu cũng không có gì đáng ngại vì vậy mà Trương Trọng Cảnh nhanh chóng giải quyết được vấn đề. Nhưng khi ông trở về Niết Dương thì nghe nói Tào Bằng đã theo tỷ phu tới thành Cửu Nữ.

Sau đó lại xảy ra chuyện ở Tịch Dương tụ.

Trương thị ở Niết Dương có lẽ không phải là thế tộc nhưng cũng là gia tộc quyền thế ở đây.

Trương Trọng Cảnh cũng được hưởng lộc gần hai ngàn thạch của thái thú Trường Sa, nên chuyện trong đó làm sao ông không nhận ra.

Tất cả chỉ đơn giản là thể diện của gia tộc. Hoàng Xạ làm như vậy đối với Tào Bằng, theo góc độ thế gia mà nói cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng sau đó, thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của y làm cho Trương Trọng Cảnh rất khó chịu.

Vì vậy mà Trương Trọng Cảnh mới ra tay giúp đỡ cho Tào Bằng, tuy nhiên ông vẫn không hề gặp hắn.

Thậm chí ngay cả phong thư của Hoàng Nguyệt Anh, Trương Trượng Cảnh cũng không đưa cho Tào Bằng. Trong suy nghĩ của ông thì phong thư này không đưa là tốt nhất, tránh cho tương lai lại có chuyện. Dù sao thì cho dù như thế nào Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh cũng là người của hai thế giới... Trong lòng Trương Trọng Cảnh có chút hơi thiên về Hoàng Xạ. Cho dù có tâm của thầy thuốc nhưng cái suy nghĩ của thế tộc vẫn có trong người của ông.

Mậu Bá nói:

- Nghe nói lần này Tào gia cướp người đã huy động rất nhiều lực lượng.

- Cái gì?

- Tin tức đưa đến là người của đại doanh thành Cửu Nữ chết gần trăm... Trần Tựu là thuộc cấp của Hoàng thị từng dẫn binh đuổi theo nhưng bị đối phương đùa giỡn. Không nói tới việc mất hai mươi kỵ binh, có điều vẫn không thấy đối phương là ai.

Trương Trọng Cảnh buông cây bút trong tay xuống.

- Sau lưng đứa nhóc nhà họ Tào có người giúp?

- Không rõ lắm, nhưng nghe tin tức từ mọi người thì bên cạnh đứa nhóc đó hình như là Điển Vi, Vũ Mãnh hiệu úy dưới trướng Tào Công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.