Mà trong lòng Tào Bằng thật ra hắn cũng không đành lòng giết Trương Phi, lại càng không nhẫn tâm hại chết hai vị phu nhân của Lưu Bị.
Thật ra, kể từ khi được gả cho Lưu Bị, Cam phu nhân và Mi phu nhân đã mấy lần phải chịu cảnh vất vả, lênh đênh, mấy lần rơi vào tay địch thủ.
Lại nói tiếp, đó chẳng qua cũng chỉ là hai người phụ nữ, Tào Bằng không phải người có thể tùy tiện ra tay độc ác với người khác như thế.
Còn Trương Phi, đó dù sao cũng là thần tượng hắn từng sùng bái khi còn bé ở kiếp trước.
Vị thượng tướng có thể giết cả trăm vạn quân dễ như lấy đồ trong túi như thế, người ở trên sườn núi Trường Bản, người quát tháo trên cầu Đương Dương phải có uy phong như thế nào đây?
Trong lòng hắn không khỏi thầm cảm thán: Ta vẫn chưa thực sự là kẻ lòng lang dạ sói a!
-Không giết cũng được nhưng…
-Công tử nghĩ đến chuyện bị kẻ khác đến cửa gây sự mà khó chịu sao?
-Đó là đương nhiên.
-Ha ha, thật ra ta có một kế sách này có thể giúp nỗi khó chịu trong lòng công tử vơi bớt một chút.
-A?
-Khi ta vừa mới tới, có thấy trong doanh trại có mấy người tù binh. Những người này vừa nhìn đều đã biết là những dũng sĩ, hảo hán giàu kinh nghiệm chốn sa trường. Mặc dù bị bắt làm tù binh nhưng vẫn rất có trật tự, gặp nguy không hoảng loạn. Nhìn trang phục và cờ quan thì đó chính là thủ hạ tinh nhuệ của Lưu Bị. Số binh sĩ tinh nhuệ nhường này trong tay Lưu Bị e rằng cũng chẳng có nhiều lắm. Công tử nếu cảm thấy khó chịu thì sao không thu lấy những binh sĩ tinh nhuệ này. Dù sao binh mã của công tử cũng không có nhiều lắm.
Thu Bạch Mạo binh ư?
Cách này nghe ra rất hay a.
Tào Bằng vốn vẫn luôn muốn lập một đội tương tự như hãm trận đội.
Nhưng quân tốt dễ kiếm, binh sĩ tinh nhuệ lại khó cầu. Binh sĩ tinh nhuệ phải là người đã trải qua muôn vàn thử thách, cộng thêm bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử nữa mới có thể trở thành tinh binh.
Muốn tìm được những binh sĩ tinh nhuệ như thế không hề dễ dàng.
Thủ hạ của Tào Bằng gồm ba trăm người từng tham gia vào trận chiến Khúc Dương, cũng cho là có kinh nghiệm trải qua sinh tử. Thế nhưng đội quân này so với hai trăm hãm trận binh của Hác Chiêu thì chênh lệch rất rõ ràng. Binh sĩ tinh nhuệ không thể chỉ trải qua một hai trận đánh là có thể luyện ra được.
Bạch Mạo binh…
Tào Bằng có phần thích thú!
-Công tử hiện giờ tuy không có thực quyền nhưng cũng là kỵ đô úy. Huống hồ, lệnh tôn lại là chư giám đô úy, còn có đồn điền đô úy Đặng Tắc ở Hải Tây nữa, tất cả đều có thể trang bị tư binh riêng. Năm, sáu trăm tư binh cũng không tính là nhiều, công tử hà tất phải lo lắng? Huống hồ gì, công tử hiện chỉ là đang chờ thời, sớm muộn gì cũng một bước lên trời. Bên người há lại có thể không có hầu cận hộ vệ hay sao?
Hám Trạch đã đánh trúng tâm lý của Tào Bằng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cam Ninh, một lát sau, nhẹ giọng hỏi:
-Vậy những người không thể quy thuận thì sao đây?
Cam Ninh hừ một tiếng:
-Kẻ nào không hàng thì giết. Kẻ nào hàng phục thì ban phát cho cẩm y ngọc thực. Công tử, Bạch Mạo binh dũng mãnh nhưng cũng là người mong muốn được phú quý mà thôi.
-Vậy thì chuyện này cứ để ngươi và Tử U phụ trách đi. Cái gì cần làm thì cứ làm cho thỏa đáng.
-Mạt tướng tất không phụ sự ủy thác của công tử.
Cam Ninh đứng thẳng người, cùng Hạ Hầu Lan ra khỏi quân trướng.
Tào Bằng và Hám Trạch nhìn nhau cười, chợt hắn hỏi:
-Vậy thì đội cận vệ của ta nên đặt tên là gì?
Hám Trạch suy nghĩ một chút:
-Đã là vệ sĩ thì sao không gọi là Hắc Mạo binh đi?!
-Hắc Mạo binh?
Tào Bằng ngẩn ra, không khỏi cười ha ha.
Lưu Bị có Bạch Mạo quân, ta có Hắc Mạo quân, chẳng phải là ta có ý đối đầu với Lưu Bị sao? Cũng đúng, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng đối đầu với nhau, Hắc Mạo thì Hắc Mạo.
Không thể không nói bọn binh sĩ Bạch Mạo quả thực rất cứng đầu cứng cổ.
Ngay từ đầu khi Cam Ninh và Hạ Hầu Lan chiêu hàng, chỉ có một phần ba là đồng ý quy thuận. Sau đó, Cam Ninh nổi giận, giết một lúc hai mươi tên không đồng ý đầu hàng mới có thể khiến bọn họ cúi đầu nghe theo. Nhưng cái tên hung thần Cam Ninh cũng bắt đầu lan đi khắp trong quân.
Sáng sớm hôm sau, hơn hai trăm tên Bạch Mạo binh đều đồng ý quy thuận Tào Bằng.
Hơn hai trăm quân tốt trong tay Tào Bằng lúc trước trải qua trận đánh đêm qua tổn thất mất hơn mười người, nhưng trái lại quân số lại tăng gần gấp đôi.
Tào Bằng còn bắt được hơn mười bảy con chiến mã của đám tù binh thu về dưới trướng của hắn. Năm mươi tên kỵ quân lúc trước giờ đã tăng lên hơn tám mươi người. Hạ Hầu Ân vừa thấy thế, không nói gì, điều hơn mười bảy con chiến mã trong quân của gã tặng cho Tào Bằng.
Hạ Hầu Ân quả thực là một kẻ kiêu ngạo nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu.
Đêm qua Tào Bằng đã có ân cứu mạng gã. Chính vì thế, gã nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau, so với trước kia, tình cảm của hai người thân thiết hơn nhiều.
Tập hợp đủ trăm kỵ binh, Tào Bằng liền đổi tên đội quân là Phi Mạo binh. Đổi ngược bộ trang phục của Bạch Mạo binh, hắn đã có một đội kỵ quân riêng.
-Tào đô úy, lão phu nhân nhờ ta hỏi ngài đám tù binh bị bắt này nên xử trí thế nào?
Tào Bằng suy nghĩ một chút, trả lời:
-Đem Trương Phi, Quan Bình, và cả hai vị phu nhân ở lại quan dịch, bảo đình trưởng hầu hạ bọn họ cho tốt. Từ đây về đến Hứa đô cũng còn trên dưới trăm dặm đường, đi bộ thì không được. Sai người thông báo cho Cấp huyện, nghĩ cách chuyển lời cho Lưu Bị để tự gã nghĩ cách.
Chưa kể, Trương Phi cũng không có khả năng sẽ quy hàng, thậm chí cứ có ai đến gã lại chửi bới thậm tệ, hết sức chua ngoa.
Tào Bằng cũng không muốn giữ bọn họ bên người, chuốc thêm chuyện phiền phức vào người.
Hắn lệnh Cam Ninh phụ trách Phi Mạo kỵ quân, để Hạ Hầu Lan làm phó. Sau đó, Tào Bằng lại lệnh cho Hạ Hầu Lan hộ tống dẫn đầu đoàn xe rời đi. Còn hắn dẫn theo ba người Cam Ninh, Hạ Hầu Lan và viên sở qua đi tới cổng quan dịch.
-Tào tặc, dám tìm chỗ chết phỏng?
Trương Phi giờ đã tỉnh lại, vừa thấy Tào Bằng tức thì chửi ầm lên.
Phải biết rằng, Tào Bằng không chỉ đoạt ngựa của gã, còn cướp đi bộ ngư lân giáp mặt thú của gã nữa. Hơn nữa, bộ giáp trụ đó giờ lại đang được Cam Ninh khoác trên người. Ngoài ra, ngựa đánh xe cũng bị Tào Bằng cướp mất, quả thực khiến Trương Phi nổi trận lôi đình.
Tào Bằng trợn trừng mắt, lớn tiếng quát:
-Tên hắc tử Trương Tam này, nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng nữa thì đừng trách ta không nể mặt đại ca ngươi.
-Ngươi…
-Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết, chúng ta sẽ đi bây giờ. Đường đi không an toàn, hơn nữa các ngươi cũng không có ngựa cưỡi, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm. Ta đã sai người báo tới Hứa Đô, chưa đến hai ngày nữa đại ca ngươi sẽ cho người tới đón ngươi. Ngươi nên ngoan ngoãn một chút đi. Hai vị tẩu tẩu xinh đẹp như ngọc của ngươi còn phải nhờ ngươi bảo vệ đấy.
Trương Phi nổi giận, cắn chặt răng lại.
-Đưa cây mâu đây!
Tào Bằng vươn tay ra, viên sở qua lập tức tháo cây xà mâu dài một trượng tám xuống, đưa cho hắn.
Tào Bằng nhận được thương liền thúc ngựa tiến lên, cắm cây xà mâu dài một trượng tám xuống mặt đất.
-Binh khí của ngươi trả lại cho ngươi. Bảo vệ hai vị phu nhân cho tốt, đừng khiến các nàng phải khiếp sợ.
Dứt lời, Tào Bằng chắp tay, khẽ khom người từ phía xa chào Cam phu nhân và Mi phu nhân đang đi từ trong phòng ra.
-Hai vị phu nhân bảo trọng, chúng ta hẹn gặp lại ở Hứa Đô!
Cam phu nhân đỏ mặt, dịu dàng chào lại.
Mi phu nhân cả giận, nói:
-Tào tặc, trở về Hứa Đô, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Tào Bằng mỉm cười:
-Phu nhân mà không tha cho ta thì chỉ sợ Huyền Đức sẽ không vui đâu! Thứ tình cảm ưu ái ấy của phu nhân Tào Bằng không nhận nổi rồi.
Dứt lời, hắn cười một tiếng dài, thúc ngựa rời đi.
Cam Ninh nói với Trương Phi:
-Tam tướng quân, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại đấu tiếp.
Đối với Cam Ninh, Trương Phi lại rất lễ độ.
Tuy cách đối nhân xử thế của gã ngông cuồng, thô bạo nhưng là người biết phân biệt phải trái. Võ nghệ của Cam Ninh cũng tương đương với gã, cũng là người dũng mãnh, thiện chiến, dĩ nhiên Trương Phi hết sức kính nể.
Trương Phi chắp tay, trả lời:
-Hưng Bá, xin hãy chăm sóc con ngựa cho tốt, sau này ta nhất định sẽ đòi nó về.
Cam Ninh cười to, dẫn quân Phi Mạo phi nhanh đi.
Y phục của Phi Mạo binh bay phần phật trong gió, cả trăm con ngựa cùng chạy như bay nhưng khí thế lại rất hùng hồn.
-Tỷ tỷ, tên tặc tử kia có ý gì vậy? Vì sao phu quân lại không vui?
Mi Hoàn dù sao tuổi tác cũng còn trẻ, không hiểu rõ ý tứ của Tào Bằng nhưng má lúm đồng tiền của Cam phu nhân lại hồng rực lên. Nàng nhìn theo bóng lưng Tào Bằng thở phào một cái.
Nàng nhẹ giọng giải thích bên tai Mi Hoàn, gương mặt của Mi Hoàn nhất thời đỏ ửng:
-Tiện nhân, ngươi không chết tử tế được đâu.
Giọng nàng càng lúc càng uất ức, Mi Hoàn chợt nhào vào lòng Cam phu nhân khóc lớn.
Từ bé đến lớn, hai vị ca ca đều rất nuông chiều nàng, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Sau này gả cho Lưu Bị, tuy phải vất vả nay đây mai đó nhưng vẫn được người tôn trọng. Thế nhưng Tào Bằng lại khiến nàng cảm nhận hoàn toàn khác hẳn. Một đao hung ác của hắn đêm qua, rồi còn phong thái lúc rời đi mới vừa rồi khiến Mi Hoàn có một cảm giác khác thường. Nàng không thể nói rõ mà chỉ thầm cảm thấy rất ấm ức, khó chịu.
Rời khỏi Thần Đình, Tào Bằng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn xe.
Dọc đường đi không còn gặp bất cứ nguy hiểm nào khác nữa. Cả hành trình thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã đến bên ngoài thành Hứa Đô.
Thoáng cái đã một năm rưỡi trôi qua, Tào Bằng lại trở về Hứa Đô. Từ rất xa, hắn đã thấy được tường thành nguy nga của Hứa Đô, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, bùi ngùi.
Trên đường lớn phía trước mặt chợt vang lên tiếng vó ngựa.
Tào Bằng vội vã lệnh cho đoàn xe dừng lại, thúc ngựa lên đón đầu.
Chỉ thấy một dòng lũ màu đen ồ ạt kéo đến. Tất cả đều là lương câu Đại uyên thuần một màu đen, ước chừng có hơn hai nghìn con. Viên địa tướng dẫn đầu mặc khôi giáp màu đen, cưỡi ngựa màu đen nốt. Hai nghìn thiết kỵ cùng xông đến, thanh thế rất lớn, khiến người nhìn mà ngây ngẩn.
-Dừng!
Thiết kỵ đến cách đoàn xe chừng ba trăm bước chân thì chợt dừng lại.
Hai nghìn kỵ sĩ đồng loạt dừng lại, viên đại tướng dẫn theo mấy viên tướng khác phóng ngựa tiến lên.
-Hổ báo kỵ Tào Thuần dẫn theo Tử Đan, Bá Quyền cung nghênh tổ mẫu.
Vừa nói xong, ba người cùng xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất.
Có Hạ Hầu Chân dìu đỡ, Ngô lão phu nhân đi từ giữa đoàn xe tới, nhìn ba người Tào Thuần, gương mặt tươi cười thỏa mãn.
-Tử Hòa, không cần đa lễ, đứng cả lên đi.
-Tạ ơn tổ mẫu.
Ba người cùng đứng dậy. Tào Bằng giờ mới nhìn rõ Tào Chân cũng có mặt ở đó.
Hổ báo kỵ!
Tào Bằng nhìn thiết kỵ hoành tráng, uy vũ trước mắt, không khỏi hít một hơi dài: Đội hổ báo kỵ uy chấn Tam Quốc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.